You are on page 1of 1

ĐỀ KIỂM TRA 2

MÔN: NGỮ VĂN 9


Thời gian: 120 phút
Câu 1: (2 điểm)
Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu:
Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi
Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ
Mẹ đang tỉa bắp trên núi Ka-lưi
Lưng núi thì to mà lưng mẹ nhỏ
Em ngủ ngoan đừng làm mẹ mỏi
Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi
Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng
- Ngủ ngon a-kay ơi, ngủ ngon a-kay hỡi
Mẹ thương a-kay, mẹ thương làng đói
Con mơ cho mẹ hạt bắp lên đều
Mai sau con lớn phát mười Ka-lưi…
(Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ - Nguyễn Khoa Điềm)
a/ Cho biết từ “lưng” trong “lưng núi” được dùng theo nghĩa gốc hay nghĩa chuyển?
b/ Xác định lời dẫn trong đoạn thơ trên và cho biết đó là lời dẫn trực tiếp hay lời
dẫn gián tiếp?
c/ Em hiểu như thế nào về ý nghĩa của câu thơ: Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng?
d/ Hình ảnh người mẹ trong đoạn thơ gợi cho em những suy nghĩ gì?
Câu 2: (3 điểm) Viết một bài văn ngắn trình bày suy nghĩ của em về lòng biết ơn
cha mẹ.
Câu 3: (5 điểm)
Cảm nhận của em về bi kịch của nhân vật Vũ Nương qua ba lời thoại sau:
- Thiếp vốn con nhà kẻ khó, được nương tựa nhà giàu. Sum họp chưa thỏa tình
chăn gối, chia phôi vì động việc lửa binh. Cách biệt ba năm giữ gìn một tiết. Tô son điểm
phấn từng đã nguôi lòng, ngõ liễu tường hoa chưa hề bén gót. Đâu có sự mất nết hư thân như
lời chàng nói. Dám xin bày tỏ để cởi mối nghi ngờ. Mong chàng đừng một mực nghi oan cho
thiếp.
- Thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng vì có cái thú vui nghi gia nghi thất. Nay đã bình
rơi trâm gãy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao, liễu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa
rụng cuống, kêu xuân cái én lìa đàn, nước thẳm buồm xa, đâu còn có thể lại lên núi Vọng
Phu kia nữa.
- Kẻ bạc mệnh này duyên phận hẩm hiu, chồng con rẫy bỏ, điều đâu bay buộc, tiếng
chịu nhuốc nhơ, thần sông có linh, xin ngài chứng giám. Thiếp nếu đoan trang giữ tiết, trinh
bạch gìn lòng, vào nước xin làm ngọc Mị Nương, xuống đất xin làm cỏ Ngu mĩ. Nhược bằng
lòng chim dạ cá, lừa chồng dối con, dưới xin làm mồi cho tôm cá, trên xin làm cơm cho diều
quạ, và xin chịu khắp mọi người phỉ nhổ.
(Trích Chuyện người con gái Nam Xương, Nguyễn Dữ, Ngữ văn 9, tập một)

-----Hết-----

You might also like