Professional Documents
Culture Documents
Câu 1. Những từ ngữ, hình ảnh nào thể hiện năm khốn khó trong đoạn trích? (0.5
điểm)
- Những từ ngữ gợi ra sự khốn khổ trong đoạn trích là; đồng sau lụt, bờ đê sạt lở,
chịu đói suốt ngày tròn, có gì nấu đâu mà nhóm lửa, gánh gồng xộc xệch, ngồi
co ro.
Câu 2. Nêu tác dụng của biện pháp tu từ Ẩn dụ trong 2 dòng thơ sau: (0.5 điểm)
Câu 3. Anh/chị hiểu dòng thơ sau như thế nào ? (1.0 điểm)
- Hình ảnh người mẹ tần tảo, chịu thương, chịu khó suốt đời trong cuộc sống
mưu sinh nuôi con khôn lớn. Không chỉ vậy, đây còn biểu hiện sự thấu hiểu,
yêu thương, tri ân tình cảm này của nhà thơ đối với mẹ của mình.
Câu 4. Anh/chị hãy viết một đoạn văn ngắn (khoảng 7 - 10 câu) trình bày suy nghĩ về
ý nghĩa của việc cần trân quý những gì đang có trong cuộc sống. (2.0 điểm)
Cuộc sống của chúng ta biết bao điều tốt đep xung quanh và ta pahir biết trân quý nó.
Vậy trước hết trân quý là gì? Đó là trân trọng, nâng niu với một thái độ tích cực với ai
hoặc một vật gì đó. Trong cuộc sống, những gì ta sở hữu ta luôn lờ hay quên đi mà
chạy theo những điều xa xỉ, hào nhoáng ngoài kia. Việc trân trọng những gì ta đang có
mới thực sự quý giá. Trước hết, nó giúp ta cân bằng cuộc sống, sử dụng hợp lí mọi
việc, đồng thời cũng giúp ta thoát khỏi cuộc sống mộng tưởng. Không chỉ vậy, khi ta
ở với bạn bè, gia đình,… ta được sống thật với con người mình, luôn vui vẻ và hoạt
bát. Khi ta có một năng lượng tích cực thì những mọi người xung quanh hay những
điều tốt đẹp trong cuộc sống sẽ tìm đến bạn. Vậy mà có nhiều người không biết trân
trọng, luôn chạy theo những thứ xa vời mà họ không bao giờ với tới được, để rồi khi
nhìn lại họ không có gì trong tay cả. Đừng vội tìm kiếm đâu xa, những thứ bạn thật sự
cần luôn hiện hữu xung quanh bạn.
Phân tích nhân vật người đàn bà hàng chài trong đoạn trích sau. Từ đó nhận xét về
cách nhìn nhận con người, cuộc sống của nhà văn qua tác phẩm. ( người đàn bà trong
tòa án)
“ Mụ bắt đầu kể :
- Từ nhỏ tuổi tôi đã là một đứa con gái xấu, lại rỗ mặt, sau một bận lên đậu mùa. Hồi
bấy giờ nhà tôi còn khá giả, nhà tôi trước ở trong cái phố này. Cũng vì xấu, trong phố
không ai lấy, tôi có mang với một anh con trai một nhà hàng chài giữa phá hay đến
nhà tôi mua bả về đan
lưới. Lão chồng tôi khi ấy là một anh con trai cục tính nhưng hiền lành lắm, không
bao giờ đánh đập tôi. ( thấu hiểu đạo lí)
Người đàn bà bỗng chép miệng, con mắt như đang nhìn suốt cả đời mình:
- Giá tôi đẻ ít đi, hoặc chúng tôi sắm được một chiếc thuyền rộng hơn, từ ngày cách
mạng về đã đỡ đói khổ chứ trước kia vào các vụ bắc, ông trời làm động biển suốt hàng
tháng, cả nhà vợ chồng con cái toàn ăn cây xương rồng luộc chấm muối... ( thương
yêu, đồng cảm với chồng của mình )
- Lão ta trước hồi bảy nhăm có đi lính ngụy không? – Tôi bỗng hỏi một câu như lạc
đề.
- Không chú à, cũng nghèo khổ, túng quẫn đi vì trốn lính - bỗng mụ đỏ mặt – nhưng
cái lỗi chính là đám đàn bà ở thuyền đẻ nhiều quá, mà thuyền lại chật.
- Làm nhà trên đất ở một chỗ đâu có thể làm được cái nghề thuyền lưới vó? Từ ngày
cách mạng về, cách mạng đã cấp đất cho nhưng chẳng ai ở, vì không bỏ nghề được!
- Ở trên thuyền có bao giờ lão ta đánh chị không? – Tôi hỏi.
- Bất kể lúc nào thấy khổ quá là lão xách tôi ra đánh, cũng như đàn ông thuyền khác
uống rượu... Giá mà lão uống rượu... thì tôi còn đỡ khổ... Sau này con cái lớn lên, tôi
mới xin được với lão... đưa tôi lên bờ mà đánh...
- Không thể nào hiểu được, không thể nào hiểu được! – Đẩu và tôi cùng một lúc thốt
lên. ( thể hiến sự vô lí của P Đ không thể hiểu được- kiến thức + cái nhìn hẹp )
- Là bởi vì các chú không phải là đàn bà, chưa bao giờ các chú biết như thế nào là nỗi
vất vả của người đàn bà trên một chiếc thuyền không có đàn ông...
- Phải, phải, bây giờ tôi đã hiểu, - bất ngờ Đẩu trút một tiếng thở dài đầy chua chát, -
trên thuyền phải có một người đàn ông... dù hắn man rợ, tàn bạo? ( bừng tỉnh của
nhận thức )
- Phải - Người đàn bà đáp - Cũng có khi biển động sóng gió chứ chú?
- Cả đời chị có một lúc nào thật vui không? - Đột nhiên tôi hỏi.
- Có chứ, chú! Vui nhất là lúc ngồi nhìn đàn con tôi chúng nó được ăn no...”