Professional Documents
Culture Documents
Câu 3:
- Cần mẫn là là sự siêng năng, chịu thương chịu khó của những người dẫn trong
vùng bão
- Cần mẫn là sự kiên trì, không đầu hàng trước nghịch cảnh, trước số phận của
người dân
Câu 4: Tình cảm của tác gỉa dành cho làng quê thật tha thiết và mãnh liệt, bởi nơi đó là
nơi tác giả sinh ra và lớn lên. Cả tuổi thơ tác giả được sống trong tình yêu thương của
mọi người, nơi đó lắng đọng bao kỉ niệm của thời thơ ấu, tuy vất vả, cực khổ nhưng rất
đỗi yêu thương. Nhớ đến quê hương là nhớ đến những con người sống rất tình cảm và
chân thành. Nhà thơ Đỗ Trung Quân từng nói rằng: "Quê hương mỗi người chỉ một/Như
là chỉ một mẹ thôi/Quê hương nếu ai không nhớ/Sẽ không lớn nổi thành người." Quê
hương là như thế đó!
Đề 3
Đọc đoạn trích:
Hai cây tre giống nhau, một cây dùng làm sáo, một cây dùng làm giá phơi đồ.
Một hôm, cây dùng làm giá phơi đồ mới hỏi cây dùng làm sáo: "Tại sao chúng ta
sinh ra cùng một nơi, đều là tre trên núi. Nhưng tôi mỗi ngày đều phải dãi nắng dầm
mưa, còn bạn lại rất đáng tiền?"
Sáo trả lời: "Bởi vì bạn chỉ chịu một nhát dao khi bị chặt ra, còn tôi đã trải qua
hàng ngàn nhát dao, được người ta chế tạo cẩn thận." Giá phơi quần áo im lặng.
Đời người cũng như vậy, nếu có thể chịu được cực khổ, cô đơn, cọ xát vào thực tế,
dám đảm đương và đứng lên chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, cuộc sống mới có giá
trị.
Khi nhìn thấy vinh quang của người khác, bạn không cần phải ghen tức, bởi vì
người khác trả giá nhiều hơn bạn.
( Nguồn https://lamnguoi.net/triet-ly-thanh-cong)
Thực hiện các yêu cầu:
Câu 1. Chỉ ra phương thức biểu đạt được sử dụng trong đoạn trích.
Câu 2. Trong đoạn trích, câu hỏi của cây tre dùng làm giá phơi đồ đã thắc mắc về điểm
giống nhau và khác nhau với cây tre dùng làm sáo như thế nào?
Câu 3. Theo anh, chị, tại sao sau khi nghe cây Sáo trả lời, Giá phơi quần áo im lặng?
Câu 4. Lời khuyên: Khi nhìn thấy vinh quang của người khác, bạn không cần phải ghen
tức có ý nghĩa gì với anh, chị?
Bài làm
Câu 1: Ptbđ: nghị luận
Câu 2: Giống nhau: sinh ra cùng một nơi, đều là tre trên núi
- Khác nhau: tre làm giá phơi đồ mỗi ngày đều phải dãi nắng dầm mưa, còn tre sáo
lại rất đáng tiền
Câu 3: Giá phơi quần áo im lặng vì nó nhận được câu trả lời hợp lý, giải thích đúng thắc
mắc của nó đồng thời câu trả lời ấy khiến nó nhận ra bài học : phải chịu được cực khổ, cô
đơn, cọ xát vào thực tế, dám đảm đương và đứng lên chịu trách nhiệm cho cuộc đời thì
bản thân mới có giá trị.
Câu 4: Khi nhìn thấy vinh quang của người khác, bạn không cần phải ghen tức, bởi vì
người khác trả giá nhiều hơn bạn.
Con người thường nhìn vào vinh quang của người khác mà không nghĩ đến quá trình
gian nan, những cái hi sinh mà họ phải bỏ ra để đạt được vinh quang. Không có cái gì là
tự dưng đến, tự dưng dành cho mình, mọi thành công, vinh quang đều đi với cái giá của
nó mà chúng ta phải bỏ ra. Những người luôn nỗ lực chịu được cực khổ, cô đơn, cọ xát
vào thực tế, dám đảm đương và đứng lên chịu trách nhiệm thì XỨNG ĐÁNG đạt được
vinh quang, vì vậy không cần phải ghen tức vì họ đáng được như vậy. Thay vào đó hãy
sống nỗ lực, cố gắng bởi tuổi trẻ là quãng thời gian của trải nghiệm, rèn luyện để trưởng
thành mà trưởng thành không phải là trải qua thất bại một lần, mà phải tích lũy nhiều lần,
cả về trí tuệ lẫn kinh nghiệm sống
Đề 4
Giả sử nếu một ngày đẹp trời nào đó, tinh thần trách nhiệm của loài người bị mất
đi, hãy hình dung một viễn cảnh của xã hội: Con người không biết mình sống để làm gì.
Sống lang thang, bơ vơ, vô định. Tất nhiên, lúc đó không còn là sống mà chỉ là tồn tại.
Con người sẽ vui chơi ăn uống vô độ, hủy hoại sức khỏe bản thân. Con người sẽ chây
lười, chẳng làm gì để giữ gìn bản thân và phát triển bản thân. Thiếu tính trách nhiệm,
con người đánh mất chính mình.
Lúc đó, cha mẹ chẳng cần nuôi con, sống chết mặc bay. Con cái cũng chẳng thèm
quan tâm cha mẹ, mặc kệ đấng sinh thành. Ông bà bị bỏ rơi cho đến chết. Anh chị em
thân ai nấy lo, mạnh ai nấy sống, chẳng phụ giúp gì nhau. Vợ với chồng không cần nghĩ
cho nhau, chẳng cần sống chi cho tròn chữ nghĩa. Thiếu tính trách nhiệm, gia đình hoàn
toàn đổ vỡ.
Ra đường cái gì của chung xem như không cần gìn giữ. Pháp luật sẽ là con số
không. Chẳng còn sự giúp đỡ, chẳng còn quyên góp vì đồng bào ruột thịt, chẳng
còn chiến dịch tình nguyện... Mất đi trách nhiệm, xã hội sẽ là một xã hội vô cảm.
(Cần có trách nhiệm ?,Thạc sĩ Nguyễn Hoàng Khắc Hiếu)
Đọc văn bản trên và thực hiện các yêu cầu sau:
Câu 1. Ba đoạn văn trong văn bản có chung hình thức lập luận gì?
Câu 2. Nhận xét cách sắp xếp các mức độ hậu quả của việc thiếu/ mất đi tính trách
nhiệm thể hiện trong văn bản.
Câu 3. Anh (chị) hiểu câu trich không còn là sống mà chỉ là tồn tại như thế nào?
Câu 4. Quan điểm Thiếu tính trách nhiệm, con người đánh mất chính mình có ý nghĩa gì
với anh (chị)?
Bài làm
Câu 1. Hình thức lập luận chung của ba đoạn văn: quy nạp
Câu 2: Nhận xét:
- sắp xếp mức độ từ thấp - cao, từ bản thân - gia đình - xã hội.
- Cách sắp xếp này rất logic và tạo được chiều sâu cho văn bản
Câu 4: Khi thiếu trách nhiệm, con người sẽ không biết mình sống để làm gì, thiếu mục đích sống,
con người sống buông thả, không giữ gìn bản thân.
Đây là một quan niệm đúng đắn có giá trị thức tỉnh đối với bản thân em. Từ quan niệm
này, em hiểu rằng mỗi con người cần hải sống co trách nhiệm với bản thân, gia đình và
xã hội. Có như vậy, bản thân chúng ta mới là con người đáng được trân trọng, xã hội này
mới văn minh và phát triển.
ĐỀ THAM KHẢO LÀM VĂN
Đề 1: Phân tích bài thơ Câu cá mùa thu (Nguyễn Khuyến). Từ đó làm nổi bật tình yêu
quê hương đất nước của tác giả.
Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt.
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối, ôm cần lâu chẳng được,
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.
(Câu cá mùa thu - Nguyễn Khuyến)
Đề 2: Phân tích tâm trạng nhân vật trữ tình trong tác phẩm Bài ca ngắn đi trên bãi cát
(Cao Bá Quát). Từ đó liên hệ tới lí tưởng, khát vọng của thanh niên hiện nay.
Bãi cát dài lại bãi cát dài,
Đi một bước như lùi một bước.
Mặt trời đã lặn, chưa dùng được,
Lữ khách trên đường nước mắt rơi.
Không học được tiên ông phép ngủ,
Trèo non, lội suối, giận khôn vơi!
Xưa nay, phường danh lợi,
Tất tả trên đường đời.
Đầu gió hơi men thơm quán rượu,
Người say vô số, tỉnh bao người?
Bãi cát, bãi cát dài ơi!
Tính sao đây?
Đường bằng mờ mịt,
Đường ghê sợ còn nhiều, đầu ít?
Hãy nghe ta hát khúc "đường cùng",
Phía bắc núi Bắc, núi muôn trùng,
Phía nam núi Nam, sóng dào dạt.
Anh đứng làm chi trên bãi cát?
(Bài ca ngắn đi trên bãi cát- Cao Bá Quát)