You are on page 1of 17

PHIẾU SỐ 1

MỘT THỨ QUÀ CỦA LÚA NON: CỐM

Thạch Lam

Cơn gió mùa hạ lướt qua vừng1 sen trên hồ, nhuần thấm cái hương thơm của lá,
như báo trước mùa về của một thức quà thanh nhã và tinh khiết. Các bạn có ngửi
thấy, khi đi qua những cánh đồng xanh, mà hạt thóc nếp đầu tiên làm trĩu thân lúa
còn tươi, ngửi thấy cái mùi thơm mát của bông lúa non không? Trong cái vỏ xanh
kia, có một giọt sữa trắng thơm, phảng phất hương vị ngàn hoa cỏ. Dưới ánh nắng,
giọt sữa dần dần đông lại, bông lúa ngày càng cong xuống, nặng vì cái chất quý
trong sạch của Trời.

Đợi đến lúc vừa nhất, mà chỉ riêng những người chuyên môn mới xác định được,
người ta gặt mang về. Rồi đến một loạt cách chế biến, những cách thức làm truyền
từ đời này sang đời khác, một sự bí mật trân trọng và khe khắt giữ gìn, cái cô gái
Vòng1’ làm ra thứ cốm dẻo và thơm ấy. Tất nhiên là nhiều nơi cũng biết cách thức
làm cốm, nhưng không có đâu làm được hạt cốm dẻo, thơm và ngon được bằng ở
làng Vòng, gần Hà Nội.

Tiếng cốm Vòng đã lan khắp tất cả ba kì, và đến mùa cốm, các người của Hà
Nội 36 phố phường vẫn thường ngóng trông cô hàng cốm xinh xinh, áo quần gọn
ghẽ, với cái dấu hiệu đặc biệt là cái đòn gánh hai đầu cong vút lên như chiếc thuyền
rồng...

Cốm là thức quà riêng biệt của đất nước, là thức dâng của những cánh đồng lúa
bát ngát xanh, mang trong hương vị tất cả cái mộc mạc, giản dị và thanh khiết của
đồng quê nội cỏ An Nam2. Ai đã nghĩ đầu tiên dùng cốm để làm quà sêu Tết 3.
Không gì còn hợp hơn với sự vương vít của tơ hồng 4, thức quà trong sạch, trung
thành như các việc lễ nghi. Hồng cốm tốt đôi... Và không bao giờ có hai màu lại
hoà hợp hơn được nữa: màu xanh tươi của cốm như ngọc thạch quý, màu đó thắm
của hồng như ngọc lựu già. Một thứ thanh đạm, một thứ ngọt sắc, hai vị nâng đỡ
nhau để hạnh phúc được lâu bền. (Thật đáng tiếc khi chúng ta thấy những tục lệ tốt
đẹp ấy mất dần, và những thức quý của đất mình thay dần bằng những thức bóng
bẩy hào nháng và thô kệch bắt chước người ngoài: những kẻ mới giàu vô học có
biết đâu mà thưởng thức được những vẻ cao quy kín đáo và nhũn nhặn?)
Cốm không phải thức quà của người vội; ăn cốm phải ăn từng chút ít, thong thả
và ngẫm nghĩ. Lúc bấy giờ ta mới thấy thu lại cả trong hương vị ây, cái mùi thơm
phức của lúa mới, của hoa cỏ dại ven bờ: trong màu xanh của cốm, cái tươi mát của
lá non, và trong chất ngọt của cốm, cái dịu dàng thanh đạm của loài thảo mộc. Thêm
vào cái mùi hơi ngát của lá sen già, ướp lấy từng hạt cốm một còn giữ lại cái ấm áp
của những ngày mùa hạ trên hồ. Chúng ta có thể nói rằng trời sinh lá sen để bao
bọc cốm, cũng như trời sinh cốm nằm ủ trong lá sen. Khi các cô gái làng Vòng đỗ
gánh, giở từng lớp lá sen, chúng ta thấy hiện ra từng lá cốm, sạch sẽ, và tinh khiết,
không có mảy may một chút bụi nào. Hỡi các bà mua hàng! Chớ có thọc tay mân
mê thức quà thần tiên ấy, hãy nhẹ nhàng mà nâng đỡ, chút chíu6 mà vuốt ve. Phải
nên kính trọng cái lộc của Trời, cái khéo léo của người, và sự cố sức tiềm tàng và
nhẫn nại của thần Lúa. Sự thưởng thức của các bà sẽ được trang nhã và đẹp đẽ hơn,
và cái vui cũng sẽ tươi sáng hơn nhiều lắm.

*Chú thích:
1
. Vừng (cũng viết “vầng”): từ chỉ đơn vị, dùng để gọi một cách trang trọng hay văn
vẻ một vật thể có bề mặt được coi là rộng, hình tròn hoặc gần với hình tròn. Ví dụ:
vầng dương, vầng trán.
1’
Vòng: làng Vòng thuộc xã Dịch Vọng, huyện Từ Liêm, nay thuộc quận Cầu Giấy.
Làng Vòng từ lâu đã nổi tiếng về nghề làm cốm.
2
An Nam: tên gọi cũ của nước Việt Nam, dưới thời Bắc thuộc được dùng chính
thức từ đời Đường và cũng còn dùng dưới thời thuộc Pháp.
3
. Sêu Tết: chỉ việc nhà trai đưa lễ vật (thường là thức ăn) đến nhà gái trong dịp lễ,
Tết, khi chưa cưới, trong xã hội cũ.
4
Tơ hồng: sợi chỉ đỏ biểu trưng cho tình duyên do trời định. Theo truyền thuyết
Trung Quốc, ông Nguyệt Lão dùng sợi chỉ này buộc vào chân đôi nam nữ nào thì
họ sẽ thành vợ chồng.
5
Hào nháng (cũng viết là “hào nhoáng”): có vẻ đẹp phô trương bề ngoài.
6
Chút chiu ( từ ít dùng): nâng niu, nhẹ nhàng

(In trong Hà Nội băm sáu phố phường, NXB Đời nay, 1943)
Đọc kỹ văn bản Một thứ quà của lúa non : Cốm và trả lời câu hỏi:

Câu 1: Những dấu hiệu nào giúp em nhận biết Một thứ quà của lúa non: cốm là
một văn bản tuỳ bút?

Câu 2: Tác giả thể hiện tình cảm, cảm xúc thế nào đối với cốm? Tìm một số từ ngữ,
hình ảnh đã góp phần thể hiện tình cảm, cảm xúc ấy của tác giả trong đoạn văn sau:

Khi các cô gái làng Vòng đỗ gánh, giở từng lớp lá sen, chúng ta thấy hiện ra từng
lá cốm, sạch sẽ, và tinh khiết, không có mảy may một chút bụi nào. Hỡi các bà mua
hàng! Chớ có thọc tay mân mê thức quà thần tiên ấy, hãy nhẹ nhàng mà nâng đỡ,
chút chiu mà vuốt ve. Phải nên kính trọng cái lộc của Trời, cái khéo léo của người,
và sự cố sức tiềm tàng và nhẫn nại của thân Lúa.

Câu 3: Trong tuỳ bút, chất trữ tình thường được tạo nên từ sự hoà quyện giữa vẻ
đẹp của cảm xúc, suy nghĩ, và vẻ đẹp của thiên nhiên tạo vật nhằm mang lại những
rung động và sự thích thú cho người đọc. Tìm một số chi tiết thể hiện đặc điểm này
trong văn bản Một thức quà của lúa non: cốm.

Câu 4: Xác định chủ đề của văn bản. Dựa vào đâu em xác định như vậy?

Câu 5: Gần cuối văn bản, tác giả viết: “Thật đáng tiếc khi chúng ta thấy những tục
lệ tốt đẹp ấy mất dần...”. Theo em, vì sao điều đó lại xảy ra trong cuộc sống của
chúng ta? Làm thế nào để những nét đẹp văn hoá của dân tộc không bị mất đi?

Câu 6: Từ văn bản Một thứ quà của lúa non: Cốm (Thạch Lam) hãy nêu cảm nhận
của em về Cốm bằng một đoạn văn ngắn (khoảng 8-10 câu)

PHIẾU SỐ 2

Đọc kỹ văn bản Một thứ quà của lúa non : Cốm và trả lời câu hỏi:

Câu 1: Văn bản này đã sử dụng những phương thức biểu đạt nào?

Câu 2: Đọc đoạn văn đầu tiên và cho biết:

- Tác giả đã mở đầu bài viết về cốm bằng những hình ảnh và chi tiết nào?
- Những cảm giác, ấn tượng nào của tác giả đã tạo nên tính biểu cảm của đoạn
văn?

Câu 3: Tác giả đã nhận xét như thế nào về tục lệ dùng hồng, cốm làm đồ sêu tết của
nhân dân ta? Sự hoà hợp, tương xứng của hai thứ ấy đã được phân tích trên những
phương diện nào?

Câu 4: “Cốm là thức quà riêng biệt của đất nước, là thức dâng của những cánh đồng
lúa bát ngát xanh, mang trong hương vị tất cả cái mộc mạc, giản dị và thanh khiết
của đồng quâ nội cỏ An Nam”. Em cảm nhận như thế nào về nhận xét ấy của tác
giả?

Câu 5: Đoạn sau của bài văn ( từ “cốm không phải thức quà của người vội” đến hết)
bàn về sự thưởng thức cốm. Sự tinh tế và thái độ trân trọng của tác giả đối với việc
thưởng thức một món quà bình dị đã được thể hiện như thế nào?
Câu 6: Câu văn: "Và không bao giờ có hai màu lại hòa hợp hơn được nữa: màu
xanh tươi của cốm như màu thạch quí, màu đỏ thắm của hồn như màu ngọc
lựu già." sử dụng phép tu từ gì? Phân tích tác dụng của biện pháp tu từ ấy.

PHIẾU SỐ 3:

Đọc kỹ văn bản “Một thứ quà của lúa non : Cốm” và trả lời câu hỏi:

Câu 1: Sự tinh tế và thái độ trân trọng của tác giả đối với việc thưởng thức một món
quà bình dị đã được thể hiện như thế nào trong văn bản “Một thứ quà của lúa non:
Cốm”?

Câu 2: Giá trị nội dung của văn bản “Một thứ quà của lúa non: Cốm”

Câu 3: Văn bản “Một thứ quà của lúa non: Cốm” có những nét đặc sắc gì về nghệ
thuật? (phương thức biểu đạt, giọng điệu, hình ảnh, ngôn ngữ...)

Câu 4: Theo em, văn bản “Một thứ quà của lúa non: Cốm” muốn gửi đến người
đọc những thông điệp gì ?

Câu 5: Điều gì làm nên sức hấp dẫn của cốm Vòng theo tác giả trong “Một thứ quà
của lúa non: Cốm”?
Câu 6: Em hãy viết đoạn văn ngắn (7-10 câu) nêu cảm nghĩ về văn bản “Một thứ
quà của lúa non: Cốm”

PHIẾU SÔ 4: Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:

…Những lời chúc tết rộn ràng ngoài đường trong ngõ. Ôi, những lời chúc tết
muôn đời vẫn thế, chỉ người chúc là khác. Có lời chúc hờ hững từ môi người lạ
chẳng quen, có những lời chúc chúc ngắn gọn một hai từ mà nồng ấm mến thương.
Có những lời không bao giờ nói mà đọc được trong mắt nhau. Hãy đặt anh vào sự
lãng quên/Bởi anh xứng đáng được quên lãng… Làm sao mà em quên được hở anh?
Buổi sáng mồng hai năm ấy, anh đứng dưới gốc đào phải, em ngước mắt nhìn màng
trời tháng Giêng qua những cánh hoa ánh hồng trong veo lẫn vào lộc nõn mây trời,
thấy lòng mình êm như lụa.

(Trích Nhìn nhau trong nắng – Lê Thuý Hà, NXB Kim ĐỒng, 2016, tr66)

Câu 1: Nội dung đoạn trích trên là gì?

Câu 2: Theo cảm nhận của tác giả, những lời chúc tết có “màu sắc” khác nhau như
thế nào?

Câu 3: Nêu công dụng của dấu chấm hỏi trong đoạn văn sau:

“Làm sao mà em quên được hở anh? Buổi sáng mồng hai năm ấy, anh đứng dưới
gốc đào phải, em ngước mắt nhìn màng trời tháng Giêng qua những cánh hoa ánh
hồng trong veo lẫn vào lộc nõn mây trời, thấy lòng mình êm như lụa.”

Câu 4: Chỉ ra biện pháp tu từ nổi bật từ đầu đoạn văn đến “…đọc được trong mắt
nhau”

Câu 5: Giải thích nghĩa của câu “Có những lời không bao giờ nói mà đọc được
trong mắt nhau”.

Câu 6: Từ đoạn trích trên, em hãy viết đoạn văn ngắn (khoảng 7-10 câu) trình bày
về một nét phong tục trong ngày Tết cổ truyền ở nơi em.
PHIẾU SỐ 5: Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:

Đêm xuân rạo rực, trở mình nghe mưa lây phây vuốt ve kính cửa. Trên bàn thờ
cây hương trầm thơm ngát ướp bầu không gian ấm đầy trong ngôi nhà nhỏ. Ngoài
song kia, mưa xuân hình như cũng được ướp hương thơm. Các thế hệ trong nhà
đều đã say xưa ngủ, những tiếng thở đều đều. Mọi người mơ gì trong đêm đầu xuân
ấm áp? Cha già nhớ về bờ đê xanh mướt ngày hoa niên, mưa tơ rơi trên sông vắng…
Em bé ơi, em mơ gì mà cười trong giấc ngủ? Nụ cười như nụ hoa, bàn tay xiu xíu
ôm má phính hồng hồng. Một ngày xuân, mẹ sẽ đưa em về trên chuyến đồ ngang,
bàn tay bé của em sẽ khoả nước trên dòng Lương Giang. Giọt nước sông trong lòng
bàn tay em phải chăng cũng là giọt nước gần ba chục năm trước mẹ em đã vớt khi
lần đầu ông ngoại dẫn mẹ qua sông? Bước chân em sẽ chập chững trên triền đê có
những con bò gặm cỏ từ thời này qua thời khác. Bóng em sẽ in trên nền trời thẳm
biếc, đằng sau lưng em xa xa bên kia sông, sau bãi ngô là ngọn núi, nơi từ thời tiền
sử tổ tiên ông em, bố mẹ em, tổ tiên em đã trú ngụ ở đấy đó, em biết không? Mẹ sẽ
kể em nghe nghe, dù có thể em chưa hiểu. Mẹ kể, và nhìn vào đôi mắt em, đôi mắt
ngây thơ đầy nắng, in bóng con đò lá tre trên dòng sông lụa biết.

(Trích Nhìn nhau trong nắng – Lê Thuý Hà, NXB Kim ĐỒng, 2016, tr66)

Câu 1: Chỉ ra những câu hỏi tu từ bộc lộ cảm xúc của người viết.

Câu 2: Nội dung đoạn trích trên là gì?

Câu 3: Hai câu văn : “Trên bàn thờ cây hương trầm thơm ngát ướp bầu không gian
ấm đầy trong ngôi nhà nhỏ. Ngoài song kia, mưa xuân hình như cũng được ướp
hương thơm.” thể hiện điều gì?

Câu 4: Đoạn văn sau có tác dụng gợi tả và gợi cảm gì?

Đêm xuân rạo rực, trở mình nghe mưa lây phây vuốt ve kính cửa. Trên bàn thờ
cây hương trầm thơm ngát ướp bầu không gian ấm đầy trong ngôi nhà nhỏ. Ngoài
song kia, mưa xuân hình như cũng được ướp hương thơm.

Câu 5: Qua đoạn trích, em hiểu thêm gì về nét đặc trưng của mùa xuân xứ Bắc?

Câu 6: Từ đoạn trích trên, em hãy viết đoạn văn ngắn (khoảng 10 câu) miêu tả vẻ
đẹp đất trời mùa xuân mà em ấn tượng.
PHIẾU SỐ 6: Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:

Ở đó có những căn nhà không bao giờ khép cửa. Những căn nhà không cả vách
che đằng trước, vì chẳng ai thèm tham lam của ai cái gì. Không cần giới thiệu gì cả,
bản chất của xứ sở chúng tôi là đây, những ngôi nhà nây 1. Mưa Nam hay mưa
Chướng2, nhà chỉ treo một cái rèm bằng mấy cái bao bố may ghép lại hoặc bằng lá
chằm đóp3. Không cái gì cho người ta cái cảm giác thái bình, no ấm như thế, không
có gì cho ta sự gần gũi, thân thuộc như thế. Những ngôi nhà tất rộng lòng, mở trong
tầm nhìn của ta một chiếc giường, một cái bàn thờ gia tiên, cái bàn trà, một bức màn
vải thêu hình hai con chim loan đậu trên cành trúc, thấy nhà nó hợp với con rạch 4
nầy làm sao đâu, vì khi nước ròng5 rạch cũng cạn lòng, phơi đáy. Nó hợp với tính
cách con người của vùng đất nầy làm sao đâu, vì người ở đây cũng sống khoảng
khoát6, cởi mở, rộng rãi, hào sảng.

Người ấp7 Mũi ít khi làm buồng để ngủ, buồng chỉ để cho con gái, cho những
cặp vợ chồng son, người xứ biển thích ngủ đằng trước nhà, chỉ cần cái mùng8, khỏi9
chiếu, áp cái lưng trần đỏ au xuống với sàn nhà bằng gỗ đước bóng như gương đồng
vậy là được một giấc ngủ ngon. Mà đúng là ngủ ở ngoài nầy thì thích không chịu
được.

Nhà bao nhiêu gian thì bấy nhiêu gian đầy gió. Trong cái mùi biển tanh nồng
mặn mòi của những giàn lưới phơi trên giá, trong cái mùi khói ngọt bùng nhùng toả
ra từ mẻ un?, dường như có nhà ăn cơm chiều trễ, nghe mùi béo ngậy của cá thòi
lòi10 kho với nước cốt dừa. Và đâu đó chắc có vài người chuẩn bị lai rai 11, rõ ràng
là mùi thơm khô mực nướng trên lò than đang tàn.

[...] Gió vẫn như múa, như ca, như chạy, như nấp bên ngoài cái mùng vải
thơm mùi nắng. Những chiếc tàu đánh cá ầm ì chạy qua, và tiếng biển, đúng là tiếng
biển lướt trên những búp lá đẫm sương trong rừng đước, rì rào rất gần. Chỉ có tiếng
biển mới mênh mông một nỗi nhớ bờ như thế.

(Nguyễn Ngọc Tư, Ngủ ở Mũi, in trong Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư,

NXB Trẻ và Thời báo Kinh tế Sài Gòn, TP. Hồ Chí Minh, 2006, tr. 159 - 161)
*Chú thích:

(1) Nầy: này.

(2) Mưa Nam, mưa Chướng: tương ứng mùa mưa, mùa khô ở Cà Mau.

(3) Chằm đóp: tấm rèm kết bằng lá dừa (người Khơ-me gọi là chằm đốn).

(4) Con rạch: đường dẫn nước từ sông vào đồng ruộng, thuyền bè có thể đi lại.

(5) Nước ròng: vị trí thấp nhất của mực nước trong chu kì thuỷ triều.

(6) Khoảng khoát: rộng và thoáng.

(7) Ấp: làng, xóm nhỏ.

(8) Mùng: màn.

(9) Khỏi: không cần.

(10) Mẻ un: củi, xơ dừa, vỏ quýt, vỏ bưởi,... được đốt cho khói bốc lên để đuổi
muỗi.

(11) Cá thòi lòi: còn gọi là cá leo cây, loài cá sống ở các bãi lầy cửa sông, có khả
năng di chuyển trên bùn.

(12) Lai rai: uống rượu từ từ từng chút một, thường kèm theo đồ nhắm (nghĩa trong
văn bản).

Câu 1: Những nét sinh hoạt nào của cư dân vùng đất Mũi Cà Mau được nói tới trong
đoạn trích?

Câu 2: Những ngôi nhà vùng đất Mũi có gì đặc biệt? Tại sao tác giả lại nói bản chất
của xứ sở chúng tôi là đây, những ngôi nhà nầy?

Câu 3: Ở trong một căn nhà đơn sơ, vì sao con người lại có cảm giác về sự thái
bình, no ấm?

Câu 4: Theo em, vì sao người xứ biển thích ngủ đằng trước nhà? Sở thích này thể
hiện điều gì ở con người đất Mũi?
Câu 5: Cảnh sinh hoạt lúc chiều tối của cư dân đất Mũi gợi cho em những suy nghĩ
gì?

Câu 6: Nêu những cụm từ thể hiện tính chất khẩu ngữ của đoạn trích.

Câu 7: Liệt kê những từ ngữ địa phương trong đoạn trích. Cho biết tác dụng của
việc sử dụng những từ ngữ địa phương đó.

Câu 8: Chỉ ra biện pháp tu từ được dùng trong các câu văn sau và nêu tác dụng:

a. Gió vẫn như múa, như ca, như chạy, như nấp bên ngoài cái mùng vải thơm mùi
nắng.

b. Chỉ có tiếng biển mới mênh mông một nỗi nhớ bờ như thế.

PHIẾU SỐ 7: Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:

Lâu lắm rồi tôi không về lại miền Trung, chiều nay trên chuyến xe tất bật người,
tất bật hàng hoá, tất bật nắng và gió thổi thốc lên rát mặt, miền Trung đã ở trước
mặt, trong nỗi nhớ và trong cả những hoài niệm tự thuở nào…

Miền Trung ! Chẳng biết có người nào đó vấn vương gì với nắng miền Trung khi
vào Nam ra Bắc ngang qua khúc ruột quanh năm nắng lửa, lũ nguồn và bão biển
này không, khi nắng vẫn kiêu hãnh và ngọt ngào, gió vẫn rạo rực như bao đời vẫn
thế. Trong hương thơm lúa của mẹ, của cha nồng nàn và khó nhọc, trong nghĩa tình
như câu ví dặm , giản dị như chiếc kẹo cu đơ, quyến rũ như điệu hò khoan nhặt…đủ
gọi lòng người. Còn gì thu hút hơn vẻ đẹp nồng nã của nắng lửa, của nước da đồng
hun ngăm, của ánh nhìn thăm thẳm như thiêu, như đốt. Trong nghiệp ngã của nắng
miền Trung, của gió Lào bỏng rát, vẻ đẹp nắng lửa vẫn khiến người ta như…quay
cuồng.

Câu 1: Chỉ ra các yếu tố miêu tả trong đoạn trích trên.

Câu 2: Liệt kê các câu văn bộc lộ cảm xúc của tác giả.

Câu 3: Vẻ đẹp của nắng lửa miền Trung trong cảm nhận của tác giả được ẩn chứa
trong những hình ảnh, sự vật nào?

Câu 4: Đoạn trích trên có tác dụng gợi tả, gợi cảm gì?
Câu 5: Chỉ ra biện pháp tu từ nổi bật trong đoạn văn từ “Còn gì thu hút hơn…” đến
hết.

Câu 6: Viết đoạn văn ngắn (5-7 câu) trình bày cảm nhận về cảm xúc của người viết
về vẻ đẹp nắng lửa miền Trung.

PHIẾU SỐ 8: Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:

Chẳng thế nào nói hết nỗi lòng của mình với quê hương, dẫn trong tim bao giờ
cũng tràn đầy lưu luyến, với cát trắng, gió Lào, bão lũ triền miên…nhưng bất cứ
lúc nào miền Trung cũng đẹp và đáng yêu vô cùng. Miền Trung đấy! Có lúc là một
vòm trời xanh ngút đến vô tận, hay những trận bão nhanh như tia chớp ập về, trắng
xoá những cánh đồng ngập nước, lơ thơ những ngôi làng thoi thóp bên sông, hay
mùa nắng với gió thổi như tạt lửa suốt ngày đêm. Dữ dằn đến thế, khôn khó hay đến
vậy mà vẫn long lanh đáy mắt tình người. Miền Trung cỗi cằn. Miền Trung nắng
lửa. Miền Trung mưa dầm. Miền Trung bão lũ… Hình như các nhà thơ khi làm thơ
về dải đất mảnh mai giống như “chiếc đòn gánh gánh hai đầu đất nước” đều phản
ánh khá đậm nét về sự khác biệt này. Miền Trung khốn khó mà năm nào cũng phải
gánh chịu biết bao thiên tai.

[...] Tôi xa miền Trung đã bao năm không nhớ rõ, những mùa nắng nung gió,
con sông quê cong mình khát nước, bờ ruộng nhà nứt nẻ những chân trâu, cha vẫn
lam lũ với ruộng cày giữa đồng trưa nắng cháy, ngước mặt lên nhìn trời mà thèm
một bóng mấy nhỏ thôi…mùa bão lũ đi qua, lại mùa nắng lửa về, miền Trung quê
nhà chẳng biết vụ mùa được mất ra sao, còn vất vả đến bao lâu nữa những con
người trên mảnh đất cằn cỗi lắm thiên tai…

Câu 1: Chỉ ra các yếu tố miêu tả trong đoạn trích trên.

Câu 2: Tìm những câu văn gợi tả hình ảnh của người cha nghèo nơi quê hương
trong mùa nắng lửa.

Câu 3: Nêu công dụng của biện pháp điệp ngữ trong đoạn văn sau:

Miền Trung cỗi cằn. Miền Trung nắng lửa. Miền Trung mưa dầm. Miền Trung
bão lũ…

Câu 4: Nội dung của đoạn trích trên là gì?

Câu 5: Qua hai đoạn trích vừa đọc, em hiểu biết gì về nét đặc trưng của miền Trung.
Câu 6 : Từ đoạn trích trên, em hãy viết đoạn văn ngắn (7-10 câu) có tựa đề “Quê
hương trong tôi”.

PHIẾU SỐ 9: Đọc đoạn trích sau và trả lời các câu hỏi:

Làng Vân1 bị vây bọc quanh bởi nhiều con sông; và tôi nghĩ rằng đấy là một

thế đất cần thiết cho sự giữ bí quyết, bởi vì cho đến nay, chưa ai bắt chước được
rượu làng Vân cả. Một đoàn những cụ già y phục dáng lễ hội đứng chờ chúng tôi,
vẽ thành một hàng dài vui mắt ngay trên nền chiếu hoa trải thành hai hàng trên thềm
nhà; trên đó bày đủ các thức ăn để nguội chừng đã lâu do chúng tôi đến trễ. Chúng
tôi rủ nhau ngồi xuống chiếu trước những chai rượu Vân trong suốt. Một người nhà
bưng ra những chiếc mâm đồng vàng ánh như còn mới, trên đó có chạm hoa văn
nhỏ bằng đầu kim găm, lấm chấm phủ kín cả mặt đồng. Mỗi mâm có một cụ già bê
từng món thức ăn đặt lên mâm đồng và hạ thấp ngọn măng sông2 xuống (bây giờ,
tôi mới để ý căn nhà được thắp sáng bằng đèn măng sông). Bóng tối trở nên đậm
đặc hơn, và tôi không biết chủ nhà đang bày ra trò vui nào đây. Cụ già quay lại lấy
một chai rượu Vân chừng một lít đổ đầy mặt đồng và châm lửa, hoá ra đó là một
cách hâm thức ăn. Phực một tiếng, ánh lửa bốc thành ngọn đồng loạt trên những
chiếc mâm đồng; ngọn lửa len lỏi qua những bát thức ăn vẽ thành những lượn sóng
màu xanh biếc trên mặt thực khách.

Đã lâu rồi nhưng tôi không thể nào quên bữa tiệc hôm ấy ở làng Vân, với
những vết sáng xanh biếc đầy bí ẩn nhảy múa trên gương mặt của những thực khách
ngồi chìm trong bóng tối, trông nó giống như một cuộc tiệc của một bộ lạc bán khai3
nào đó trong ánh lửa rừng đêm thẳm của lịch sử nhân loại. [...] Và trong không gian
đó, tôi nghe lan toả một giai điệu quan họ4, và “người ở đừng về”5 đã nói với tôi
một điều gì đó, giống như một điều nguồn cội thuộc văn hoá dân tộc.

(Hoàng Phủ Ngọc Tường, Rượu làng Vân, in trong Miễn gái đẹp, NXB Thuận
Hoá, Thừa Thiên - Huế, 2001, tr. 28 - 30)

Làng Vân: ngôi làng thuộc xứ Kinh Bắc xưa (nay thuộc tỉnh Bắc Giang), nổi tiếng
với nghề nấu rượu.
Măng sông: loại đèn thắp bằng xăng hoặc dầu hoả,... có thể treo lên cao.

Bán khai: đã qua trạng thái dã man nhưng chưa tới trình độ văn minh.

Quan họ: dân ca trữ tình vùng Bắc Ninh, Bắc Giang.

“Người ở đừng vẽ”: tên một làn điệu quan họ.

Câu 1: Nét sinh hoạt nào của cư dân làng Vân được nói tới trong đoạn trích?

Câu 2: Nêu những chi tiết miêu tả nét văn hoá độc đáo của làng Vân trong đoạn
trích.

Câu 3: Khung cảnh bữa tiệc đón khách ở làng Vân được miêu tả như thế nào?

Câu 4: Việc các bậc cao niên trong làng tiếp khách thể hiện đặc điểm gì của người
dân nơi đây?

Câu 5: Đọc đoạn trích, em cảm nhận được gì về thái độ ứng xử với văn hoá vùng
miền của tác giả?

Câu 6: Rượu làng Vân là loại rượu quê khá nổi tiếng. Có nhiều làng quê trên đất
nước Việt Nam là những làng nghề chuyên sản xuất những sản phẩm truyền thống.
Kể tên và chia sẻ nét văn hoá độc đáo của những làng nghề mà em biết.

Câu 7: Xác định các biện pháp tu từ được dùng trong câu văn dưới đây và nêu tác
dụng của những biện pháp tu từ đó:

Đã lâu rồi nhưng tôi không thể nào quên bữa tiệc hôm ấy ở làng Vân, với
những vết sáng xanh biếc đầy bí ẩn nhảy múa trên gương mặt của những thực khách
ngồi chìm trong bóng tối; trông nó giống như một cuộc tiệc của một bộ lạc bán khai
nào đó trong ánh lửa rừng đêm thẳm của lịch sử nhân loại.

Câu 8: Từ đoạn trích Rượu làng Vân, em hãy viết đoạn văn ngắn (7-10 câu) trình
bày suy nghĩ của em về văn hoá ẩm thực của người Việt Nam.

PHIẾU SỐ 10: Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:

ĐỒNG DAO MỘT THUỞ


(Tạ Duy Anh)

(1)Có lẽ từ khi còn bé lắm tôi đã u ơ hát những câu đồng dao:

Dung dăng dung dẻ - Dắt trẻ đi chơi … Ngồi xệp xuống đây.

Chẳng ai dạy tôi cả. Hình như với những đứa trẻ khác cũng thế. Đứa nào cũng
thuộc, chỉ do xem và (khi lớn hơn một chút) cùng chơi trò với nhau. Ngày ấy không
có chuyện một đứa trẻ nào đó đóng cửa chơi một mình trong phòng. Đông thì hàng
chục đứa. Ít nhất là một cặp. Lớp tuổi nào tự động tìm đến lớp tuổi ấy. Đang tập nói
thì đố nhau đếm sao. Một ông sao sáng/ hai ông sáng sao/ ba ông sao sáng… Lũ chíp
hôi tụ lại chơi nu na nu nống hoặc chu chi. Một đứa cầm cái, mắt liến láu nhìn, miệng
lem lém đọc.

Chi chi chành chành… Ba Vương tập đế

Nội dung này không cố định, mà tùy biến theo ý thích của người hát, hoặc đôi
khi chỉ là vì kiêng tên húy, tên bố mẹ. Chẳng hạn nếu tên Thành hoàng là Cương, thì
câu Con ngựa đứt cương biến thành Con ngựa chết trương. Nhưng chả ai bắt bẻ ai.
Đứa này hát xong đến lượt đứa khác, đứa khác nữa, quay vòng cho đến khi sang trò
mới. Bọn lớn hơn cũng bày nhiều trò hơn. Hết đánh chắt (thường là lũ con gái) sang
thi đối đáp. [...] Cứ thế bài hát nối dài. Đến chỗ nào bí vần thì thôi. Chẳng ai thắng,
chẳng ai thua. Quan trọng là tụ tập và sau mỗi trò lại cười như nắc nẻ, hò hét có khi
ầm ĩ cả làng.Thú nhất là những trò chơi dưới trăng. Cả lớn lẫn bé, (có đứa mới lẫm
chẫm bước đi) cùng tham gia. Chẳng hạn trò rồng rắn lên mây. Đứa nọ túm áo đứa
kia dài hàng nửa vòng sân. Rồi bỗng chẳng ai cầm trịch mà tất cả cùng ngửa cổ nhìn
trăng đồng thanh gào:“Rồng rắn lên mây…Thầy thuốc có nhà hay không?...”

[...]Quanh đi quẩn lại trò chơi ngày bé của tụi tôi chỉ có thế. Sáng, trưa, chiều,
tối, mưa dầm gió bấc, chăn trâu cắt cỏ hoặc những đêm trăng… đều có thể chơi. Đã
chơi là không biết giờ giấc gì nữa. Ngày sau, đêm sau chơi lại vẫn ngần ấy trò, ngần
ấy nội dung nhưng không thấy chán. Giờ đây nhớ lại có những trò thật ngớ ngẩn mà
đứa nào cũng háo hức tham gia. Chẳng hạn mỗi khi có mưa rào, không đứa nào bảo
đứa nào, tất cả đều ra trước mái hiên nhà mình, nơi hơi mưa mát lịm, cùng gân cổ
gào:

Mưa to lên

Ướt ngàn cô tiên


Mưa làm nền, sấm chớp làm nhịp trống phách còn gió thì phụ họa để có thể gào
cho tới khi mưa tạnh thì thôi. Vào những hôm ấy khắp làng trên xóm dưới vang lên
tiếng trẻ con khiến cho một hiện tượng thiên nhiên thường nhật cũng trở nên vô cùng
thiêng liêng.

(2)Và thật kỳ lạ, có một thứ nhịp điệu nào đó cứ gắn chặt vào ký ức tôi, chi phối
ý nghĩ và hành động của tôi mà nếu thiếu nó, tôi tin rằng mình sống rất bập bõm. Nó
có cả sự hiền hòa mát dịu của trăng, cái phóng dật phiêu du lãng mạn của gió, sự
thâm trầm, chắc chắn của đất với niềm thôi thúc bay lên của sao. Trên tất cả là cảm
giác chở che của bầu trời, lòng hào phóng nhân hậu của cây cối, trí khôn của ông bà.
Tôi chẳng thể và chẳng muốn tách bạch rạch ròi từng thứ thấm vào tôi suốt từ thời
thơ bé thông qua những trò chơi bí ẩn đến mức đơn giản ấy. Chỉ biết rằng cảm giác
tâm hồn mình luôn được thổi căng lên niềm khát vọng là có thật. Chỉ biết rằng một
cái gì đó hài hòa, bình an, mê đắm cứ bao bọc lấy tôi, hướng tôi về phía chân trời,
cho tôi sự bền bỉ… là có thật.

(3) Tôi chẳng thể gọi rõ tên nó là cái gì. Nhưng nhờ nó mà tôi biết yêu thương con
người, biết xót xa trước nỗi bất hạnh, biết cúi đầu trước vẻ đẹp. Nhờ nó mà giờ đây
mỗi đêm trăng ký ức tôi lại sáng lên ánh sáng của giấc mơ, còn khi ngồi nghe mưa
tôi thấy da diết âm hưởng một bản nhạc có thể làm dịu đi nỗi nhọc nhằn của công
cuộc mưu sinh. Tôi hiểu rằng, không phải ai cũng có cơ hội biến trời đất thành tài
sản của mình mặc dù ngày đó chúng tôi là những đứa trẻ nghèo, động một tí là nghêu
ngao hát.

(Nguồn : https://vanvn.vn/dong-dao-mot-thuo-tan-van-ta-duy-anh/)

Đọc văn bản trên và trả lời câu hỏi:

Câu 1: Đọc kỹ văn bản và điền thông tin vào bảng sau:
TT Đoạn văn Nội dung chính
1 Mở đầu đến “vô cùng thiêng liêng”
2 “Và thật kì lạ…” đến “…là có thật”
3 “Tôi chẳng thể gọi…” đến hết.

Câu 2: Thực hiện theo bảng sau đây:


Đối tượng (cảnh thực) Trong cảm nhận của tác giả (tôi)
Các trò chơi đồng dao
Hình thức chơi
Khi có mưa
Khi có sấm chớp

Câu 3: Thực hiện theo bảng sau đây để xác định đặc điểm hình thức của tản văn.
TT Đặc điểm Biểu hiện trong văn bản
1 Đề tài
2 Phương thức biểu đạt
3 Chất trữ tình
4 Cái “tôi” trữ tình
5 Tiểu loại

Câu 4: Thông qua việc bày tỏ tư tưởng, tình cảm của mình về một trò chơi dân gian,
tác giả đã đề cập đến vấn đề gì trong cuộc sống hôm nay?

PHIẾU SỐ 11: Đọc văn bản Đồng dao một thuở và trả lời câu hỏi:

Câu 1: Đọc đoạn văn (1) và điền bảng:


Những sự việc đáng nhớ khi Tâm trạng/cảm xúc, suy nghĩ của “tôi”
tổ chức trò chơi đồng dao
Đọc lời hát
Thi đối đáp
Trò chơi dưới trăng
Trò chơi khi mưa rào
Vì sao tác giả nhớ mãi chơi trò
đồng dao

Câu 2: Thực hiện theo bảng sau:


Phương thức Dẫn chững (câu văn/tóm tắt) Cách viết/ cách thể hiện của
biểu đạt trong văn bản tác giả
Tự sự

Biểu cảm
Câu 3: Vì sao tác giả lại cho rằng, nhờ nhịp điệu trong ký ức về đồng dao mà “tôi
biết yêu thương con người, biết xót xa trước nỗi bất hạnh, biết cúi đầu trước vẻ đẹp”?

Câu 4: Em có thích trò chơi dân gian không? Em có đồng ý với nhận định “chơi trò
chơi dân gian là góp phần lưu giữ giá trị dân tộc không”?

Câu 5: Từ văn bản Đồng dao một thuở, em hãy viết đoạn văn ngắn (7-10 câu) nêu
cảm nghĩ của em về một trò chơi dân gian mà em biết.

PHIẾU SỐ 12: Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi:

CÕI LÁ

Đỗ Phấn

Bẽ bàng mùa xuân đến muộn. Khi cái nắng đã chao chát trên những lộc non báo
hiệu mùa hè, chẳng hiểu vì sao lòng người bỗng rộn ràng đến thế. Oà thức cùng với
xôn xao lá cành.

Chín cây bồ đề trên đường Trần Nhân Tông làm thành một khoảng trời trong veo
màu thạch lựu. Những chiếc lá non đu đưa trong gió tưởng như có tiếng chuông chùa
huyền hoặc vọng về từ cõi thanh cao u tịch. Những đứa trẻ tan trường ríu rít dưới
gốc cây như những thiên thần bước ra từ lá. Nhiều người Hà Nội chẳng có việc gì
cũng vòng xe qua đoạn phố đông mà chật chội, mà hỗn hào đi đứng này chỉ để ngắm
nhìn một chút sắc lá ngọt ngào như mật chảy tháng Giêng.

Nhìn chung thì vòng đời của một chiếc lá bồ đề dù được mọc ra từ Hà Nội hay ở
nơi Phật tổ Thích Ca Mầu Ni thuyết pháp cũng chỉ kéo dài không đến một năm. Có
rất nhiều loài cây trong phố có một vòng đời như vậy. Và hình như đó cũng là một
đặc trưng của cây Hà Nội. Làm nên mùa lá rụng kéo dài suốt từ thu sang đông. Nó
làm cho người đi xa nhớ về và người Hà Nội thì thao thiết đợi chờ những khoảnh
khắc nghỉ ngơi thần trí trong cái biển người chộn rộn áo cơm này.

Cô em gái của tôi sống xa Tổ quốc đã hai chục năm có lẻ. Mỗi lần gọi điện về nó
lại hỏi con đường ven Hồ Gươm mùa này lá đã rụng? Lạ thế! Mùa nào cũng hỏi như
vậy. Làm cho người ở nhà thấy thương. Cứ trả lời bừa rằng đang ngổn ngang vàng
rượi sắc lá ven hồ. Lá của những cây sấu cổ thụ ở phía đường Đinh Tiên Hoàng. Lá
bằng lăng, lá bàng đỏ chói trên đường Lê Thái Tổ. Thực ra thì chưa bao giờ những
loại lá ấy rụng cùng một lúc với nhau. Cây cơm nguội vàng và cây bàng lá đỏ…nhiều
khi rụng lá cách nhau cả đến…một mùa thu.

Những tưởng vô duyên đến như cây xà cừ là cùng. Cứ như người đàn bà phổng
phao nhạt hoét. Chỉ được mỗi ưu điểm về kích thước. Và cũng lại là nhược điểm.
Mùa mưa bão rất mất công cắt tỉa bớt cành phòng khi bị đổ. Nhưng không hẳn thế.
Thân hình cường tráng và lá cành rậm rạp đến thế của cây lại vô cùng yếu mềm trước
một heo may đến sớm. Ngập cả lối đi những lá xanh chen lẫn lá vàng làm nên một
mùa thu quyến rũ từng bước chân người.

Đã có người áy náy thốt lên rằng cây Hà Nội không được con người ưu ái lắm.
Bằng chứng là những thân cây u sần mấu cục đầy thương tích do con người gây nên?
Những sẽ thật là kì khôi nếu như những gỗ sấu già Hà Nội lại nhẵn nhụi như những
cây chò chỉ trên đường Hùng Vương? Hơn ba mươi năm vẫn khẳng khiu thẳng tắp
như sợi chỉ. Và lá rụng không theo mùa. Từng chiếc to tướng như cái quạt nan hồi
hộp nằm chiếm chỗ trên mặt đất làm người ta nhầm lẫn về kích thước một con đường
lớn. Đó là loài cây của đại ngàn. Không phục tùng ý chí con người.

Miên man trong cõi lá mùa xuân thành phố, gương mặt ai ai cũng như có phần
trẻ lại. Hay tự nhận rằng mình như thế?

(In trong Hà Nội trong mắt một người, NXB Trẻ, 2018)

Câu 1: Nội dung chính của văn bản là gì? Nhan đề “Cõi lá” gợi cho em suy nghĩ gì
về cảm nhận của tác giả?

Câu 2: Trong văn bản, nét đặc trưng của cây lá ở Hà Nội được tác giả miêu tả là gì?

Câu 3: Em hiểu như thế nào về tình cảm, cảm xúc của tác giả văn bản khi miêu tả
cõi lá?

Câu 4: Theo em, vì sao tác giả lại cảm nhận “Miên man trong cõi lá mùa xuân thành
phố, gương mặt ai ai cũng như có phần trẻ lại”?

Câu 5: Nhận xét về ngôn ngữ của tác giả qua văn bản.

Câu 6: Đọc văn bản, em có thể rút ra thông điệp hoặc trải nghiệm gì cho bản thân?

You might also like