“Đất nước bốn ngàn năm/Vất vả và gian lao/Đất Phép điệp “Ta làm…”, “Ta nhập” diễn tả một
iễn tả một cách
nước như vì sao/Cứ đi lên phía trước.” tha thiết và chân thực khát vọng được hòa nhập vào cuộc đời, được cống hiến những phần tốt đẹp nhất Tác giả thể hiện niềm tự hào khó giấu của mình về của bản thân, dù là bé nhỏ cho đất nước.Trong mùa đất nước Việt Nam thân yêu với bốn ngàn năm lịch xuân của đất nước, nhà thơ muốn được làm “con sử “vất vả và gian lao” nhưng vẫn mạnh mẽ “đi lên chim hót”, “một nhành hoa” và “một nốt trầm xao phía trước” bằng ức mạnh, ý chí kiên cường.Hình xuyến” để làm nên “một mùa xuân nho nhỏ” dâng ảnh so sánh “đất nước như vì sao” đã bộc lộ rõ nét hiến tất cả vẻ đẹp cho cuộc đời.“Làm con chim hót”, niềm cảm phục của nhà thơ trước một đất nước anh tác giả muốn cất lên tiếng vang ca ngợi vẻ đẹp đất hùng. Trên nền trời đen tối kéo dài “bốn ngàn năm”, trời, “làm một nhành hoa”, ông mong đem hương dân tộc Việt Nam vẫn tỏa sáng tựa vì sao, băng băng thơm tỏa ngát cho cuộc đời và là “một nốt trầm”, tiến về phía trước.Đất nước dù có phải đối mặt với Thanh Hải khát khao được “nhập” vào bản hòa ca nhiều vất vả nhưng vẫn không bị che mờ bởi bóng xao xuyến.Giữa bản hòa ca cuộc đời ấy, người nghệ tối mà trở thành một vì sao luôn tỏa sáng rực rỡ bằng sĩ chỉ muốn mình làm một nốt trầm bé nhỏ, nâng đỡ chính sức mạnh nội tại, hướng về tương lai với niềm những nốt nhạc khác thăng hoa và vang vọng trong tin mãnh liệt. thính phòng, không cần là nốt cao hay nốt ngân Biết ơn và tự hào về đất nước với những con người dài.Hình ảnh “nốt trầm” là ẩn dụ cho ước nguyện đã dũng cảm hy sinh thân mình để dành lấy tự do cống hiến thầm lặng, không cần được biết tới và ca cho dân tộc, nhà thơ Thanh Hải đã đi đến ước ngợi. Nó xuất hiện trong bài thơ như một dấu lặng, nguyện chân thành của chính mình. để lại ấn tượng khó phai trong lòng độc giả.Nhà thơ Thanh Hải thật tinh tế khi kết hợp “nốt trầm” với “Ta làm con chim hót/Ta làm một nhành hoa/Ta tính từ “xao xuyến”. “Nốt trầm xao xuyến” là những nhập vào hòa ca/Một nốt trầm xao xuyến./Một mùa tâm nguyện khiêm nhường nhưng đẹp đẽ, luôn hiện xuân nho nhỏ/Lặng lẽ dâng cho đời/Dù là tuổi hai hữu trong cung đàn muôn bậc của cuộc sống.Mùa mươi/Dù là khi tóc bạc.” xuân tượng trưng cho những điều đẹp đẽ và tinh túy nhất của đời người, đó là thứ mà người nghệ sĩ muốn Điệp ngữ “dù là” đặt ở đầu hai câu thơ liên tiếp đã được hiến dâng cho cuộc đời chung với tất cả tấm khẳng định ước nguyện được dâng hiến miệt mài, lòng thành kính. không biết mệt mỏi của ông nói riêng và con người Việt Nam nói chung.Từ “tuổi hai mươi”, lứa tuổi còn “Nếu là con chim, chiếc lá căng tràn sức sống cho tới “khi tóc bạc”, hình ảnh Thì chim phải hót, chiếc lá phải xanh hoán dụ tượng trưng cho tuổi già, người nghệ sĩ ấy cứ thế cống hiến cả cuộc đời cho đất nước. Lẽ nào vay mà không có trả Những bài thơ được viết trên giường bệnh xưa nay Sống là cho, đâu phải nhận riêng mình.” – Tố Hữu không lạ nhưng để tác phẩm thực sự sống thay tác Khát khao được cống hiến ấy thật lớn lao và cao đẹp giả, ở lại trò chuyện, an ủi và động viên mọi người nhưng với riêng nhà thơ Thanh Hải, đó chỉ là “một thì lại là một việc hiếm. Mùa xuân nho nhỏ của nhà mùa xuân nho nhỏ”, mùa xuân của đời người được thơ Thanh Hải cũng như vậy. Nó mang trong mình hòa nhập vào mùa xuân chung đất nước. sức sống của thái độ lạc quan và niềm tin về tương Tính từ “lặng lẽ” khi đảo lên đầu câu thơ như muốn lai tươi sáng của tác giả, người sắp xa rời cõi nhân nhấn mạnh ước nguyện được cống hiến trong thầm gian.Trước lúc đi xa, người nghệ sĩ vẫn cố gắng vượt lặng, không phô trương, ồn ào. Đó là một lẽ sống cao lên từng bước, để lại cho đời những dư âm cao đẹp đẹp nhưng rất khiêm nhường.Tuy nhiên, khát khao nhất và bao tiếng thơ “chân chất bình dị, đôn hậu và cống hiến hết mình cho quê hương của nhà thơ chân thành”.Mùa xuân nho nhỏ hẳn là sự kết hợp Thanh Hải không chỉ dừng lại ở tuổi trẻ, tuổi đôi nhuần nhuyễn của một ngòi bút phong tình đậm chất mươi mà nó còn kéo dài suốt cuộc đời, tới khi ông ở Huế và những phút giây thăng hoa của một tâm hồn độ xế chiều. đang rạo rực với đời, với cuộc sống.