Professional Documents
Culture Documents
Hồi ký về hàng không Việt Nam - 220928 - 114903
Hồi ký về hàng không Việt Nam - 220928 - 114903
6
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
trao trách nhiệm cho thế hệ trẻ chúng tôi thời đó.
Tôi xin chia sẻ “Hồi ký một thời cải tổ oanh liệt”
của ngành Hàng Không trong giai đoạn 1981 - 2000.
Hy vọng trí nhớ khá tốt sẽ giúp tôi có được
những câu chuyện trung thực, bổ ích, ghi công những
người có công mở đường cho sự phát triển, để ngành
hàng không và Vietnam Airlines được ngẩng cao đầu
sánh với cường quốc năm châu như ngày hôm nay.
Một mục đích khác: những điều tốt đẹp, những ý
tưởng hay mang lại sự thành công, cũng như những sai
lầm to nhỏ của thế hệ trước, cũng như lứa chúng tôi,
nên được nói ra, được phân tích - để trở thành bài học
của thành công và thất bại cho những thế hệ kế tiếp.
7
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
8
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
cũng sợ - mà chẳng hiểu tại sao lại sợ. Cũng bởi vậy,
cả 4 đứa đếu muốn được phân về Cục Vận chuyển,
hoặc sân bay Nội Bài (cho gần nhà). Thật sự, hồi đó,
việc phân công rất công bằng: ai có hoàn cảnh gia
đình đáng được ưu tiên hơn, thì được phân ở lại ngoài
Bắc: ông Minh - vì là con một, và Minh Hà - con gia
đình quân đội, bố đã đi B, nên được phân về sân bay
Nội Bài. Tôi và Tuấn “din”, nhà chẳng có hoàn cảnh
gì, bố mẹ khỏe mạnh, đủ anh chị em, nên nhận quyết
định vào Nam, về sân bay Tân Sơn Nhất.
Đến lúc đó, tôi và ông Minh mới quyết định báo
cáo tổ chức là “chúng tôi yêu nhau”, xin cho tôi được
ở lại Nội Bài, nhưng đã muộn, vì quyết định được
công bố và gửi về cả hai sân bay rồi. Chú Trưởng ban
Tổ chức cán bộ khuyên rất chân tình rằng: “Bọn cháu
lên Nội Bài để nói chuyện, đổi cho vợ chồng hai anh
chị quê ở miền Nam, tốt nghiệp cùng trường trước các
cháu một năm, đang làm việc tại Nội Bài, viết đơn cả
2 bên ký, chú sẽ giải quyết ngay”. Mọi việc êm xuôi
cho đến giờ chót, thì anh chị đổi ý không muốn đổi
nữa, mãi đến giờ tôi vẫn chưa rõ lý do vì sao anh chị
lại thay đổi ý định.
Tôi khi đó 23 tuổi đầu, lúc đó lơ ngơ, nhưng liều
lĩnh với kiểu “đời là cái đinh”, quyết định xách vali
vào Nam một mình. Mẹ tôi vật vã khóc lóc cả ngày
lẫn đêm, áp huyết lên cao lắm. Bố tôi đã xin được cho
tôi một chân phiên dịch tiếng Nga tại Bộ Công an. Tôi
cương quyết lắc đầu. Vậy là lên máy bay thẳng tiến
vào Sài Gòn.
Vào đến sân bay Tân Sơn Nhất, cầm quyết định
lên phòng tổ chức cán bộ, trước tiên là nhận chỗ ở
tập thể. Ngay phút đầu tiên, tôi đã mê luôn cái quang
cảnh và không khí chộn rộn tất bật của sân bay Tân
9
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Sơn Nhất. Đã từng lên sân bay Nội Bài nhiều lần từ
khi tốt nghiệp; nó buồn tê tái, với rất nhiều hố bom
chưa được lấp, với quãng dăm ba chuyến bay một
tuần - thì với tôi, một con bé ham vui - ngay lập tức
sân bay Tân Sơn Nhất quả là thiên đường.
Vừa về nhận xong phòng ở, phòng Tổ chức cán
bộ cử người đến báo với tôi: Giám đốc là chú Phan
Tương muốn gặp tôi lúc 7 giờ tối tại nhà chú, vì lúc
đó đã cuối giờ làm việc và Giám đốc vẫn đang họp.
Tôi nghe mà hồi hộp kinh khủng. Lần đầu tiên
trong đời bắt đầu đi làm, lại được Giám đốc trực tiếp
gọi gặp - quả là điều tôi không thể ngờ. Nghe các anh
chị và bọn bạn ở các ngành kể, thì loại chúng tôi về
hay bị coi là “cái tôm cái tép”, chẳng sếp nào quan
tâm đâu, đừng tưởng bở rằng cái bằng đại học ở Liên
Xô là oai lắm.
Thấp thỏm không nuốt nổi bữa tối, tôi đi ra đi
vào, chờ đến giờ. Thập thò trước cánh cổng nhà chú
Tương, thì có cậu bảo vệ ra đón. Nhà cô chú vừa ăn
cơm xong, cô còn hỏi tôi đã ăn cơm chưa, nếu chưa ăn
thì sẽ bảo cần vụ dọn cho tôi ăn. Dĩ nhiên là tôi phải
nói dối là “Cháu ăn rồi ạ”. Vậy là cô lấy nước cho tôi
uống, rồi đi vào nhà trong.
Biết tôi “vừa run vừa sợ”, chú Tương chủ động
hỏi thăm quê quán. Tôi kể: cháu quê Hà Tĩnh, nhưng
2 tuổi ra Hà Nội rồi, nên không biết gì về quê. Vậy
là chú nói luôn: chú cháu mình đồng hương đấy. Chú
còn hỏi tôi là có biết Hà Tĩnh có biển hay không? Tôi
ớ hết cả người, vì vốn dốt nên không quan tâm môn
địa lý, đến bản đồ Việt Nam tôi còn không vẽ nổi, nữa
là biết tỉnh nào có biển (thế nên trời “phạt”, cho tôi
những năm U70 này cứ phải ở ngay bờ biển cho nhớ
nước ta rừng vàng biển bạc thế nào…). Rồi chú hỏi
10
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
tôi học ngành gì, tôi trả lời tôi học kinh tế hàng không.
Chú hỏi tiếp là học cụ thể những cái gì, tôi bắt đầu kể
lể các môn đã được học. Nghe một lúc, chú cười rồi
nói: “Chú sẽ phân cháu về làm trợ lý kế hoạch, phụ
trách mảng hàng hóa của phòng vận chuyển. Cháu
phải hiểu rằng có thể những gì cháu học không giống
với thực tế công việc hiện nay. Chú biết rằng các cháu
được đào tạo bài bản, cháu là kỹ sư kinh tế hàng
không đầu tiên về làm việc tại sân bay Tân Sơn Nhất.
Chú mong cháu sẽ áp dụng kiến thức đã học được để
cải tiến những điều chưa hợp lý. Nếu cần báo cáo điều
gì, cháu cứ lên thẳng phòng làm việc của chú. Chú mà
bận họp, thì buổi tối cứ đến nhà như hôm nay”.
Ra khỏi nhà chú, tôi ở trong tâm trạng lâng lâng,
y như đang bay bổng, không thể ngờ là có một chú đại
tá quân đội, giám đốc sân bay lớn nhất nước và nhiều
sân bay nhỏ, lại dành thời gian nói chuyện và động
viên tôi chân tình đến vậy.
Và vậy là, ngay sáng hôm sau tôi lên nhận quyết
định về làm trợ lý kế hoạch phòng Vận chuyển.
Cho đến giờ phút này, sau đúng 40 năm, tôi vẫn
còn nhớ như in cuộc nói chuyện với chú Phan Tương
- người sếp lớn đầu tiên trong cuộc đời làm việc
của tôi!
Càng nghĩ, càng thấy số mình thật may mắn,
đúng là “Trong cái rủi có cái may”. Nếu anh chị Năm
trên kia đồng ý đổi để tôi ở lại sân bay Nội Bài - thì
chắc chắn tôi đã mất rất nhiều cơ hội để tiếp xúc, học
hỏi, tò mò với cái mới, kể cả không phải trong lĩnh
vực hàng không - tạo nên tôi của hôm nay. Giờ thì tôi
hiểu, tại sao chú gọi tôi đến nhà mà không phải là lên
phòng làm việc: chú rất hiểu tâm lý của lớp trẻ. Nếu
lên phòng làm việc, chắc tôi “run như cầy sấy”, câu
11
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
******
Vui lắm khi nhắc lại rằng: cuộc đời làm việc của
tôi tại Vietnam Airlines - là một chuỗi dài nhiều điều
may mắn. Ba chú Giám đốc sân bay Tân Sơn Nhất
trong thời đó, là chú Tương, chú Cân và chú Châu -
đều là những con người tận tâm hết mình cho sự phát
triển của ngành hàng không, hết sức ủng hộ để phát
huy khả năng của lớp trẻ có học. Tất nhiên, ở đời này,
mỗi người một cá tính, chẳng ai là toàn vẹn 100%. Có
người thích sếp này, vì sếp luôn vui vẻ. Người thích
sếp khác, vì sếp hiền, không mắng ai bao giờ. Với
những kẻ nịnh nọt luồn cúi, thì sếp nào thích nghe
“lời đường mật” sẽ được họ ca ngợi hết lời.
Với bản thân tôi: quan điểm cá nhân của tôi về
các sếp luôn nhất quán. Đã là người quản lý, thì các
cá tính sau phải được đặt lên hàng đầu:
1. Sự công bằng: nếu sếp thật sự công bằng thì
sẽ không có cửa cho những kẻ xảo trá nịnh bợ. Nếu
sếp công bằng: người có tài sẽ được trọng dụng, dù về
mặt cá tính, sếp có thể không ưa người đó.
12
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
13
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
bay vào khai thác. Theo tôi biết, hồi đó những ý tưởng
cải tổ của chú Tương được sự ủng hộ hết mình của Bộ
trưởng Bộ Quốc phòng là ông Văn Tiến Dũng. Còn
trong ngành hàng không, có vẻ việc chú làm bị phản
ứng dữ dội. Lúc đó, tôi không hiểu tại sao? Nhưng
bây giờ, sau nhiều năm “chinh chiến” trên thương
trường, thì tôi hiểu. Với máy bay Nga thời đó, cứ vài
năm đi đại tu một lần, thì rất nhiều người hưởng lợi
từ việc buôn đồ giữa Nga và Việt Nam. Thậm chí, tôi
còn được nghe kể là sàn máy bay cũng được gỡ ra
để nhét đồ vào, rồi lắp lại. Nếu chuyển sang sử dụng
máy bay tư bản, thì làm sao còn “cửa làm ăn” đó? Hồi
đó, kể cả những chuyến bay nội địa từ Sài Gòn đi Hà
Nội, nhiều lúc trọng tải thật quá rất nhiều so với trọng
tải cho phép trong tài liệu. Tôi còn nhớ một kỷ niệm
với chú Tương. Hôm đó, chuyến B-707 bay Sài Gòn
đi Hà Nội, sau khi chốt trọng tải khách và hành lý, tôi
cho chất hàng đến mức đúng trọng tải cho phép. Máy
bay lăn ra, chạy gần hết đường băng mà chưa cất cánh
nổi. Tất cả hốt hoảng vô cùng. Ra khỏi đường băng
mà không ngóc được đầu lên, nghĩa là…
Chú Tương cho người gọi tôi lên phòng làm việc.
Khi tôi mở cửa phòng, thấy mặt chú khá nghiêm trọng:
“Từ nay, tuy trọng tải tính toán đúng mức cho phép,
nhưng cháu phải bớt đi vài tấn”. Tôi vừa ngạc nhiên,
vừa hơi bất bình: “Nhưng tại sao vậy hả chú? Như vậy
là mình bỏ phí tải”. Chú cười cười nói với tôi: “Con
bé này, vậy mày không hiểu là còn cái tải không được
tính vào tài liệu từ bên kỹ thuật à? Thôi đi về làm việc
đi, nghe lời chú nhé. An toàn là trên hết”. Lúc đó tôi
chợt nhận ra rằng: sao mà mình chậm hiểu đến vậy.
2. Chú là người nghĩ ra và áp dụng mức thu
1,2USD/kg phí dịch vụ hàng quà biếu. Hồi đó, thật sự
14
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Nghĩ lại thời đó: về phụ trách hàng hóa được vài
tuần, tôi phát hiện ra là Vietnam Airlines đang ra sức
chở hàng không công cho các hãng AF, Aeroflot,
TG trên các chặng nội địa! Hàng ghi địa chỉ người
nhận ở Hà Nội, Đà Nẵng…, nhưng được gửi về Tân
Sơn Nhất, rồi ta cắm cổ soạn và chở đi. Tôi bèn gom
không vận đơn từng lô hàng, yêu cầu đại diện hàng
không các hãng ký. Họ chối hết, chỉ riêng đại diện
hãng Bulgaria chịu ký. Tôi gửi ra Hà Nội cho phòng
thanh toán quốc tế để bộ phận đó có cơ sở đòi tiền.
Nhưng khi hỏi lại thì cũng không ai biết là có đòi
được không.
Tôi và “anh bạn vàng” Nguyễn Hải, gặp và quen
15
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
nhau lần đầu tiên cũng vì cái vụ 1,2 USD phí dịch
vụ. Lúc đó, cậu em này làm ở trạm hàng hóa quốc tế
sân bay Đà Nẵng, được giám đốc giao nhiệm vụ vào
Sài Gòn tìm hiểu xem đó là phí gì, liệu Đà Nẵng có
nên thu theo mô hình đó không? Khi anh chàng tiến
vào kho hàng chuyển tiếp, tôi đang ngồi “trên trần
nhà”. Tôi có thói quen rất “ngược ngạo” là: hễ cứ
vào kho, thì nhờ thợ lái máy xúc hàng “xúc” lên cao,
ngồi vắt vẻo trên mấy container hàng, chân tay đung
đưa, mồm tía lia tán gẫu. Hôm đó, tôi ngồi ở độ cao
quãng gần chục mét, đầu xấp xỉ chạm mái tôn của
kho. Chợt nghe phía dưới có tiếng của ai đó khá chỉn
chu, lễ phép: “Xin các anh cho hỏi, có chị Bích Hà ở
đây không ạ?”. Hai cậu đứng dưới bưng miệng cười,
còn tôi thụt vội chân và đầu vào phía sau để nấp. Hai
cậu ở dưới vừa cười vừa ngửa cổ chỉ tay lên trên. Lúc
đó, tôi thò đầu ra, hỏi với giọng rất bà chị: “Ai hỏi gì
chị Hà đấy?”. Rồi gọi máy xúc để “xúc” xuống, vào
phòng làm việc. Hai chị em tranh luận, bàn bạc đủ
kiểu để xác định tên gọi cho cái mức phí đó, cũng như
cố phân tích xem Đà Nẵng cũng thu thì có sao không?
Rồi bà chị lấy xe máy chở cậu em đi ăn trưa ở Lăng
Cha Cả. Rồi lại về tán gẫu. Trước khi ra máy bay về
Đà Nẵng, cậu em “tán” một câu xanh rờn: “Nếu bà
chị mà chưa có chồng, là cậu em lao đấy”, làm bà chị
cười lăn lóc. Tối hôm đó, khi về nhà, tôi kể ngay với
ông Minh: “Hôm nay có một thằng em tên là Hải từ
Đà Nẵng vào làm việc. Nó giỏi kinh khủng. Nếu sau
này Tân Sơn Nhất mà cần Trưởng phòng kế hoạch,
thì nó sẽ cực kỳ hợp”. Hai năm sau, khi ông Minh
đã lên Phó GĐ kiêm trưởng phòng vận chuyển sân
bay Tân Sơn Nhất, có một lần Hải vào công tác. Ông
Minh chưa biết, nên hỏi: “Tao nghe bà xã nói có thằng
16
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
17
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
CHÚ HÀ CÂN
18
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
19
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
1 tấn. Tôi hỏi: tại sao, thì được trả lời: cứ thế mà làm,
khỏi cần thắc mắc. Nhưng mà tôi cứ trăn trở không
yên, đi tìm gặp hết tổ bay lại đến bộ phận kỹ sư xưởng
A75 để tìm bảng trọng tải. Sau chừng một tháng, thì
tôi gom được đủ thông tin để lên kế hoạch sắp hàng
lên từng chuyến bay. Lúc đó, để tính trọng tải máy
bay, quy định cân nặng trung bình của khách là
60kg, hành lý xách tay là 5kg. Vì vậy, lượng hàng đi
được trên từng chuyến bay phụ thuộc vào trọng tải tối
đa, lượng dầu nạp cho chuyến đó, số lượng khách và
lượng hành lý ký gửi. Mà lượng dầu nạp lại phụ thuộc
vào thời gian bay, lượng dầu dự trữ cần thiết. Vậy là
tôi báo cáo với chú, đề nghị được triển khai hàng dự
trữ, kéo sẵn ra sân đỗ, chờ kết tải chuyến bay rồi thì
tập trung bốc xếp chất hàng, nếu còn thừa tải. Chú phê
chuẩn luôn. Vậy là thực hiện. Từ đó, lượng hàng đi
trên Tu 134 trung bình là 1,5 tấn/chuyến (tăng gấp 5
lần), trên IL18 là 2 -3 tấn thay vì 1 tấn. Vậy là chú gọi
tôi vào phòng khen: “Cháu làm tốt lắm, cố gắng lên”.
Con bé được khen, tí tởn gần chết…
20
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Tôi phân công luôn: ông Minh kết hợp với anh
Phòng (Sở Ngoại vụ) để kìm mấy cậu tây trong phòng
họp. Còn tôi ra sân đỗ cho chất thật nhanh cả lũ hành
lý, rồi cho khách ra máy bay. B707 có 180 ghế, chở
250 khách. Mấy cậu tây cứ ngồi chờ, thì quãng 10
phút sau chợt thấy máy bay cất cánh ở đầu đường
21
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
băng, bèn vừa chạy vừa la ơi ới: “Dừng lại, dừng lại”.
Tôi chuồn thật nhanh. Còn các cậu tây cáu quá đi tìm
chú Cân để khiếu nại, yêu cầu kỷ luật chúng tôi. Sau
khi hội tây về rồi, chú gọi tôi lên phòng, hơi cười cười
hỏi tôi: “Sao mày liều thế hả cháu?”. Tôi hối hả trình
bày rằng: “bọn cháu chẳng có cách nào khác, nên phối
hợp với tổ bay và tiếp viên xếp khách ngồi chung,
không sao đâu chú”. Chuyến bay hạ cánh BKK, bên
đó điện đơn biên về chửi bới ầm ỹ. May quá, cả chú
Tương và chú Cân đều hiểu tình thế “tiến thoái lưỡng
nan” của chúng tôi, nên không những không mắng,
mà còn an ủi.
22
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
23
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
nhiên một hôm, tôi được một anh trong chi bộ gọi ra
báo là: “Hai ngày nữa họp chi bộ để bỏ phiếu thông
qua việc chuyển em từ Đảng viên dự bị lên chính thức,
nhưng ông… đang yêu cầu điều tra về việc tại sao
em và Minh lại có hộ khẩu ở hai nơi?”. Tôi “tá hỏa
tam tinh”, bởi vì khi đó, nhà được phân trong sân bay
không có cách gì được hợp thức hóa ở thành phố, mà
muốn nhập hộ khẩu TP. HCM thì phải có nhà hoặc có
quyết định cấp nhà của sở nhà đất. Bố tôi là Thượng
tá Công an về hưu, có hộ khẩu thành phố, tuy đang ở
nhờ nhà bà con. Tôi vào Sài Gòn trước ông Minh đến
một năm, nên nhờ bố bảo lãnh nhập hộ khẩu về địa
chỉ mà bố tôi ở. Còn ông Minh vào sau, khi hỏi thủ tục
thì mọi người khuyên là nhập về nơi mẹ ông ấy được
phân nhà thì dễ hơn. Chuyện đơn giản có vậy thôi, mà
không hiểu sao có người định moi ra để “diệt” tôi. Tối
hôm đó, tôi đến nhà chú Tương, vừa khóc um lên vừa
kể toàn bộ câu chuyện. Chú ân cần nói rằng: “Chú
chưa nghe ai báo cáo. Mai cháu cứ họp chi bộ bình
thường. Chú không nghĩ là cháu vi phạm bất cứ quy
định gì của Đảng. Vậy nên cháu cứ sự thật mà trình
bày, cũng yêu cầu người nêu ra vấn đề đó nói rõ là
cháu vi phạm điều gì trong điều lệ Đảng?”.
Hôm sau, cuộc họp kéo dài tới 5 - 6 tiếng. Sau
khi gặp chú Tương, tôi biết mình chẳng có lỗi gì, nên
cương quyết không nhận những gì mà người ấy (tên là
Kh. vốn làm ở phòng Vận chuyển) ép tôi phải nhận, để
lấy cớ đưa tôi vào mức C, tức là không chuyển thành
Đảng viên chính thức - ngang với việc mất Đảng một
cách vô lý.
Cuối cùng: cây ngay không sợ chết đứng. Lần
đầu trong đời làm việc, tôi học được bài học là: nếu
mình không sai thì phải biết cách tự bảo vệ mình
24
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
đến cùng. Chính chú Tương đã dạy cho tôi bài học
đầu đời đó.
25
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Đám cưới của chúng tôi, Đoàn thanh niên sân bay
Tân Sơn Nhất đứng ra chủ trì, chú Phan Tương là chủ
hôn. Gia đình hai bên chỉ việc cử người vào dự.
Có hai người SẾP như vậy, không làm việc hết
mình, mới là sự lạ.
******
26
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
kg hàng quà biếu (phí dịch vụ), nguồn thu lúc đó chắc
khá lớn. Nhưng cũng chính cái sáng kiến đó làm cho
cuộc đời chú tơi tả từ 1987 cho đến tận sau này. Tôi
cũng nghe mọi người kể lại rằng, chú không hề vụ lợi
hoặc tư túi, nhưng bởi vì chú quá mạnh bạo, thẳng
thắn và thông minh, nhiều lúc phản ứng với cấp trên
khá “rắn”, nên bị ghét. Tôi chỉ biết có vậy.
Chú Tương bị cách chức, chú Cân lên thay.
Rồi chú Tương bị bắt - như sét đánh ngang tai
toàn bộ cán bộ công nhân viên sân bay Tân Sơn Nhất.
Ai cũng ngơ ngác, ai cũng buồn rầu. Một không khí u
ám bao trùm khắp nơi.
27
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
làm gì, tôi trả lời là lên gặp cơ trưởng thống nhất lượng
hàng được chở. Chú Tương đang đứng gần hàng ghế
đầu, nếu tôi nhớ không nhầm thì tay chú bị còng. Tôi
chạy đến, gần như bật khóc, cố cất lên tiếng nói: “Chú
ơi, cháu và mọi người chào chú. Mong chú sớm được
về”. Chú cười trả lời: “Đừng lo, chú không sao đâu”.
Nghe vậy, tôi suýt òa lên khóc, nên bỏ chạy vội xuống
khỏi máy bay, vào phòng thương vụ ngồi nức nở.
Còn nhớ hình như lúc đó chú Cân đi vào, im
lặng nhìn chúng tôi đang khóc một lúc, rồi nói giọng
rất buồn: “Thôi các cháu đừng khóc nữa, chắc chú
Tương sẽ nhanh được về thôi. Cố gắng làm việc cho
cẩn thận nhé”.
Tôi biết rằng: thời chú Cân làm Giám đốc, là hơn
hai năm khó khăn nhất. Chú phải cố hết sức để giữ
cho sân bay hoạt động bình thường, giữ cho tinh thần
cán bộ công nhân viên không bị rệu rã quá. Và chú đã
làm được. Hai năm đó, thật sự là chẳng ai dám nghĩ
đến cải tổ tiếp, cũng chẳng dám thực hiện bất cứ điều
gì mới.
Vì Trạm trưởng trạm hàng hóa quốc tế bị tạm thôi
chức, nên tôi “bị” nhận quyết định làm Trạm phó Trạm
hàng hóa. May quá, là tôi chỉ phụ trách mảng vận
chuyển hàng hóa đi, còn mảng hàng đến, trong đó có
hàng quà biếu, người khác phụ trách. Nếu không, có
khi cũng phải làm việc với thanh tra suốt ngày. Nhận
quyết định được lên chức trong đúng thời điểm đó,
quả thật chẳng vui vẻ gì. Cũng lạ, trong cuộc đời làm
việc của tôi ở Vietnam Airlines, lần nào nhận quyết
định “thăng chức”, cũng là một lần sóng gió, chỉ trừ
lần nhận quyết định làm Đoàn trưởng Đoàn tiếp viên
tháng 5/1993 - là do tôi tự nguyện.
Rồi chú Tương được tạm thả về. Tôi đến nhà thăm
28
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
29
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
30
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
31
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
32
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
vào cái thời đó, đàn bà Việt Nam như tôi, cân nặng
chừng quanh 40kg, đàn ông quãng trên dưới 50 ký.
Vậy là chẳng báo cáo ai, tôi quyết định luôn: cân cả
người, cả hành lý xách tay và hành lý ký gửi. Vậy là
xếp thêm được quãng hơn chục người nữa. Khi tôi
nói thật to ý định của mình, anh chị em hò reo vỗ tay
ầm ầm.
Cuối cùng, chuyến bay đó chở được đâu quãng
80 cán bộ công nhân viên trong ngành ra Hà Nội. Mọi
người kể là ra đến Đà Nẵng, tất cả phải “hò dô ta nào”
để đẩy nhau dồn lên trên, thì cửa đuôi mới mở được.
Tôi nghe, được trận cười thỏa thích.
33
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
34
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
35
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Cũng phải quãng gần một tháng sau, một hôm chị
Cải báo tôi: “Bà Dậu vừa báo chị là ông Nhị về trưa
nay. Ông Nhị nói tối nay 8 giờ bọn mày đến”.
Tối hôm đó, đúng 8 giờ, tôi và ông Minh đập cửa
nhà cụ. Chúng tôi vào nhà, chào cô chú. Chú chỉ vào
36
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
cái 2 cái ghế: “Hai đứa ngồi đi. Nào muốn báo cáo
trình bày cái gì, thì cứ nói”. Vậy là tôi bắt đầu mở
máy, hình như nói liên tục quãng hơn 2 tiếng không
ngừng nghỉ.
Tôi nói những điều gì, rồi sau đó những gì xảy ra.
Trong bài tiếp theo tôi sẽ kể cụ thể.
Chỉ muốn chốt lại trong bài hôm nay một điều:
Chú Tương là người có công lớn trong việc cải tổ
sân bay Tân Sơn Nhất những năm 80. Còn chú Nhị là
người có công lớn nhất trong việc cải tổ cả ngành
hàng không Việt Nam trong những năm từ 1990 -
1998, đưa hãng Hàng Không Quốc Gia sánh vai với
các hãng hàng không quốc tế, đặt nền móng cho một
Vietnam Airlines ngày hôm nay.
******
37
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Vậy buổi tối đầu tiên gặp chú Nhị tại nhà chú,
chúng tôi (tôi và ông Minh) trình bày những điều gì?
Nói một cách chân thật, chắc khi đó, cách nói
năng của tôi khá là lộn xộn, vì cảm xúc của những
ức chế gây ra do cái sự thấy Vietnam Airlines “không
bằng người ta”, dù cơ hội và tiềm năng đang ở ngay
trước mắt. Cố nhớ lại, thì nội dung những trình bày có
thể là “không đầu không đuôi” của chúng tôi tập trung
vào ba nội dung chính:
1. Về kinh doanh:
1.1. Những điều cơ bản để định hình và cải tổ
38
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
39
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
40
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
41
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Ông Nguyễn Hồng Nhị gặp Chủ tịch Hội đồng ICAO năm
1992 tại MTL
luôn cho ông Phó Tổng Giám đốc phụ trách thương
mại: ngay lập tức điện cho hãng hàng không Thai
International, mời họ sang đàm phán về đường bay.
Vậy là chỉ đâu hai hôm sau, hãng bạn cử một đoàn
sang làm việc. Kế hoạch là làm việc một buổi chiều,
tối mời bạn đi ăn, rồi sáng hôm sau làm việc tiếp.
Nhưng vừa “bắt tay bắt chân” nhau, phía ta nêu vấn
đề, đội bạn đã nổi sung, dọa: không đồng ý đàm phán
tiếp, nếu ép họ phải cho ta cân bằng tổng số khách, họ
sẽ ngừng đường bay. Rồi họ bỏ về khách sạn, từ chối
ăn tối cùng phía ta.
Ngay hôm sau, họ bay về. Cái vụ họ dọa ngừng
đường bay là có lý do: hồi đó, cả nước suốt ngày kêu
gào “mở cửa”, mà chẳng ai hiểu rõ là nếu cứ mở toang
cửa, mà ta “dại khờ”, hay nói thẳng ra là dốt, không
biết là họ đang kinh doanh, chứ đâu có làm từ thiện
cho Việt Nam, thì các hãng nước ngoài kiếm tiền trên
lưng ta. Nếu đại diện các hãng nước ngoài phản ánh là
Vietnam Airlines làm “khó dễ” cho việc họ mở đường
bay, thì các “sếp” sẽ bị cấp trên “gừ” là cái chắc.
Ngày hôm sau, tôi gọi điện cho chú Nhị, vì biết
42
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
chú đang rất lo lắng. Tôi nói với chú rằng: “Chú đừng
lo, gần Tết rồi, chuyến bay của cả hãng nó và hãng ta
đều đầy nghẹt. Nó mà ngừng chuyến bay, thì khách
biểu tình ở sân bay Thái Lan là chắc, và nó sẽ phải
bỏ ra hàng đống tiền để đền bù”. Quả thật, chỉ sau
hai, ba ngày họ điện sang chấp nhận yêu cầu của ta:
cân bằng tổng số khách. Vậy là một tuần ta đang chỉ
có 3 chuyến bay SGN - BKK, giờ được tăng lên tới 9
chuyến/tuần.
******
Vào một ngày đẹp trời, quãng một hai tuần sau
cú “thắng lớn” trong việc cải tổ đường bay Sài Gòn
- Bangkok, giành lại được công bằng cho Vietnam
Airlines, chú Châu Giám đốc sân bay Tân Sơn Nhất
gọi tôi lên gặp. Tôi thực sự choáng váng khi chú nói:
“Chú vừa nhận được quyết định do chú Nhị ký, bổ
nhiệm cháu là Phó phòng Vận chuyển của Vietnam
Airlines tại Hà Nội, phụ trách toàn bộ mảng phía
nam, cụ thể là hai phòng vé quốc tế và nội địa ở Sài
Gòn. Cháu có ý kiến gì không?”. Tôi ngồi đực ra như
bị mất tiếng, chẳng biết phải nói gì. Như vậy, tức là
tôi sẽ không còn thuộc quân số của sân bay Tân Sơn
Nhất, phải làm việc và báo cáo ra Hà Nội. Phải nói
thật là: tôi rất biết tình hình lúc đó: mọi hoạt động ở
Hà Nội trì trệ hơn cụm phía nam nhiều, các việc cứ bị
43
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
bàn đi bàn lại, rồi hầu như không ai chịu quyết. Các
việc từ nhỏ đến lớn sẽ đến tay chú Nhị quyết mà thôi.
Nhiều năm trời, tôi đã quen với kiểu mọi ý tưởng tốt
phải được triển khai nhanh chóng, chứ cứ bàn hoài
một cách thiếu định hướng, thì chỉ mất thời gian.
Có lẽ biết tâm trạng của tôi, chú Châu gặng hỏi:
“Nếu cháu không tán thành với quyết định này, thì
có thể từ chối thẳng với chú Nhị”. Ui trời ơi, từ chối
quyết định là có khi “đi luôn trong một phút” ấy chứ.
Ai chẳng biết tính chú Nhị quyết đoán đến mức nào.
Ngành hàng không lúc đó vừa rời Bộ Quốc Phòng,
trực thuộc trực tiếp Hội đồng Bộ trưởng, nhưng tác
phong làm việc vẫn là quân đội: sếp đã quyết, là phải
tuân lệnh, nhất là trong việc điều chuyển nhân sự.
Mọi người còn đồn rằng: khi đó trong túi áo chú Nhị
bao giờ cũng có một xấp quyết định đã ký sẵn. Chú
sẵn sàng rút quyết định ra ghi ngay tên một người vào,
rồi gọi văn thư lên để đem đi đóng dấu. Nói thật là tôi
run từ trong bụng run ra, lấy hết can đảm để trả lời
chú Châu: “Cháu nghĩ không thể từ chối quyết định
khi chú Nhị đã ký đâu chú ạ. Thôi thì cháu cứ nhận,
nếu không làm được việc, thì cháu gặp thẳng chú Nhị
để trả quyết định, xin về làm nhân viên cũng được”.
Nói thật, nếu biết trước cái việc sẽ xảy ra chỉ sau
khi có quyết định chưa đầy một tuần, thì chắc tôi đã
nhanh tay viết đơn xin thôi việc ngay lúc đó!
Quãng ba ngày sau, cục vận chuyển ở Hà Nội cử
một đoàn quãng gần chục người, do anh T. “đen” là
trưởng đoàn, vào giúp tôi nhận bàn giao từ chú Châu.
Ngay lúc mở đầu cuộc họp bàn về việc bàn giao, tôi
đặt ra mấy câu hỏi:
1. Với chức danh phó phòng của Cục vận chuyển
phụ trách phía nam, tôi có những Nhiệm vụ và
44
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
45
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
anh T. là: “Mọi việc tính sau, cứ nhận bàn giao đã”.
Tôi nói một cách cương quyết: “Cho đến khi các sếp
đưa ra câu trả lời thật rõ ràng, có giấy trắng mực đen
cho tôi, thì tôi mới nhận nhiệm vụ. Nếu không, tôi sẽ
trả lại quyết định”.
Thế là cuộc họp được giải tán. Và anh T. báo cáo
chú Nhị và anh Nhương - Phó Tổng Giám đốc phụ
trách thương mại, là tôi từ chối nhận nhiệm vụ, có
hành vi phá hoại việc cải tổ và đổi mới.
Chú Nhị triệu tập họp với một số trưởng ban liên
quan đến mảng thương mại, nhưng không gọi tôi dự
họp. Tôi bèn xin phép chú Châu cho tôi ra bắc để làm
rõ chuyện, nếu không, tôi sẽ bị “bôi đen” là gương
mặt chống phá việc cải tổ của ngành.
Ra đến Gia Lâm, tôi xông ngay vào phòng chú
Nhị, có lẽ hơi to tiếng một chút, trình bày với chú
việc tại sao tôi từ chối nhận bàn giao. Tôi nói rõ là tôi
không muốn làm một con “bù nhìn”, làm tốt thì chẳng
ai khen (mà với cơ chế như vậy thì không thể làm
tốt được), nhưng hễ làm không đúng, kể cả do khách
quan đem lại - thì sẽ bị đổ lỗi, có khi ngồi tù nếu mất
tiền Nhà nước. Lúc đầu, chú có vẻ bực mình với tôi,
nhưng càng nghe, chú càng hiểu rằng những điều tôi
nêu ra hoàn toàn có lý. Tôi xin phép chú cho tôi dự
cuộc họp, vì không muốn mọi người báo cáo sai sự
thật về tôi.
Cuộc họp có: anh Nhương (Phó Tổng Giám đốc),
anh L. (Trưởng Ban Kế hoạch Đầu tư), anh T. (Quyền
Trưởng Ban Tài chính Kế toán), anh H “bọ” - phó
Phòng Vận chuyển của cục, và anh T.“đen”.
Vậy là họp. Anh Nhương phát biểu đầu tiên, nêu
đích danh là tôi “cục bộ, chỉ muốn phòng vé trực
thuộc sân bay Tân Sơn Nhất. Việc cải tổ này là theo
46
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
mô hình các hãng hàng không quốc tế, như vậy tôi là
người phá cải tổ…”.
Tôi xin phát biểu, nói như sau: “Nói đến cải tổ,
thì mục đích của việc cải tổ phải thật rõ ràng. Tôi
xin hỏi các anh: các anh nói là làm theo mô hình của
các hãng hàng không quốc tế - mô hình các anh đưa
ra là của hãng hàng không nào, có ai trả lời tôi được
không? Vậy mục đích việc cải tổ này là gì, xin cho tôi
biết luôn”.
Chẳng ai trả lời. Tôi bèn nói tiếp: “Các anh không
trả lời, thì tôi nêu quan điểm cá nhân của tôi. Theo tôi,
cải tổ phải đạt được ít nhất 2 mục đích:
1. Tăng doanh số, giảm chi phí - để tăng lợi nhuận.
2. Nâng cao chất lượng phục vụ khách hàng, vì
2 phòng vé là một trong những bộ mặt của Vietnam
Airlines.
Rồi tôi phân tích từng nhân tố, để chứng minh
là chi phí sẽ tăng, chất lượng phục vụ khách hàng sẽ
giảm, vì các lý do:
- Sẽ phát sinh thêm nhân sự, nhất là khâu kế toán
và hành chính.
- Nếu có trục trặc gì với các hãng hàng không
hoặc khách hàng, sẽ phải báo cáo rồi chờ ý kiến chỉ
đạo từ Hà Nội vào, có khi vài ngày mới nhận được -
thì chất lượng phục vụ đi xuống là cái chắc.”
Nghe đến đây, anh Nhương đập bàn đánh bốp, rồi
chỉ tay vào mặt tôi quát to: “Cô im đi, biết gì về cải tổ
mà nói”. Tôi, cảm thấy mình bị dồn vào chân tường,
cũng hét lên khá to: “Tôi đã được dự họp, thì phải
được nói. Nếu không được nói, thì tôi đi về”. Rồi tôi
quay sang hỏi chú Nhị: “Báo cáo Cục trưởng, đồng
chí có cho tôi nói không, nếu không tôi không họp
nữa”. Rồi tôi quày quả đứng dậy. Chợt nghe rầm một
47
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
tiếng, chú Nhị đập bàn, cái lọ hoa suýt đổ, rồi quát
lên: “Các anh để cho cô ấy nói”.
Tóm lại, cãi nhau inh ỏi. Cuối cùng, chú Nhị yêu
cầu tất cả im lặng, rồi ra quyết định: “Hà Nội đã bàn
giao 2 phòng vé về Cục vận chuyển, thì cứ thực hiện.
Sài Gòn chưa bàn giao, vẫn để cô Hà phụ trách, báo
cáo anh Châu Giám đốc. Tạm thời như vậy, sau 6 đến
12 tháng sẽ ngồi rút kinh nghiệm xem mô hình nào
hoạt động tốt hơn. Thôi giải tán về làm việc”.
Anh H. “bọ” đề nghị tôi ngồi lại rồi báo cáo chú
Nhị: “Báo cáo Cục trưởng, nếu vẫn giữ như bây giờ,
thì tôi đề nghị đưa cô Hà ra làm phó phòng ở Cục tại
Hà Nội”. Vừa nghe đến đó, tôi chen vào rất nhanh:
“Báo cáo Cục trưởng, vợ chồng tôi lấy nhau từ năm
81 mà chưa có con. Nếu vì tôi bị điều ra bắc mà vợ
chồng tôi không có con, thì anh H. sẽ phải chịu trách
nhiệm”. Tôi thấy chú Nhị suýt bật cười, nhưng cố nén
lại, rồi xua tôi và anh H. đi về.
Điều tôi không thể ngờ là chỉ vài ngày sau cuộc
họp đó, cả ngành hàng không bàn tán về tôi như một
kẻ xấu xa. Thậm chí tôi đi đến nơi nào, là có người
ra canh, chờ để “nhòm mặt”, xem con Bích Hà là ai
mà “mất dạy”, ghê gớm thế? Câu chuyện về cuộc họp
được giấu kín, còn những điều mọi người nói về tôi bị
bịa đặt cực nhiều. Tôi chỉ còn một cách duy nhất là
ngẩng cao đầu, hiên ngang mà sống và làm việc, vì
tôi tự thấy mình không có lỗi gì.
Đến lần sau gặp lại chú Nhị, chú có mắng tôi:
“Chú biết là mày đúng, nhưng mày cũng hỗn quá, đàn
bà con gái, nóng tính vừa thôi”. Tôi cười nói: “Hình
như chú còn nóng tính hơn cháu nhiều”.
48
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
CẢI TỔ PHÒNG VÉ
QUỐC TẾ VÀ NỘI ĐỊA TẠI SÀI GÒN
49
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
50
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
trực tiếp bằng tiếng Anh. Trong lúc các em học, tôi
loay hoay làm việc với các bộ phận trong phòng vận
chuyển để điều chuyển hầu hết số nhân viên không
biết tiếng Anh sang làm các việc khác. Lại ầm ĩ nỉ
non, điều ra tiếng vào rằng tôi “kéo bè kéo cánh”,
không chịu sử dụng những người có kinh nghiệm về
chuyên môn, nhưng không cùng êkíp. Tôi kệ, hầu như
không cần để ý, vì biết mình đang đi đúng hướng. Cải
tổ - trước tiên phải là con người chứ.
Đội ngũ con người khi ấy - sau này khá nhiều người trở
thành lãnh đạo trong ngành hàng không
Ngay ngày đầu tiên khi đội ngũ nhân viên mới bắt
đầu làm việc, thì điều phiền phức nhất mà tôi không
ngờ tới đã ập đến: các anh đến mua vé, ngồi “trồng
cây si” không chịu về đông quá. Rồi cái cảnh gần đến
giờ đóng cửa, các anh xếp hàng chờ cơ hội được các
cô “để mắt đến”, hoặc may mắn hơn là được làm tài
xế tình nguyện cho các em. Nhiều cậu đến làm quen
với tôi, chỉ để “nhờ vả” là: “Em thích cô A, B, C lắm,
nhờ chị tạo điều kiện giúp em”. Có những cảnh “dở
khóc dở cười”, các anh cãi nhau ngay ở phòng vé vì
51
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
anh này đang tán tỉnh một em, thì anh kia xen vào
tranh nói chuyện.
Có đội ngũ nhân viên “vừa đẹp vừa giỏi” rồi, tôi
suy nghĩ đến việc phải tìm Trưởng phòng vé quốc tế,
để quản lý trực tiếp công việc hàng ngày. Rà soát mãi,
ở Sài Gòn không tìm ra. Vậy là tôi bắt đầu nghĩ đến
các em học kinh tế hàng không cùng trường ở Liên
Xô, nhưng phải giỏi tiếng Anh giao tiếp, và có ngoại
hình đẹp. Xoay đi xoay lại, bàn tính mãi, cuối cùng
tôi quyết định bay ra Hà Nội “rủ rê” Yến - lúc đó đang
làm ở Cục Vận chuyển. Lúc đầu, Yến từ chối, vì chồng
đang làm ở phi đạo Nội Bài (chồng Yến học khoa sân
bay cùng trường chúng tôi). Tôi báo cáo chú Châu,
được đồng ý, nên hứa luôn là cả hai vợ chồng sẽ cùng
chuyển vào. Ngay sau khi Yến vào, hai chị em bàn
bạc để đưa ra các quy trình làm việc. Rồi khi Yến đã
nắm vững công việc, tôi bàn giao toàn bộ mảng quản
lý phòng vé quốc tế lại cho Yến, bắt đầu “xắn lại tay
áo” cải tổ phòng vé nội địa, đồng thời giúp ông Minh
tuyển nhân sự mới cho đội thương vụ. Chỉ sau chừng
52
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
******
53
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Thấy Tân Sơn Nhất đặt hàng viết phần mềm quản
lý phòng vé, Hà Nội cũng đặt hàng viết tương tự cho
phòng vé quốc tế ngoài đó - bên thực hiện là FPT. Chỉ
có sự khác nhau là:
1. Tại Sài Gòn, tôi trực tiếp chủ trì việc đặt hàng.
Đầu tiên, tôi “lôi cổ” Khúc Trung Kiên đến tìm hiểu
hệ thống đặt chỗ của Air France và Thai International.
Sau đó, dựa trên những điều tìm hiểu được, tôi viết
quy trình làm việc, với các điểm chốt cần kiểm soát.
54
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Tôi cũng liệt kê rõ các dữ liệu đầu vào, và đặt yêu cầu
rõ ràng về đầu ra. Nhanh ơi là nhanh - chỉ sau chừng
hai tháng, phần mềm được viết xong. Đem vào thử
nghiệm chạy rất ngon lành, hầu như không phải chỉnh
sửa gì nhiều. Vậy là “thừa thắng xốc tới”, chúng tôi
đặt hàng viết tiếp phần mềm “check-in - làm thủ
tục và tài liệu chuyến bay” cho đội thương vụ, rồi
phần mềm quản lý hàng hóa. Các phần mềm này
đều hoạt động ngon lành cho đến mãi sau này. Hình
như phần mềm check-in được sử dụng tới những
năm 2005 - 2006.
2. Tại phòng vé Hà Nội: phần mềm được viết, cài
đặt, rồi không thể sử dụng được. FPT tức điên, cử một
đoàn do anh Bùi Quang Ngọc vào Sài Gòn gặp tôi để
tìm hiểu phần mềm APPINFO viết. Qua câu chuyện,
cả hội mới ớ người: vì chưa hề có khái niệm về hệ
thống bán vé giữ chỗ quốc tế, phòng vé Hà Nội chưa
có quy trình, nên hội viết phần mềm cứ đến gặp từng
nhân viên để nghe họ kể về công việc, rồi lấy mẫu
mấy quyển sổ giữ chỗ “bằng tay”, dựa vào đó mà viết.
3. Qua các cuộc làm việc với FPT, tôi học được
bài học lớn: thì ra việc viết một phần mềm thành công
hay thất bại, chủ yếu dựa vào việc đặt hàng (mà sau
này các công ty thường phải thuê tư vấn). Trước tiên,
là phải có quy trình làm việc hợp lý nhất trong khả
năng có thể. Tiếp theo là xác định rõ ràng các dữ liệu
đầu vào, và nêu rõ từng mục đích của kiểm soát đầu
ra. Điều đặc biệt quan trọng là phải liệt kê được đủ
các trường hợp xảy ra ở mỗi khâu trong dây chuyền.
Cực kỳ buồn cười: là tôi cứ tưởng mình cũng
“kha khá” về máy tính, vì là người kiểm soát toàn bộ
việc viết quy trình và đặt hàng. Ấy vậy mà khi cài đặt
xong, hôm nay được hướng dẫn sử dụng, ngày mai tôi
55
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
quên béng là phải bấm nút nào, vào đâu để tìm số liệu
mình cần. Hóa ra vấn đề còn ở cái đầu nữa cơ…
56
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
theo các tiêu chí mình cần, còn nó dùng code gì, viết
loằng ngoằng ra sao, thì kệ nó, việc của hội “coding”
chứ sao mình cứ tưởng bở mà “vơ vào”.
Phần sau tôi sẽ kể về cái vụ tôi cùng Nguyễn Hải,
Trịnh Ngọc Thành bàn bạc, tìm hiểu thông tin, ủng hộ
hết mình cho việc chính thức tham gia hệ thống giữ
chỗ Gabriel - một trong các bước quyết định trong
việc đưa Vietnam Airlines thâm nhập thị trường hàng
không quốc tế.
Hình như sau cú đó, anh Trương Gia Bình và
anh Bùi Quang Ngọc “nẫng” luôn Khúc Trung Kiên
về FPT…
Coi như đến đây, tôi gần như hoàn thành sứ mạng
cải tổ toàn diện hai phòng vé, nên giao lại toàn bộ
quyền quản lý cho hai đội trưởng là Yến và Hồng.
Còn tôi xông đi ngó nghiêng “rình rập” cải tổ các
mảng khác.
57
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
ĐỀ TÀI CẢI TỔ
58
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
đấy, khi phối hợp với mấy ông tây khá “cứng nhắc”,
rất ít chịu hiểu cho tình hình Việt Nam, cũng như hãng
hàng không lúc bấy giờ. Nếu không có người như anh
Phòng đứng giữa giúp xử lý, thì có mà cãi nhau với
mấy cậu tây suốt ngày. Vậy là tôi báo cáo “cụ” Nhị,
khi được đồng ý bèn “mở chiến dịch” dụ anh Phòng
về Vietnam Airlines.
Một hôm, chú Nhị hỏi tôi là: “bên thương mại
định cử thằng Khôi đi làm đại diện trưởng ở Hồng
Kông, mày có biết thằng đó không, nó có nghiêm túc
không hả cháu?”. Biết là Khôi học cùng Nguyễn Hải,
tôi tìm gặp để hỏi, thì Hải xác nhận là Khôi nhanh
nhẹn, có trình độ, tính tình và phong cách lại “rất
tây”, tiếng Anh ok tuy còn hơi “lục cục”, làm Đại
diện trưởng sẽ phù hợp. Tôi báo cáo lại với cụ Nhị
nguyên si như vậy, và Khôi nhận được quyết định đi
Hồng Kông. Sau một thời gian ngắn, anh Phòng nhận
quyết định đi làm đại diện trưởng tại Singapore. Cũng
vì việc dụ anh Phòng về, anh lại được đi đại diện, mà
nhiều người chửi bới um sùm là chúng tôi “kéo bè kéo
cánh, êkip bè phái”.
59
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
rõ là làm việc về cái gì, hình như họ bắt đầu đặt vấn
đề với Khôi về việc muốn liên doanh làm suất ăn với
VNA tại sân bay Tân Sơn Nhất?
60
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
61
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
ràng, hợp lý rồi, thì người Việt Nam viết “coding” rất
giỏi, ít nhất là nhiều chuyên gia giỏi đấy chứ!
Và vì vậy, cái định hướng cho quân phần mềm
“đánh xứ người”, tập trung vào viết phần mềm, còn
cái việc tư vấn thì họ giỏi hơn, họ làm - là đúng hướng.
Tôi là kẻ “ếch ngồi đáy giếng” về công nghệ, lại dám
nói về đề tài mình không thật hiểu rõ, nếu có sai thì
mọi người cũng thông cảm nhé!
Các cải tổ tại phòng vận chuyển sân bay Tân Sơn
Nhất và sau này là một phần ở Tổng công ty thành
công, dưới những tư vấn trực tiếp của tôi với chú Nhị
và chú Châu, chắc là nhờ những bài học tôi học được
từ chuyến tham quan Cathay Pacific.
Mà thật sự, nhìn lại vai trò của bản thân mình:
thì tôi là chủng “tư vấn không công”, lại còn bị nhiều
người căm thù, ghét bỏ, rồi một ngày bị ném đá vỡ
hết các cửa sổ của ngôi nhà tôi trong sân bay, chỉ vì
nghĩ là tôi làm ảnh hưởng đến đường công danh của
họ, khi dồn dập cải tổ.
62
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
63
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Sau đó, tôi yêu cầu phải đi tìm hiểu thêm hệ thống
của các hãng khác để có so sánh, và tốt nhất là tìm
hệ thống trung lập, không phải của hãng hàng không
nào. Các cậu em rất “tâm phục khẩu phục”, hứa sẽ tìm
hiểu thật kỹ rồi quay lại chị em bàn bạc.
Quãng vài tuần sau, Nguyễn Hải nhờ chúng tôi
can thiệp để mời ngay một cậu đại diện của Gabriel
vào Sài Gòn làm việc. Cậu ta cũng nói thật là: nếu báo
cáo các sếp để được chấp nhận mời vào Hà Nội, thì
thủ tục khá lâu, nên phải “làm tắt” một chút, nhằm tìm
hiểu nhanh về hệ thống đó.
Tôi tham gia làm việc với cậu đại diện đó được
đúng một ngày mà đã đau đầu muốn xỉu, còn Hải
“hành hạ” cậu ta bao lâu để moi cho đủ thông tin, tôi
không biết. Hôm đó, tiếng Anh chuyên môn của cả
hai đứa chưa đủ, thế là không chỉ nói bằng mồm, mà
hoa tay múa chân đủ kiểu để diễn đạt. Cả tôi và Hải
đều vừa bé vừa lùn - loi choi cạnh cậu ta - hình như
chỉ đứng cao đến ngang ngực cậu đó.
Thế rồi chỉ sau một thời gian ngắn, đề án tham
gia hệ thống Gabriel được chú Nhị phê duyệt. Bước
đầu tiên là cử người đi đào tạo. Ui, cái hồi đó, được
64
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
65
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
thông tin lắm, suốt ngày, và gần như cả suốt đêm nữa,
cứ cắm đầu nghiên cứu tài liệu (hình như mỗi đêm
hắn ngủ có chừng 2 - 3 tiếng, theo mọi người ở cùng
phòng hồi đó kể), thì không thành công mới lạ!
******
66
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
67
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
68
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
69
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
thiếu điều “bật ngửa”: ui, sao môi giới mà vênh váo
nhỉ? Thế rồi anh ta điềm nhiên nắm quyền chủ trì
cuộc họp, nói lung tung những gì chẳng hề “ra ngô
ra khoai”. Tôi bèn đặt ra một lô câu hỏi về việc triển
khai, anh ta ngắc ngứ không trả lời được. Vậy là tôi
phát biểu: “Đề nghị ai có trách nhiệm chính của Tổng
Cục đứng ra chủ trì cuộc họp, chứ anh Sơn là người
ngoài ngành, không đủ thẩm quyền và cả trình độ để
nắm vai trò đó”. Mọi người im lặng, một sếp nào đó
nói rời rạc vài câu, rồi mọi người “tùy nghi di tản”.
Tôi bực điên người, kéo Nam ra một chỗ: “Thế
này là thế nào? Em có tham gia đàm phán thuê máy
bay không? Sao mà lại để người ngoài xía vào công
việc của nội bộ mình thế? Một môi giới mà dám vênh
váo với cả hệ thống của mình như vậy hả, rồi làm sao
triển khai?”
Nam trả lời: “Em chỉ tham gia mấy cuộc cuối,
và đi nhận máy bay”. Tôi bèn nói: “Chị em mình lên
“đơn biên” gọi điện báo cáo chú Nhị. Không thể để
như thế này được”.
Rồi ngay hôm sau, tôi bay ra Hà Nội, dẫn Nam
lên gặp chú Nhị. Hóa ra sau khi chúng tôi gọi điện báo
cáo, chú Nhị đã cho rà lại hợp đồng, phát hiện là phía
cho thuê giao máy bay chậm mất 2 ngày. Chú đã ra
ngay quyết định hủy hợp đồng theo điều khoản “giao
máy bay chậm”.
Chú cũng nói rõ là bên phía cho thuê đang yêu
cầu cho họ cơ hội đàm phán lại hợp đồng. Tôi yêu cầu
Nam kể những gì cậu ta biết trong việc ký hợp đồng
thuê máy bay. Đột nhiên, chú Nhị hỏi: “Nếu giao cho
Nam làm trưởng đoàn phía VNA chủ trì việc đàm
phán lại hợp đồng, thì cháu có dám nhận nhiệm vụ
không? Và đã nhận là phải làm thật tốt”.
70
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
71
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
******
72
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
73
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
hôm sau lên thật sớm để quay roneo làm 4 - 5 bản cho
mỗi quầy thủ tục. Cuối giờ kết sổ thì từng chị thủ tục
vô phòng tài liệu để chốt danh sách cuối cùng, tốn rất
nhiều thời gian. Mấy anh tài liệu thì người hôi mùi
cồn và tay ngón thì tím lịm vì quay máy roneo để làm
hồ sơ chuyến bay, rồi lại xoay qua làm cân bằng trọng
tải… từ khi cải tiến hệ thống check-in bằng máy tính,
áo quần mấy anh em tài liệu sạch sẽ hơn và không còn
nồng nặc mùi cồn nữa và đặc biệt có thêm thời gian để
một người làm cùng lúc 2 - 3 chuyến bay.
3. Huấn luyện nhân viên. Tụi em được học phong
cách giao tiếp với giáo viên nước ngoài, được học
trang điểm (nữ) và phong cách (nam) trong ngành
dịch vụ. Thời ban đầu đi làm chỉ là sơ mi trắng (cả
nam và nữ) sau đó là được thay đổi đồng phục nên bộ
mặt của sân bay đẹp hơn nhờ đồng phục. Tiếp đến là
các khóa học tiếng Anh (có 1 ông thầy người Mỹ dạy
tiếng Anh cho đội thương vụ nhưng chỉ được 1 - 2
hôm thì vợ chồng ông ấy bị trục xuất về nước, em chỉ
nghe là liên quan đến tôn giáo), rồi khoá huấn luyện
với giáo viên nước ngoài tổ chức trong nước. Em và
anh Quân may mắn là 2 nhân viên đầu tiên của đội
thương vụ được tham gia khóa học cân bằng trọng
tải tại Bangkok giữa năm 1990, do Air France tài trợ.
Thời mà cán bộ Nhà nước mới được bay quốc nội và
chỉ có cán bộ cao cấp mới được đi nước ngoài, thì với
em là một kỷ niệm đặc biệt và không thể quên. Thời
mà cán bộ công tác nước ngoài được mang về 4 xe
máy miễn thuế đó chị.
4. Môi trường làm việc năng động, vui vẻ. Tụi
em luôn thấy chị đầy năng lượng tích cực và mạnh
mẽ, nên em học được sự dạn dĩ tự tin khi tiếp xúc với
hành khách trong nước và người nước ngoài. Thời
74
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
75
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Tạ Hữu Tâm
76
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
77
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
******
“ĐỘT XUẤT” THUÊ MÁY BAY A - 310
Tôi biết rằng, cho đến nay, rất nhiều người vẫn
thắc mắc về việc “Sao cái vụ thuê máy bay A - 310
nó có vẻ “thần bí và đột ngột” đến vậy? Liệu có gì
“mờ ám” xảy ra đằng sau việc thuê chiếc máy bay đó
không? Liệu tôi và ông Minh có “ăn uống” gì trong
vụ đó không?
Để cho “có đầu có đuôi”, tôi dài dòng một chút
về Air Saigon.
Người đưa “khách sạn nổi” về Việt Nam là chú
Charles Đức, Việt kiều Pháp - chồng của nghệ sĩ cải
lương nổi tiếng Bạch Tuyết, cũng là Tổng Giám đốc
của công ty Xuất nhập khẩu Imexco nổi tiếng hồi đó,
lại rất thân với mấy đời thủ tướng. Vì Imexco xuất và
nhập hàng khá nhiều, nên chúng tôi quan hệ với chú
Đức khá thân thiết. Từ năm 1985, chú Đức đã “dụ” tôi
về Imexco phụ trách mảng đối ngoại, tôi từ chối. Khi
manh nha thành lập Air Saigon, chú mời tôi lên văn
phòng, chính thức đề nghị tôi về làm phó cho chú, phụ
trách mảng thương mại và dịch vụ. Tôi cười trả lời:
“Cháu không nhận lời được. Chồng cháu làm Vietnam
Airlines, làm sao cháu về làm cho một Airlines khác
được ạ”. Quãng năm 1988, được sự ủng hộ của UBND
TP.HCM, chú Đức đứng ra thành lập “Air Saigon”.
Air Saigon tổ chức tuyển tiếp viên rất rầm rộ, toàn các
78
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
em giỏi tiếng Anh, lại đẹp trai xinh gái, gửi vào học
trường hàng không. Nhưng sau gần hai năm chuẩn bị,
vẫn chưa thể triển khai hoạt động. Cũng nhờ vậy, trong
đợt đầu tiên tuyển nhân viên thương vụ, tôi “nhanh
tay” vơ hết các em về.
Sau đó, hình như Nhà nước yêu cầu Thành phố
bàn giao cho Tổng Cục Hàng không. Lúc đầu, chú
Nhị có hỏi tôi: “Cháu sang làm Tổng Giám đốc Air
Saigon được không?”. Tôi tru tréo lên: “Cháu sang
đó, để rồi cháu và Minh bỏ nhau à?”. Sau đó, chú
Chung (biệt danh “Kit Xinh Chung” - một sếp nổi
tiếng về “mưu sâu kế hiểm”) được điều về làm Tổng
Giám đốc Air Saigon. Tôi dự kiến sẽ có một bài viết
kỹ về chú Chung, theo những gì tôi biết rõ về chú,
vì tôi nghĩ là mình biết và hiểu chú hơn tất cả mọi
người khác.
79
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
80
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
VNA chứ. Chú cũng biết thế mà. Thôi nhường chiếc
này cho VNA, chú tìm thuê chiếc khác đi. Nhưng chú
không được kêu ca gì lên Bộ GTVT đâu nhé”
Sau đó, tôi quay ra tỉnh queo nói với cậu đại
diện kia: “Tôi vừa nói chuyện với ông Chung, và
thống nhất là nếu chú Nhị đồng ý, thì VNA sẽ thuê
chiếc A310”.
Hình như ngay hôm sau, Hà Nội cử đoàn vào đàm
phán thuê chiếc máy bay đó, đấy là Lương Hoài Nam!?
Cho đến giờ phút này, ngồi nhớ lại câu chuyện,
tôi vẫn cảm thấy ân hận với chú Chung. Chú đã xử sự
quá quân tử trong sự việc đó, không hề kêu ca khiếu
nại gì về việc VNA “tranh” mất chiếc A310 chú đã
đàm phán và ký ghi nhớ. Người như vậy, xứng đáng
là chân quân tử chứ nhỉ? “Chú Chung ơi, cho cháu xin
lỗi chú về sự việc đó, nhưng cháu đâu thể làm khác
được? Cháu biết chú hiểu và đã tha lỗi cho cháu ngay
khi chú cháu mình nói chuyện rồi”
Thương trường nhiều lúc còn căng thẳng hơn
chiến trường…
81
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
VỀ CÁ NHÂN TÔI:
GIÁ PHẢI TRẢ CHO CÁI SỰ ‘ĐI ĐẾN ĐÂU”
CŨNG NGÓ NGHIÊNG ĐÒI CẢI TỔ - VÀ
NHỮNG CÁI “ĐƯỢC” VỀ LÂU DÀI?
82
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
83
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
84
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
nhà trả cho em, đấy là em còn nhân nhượng không đòi
khoản tiền em phải bỏ ra mua đồ khác để dùng đấy”.
Các ông anh có vẻ “choáng toàn tập” với cái con bé
“dở người” như tôi, nhìn nhau cười xòa mà chẳng biết
phải làm thế nào? Cuối cùng thì cũng phải đồng ý với
tôi là mang về trả tôi tại nhà ở 51 Yên Thế.
Chiều hôm đó, khi các anh bấm chuông, chị tôi ra
mở cửa, thì mới chợt nhận ra rằng: hóa ra chị tôi học
cùng khóa với một anh hồi ở trường Công an C500.
Chị tôi mời anh vào nhà chơi. Tôi nghe lỏm được anh
ấy nói với chị tôi rằng: “Nói thật với chị, trong đời
làm công an, em chưa gặp đứa nào “nhây” như cái con
Hà em chị. Người ta thì sợ công an, còn nó cãi chem
chẻm. Nhưng mấy đứa làm việc với nó, chẳng đứa nào
ghét nó được, vì nó rành mạch, rõ ràng và có lý. Cứ tán
chuyện với nhau về nó, là cả lũ lại cười lăn ra”.
Xong đợt một của cuộc điều tra buôn lậu vàng.
Chưa xong đâu, hơn một năm sau, lại tiếp một đợt
nữa. Đau hết cả cái đầu.
Lúc đó, tôi tưởng là mình xui xẻo. Giờ nghĩ lại,
thấy mình may gì đâu: những lần làm việc với Công
an thuở đó dạy cho tôi cực nhiều bài học quý giá. Tôi
hiểu ra rằng: nếu mình không có tội, thì cũng chẳng
việc gì phải nổi cáu lên, mà cứ đàng hoàng chững
chạc, giải thích sự vô tội của mình một cách rành
mạch, có lý lẽ, nếu chứng minh được bằng chứng cớ
thì càng tốt. Và quan trọng là khi không có tội - thì cứ
ngẩng cao đầu mà sống, sao phải sợ?
Qua đợt đó, tôi càng thấy nể phục nghề công an
mà bố mẹ và các anh chị tôi đã cống hiến cả đời.
******
85
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
86
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
không nghe thì mình cũng đâu có mất gì? Cùng lắm
là bị mời về, hoặc không được tiếp.
Lúc đó, với vị trí làm việc của chúng tôi, để gặp
các cụ không hề khó. Cứ nhằm chuyến bay các cụ đi,
nhờ các chú ở Văn phòng T78 (thường trực của cơ
quan cấp cao ở Sài Gòn), rồi vào gặp trước chuyến
bay. Vậy là tôi nói chuyện, nhờ các chú ở T78 báo và
bố trí cho chúng tôi gặp chú Kiệt khi có cơ hội. Thế
rồi một lần khi chú Kiệt vào Sài Gòn, các chú T78
báo cáo là có bên hàng không muốn gặp Thủ tướng
để trình bày phương án cải tổ, cùng những điều cần
cơ quan cấp trên ủng hộ. Tôi không ngờ rằng chú Kiệt
bố trí ngay thời gian tới 3 tiếng buổi tối để gặp. Tôi và
ông Minh lại cắm đầu chuẩn bị nội dung trình bày. Rủ
chú Châu đi gặp cùng, chú Châu cũng từ chối: “Thôi
hai đứa chúng mày cứ gặp trước, nếu cụ ủng hộ, thì
chú và chú Nhị gặp sau”.
Nói thật, ngay lần gặp đầu tiên, tôi không ngờ có
một vị Thủ tướng lại thẳng thắn và chân tình đến vậy.
87
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Chú rất chăm chú nghe chúng tôi trình bày các vấn
đề của hàng không, kế hoạch cải tổ và phát triển ngắn
hạn, trung hạn… Chúng tôi cũng trung thực trình bày
các khó khăn mà đội ngũ “cầm đầu” cải tổ đang gặp
phải, kể cả chuyện tôi bị vu cáo là buôn lậu, bị công
an gọi hỏi nhiều lần. Cuối buổi gặp, chào chú để ra về,
chú còn tiễn chúng tôi ra tận cổng, cười rất vui động
viên chúng tôi: “Lớp trẻ các cháu phải cố gắng, Đất
nước cử các cháu đi học Liên Xô, là để cho các cháu
phát huy khả năng chính vào thời điểm này, Đất nước
cần các cháu”.
Về báo cáo lại cho chú Nhị và chú Châu, các
chú mừng lắm. Chú Châu còn bàn thêm: “Chắc các
cháu phải gặp chú Giá - Bộ Trưởng Chủ nhiệm Văn
phòng Hội đồng Bộ trưởng, vì chú ấy sẽ là người trực
tiếp chỉ đạo xây dựng cơ cấu ngành hàng không (Cục
Hàng không dân dụng Việt Nam lúc đó trực thuộc
Văn phòng Hội đồng Bộ trưởng).
Lúc đó, chúng tôi chơi khá thân với anh Dương
Mạnh Cường. Biết anh học khoa tài chính (Trường đại
học kinh tế Leningrad), anh này có quan hệ khá rộng
với nhiều cán bộ lãnh đạo cao cấp, tôi hỏi anh là có
quen chú Giá không? Anh Cường vui vẻ trả lời: “Anh
thân với chú lắm. Chú ấy rất có trình độ và thẳng thắn.
Để anh dẫn em đến gặp”. Hình như vào một ngày chủ
nhật, anh Cường chở tôi trên chiếc xe máy cọc cạch,
đến nhà chú Giá.
Xin nói thêm: tôi sẽ có một bài viết về anh Cường,
cùng những công lao của anh trong quá trình chuẩn bị
cho cuộc cải tổ lớn về cơ cấu của ngành hàng không,
tách chức năng quản lý Nhà nước, thành lập Tổng
công ty vào tháng 5/1993. Nếu không có sự tham gia
của anh Cường - không quản thời gian và sức lực
88
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
89
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Chẳng nói đâu xa, “anh bạn vàng” của tôi cũng
có cách nói gần như vậy, nhiều lúc nghe mà “bốc hỏa
lên đầu” ấy chứ. Anh Cường sửa đi nhé, muộn còn
hơn không…
******
90
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
trước mắt.
Ngay khi về Việt Nam, hai chị em (tôi và Hải)
gặp chú Nhị hồ hởi báo cáo, đồng thời đề nghị Cục
và Tổng công ty cử ngay những cán bộ cao cấp đi gặp
gỡ tìm hiểu mô hình tổ chức của họ, để có cơ sở xây
dựng sơ đồ tổ chức tương lai của Vietnam Airlines.
91
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Hôm đó, có một công văn gì khá cần cho việc bàn
giao, nhưng chờ mãi chưa thấy Bộ Giao thông Vận tải
phản hồi. Biết tôi có anh làm ở Bộ, cũng quen mấy
chú trên đó, chú Nhị nói tôi lên Văn phòng Bộ Giao
thông để xin lấy công văn về triển khai. Bây giờ nghĩ
lại, thì đáng ra hôm đó tôi nên từ chối, mọi việc sẽ tốt
hơn nhiều cho ngành hàng không.
Hẹn trước với thư ký của một cán bộ lãnh đạo của
Bộ mà tôi đã có gặp vài lần. Tôi được dẫn vào phòng
làm việc của vị đó. Cửa mở, tôi bước vào căn phòng
khá rộng. Chợt nghe tiếng bấm tách khóa chốt cửa, tôi
hơi giật mình.
Chợt thấy có ai đó ôm lấy vai mình từ phía sau,
tôi giật bắn người quay phắt lại - thì ra vị cán bộ đó
đang ôm lấy tôi, thấy tôi quay lại - thì ghé sát vào
mặt tôi định hôn. Thần hồn nát thần tính, tôi dang tay
đẩy mạnh ông ta ra, rồi tiện tay tát vào má ông một
cái, đồng thời hét lên: “Này, dê nó vừa vừa chứ”. Nói
xong, tôi xoay mình chạy ra cửa, mở cửa rất nhanh
chạy ra ngoài, vẫn còn đủ bình tĩnh để chào anh thư
ký đang ngồi phòng ngoài, rồi phi về Gia Lâm.
92
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Về đến nơi, tôi vào ngay phòng làm việc của chú
Nhị, khóc ầm ĩ. Chú ngồi im chờ tôi trấn tĩnh lại, kể
cho chú nghe sự việc xảy ra. Mặt chú có vẻ sạm lại,
rồi nói buông từng tiếng: “Thì tao đâu ngờ lại như
vậy. Thôi cũng may chưa có việc gì xảy ra. Cháu bình
tĩnh lại đi”. Cả tôi và chú đều biết rõ: quan hệ giữa
ngành hàng không với Bộ Giao thông Vận tải từ lúc
đó chắc chắn sẽ căng thẳng. Và anh tôi cũng bị “vạ
lây” vì vụ việc đó.
Giờ ngồi nghĩ lại: giá khi đó mà tôi bình tĩnh,
đừng hoảng hốt, chỉ đẩy vị đó ra, yêu cầu ngồi
xuống để làm việc - thì mọi sự đã dễ dàng hơn nhiều
cho tất cả.
******
93
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
94
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
thu ngắn khoảng cách giữa hai thế hệ, đào tạo và bồi
dưỡng lớp trẻ để sau này giữ các vị trí trọng yếu của
ngành. Tiếp đó, là quyết định bổ nhiệm một loạt cán
bộ trẻ: Nguyễn Đức Vinh (sinh 1958) - Phó Tổng
Giám đốc phụ trách thương mại và dịch vụ. Phạm
Ngọc Minh (1960) - Phó Tổng Giám đốc phụ trách
phía nam. Lương Hoài Nam (1963) - Trưởng Ban Kế
hoạch thị trường. Nguyễn Hải (1964): Trưởng Ban
Tiếp thị hành khách.
Riêng khối dịch vụ, việc tìm người hơi trục trặc.
Chú Nhị thuyết phục tôi nhận nhiệm vụ Đoàn trưởng
Đoàn tiếp viên, tôi ngần ngừ, vì thật sự lúc đó tôi
thích mảng thương mại hơn. Chú nói: “Khâu mấu
chốt nhất của cải tổ, là chất lượng dịch vụ. Mày cứ
ra rả đòi cải tổ, nếu mày không về Đoàn tiếp viên,
thì ai làm? Giao cho mày nhiệm vụ tìm người”. Tôi
bí quá, đưa ra than phiền với Nguyễn Hải và Lương
Hoài Nam. Nam nói rằng: “Đúng là chị chẳng biết gì
về nghề tiếp viên, cũng khó thật”. Cũng buồn cười là,
tôi vốn thuộc chủng “trái khoáy”, có lẽ chính nhờ cái
câu comment đấy của Nam, mà tôi nổi tính “sĩ” lên,
trả lời lại là: “Không phải là chị sợ không biết, mà vì
chị không thích. Nhưng thôi, em nói vậy thì chị sẽ thử
đi tìm hiểu của các hãng xem có khó không”.
Thế là tôi trả lời chú Nhị: “Chú cho con đi tìm
hiểu mô hình tổ chức khối tiếp viên của hai hãng
Cathay Pacific và Singapore Airlines đã, rồi về con
sẽ trả lời là có chấp nhận làm Đoàn trưởng không.
Đồng thời, nếu con chấp nhận - thì chính con sẽ là
người vẽ sơ đồ cơ cấu tổ chức”. Cái đoạn đi tìm hiểu
hay ra phết, tôi sẽ kể kỹ trong phần sau.
Còn một vị trí trọng yếu là Trưởng Ban dịch vụ
thị trường - khâu phối hợp cốt yếu để có thể có dịch
95
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
vụ đồng bộ trên máy bay, tôi cũng yêu cầu chú Nhị và
anh Tứ chờ tôi đi tìm hiểu về xong, chính tôi sẽ có ý
kiến về lựa chọn nhân sự. Nếu ban dịch vụ thị trường
không hoạt động tốt, thì có tài thánh tiếp viên cũng
không thể phục vụ hành khách tốt được.
Bonus:
Người đời đồn đại tôi là con nuôi của cố thủ
tướng Võ Văn Kiệt, đến tận bây giờ vẫn còn có người
tin như vậy. Nhưng nếu ai đang đọc phần hồi ký này
thì biết rõ tôi làm quen với chú Sáu và sau này là cô
Cầm như thế nào rồi. Được tiếp xúc với chú Sáu nhiều
lần và có vẻ cũng được chú quý mến, Tôi đánh giá về
chú Kiệt thế này:
1. Chú là người rất có tâm, thực sự vì quyền lợi
đất nước. Chú công bằng, không ưa nịnh nọt, dám
nghe sự thật. Chú ấp ủ việc cải tổ để đưa VN thành
rồng, gặp chú lúc nào chú cũng nói về chuyện đó. Chú
quý tôi, chắc là vì tôi ngang ngạnh và thẳng tính, lại
xử lý mọi việc nhanh.
2. Điểm yếu của chú:
- Chủ yếu là nghe và quyết, vì không có trình độ.
Vì vậy, những người dốt nát mà nói hay, hoặc vụ lợi
nhưng che dấu được bản chất, sẽ thuyết phục được chú.
- Chú chân thành, không hề vênh váo, khá nóng
tính (nhưng chắc thua tôi cái điểm này. Hi hi, con xin
lỗi chú Sáu!)
96
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
97
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
98
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
99
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
100
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
101
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Sau hai tuần, tôi bắt đầu triển khai từng khâu một
cách rất cẩn thận, để đảm bảo là “làm đến đâu, kiểm
soát được đến đó”, không bị rơi việc.
Nghĩ cũng tức cười: triển khai cuộc họp trước giờ
bay, bị mọi người phản đối ầm ỹ. Có người còn báo
cáo lên tận Văn phòng Hội đồng Bộ trưởng là tôi bắt
tiếp viên “cầu kinh” trước khi ra máy bay. Rồi các quy
định về các kiểu tóc, cách trang điểm…, cũng bị phản
ứng khá nhiều. Một mặt, tôi giải thích thấu đáo lý do
phải có các quy định đó. Mặt khác, ai nói gì cứ nói, tôi
cứ tiến hành làm, kệ thiên hạ bàn tán.
Sau chừng một tháng, từng đầu việc trên đã vào
nếp, tôi bắt đầu tung ra quy định về “Các mức kỷ luật”
để lấy ý kiến cấp trên cũng như trong nội bộ. Về bản
chất, tôi lấy gần như nguyên xi các ý tưởng về kỷ luật
trong bộ tài liệu của CX, chia ra làm 4 khung, quy định
rõ ràng từng loại vi phạm sẽ bị rơi vào khung nào.
- Nhắc nhở
- Khiển trách
- Cảnh cáo
- Đuổi
102
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
103
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
104
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
105
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
cả trong và ngoài ngành. Với ai, tôi cũng trả lời rất
nhẹ nhàng: “Vì tiếng Anh không đạt, cháu (em) chưa
thể nhận ngay được. Chú (cô) cứ yên tâm, động viên
em học tiếng Anh, hễ lúc nào đạt tiêu chuẩn về nghe
nói là em nhận ngay”. Vậy là bố cô bé thuê riêng giáo
viên nước ngoài dạy con. Sáu tháng sau, trong một
đợt tuyển, cô bé đến. Ngồi phỏng vấn, trông nó thật
tội - mặt trắng nhợt như tường vôi trắng, người run
cầm cập. Tôi cố gắng động viên, dành thời gian để cô
bé bình tĩnh lại. Quả thật, tiếng Anh nó lúc đó rất ok,
nên được nhận luôn. Có một điều tôi thật sự không
ngờ, là vì quá mừng khi trúng tuyển, nên cô bé hơi bị
rối loạn tâm lý. Dịp đó gần Noel, cô bé mua quãng vài
chục lẵng hoa to tướng, hàng đống bánh kẹo, mang đi
tặng tùm lum. Chưa hết, hình như còn cười nói rất hào
hứng, làm ai cũng vừa ngạc nhiên, vừa lo lắng. Chú
Châu gọi tôi lên phòng làm việc, hai chú cháu bàn
nhau xem phải làm gì. Sau đó thì quyết định gọi ngay
cho bố cô bé, để vào đón về nhà. Hình như cũng phải
mất nhiều tháng sau, cô bé mới bình thường trở lại.
106
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
cô rắn, thì cháu mới chịu học tiếng Anh, và cuộc đời
mới được như bây giờ”.
Sự việc gần như lặp lại khi tôi về Đoàn tiếp viên.
Tháng 5/1993, khóa 10 tiếp viên vừa tốt nghiệp
trường hàng không, 100% là con em trong ngành.
Theo thông lệ từ trước, thì dĩ nhiên là các em được
nhận về để đi bay luôn. Lúc đó, thật sự là cả chú Nhị
và anh Tứ đều muốn tôi nhận luôn, cho đỡ nhiều
điều tiếng và chống đối từ nội bộ trong ngành. Tôi
cương quyết không đồng ý, nói rõ là tôi sẽ nhắm mắt
với chiều cao, ngoại hình và khả năng giao tiếp (đó
cũng là ưu tiên vượt bậc rồi), nhưng phải qua được
vòng tiếng Anh. Rốt cuộc, chẳng em nào đạt tiêu
chuẩn tiếng Anh. Tôi họp với các em, cũng tuyên bố
rằng: “Giải tán, chị cho các em tùy nghi di tản. Sớm
nhất là sau 3 tháng, khi có đợt tuyển, các em có thể
tham gia. Qua được tiếng Anh là chị nhận ngay. Vậy
về mà tập trung học tiếng Anh đi, nếu thực sự yêu
nghề tiếp viên”.
Sau chừng vài tuần, anh trưởng phòng Tổ chức
cán bộ gọi điện thông báo với tôi: “Hà ơi, con bé …
nó uống thuốc tự tử, may mà cấp cứu lên Chợ Rẫy
súc rửa ruột kịp nên không sao. Chứ nếu nó bị sao
thì phiền ra phết…”. Tôi trả lời rằng: “Anh em mình
không có trách nhiệm gì trong việc đó. Chứ nếu cứ thi
trượt mà tự tử, rồi mình sợ phiền phức mà nhận, thì
sau này tiền lệ sẽ có rất nhiều người hành xử kiểu đó”.
Thực ra, sau quãng 9 tháng, thì tất cả số tiếp viên
khóa 10 đều đạt tiêu chuẩn tiếng Anh, được nhận hết.
Nhiều em giờ vẫn còn bay hay sao ấy.
Một kết luận rút ra: với tuổi trẻ (hay tuổi nào cũng
vậy nhỉ?), thì phải công bằng, nghiêm, rắn - nếu cứ
107
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
“thương” mà cho qua, thì chính mình làm hại người ta.
Nghề “tiếp viên hàng không” thời đó được coi là đỉnh cao
mơ ước của các cô gái
108
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
******
Cho phép chị đăng lại những chia sẻ của các em nhé.
-HA Nguyen:
109
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
110
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
- Son Ha: ngày ấy, giờ vẫn nhớ mãi chị yêu ơi…
những hồi ức về một thời oanh liệt và đáng nhớ.
Năm 1991, tôi thi vào tiếp viên hàng không
Pacific (của Việt Nam), và là 1 trong 9 ứng viên
miền Nam được trúng tuyển, nhưng khi danh sách lên
đến 50 học viên được trúng tuyển và chuẩn bị học,
tôi vẫn không có tên (?). Thế là qua bạn bè, tôi tìm
111
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
đến chú Tình (là sĩ quan Cục Hậu cần, được phân
công quản lý tiếp viên Pacific thời điểm đó). Không
một đồng xu biếu xén, không một chút gửi gắm quan
hệ, chú giúp tôi làm đơn xin cứu xét. Và rồi tôi được
nhận vào học “dự thính”. Ba tháng sau, tôi gần như
đỗ tốt nghiệp điểm cao nhất lớp. Nhưng nhận bằng tốt
nghiệp với tờ giấy màu vàng ngà, đánh máy thủ công
và thật sự nhìn như một tờ khai lý lịch thời chiến tranh
còn lưu lại. Lúc này tôi buồn lắm, nhưng yêu nghề át
đi tất cả. Năm 1991, tôi đã khá tiếng Anh, biết chút
tiếng Hoa và tiếng Nhật. Cuối 1991, hàng không Việt
Nam tuyển tiếp viên hàng không. Cô Thu chủ nhiệm
lớp tiếp viên trường Hàng không khuyến khích tôi
đăng ký thi, chỉ cần đậu tuyển sinh, cô sẽ bảo lãnh
cho tôi được miễn học khóa đào tạo tiếp viên hàng
không (vì vừa tốt nghiệp loại A). Tôi cảm kích, nhưng
xin phép từ chối vì “Pacific vừa cho tôi được học,
chưa phục vụ đáp tình ngày nào, tôi đã chọn bến đỗ
tốt hơn, không thể!”. Đầu năm 1992, tôi được Pacific
gửi cho bay thực tập với chuyến bay SGN - HAN của
Vietnam Airlines, trên chiếc TU 154 do anh Bùi Duy
Trúc dẫn dắt (lúc này gọi là “cảnh vệ trên không”).
Chuyến bay trên không đầu đời. Cuối 1992, tôi bắt
đầu bay cùng các chuyến bay của Pacific Airlines đi
khắp Việt Nam và các nước Châu Á. Câu chuyện bắt
đầu từ hè năm 1993. Trên một chuyến xe đò đi du lịch
Đà Lạt về Sài Gòn, giữa đường khi ngừng ăn cơm ,
tôi thấy trên tivi đăng tin Vietnam Airlines công khai
tuyển tiếp viên, với các tiêu chí hết sức minh bạch,
rõ ràng. Đây gần như là một điều lạ “chưa từng thấy
ở Việt Nam” cho đến thời điểm đó. Tất cả các cuộc
tuyển nhân sự các cơ quan, ban ngành đều kín tiếng,
cho có lệ. Thế là tôi quyết tâm đi thi tuyển, và quyết
112
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
tâm dồn hết 3 năm chờ đợi cho 1 phút tuyển sinh. Dù
đã đang là tiếp viên trưởng của Pacific Airlines với
gần 1 năm bay, tôi có đầy đủ các tiêu chí của 1 ứng
viên tiếp viên hàng không: ngoại hình, phong cách,
ngoại ngữ, kinh nghiệm, kiến thức hàng không, sức
khoẻ, lý lịch... Nhưng tôi bắt mình chuẩn bị gần 300
câu hỏi, học lại các bài phát ngôn... Tôi quyết thẳng
lưng, giành giật cái cơ hội cuộc đời bằng chính năng
lực và lòng nhiệt thành của mình. Sáng thứ hai, ngày
đầu tuyển sinh, tôi thức dậy lúc 4:30 am, ra khỏi nhà
lúc 5am, và bắt đầu xếp hàng chờ lấy số báo danh dự
tuyển từ 5h30 dù 7h00 mới bắt đầu phát số báo danh.
Tôi muốn chắc chắn mình lấy số báo danh 001. Hoặc
là nhận, hoặc là loại, vì chưa có ai để so sánh. Hội
đồng tuyển sinh tôi nhớ, có 5 người (sau này tôi mới
biết hết quý danh và chức vụ): chị Bích Hà - Đoàn
trưởng, “u” Cải - trưởng phòng tổ chức, chị Ánh (cựu
đoàn trưởng Đoàn tiếp viên Pacific - lúc này đã sang
Vietnam Airlines để cùng xây dựng và đào tạo tiếp
viên cho Vietnam Airlines), anh Phòng (không hề nhận
ra anh là người Việt Nam, nhìn như người Hồng Kông
hay Singapore) và Hữu Thành - một tiếp viên kỳ cựu
có kiến thức và Anh ngữ tốt. Sau vài câu hỏi dạo đầu
theo thủ tục, anh Phòng hỏi tôi: “Vì sao lại muốn là
tiếp viên hàng không của Vietnam Airlines?”. Câu trả
lời: tôi mơ ước được thành tiếp viên hàng không của
Vietnam Airlines, và chờ đợi cơ hội này suốt 3 năm
qua. Câu trả lời là “ok!” Sau đó đọc 1 bài phát ngôn.
Và được anh Phòng nhận xét: “Your English is very
good”, được 11,5 điểm và đậu vòng tiếng Anh. Sau
này tôi mới được biết, 11,5 điểm là điểm tối thiểu để
được nhận. Đúng là số báo danh 001 của tôi. Tôi nghe
nói, 3600 thí sinh dự tuyển, chọn được hơn 50 ứng
113
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
114
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
******
115
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
-HA Nguyen:
Chị Hà còn bị tấn công thông qua việc gài bẫy
tiếp viên K11.
Trên nhiều chuyến bay, tiếp viên K11 (là khoá
đầu tiên chị tuyển dụng công khai minh bạch), bọn em
ra đi bay bị đì không ngóc cổ được (đa số). Bị bao vây
bởi những lời đồn ác ý. Bị tẩy chay, đối xử ghẻ lạnh.
Riêng em đỉnh điểm bị bạn Diễm Thi K10 dùng tay
cầm suất ăn nóng hất vào áo dài của em trong chuyến
đi BKK và hỉ hả cười cùng với mấy người khác, rồi
sau đó báo cáo về đoàn để kỷ luật phê bình (đúng là
cái bẫy). Khi được gọi lên, lúc đó em ức quá vừa kể
vừa khóc. Chị nhìn em một hồi rồi khuyên nhủ em cần
chú ý làm việc tốt hơn, rồi không khí im lặng, chị để
116
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
117
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
118
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Quan điểm của tôi trong việc cải tổ, cũng như
tổ chức hệ thống, thì mấy khâu sau là quan trọng
hàng đầu:
1. Lên được tiêu chuẩn hợp lý cho từng vị trí
làm việc, tổ chức tuyển chọn đúng với tiêu chuẩn đã
định ra.
2. Viết chức năng nhiệm vụ cho từng bộ phận
- chiếu theo đó viết quy trình công việc từng công
đoạn, cũng như “Mô tả công việc - Job Description”
cho các vị trí quan trọng.
3. Tập trung vào công tác đào tạo và tái đào tạo
định kỳ cho từng vị trí công việc, dựa trên quy trình.
4. Tổ chức kiểm soát việc thực hiện quy trình và
duy trì kỷ luật kỷ cương trong công việc.
5. Kiểm soát chặt chẽ các vấn đề về tài chính, để
đảm bảo các nguồn thu/chi được kiểm soát chặt chẽ,
đúng quy định.
…
Đồng thời với bước 1: công tác tuyển tiếp viên,
các đầu việc khác cũng được tổ chức khá đồng bộ.
Hiểu rõ là Đoàn tiếp viên chưa thể đủ khả năng để
“Tự Lực Cánh Sinh” làm mọi việc, tôi lại phải bám
theo Cathay Pacific để nhờ họ giúp đỡ mảng đào tạo
về dịch vụ.
Tôi trực tiếp bay sang Hồng Kông gặp Giám đốc
phụ trách đào tạo bộ phận tiếp viên của họ. Sau nhiều
tiếng thuyết phục, thậm chí “năn nỉ ỉ ôi”, lại được ông
người Anh tốt bụng “có lời” giúp thêm, tôi nhận được
kết quả như sau:
Cathay Pacific sẽ điều một giáo viên rất có kinh
nghiệm sang trụ ở Sài Gòn để giúp Đoàn tiếp viên các
việc sau (mảng dịch vụ):
• Đào tạo đội ngũ giáo viên, đồng thời chủ trì
119
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
việc viết quy trình phục vụ trên từng loại máy bay của
VNA khai thác thời gian đó, cũng như viết nhiệm vụ
của từng vị trí tiếp viên trên máy bay.
• Đào tạo phương pháp viết giáo trình đào tạo tiếp
viên chung, cũng như đào tạo chi tiết cho từng loại
máy bay
• Về chi phí: theo tôi nhớ - Cathay chỉ yêu cầu
VNA chịu chi phí ăn ở cho giáo viên đó. Các chi phí
khác do CX hỗ trợ.
Toàn bộ việc triển khai mảng đào tạo đã được
đảm bảo theo đúng tiêu chuẩn của hãng Cathay
Pacific.
Kết quả là bộ giáo trình đào tạo tiếp viên gần như
được hoàn thành chỉ sau quãng 6 tháng!
120
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
lần, tiếp viên bay loại máy bay nào thì phải được tái
đào tạo về an toàn bay của loại đó, nghĩa là nếu tiếp
viên nào bay hai loại, mỗi năm phải tham gia 4 kỳ
học, mỗi kỳ từ 3 - 5 ngày.
Trước năm 1993, với máy bay B - 737 thuê của
hãng Tea Basel, thì toàn bộ tiếp viên trưởng là người
của họ. Vì khi đó tôi chưa về Đoàn tiếp viên, nên cũng
không rõ là cứ 6 tháng một lần tiếp viên mình được tái
đào tạo ở đâu: tại Việt Nam hay sang tận hãng của họ?
Khi bắt đầu về Đoàn tiếp viên, tôi xác định rõ
rằng: trong thời gian sớm nhất, tôi sẽ phải triển
khai ngay việc đào tạo và tái đào tạo tiếp viên về an
toàn bay, chứ không thể phụ thuộc các hãng cho
VNA thuê máy bay!
Có một khó khăn là khi tôi bắt đầu về Đoàn tiếp
viên, thì hợp đồng thuê máy bay A - 320 của Air
France và máy bay B - 767 của Ansett Worldwide đã
được ký. Tất nhiên, các hãng cho VNA thuê máy bay
thì đều muốn sử dụng tối đa người của họ trên các
chuyến bay. Khi đàm phán, hình như họ thường đưa
lý do rằng: đó là quy định của nhà chức trách hàng
không nước họ. Theo hợp đồng, điều khoản liên quan
đến tiếp viên như sau:
- Toàn bộ tiếp viên trưởng là người hãng họ cử sang
- Toàn bộ việc đào tạo và tái đào tạo về an toàn
bay phải thực hiện tại trung tâm đào tạo của họ ở Pháp
(A - 320), và ở Úc (B - 767).
Cũng phải mất vài tuần, sau khi nói chuyện, truy
hỏi, rồi tìm đủ các thông tin, thì tôi mới tá hỏa nhận ra
các khó khăn trước mắt.
Tôi bèn gặp ngay Lương Hoài Nam để trao đổi,
tìm cách khắc phục tình thế. Rà soát hợp đồng, thì thật
sự là rất khó thay đổi. Tôi bèn bảo Nam: “Thôi mày
121
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
giới thiệu chị với mấy thằng tây chủ trì trực tiếp việc
điều hành máy bay tại Việt Nam, rồi chị sẽ tính bài
vừa thuyết phục, vừa “la làng bắt đền”.
Thế là tôi gặp anh người Úc phụ trách trực tiếp
tổ lái và tiếp viên trưởng B - 767, trước tiên là thuyết
phục anh ta ủng hộ quan điểm của tôi:
• Bước 1: Ansett tổ chức đào tạo Tiếp viên trưởng
cho Đoàn tiếp viên, nhưng họ phải chịu chi phí.
• Bước 2: Đào tạo giáo viên của Đoàn tiếp viên,
để VNA tự chủ trong việc đào tạo an toàn bay cho tiếp
viên mới và tái đào tạo an toàn bay hàng năm cho toàn
bộ số tiếp viên bay loại đó.
• Cùng tôi sang Úc làm việc với các sếp của ông
ta, để đạt được hai mục đích trên.
Vậy là sang Úc, hết cương đến nhu, có lúc tôi còn
phải dở bài dọa là “báo cáo các sếp để hủy hợp đồng”,
vì cách đối xử thiếu tôn trọng, không công bằng, phân
biệt đối xử… với tiếp viên của VNA. Sau chừng một
tuần vừa cãi nhau, vừa giảng hòa, có lúc họ kéo đi
bar uống rượu, có lúc ngồi trong phòng họp, thậm chí
còn cùng hội các bạn đi xem đua ngựa - cuối cùng
tôi đạt được mọi mục đích: họ chịu toàn bộ chi phí
đào tạo tiếp viên trưởng và giáo viên dạy an toàn bay
cho Đoàn tiếp viên. Khi đào tạo xong, sẽ chuyển giao
ngay. Vậy là các tiếp viên trưởng của Đoàn tiếp viên
tiến sang Úc học ngay lập tức.
Thừa thắng xốc tới, tôi bắt đầu “tính mưu” để làm
việc tiếp với Air France. Tất nhiên, với các bạn Pháp,
quá trình làm việc khó khăn và kéo dài hơn, bài sau
tôi sẽ kể chi tiết.
122
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
123
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
124
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
125
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Đoàn Tiếp Viên. Lúc đó, tôi có thoả thuận với anh
Vinh, Nguyễn Hải và Lương Hoài Nam rằng: “Tôi sẽ
không có ý kiến gì về các đề án liên quan đến cải tổ
và mảng chuyên môn của khối thương mại. Với Ban
Dịch Vụ Thị Trường: vì ảnh hưởng trực tiếp đến hoạt
động của Đoàn Tiếp Viên, tôi yêu cầu được tham gia
toàn bộ các đề án liên quan đến dịch vụ trên máy bay.
Nhưng nếu khi có khó khăn gì trong bất cứ các mối
quan hệ với cấp trên và các ban ngang cấp, có nguy
cơ ảnh hưởng đến tiến trình cải tổ, cũng như nhịp độ
công việc, tôi sẵn sàng lao vào để cho lời khuyên,
hoặc giúp mọi người giải quyết vấn đề”. Tôi đã thực
hiện trọn vẹn lời hứa đó, cho đến thời điểm t.12/1996,
khi tôi quyết định nghỉ.
126
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
127
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Các “bóng hồng” VNA trong trang phục áo dài hồng bên
Chủ tịch Fidel Castro và TBT Lê Khả Phiêu
trong chuyến thăm Cuba
128
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Á, nên các quy định của họ cực kỳ phù hợp với mình.
Riêng việc triển khai quy định về chế độ họp
trước khi ra máy bay, bị phản ứng khá nhiều, nhưng
tôi kiên quyết thực hiện, vì điều này tối quan trọng, tất
cả các hãng hàng không đều thực hiện. Nội dung cuộc
họp này (tiếng Anh gọi là briefing) bao gồm:
- Kiểm tra việc tuân thủ trang phục, trang điểm,
các dụng cụ và tài liệu cần mang theo khi đi bay
- Tiếp viên trưởng phân công vị trí làm việc của
các tiếp viên trên chuyến bay
- Yêu cầu tiếp viên mở tài liệu của vị trí làm
việc được phân công (task card) để ôn lại một cách
nhanh chóng
Lúc đó, tôi buộc phải áp dụng hình thức phạt tiền
nếu vi phạm quy định từ lần thứ hai. Tiền phạt cũng
được đưa vào nguồn quỹ phúc lợi, sử dụng cho toàn
bộ cán bộ công nhân viên Đoàn tiếp viên đi nghỉ trong
và ngoài nước, tổ chức các cuộc liên hoan ngày lễ và
cuối năm, và còn có đoạn mua đồ ăn cho các tổ tiếp
viên phải ở lại Dubai, Pháp, Liên Xô.
Còn một việc cũng khá tếu nữa: là hễ ở đâu tiếp
viên phải nghỉ lại 2 - 3 ngày, thì khi đàm phán thuê
khách sạn, tôi đều làm việc để yêu cầu họ sửa một
phòng thành bếp cho tiếp viên nấu ăn. Nếu không làm
vậy, thì các em toàn mang mì ăn liền đi, chứ không ăn
được đồ ăn bản địa nơi ở lại. Vậy mà khách sạn nào
cũng chịu mới hay chứ. Mà tôi còn “tai quái” đến mức
là không chịu trả tiền cái phòng được sử dụng làm bếp,
với lý do rằng chúng tôi là khách hàng thường xuyên.
******
129
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
130
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
thể loại trừ hẳn được mọi hiện tượng tiêu cực trong
phân bay hồi đó. Tôi hết sức động viên đội ngũ tiếp
viên rằng: thấy bất cứ hiện tượng tiêu cực nào về phân
bay, gọi điện báo để tôi kiểm tra ngay lập tức.
131
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
132
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
DỞ KHÓC DỞ CƯỜI
Vào một ngày bình thường, một em tiếp viên cực
kỳ xinh gái, có đôi mắt “buồn và tình cảm” như hồ
Tây chiều thu, vào phòng gặp tôi. Đôi mắt cuốn hút
của em, lúc đó sao đỏ mọng?
Tôi vừa bảo em ngồi xuống, thì em chợt òa lên
khóc - đúng là khóc “như mưa như gió”. Hiểu là em
cần phải xả hết nước mắt đã, rồi có nói gì mới nói
được, nên tôi im lặng nhìn em một cách thông cảm,
133
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
rồi an ủi: “Em cứ khóc đi, cho xả hết bực bội. Khóc
xong rồi kể chị nghe xem chuyện gì xảy ra”.
Phải quãng hơn 15 phút sau, cô em mới bình
tĩnh lại được. Rồi em vừa kể vừa nức nở: “Chị ơi, em
không hiểu tại sao mọi người đồn đại và kể cho nhau
nghe là em ăn cắp. Ai cũng nhìn em bằng con mắt
nghi ngờ”. Tôi cố hỏi em kỹ hơn, để biết thêm thông
tin, thì chính em cũng không biết gì hơn - chỉ là có
mấy người bạn chơi thân kể lại với em. Em cũng nói
là hình như tin đó do một cô bé mới đi bay, con một
cán bộ của Đoàn bay nói ra.
Tôi cũng choáng váng, ngồi “đần mặt” ra nghĩ
ngợi. Sau đó, tôi hỏi em: “Ai nói với em điều đó. Em
cho chị tên để chị hỏi xem cái tin đồn là em ăn cắp, nó
xuất phát từ đâu”.
Vậy là tôi gặp cô bé đó, hỏi tiếp xem em biết
thông tin từ đâu. Cứ tiếp tục điều tra theo kiểu “cảnh
sát hình sự” như vậy, sau khi gặp và hỏi cũng phải đến
gần chục cô em, thì tôi xác định được đúng là thông
tin do một cô bé nói ra đầu tiên.
Tôi cho gọi cô bé đó lên: bé mới đi bay chắc chưa
được một năm, tuổi đời chắc chừng dưới 20.
Tôi hỏi thẳng thừng luôn: “Tại sao em nói với
mọi người là chị…ăn cắp? Em có chứng cớ không?”.
Cô bé, mặt tái mét không còn giọt máu, lúc đầu chối
rất ghê. Sau khi tôi đưa rõ chứng cớ là cô ta đã nói
với những ai về điều đó, thì em mới thú thật: “Em
mới đi bay, thấy các chị biết nhiều chuyện quá, cứ nói
chuyện với nhau. Còn em chẳng biết nói gì. Vậy nên
trong một chuyến bay đi Dubai, khi các chị đang bàn
tán sôi nổi, em muốn có chuyện để kể, nên bịa ra là
một lần em vào phòng chị… ở, nhìn thấy chị đang lục
túi của người ở cùng phòng”.
134
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
135
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Hồi đó, cứ có lời đồn đại trong các tiếp viên là:
lĩnh lương bị thiếu tiền. Nói thêm một chút là khi đó
chưa ai trả lương bằng cách chuyển khoản như bây
giờ, mà toàn phát tiền mặt. Tiếp viên thì đông tới 700
- 800 người, thu nhập lại khá cao so với mức hồi đó.
Thời gian bay của các em rơi vào đủ các khung giờ,
nên riêng việc hàng tháng mỗi em phải đến phòng tài
vụ 2 - 3 lần vào giờ hành chính là không hề đơn giản.
Đến nơi, vội vội vàng vàng, cập rà cập rập nhận xấp
tiền, ký xác nhận. Hầu như không em nào dành thời
gian để đếm lại tiền cả.
136
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
137
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Chẳng biết câu chuyện hôm nay tôi kể thì nên liệt
vào chủng vui hay buồn? Có lẽ là vui, vì cái kết của
nó, theo tôi, là khá có hậu.
Ngày ấy, trong một đợt tuyển, có cô hoa hậu hay
á hậu gì đó dự thi. Ui trời ơi, cái dáng cô bé làm tất cả
mọi người có mặt đều sững sờ; theo tôi nhớ - là cao
1,72m, vòng eo trông bé tí (không biết chính xác là
138
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
139
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
140
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
một cơ hội nữa không? Cho nó thi lại sau mấy tháng”.
Tôi trả lời rất cương quyết: “Em rất thông cảm với
anh, nhưng với con gái anh, em không thể cho thêm
cơ hội nào nữa. Cái lỗi của nó thể hiện sự tha hóa, vô
đạo đức”.
Hồi đó, tôi ngờ nghệch ngây thơ, cứ tưởng loại
đàn bà con gái đó chỉ là “của hiếm”. Hóa ra sau này,
mới học được nhiều bài học xương máu là cái lũ đấy
giờ đây càng ngày càng nhiều, còn trơ tráo vô liêm sỉ
gấp nhiều lần như vậy. Mà kể ra anh chồng này cũng
không phải là chủng quá tệ. Vướng phải một cô “gái”
như thế, mà dứt ra được để trở về với vợ con - cũng
khá tài đấy chứ?
141
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
142
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
việc, thì hóa ra máy bay này là của họ, cái cậu tây
đen chỉ là môi giới. Mà không hiểu tại sao họ giao
cho môi giới mọi quyền, kể cả nhận tiền thuê. Chẳng
trách nó dám cho thuê bằng nửa giá. Vậy là hãng đó
mất tiền, còn cậu tây đen lừa đảo cứ trơ trơ, kể cả khi
làm việc ba mặt một lời giữa công ty sở hữu máy bay,
Vietnam Airlines và cậu ta.
143
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Đang trong quá trình nhớ lại tôi mới giật mình
nhận ra rằng, nguyên lý của việc cải tổ ở mọi lĩnh
vực và ngành nghề đều giống nhau: bất kể đó là lĩnh
vực bay, kỹ thuật, Đoàn tiếp viên hay bộ phận mặt
144
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
đất. Tại sao vậy? Vì khi cải tổ, người chủ trì phải xác
định được một cách thật rõ ràng hai điều quan trọng:
1. Định hình bức tranh vĩ mô của ngành đó.
2. Đặt mục đích thật rõ ràng cho việc cải tổ.
Nếu được làm lại, và quan trọng hơn là phải được
tất cả các mảng trong hàng không lúc đó ủng hộ, thì
năm 1990 phải thành lập một Ban cải tổ toàn diện để
bước đầu thực hiện hai việc quan trọng trên, định hình
rõ cả hai mục đích cho toàn bộ hãng, cũng như từng
phân ngành cụ thể.
Khối thương mại và dịch vụ may mắn là đã đi
đúng đường, nên kết quả của cải tổ khá ngoạn mục.
Còn khối kỹ thuật (theo nhận định cá nhân của
tôi), có vẻ không có người chủ trì để thực hiện hai
việc quan trọng nêu trên, nên bị lùi so với các mảng
khác? Tôi xin trích comment của một kỹ sư xưởng
A75 trước đây nói về vấn đề này:
145
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
bản và đào tạo đối với từng loại máy bay…, kể cả việc
đào tạo giáo viên và người phê chuẩn.
Bước 2: Tìm hiểu các quy định phải tuân thủ về
mặt kỹ thuật để hãng được bay đến các thị trường
khác nhau: châu Âu, Mỹ, Úc…Có lẽ cũng vì thiếu
bước tìm hiểu kỹ từ đầu ở bước này, nên VNA trầy
trật ra phết trong việc được phép bay đến Mỹ?
Bước 3: Sau khi đã hiểu thật kỹ đến chi tiết của
từng mô hình (nếu lại xin xỏ được tài liệu mẫu thì
tuyệt vời), là đến lúc trong nội bộ bắt đầu “mổ bò” để
so sánh và quyết định chọn mô hình nào, dựa trên tình
hình thực tế của hãng. Cũng như sau khi đi tìm hiểu
về mô hình hãng, chú Nhị và anh Tứ đồng ý chọn mô
hình tổ chức của Singapore Airlines, nhưng tài liệu
triển khai Đoàn tiếp viên của tôi thì toàn bộ là bắt
chước của Cathay Pacific.
Bước 4: Chọn người có khả năng phù hợp, có khả
năng triển khai hoạt động và tổ chức cải tổ theo mô
hình mới. Từng bước giám sát chặt chẽ để đảm bảo
đạt được các mục tiêu đặt ra.
Chúng ta ai cũng biết, trước 1990, với máy bay
Nga - các quy định khá sơ sài và đơn giản, lại bị tình
trạng thiếu tài liệu bảo dưỡng máy bay. Tôi còn nhớ
hồi đó các anh kỹ sư học ở Nga về kể là: tài liệu bị
xé mất các trang hiệu chỉnh về căn chỉnh tự động lái
(hình như lớp cũ xé cất đi làm của riêng”). Mà không
có tài liệu hướng dẫn thì “tài thánh” cũng khó tự nghĩ
ra. Vì vậy, chất lượng sửa chữa máy bay phụ thuộc
vào trình độ kỹ năng của từng kỹ sư máy bay, thay vì
dựa trên hệ thống và quy trình. Cũng may là các anh
em kỹ sư học từ KIIGA về đều cố gắng để phát huy
tối đa kiến thức được dạy, hình như chế ra được nhiều
thứ (các bàn kiểm tra thiết bị máy bay như thiết bị
146
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
điện, điện tử, tự động lái, chế tạo máy khởi động điện
cho máy bay…). Phải chăng nhờ vậy mà thời đó máy
bay Liên Xô được khai thác khá tốt.
Phương thức hoạt động của 2 hệ thống máy bay
Nga và tư bản là hoàn toàn khác nhau về nguyên lý.
- Với máy bay Nga: dựa vào vai trò cá nhân của
một số kỹ sư giỏi, tự nghĩ và viết quy trình sửa chữa
máy bay (nghe thì rất khủng đấy chứ!?) Chính điều
này khuyến khích một số người “đầu cơ kiến thức”,
nên giấu tài liệu chung cho riêng mình (mà bản chất
là ăn cắp tài liệu).
- Với máy bay tư bản cơ chế hoàn toàn khác. Mọi
công việc chỉ thực hiện đúng theo quy trình đã được
thông qua, sau khi Cục Hàng không kiểm tra về nhân
lực, nhà xưởng, dụng cụ và tài liệu của nhà sản xuất.
Mọi hệ thống hoạt động của họ đều dựa trên tài liệu
và quy trình, chứ đâu chỉ với ngành hàng không.
Như tôi đã nói, bài viết này có thể hơi “múa rìu
qua mắt thợ”, có điều gì không phải anh em kỹ thuật
đọc, rồi đính chính hộ nếu cần nhé!
******
147
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
A75, A76:
“…Nếu hồi đó chị tập hợp được vài anh kỹ thuật
có tâm huyết (cũng chỉ có đếm trên đầu ngón tay thôi)
để cùng đồng bộ cải tổ thì có lẽ em vẫn còn phục vụ
cho VNA. Đa số chóp bu kỹ thuật hồi đó đều coi công
ty như ao nhà mình, lãnh đạo theo kiểu ban phát ơn
huệ, bè phái, ớn lắm luôn, làm sao mà cải tổ nổi!!!”.
“…Thời 1990 đến 2000 các sếp kỹ thuật chả ai
phục ai. Tuy nhiên, khối kỹ thuật là phải oánh nhau
cật lực nên nhiều người giỏi nhưng cả khối lại không
đi nhanh được”…
Vốn không biết gì về chuyên sâu ngạch kỹ thuật,
cũng còn một lý do tế nhị khác, nên thời đó, tôi không
hề dám “mở mồm” có bất cứ ý kiến gì với chú Nhị và
anh Tứ về mảng đó, kể cả khi được truy hỏi nhiều lần
để có nhận xét về nhân sự.
Giờ nghĩ lại mà thấy “tiếc hùi hụi”, và thấy bản
thân mình quả thật có lỗi lớn với các anh em bạn bè
học ngành kỹ thuật cùng trường KIIGA, cũng như ở
các trường khác. Ngồi tự phân tích, tôi đã hiểu rõ lý
do, sẽ giải thích kỹ hơn sau.
Để đến giờ, tuy mình mẩy mang đầy sẹo đã và
chưa lành từ các chiến dịch cầm cờ cải tổ, ngồi trầm
tư suy ngẫm ra:
1. Hóa ra cái sự tổ chức cải tổ nó giống nhau ở
mọi lĩnh vực, và người chủ trì chưa chắc đã phải là
người có chuyên môn sâu, mà phải là người có ý đồ
rõ ràng về bức tranh tổng thể, lại rất thực tế và quyết
đoán khi quyết định các bước đi.
2. Cải tổ: trước tiên là phải tìm hiểu kỹ về các
mô hình, rồi bàn bạc để thống nhất chọn mô hình
nào. Nếu không thống nhất được, phải có một người
có tâm, có tầm, dám vì công việc chung mà ra
148
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
quyết định.
3. Trên cơ sở mô hình tổ chức, tiếp tục dựng sơ
đồ các cụm việc cần phải làm và tiến độ thời gian, mà
cụm việc quan trọng nhất, theo quan điểm của tôi -
là công tác đào tạo theo tầng từ thấp lên cao, từ dưới
lên trên - để kết quả cuối cùng là ta phải chủ động
được về nhân sự ở mọi lĩnh vực: giáo viên của tất cả
các cấp, cũng như người hoặc tổ chức có quyền phê
chuẩn mọi giấy tờ, bằng cấp cần thiết.
Người Việt ta không hề dốt! Nhưng cái yếu của
ta nhiều khi lại là: lớp trên chặn đường lớp dưới, sợ
chúng hơn mình.
Khối thương mại và dịch vụ có cái may mắn lớn:
là chúng tôi duy trì và phát huy được sự đoàn kết của
đội ngũ cấp ban trong những năm 1990 - 1996. Sau
năm 1996, không khí đó bị thay đổi, có nhiều người
lớp trẻ ra đi. “Tại sao” - câu hỏi đó chú Kiệt đã hỏi cả
chú Nhị, anh Tứ và chúng tôi vào đầu năm 1997.
Cần câu trả lời lắm chứ - vẫn biết là câu trả lời
đến lúc này là quá trễ - nhưng trễ còn hơn không.
149
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
150
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
151
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
152
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
con chuồn chuồn đấy bố ơi”. Chú Nhị cũng nói với tôi
là: “Khi được hỏi là có làm được Trưởng ban không,
thì anh trả lời là “sợ làm không nổi”. Trời ơi là trời,
lại cái kiểu nói “khéo” thế, thì người thẳng tưng như
chú Nhị làm sao mà đoán ra ý. Chẳng thà nói thẳng
ra ngay: “Tôi sẽ làm được với các điều kiện…”. Hình
như nhiều người còn bịa chuyện “mách” với chú Nhị
rằng: “Anh Cường không học đại học”? Sự thật là anh
học đại học chuyên ngành Tài chính tại Liên Xô cũ.
Tôi nghĩ anh Duật làm rất tốt vai trò của một
Trưởng ban Kế toán (hoặc là kế toán trưởng) - vì anh
ấy được đào tạo chuyên ngành về kế toán. Nhưng
mảng tài chính, nếu anh Cường là Trưởng ban, sẽ tốt
hơn nhiều cho sự phát triển của ngành.
Khi làm việc với anh Cường, tôi không thấy có
vấn đề gì, vì nếu anh ấy không nói thẳng, thì tôi “bốp
chát” luôn theo kiểu: “Này ông nói thẳng ra đi, tóm
lại là thế nào, không loanh quanh nữa mất thời gian”.
Nhưng hầu hết mọi người không hiểu rõ cái văn hóa
“lẩy lót” rất Hà thành của dân Hà Nội gốc - cái cách
nói năng và cư xử được coi là “gia giáo lịch thiệp”
theo kiểu truyền thống hồi đó. Mọi người điểm mặt
thêm xem có các cán bộ nào cũng “mang trong mình”
cái gia giáo kiểu đó nữa nhé. Hội những người đó mà
nói mỉa, lườm nguýt, thì có mà xóc óc đấy.
Nhưng trong công việc: nguyên tắc là hãy nhìn
vào kết quả công việc người đó làm được.
Cũng vì cái “dở hơi” đó của anh Cường, nên có
những người trong và cả ngoài Ban lãnh đạo công
ty không ưa, hay nói xấu, công kích anh. Thêm điều
nữa: vì anh học tài chính cùng với các cán bộ cấp
cao, nên quen biết nhiều - phải chăng cũng làm cho
nhiều người “e ngại”? Vả lại, anh Cường không phải
153
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Airbus 320, một trong những loại máy bay hiện đại đầu tiên
mà Vietnam Airlines khai thác vào đầu thập niên 1990
154
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
SƠ BỘ TÌNH HÌNH
TRƯỚC NĂM 1990
155
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
anh ấy thích.
- Khi học lái trên hệ máy bay Liên Xô, tình huống
hỏng hóc, toàn bộ chỉ là giả định, không được thực
hành, vì không có buồng lái giả - simulator. (Nghĩ
cũng hơi kinh, mọi người nhỉ?)
156
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Phó Tổng Tham mưu Trưởng Quân đội Nhân dân Việt
Nam khi đó. Cụ Tài vốn nổi tiếng là nóng tính, mà sao
hôm đó cụ chẳng mắng tổ lái câu nào?
2. Sự kiện nữa, do anh Đức viết: “Năm 1987, tôi
đã là lái chính IL-8. Suýt nữa thì có nấm mộ của tôi,
phi hành đoàn cùng với hơn 100 hành khách nằm tại
sông Sài Gòn !!!
Chuyến bay từ Hà Nội vào Sài Gòn, bay qua Buôn
Mê Thuột bắt đầu giảm độ cao. Trời mưa tầm tã khi
chuẩn bị hạ cánh Tân Sơn Nhất. Nhìn ra ngoài hoàn
toàn không thấy gì, chỉ mù mịt là “mưa vẫn mưa bay”.
Qua đài An Lộc anh dẫn đường báo với tôi đã qua đài
xa rồi (cách đường băng 6km), sau đó anh hô giảm độ
cao đi, sắp hạ cánh rồi ?! Tôi tiếp tục giảm độ cao từ
từ và linh cảm có gì đó chưa ổn. Qua đài gần (cách
đường băng 1-2km) anh lại giục tiếp là xuống đi?! Tôi
bàn với chú cơ giới xuống đến 100m mà không nhìn
thấy đường băng thì bay vọt lên lại. Tới độ cao 70m
tôi hô: Bay lại ! Vừa kéo máy bay bay lên thì chúng
tôi ra khỏi mưa, thấy cây cối hiện ra ngay dưới máy
bay, còn đường băng ở xa phía trước. Tôi định tiếp tục
bay vọt lên lại nhưng ngồi lái phụ cho tôi cũng là một
lái chính (người sống sót với tôi ở 2 vụ trước) động
viên thả lại càng, khi đủ cự ly tiếp tục hạ cánh.
Hạ cánh an toàn cả tổ lái sợ đến chết điếng, chẳng
ai thốt nổi câu nào. Về đến đoàn bay, tôi trách anh dẫn
đường: “bay kém thế suýt giết cả trăm người”. Sau
đấy, khi giảng bình anh ta mới thú nhận mưa gió vùi
dập nên quên béng chuyển đài dẫn đường về vị trí sân
bay Tân Sơn Nhất, mới bị vậy?! Túm lại: thấy may
quá là may!
Quy trình phân công nhiệm vụ trên máy bay Liên
Xô không rõ ràng, không hề có khâu kiểm tra chéo để
157
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
158
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
159
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
160
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
161
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
162
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
163
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
KHỐI KỸ THUẬT
164
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
đặc biệt là các yêu cầu về các tiêu chuẩn quốc tế của
từng bộ phận. Đặc biệt, để có thể chủ động cho hoạt
động lâu dài, cần phải xác định rõ các tiêu chuẩn đào
tạo rất rạch ròi cho từng mục đích:
1. Đào tạo thợ máy sửa máy bay
2. Đào tạo kỹ sư
3. Đào tạo chuyên viên phê chuẩn theo các tiêu
chuẩn quốc tế cần thiết
4. Và các dạng đào tạo thầy thuộc mảng kỹ thuật
khác (mà tôi chưa nắm rõ hết).
165
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
******
166
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Bonus:
LẠI TIẾP TỤC ‘KIỄNG CHÂN” ĐỂ VIẾT VỀ
MẢNG KỸ THUẬT.
167
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
- Cấp bằng, chứng chỉ, phê chuẩn hoạt động của các
tổ chức, cá nhân và phương tiện hoạt động hàng không
như máy bay, thiết bị máy bay và các thiết bị tham gia
hoạt động hàng không và trong khu vực sân bay...
- Giám sát thường xuyên, liên tục chất lượng máy
bay và các cá nhân, tổ chức tham gia vào quá trình
khai thác và bảo dưỡng máy bay.
Các cơ quan quản lý hàng không công nhận lẫn
nhau, nếu đáp ứng được tiêu chuẩn của nhau hoặc tiêu
chuẩn chung của ICAO. Cục Hàng không dân dụng
Việt Nam công nhận “tất tần tật” các tiêu chuẩn của
FAA, CAA, EASA: các loại bằng cấp, chứng chỉ do
các cục đó cấp. Máy bay của VNA có thể đến Anh,
Úc, Hong Kong... vì từ lâu, Cục Hàng không của các
nước này công nhận/chấp nhận tiêu chuẩn và đánh giá
Cục Hàng không Việt Nam đủ khả năng kiểm soát về
an toàn hoạt động của các hãng hàng không Việt Nam.
168
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
là của ICAO
1.2. Kế đến, là tiêu chuẩn của FAA
1.3. Tiêu chuẩn của châu Âu thực ra là ở mức cao nhất.
2. Để cấp phép cho một hãng hàng không bay đến
châu Âu, Úc…, thì nhà chức trách của nước đó CHỈ
ĐÁNH GIÁ TIÊU CHUẨN CỦA CHÍNH HÃNG
HÀNG KHÔNG XIN BAY ĐẾN.
169
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
170
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
171
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
172
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
173
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
phải tuân thủ quy định quốc tế, nhưng về dịch vụ: “ta
cứ việc tắm ao ta, nếu nước đục thì khách không thèm
chọn đi chuyến bay của ta nữa” - đơn giản vậy thôi.
Còn với khối bay, mọi điều phải tuân thủ nghiêm
ngặt quy chuẩn của quốc tế. Bởi vậy, Cục Hàng không
dân dụng Việt Nam phải cử các anh lái giỏi đi học về
thanh tra bay, gồm các tay kỳ cựu.
Năm 1992 VNA cử 4 tổ bay IL18 và TU134 đi
Thụy Sỹ và Bỉ học chuyển loại B737
+ Lái chính Đinh Võ Lượng - Lái phụ Đỗ Bá Hùng.
+ Lái chính Nguyễn Đình Đoàn - Lái phụ Nguyễn
Doãn Tranh
+ Lái chính Phan Xuân Đức - Lái phụ Nguyễn
Thái Trung
+ Lái chính Trương Danh Liên - Lái phụ Nguyễn
Viết Xiêm.
Chương trình học ở Zurich gồm một phần tiếng
Anh hàng không và vài bài bay ôn tập IFR, việc học
tiếng Anh không có vấn đề gì, nhưng đến mấy bài bay
bằng thiết bị đồng hồ IFR thì lúc này mới thấy được
hệ thống đào tạo phi công của “bọn” Liên Xô và tư
bản khác nhau kiểu “trời cao vực sâu”. Hậu quả tất
yếu: tất cả không đạt yêu cầu, nên phải bổ sung
thêm 10 bài bay IFR nữa (2 tổ hoàn thành sau mấy
bài, 2 tổ còn lại bay hết chương trình ).
174
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
175
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
176
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
177
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
178
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
179
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
180
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Vậy rồi chú chọn một người về, đưa ra hỏi tôi.
Tôi trả lời chú: “Cháu đã nói với chú là cháu không
biết ai bên không quân cả. Kệ chú chọn”. Chú hơi
ngần ngừ. Trong thời gian đó, anh ấy có đến gặp tôi tự
giới thiệu, và cũng nhờ tôi nói chuyện với chú Nhị để
tiến hành thủ tục. Tôi có nói với anh: “Đó là việc của
chú Nhị, em chỉ khuyên chú là tìm người chú biết rõ
từ không quân về. Em sẽ không can thiệp gì cho anh,
mà chỉ hứa với anh là sẽ nói với chú Nhị rằng - nếu
chú hiểu rõ và tin rằng anh sẽ ủng hộ cải tổ, làm tốt
nhiệm vụ, thì nên tiến hành ngay”. Sau đó vài ngày thì
chính thức có quyết định.
Vài tháng sau, khi tôi ra Hà Nội, anh gặp tôi, nói
rằng có một anh khác, cũng là không quân, cấp dưới
của chú Nhị hồi trước, cũng muốn về hàng không.
Anh nhờ tôi báo cáo với chú Nhị. Tôi không đề nghị,
mà trao đổi với chú rằng: “Anh N. có trao đổi với con
về trường hợp anh đó. Anh ấy là cấp dưới của chú
nhiều năm liền, chú có hiểu rõ anh ấy không? Anh
ấy có trung thực, hết mình và không vụ lợi không?”.
Chú trả lời tôi rằng: “Cho đến bây giờ, thì tao thấy
181
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
182
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
183
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
184
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Thủ tướng Võ Văn Kiệt và lãnh đạo Hàng không Việt Nam
185
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
186
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
187
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
188
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
189
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
190
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
191
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Bonus
NHỮNG MỐI QUAN HỆ
NGOÀI HÀNG KHÔNG
Sau khi chú Kiệt về hưu rồi tôi đến thăm chú rất
nhiều, mỗi khi vợ chồng chú vào nam hay ra bắc tôi
đều tới chơi, nên bộ phận trợ lí và cảnh vệ của chú cứ
đi theo tới đâu họ báo cho tôi tới đấy. Nhưng rồi có
một lần sau khi chú Sáu đã về hưu cô chú đề nghị tôi
đi xem cùng, vì thời đó có văn phòng T78 quận 2 định
đổi cái nhà cô chú đang ở Tú Xương để cô chú lên đấy
ở, để ở gần con chú. Thế nhưng mà cô Cầm nói với tôi
là hôm đấy cùng tôi lên xem như thế nào vì tôi “mát
tay” về bất động sản, tôi thấy phức tạp chả dám góp
ý gì. Sau mới biết chuyện là cô không chịu lên đấy ở,
chú bực, cuối cùng là chú vẫn lên đó ở, cô vẫn ở nhà
cũ - thực ra cô muốn giữ lại cái chỗ đang ở để cho các
cháu, cô nghĩ thế là cũng đúng, còn chú thì chú bảo
chú không lấy cái gì cả. Sau đó thì chú lên ở với hai
192
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
vợ chồng đứa con. Thế là mấy năm trời chả ai biết chú
Sáu ở đâu, đến lúc chú mất thì tôi lại đang đi vắng.
Chỉ nghe chú bị cảm đột ngột, lúc ấy cũng không ai
được vào thăm, sau đó chú mất, tội quá!
Còn một lời đồn đại dai dẳng nữa, là tôi (hay vợ
chồng tôi) khi xưa tham gia vào đường dây buôn vàng,
nên giàu lắm! Xin thưa là kể ra “không có lửa làm sao
có khói”, nhưng sự tình lâm li bi đát hơn người đời
đồn thổi nhiều! Những năm 8X ấy L là đứa đã vượt
biên ra nước ngoài, rồi quay về trong nước làm ăn
rất sớm. L vốn có gốc gác nhà có máu mặt, hình như
bố mẹ nó trước khi di cư vào Nam thì đã có tiền bạc
ngoài Bắc, nghĩa là cũng giàu từ gốc rồi, sau này khi
tôi quen thì bố mẹ L có tiệm vàng ở đường Phạm Văn
Hai - mà đường Phạm Văn Hai là đường nhiều tiệm
vàng nổi tiếng nhất trong Sài Gòn. Năm 87 bắt đầu
mở cửa thì L về. Hồi đấy L hay gửi hàng hóa lắm, còn
193
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Hồi đấy tôi cũng không biết gì, cho đến khi T.
“đen” nó kể về chuyện buôn vàng, chuyện L là tay
khét tiếng thời đó, có thể nói là người giàu nhất miền
194
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
195
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Vàng SJC
******
196
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
197
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Tôi rất ức, ngay lúc đó gọi cho Trung, phó giám
đốc chỗ ông Thịnh đang làm nước tinh khiết. Tôi đưa
ra cho hai anh em đầu bài, phải làm ngay cái này,
không được hỏi tại sao? Ngay ngày mai, các anh em
cho nhân viên tạm nghỉ 3 ngày đi ra các quận ở Hà
Nội, tìm hiểu thông tin xem ở khu vực đó có bao nhiêu
quán cà phê (cao cấp, trung bình, bình dân); uống và
đánh giá chất lượng, theo dõi số lượng khách hàng
theo ngày, theo giờ, cao điểm, thấp điểm và giá tiền
từng loại cà phê..... Sau 3 ngày tôi cũng nhận được số
liệu tương đối, kết hợp với dự đoán và ước tính sản
lượng. Tôi bảo Trung làm thành một kế hoạch, dự án
bán hàng cụ thể. Sau khi thấy dự án khả thi rồi, tôi cho
Trung số fax của văn phòng cà phê Trung Nguyên tại
quận Phú Nhuận và gửi fax. Tôi còn yêu cầu Trung
cứ cách 1 giờ lại gửi fax một lần, cho đến khi nào họ
nhận thì thôi. “Cùn” đến thế là cùng!
198
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Hơn tuần sau, anh Thịnh gọi điện thoại thông báo
cà phê Trung Nguyên hẹn gặp. Lúc tôi đến gặp có
Đặng Lê Nguyên Vũ và trưởng phòng kinh doanh,
cộng thêm một nhân viên nữa. Mình ngồi dự họp cứ
nói bừa đi, vì mình không học về kinh doanh, mình chỉ
làm dịch vụ thôi. Mình đặt ra luôn điều kiện, bây giờ
Vũ cho chị mở quán đầu tiên, nếu em muốn mở thêm
quán thứ 2, mở thành chuỗi thì phải ưu tiên chị trước,
nếu chị không tiếp nhận thì mới đến người khác. Lúc
này Vũ mới nói, thế thì chị làm tổng đại lý cho bọn
em. Nghe câu đó mình sướng quá, vì lúc này mình
đang làm tổng đại lý cho Emirate Airlines - mình lấy
kiến thức bên hàng không áp vào câu chuyện cà phê.
Vũ nói, ngay trước tết 2000 chị em mình ra Hà Nội và
ký hợp đồng luôn. Vũ cũng qua thăm cơ sở sản xuất
nước tinh khiết tại Đông Ngạc của tôi.
199
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
200
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
201
CHỜ ĐỢI/MONG MANH
Một cuộc sống năng động nhất có thể để vui sống và cống
hiến ở lứa tuổi “quá lục tuần”.
202