You are on page 1of 2

MỞ RÔNG BÀI: “NÓI VỚI CON”

khái quát: Nhà thơ tâm sự: “Đó là thời điểm đất nước ta gặp vô
vàn khó khăn… Bài thơ là lời tâm sự của tôi với đứa con gái
đầu lòng. Tâm sự với con, còn là tâm sự với chính mình.
Nguyên do thì nhiều, nhưng lí do lớn nhất để bài thơ ra đời
chính là lúc tôi dường như không biết lấy gì để vịn, để tin. Cả
xã hội lúc bấy giờ đang hối hả, gấp gáp kiếm tìm tiền bạc.
Muốn sống đàng hoàng như một con người, tôi nghĩ phải bám
vào văn hóa. Phải tin vào những giá trị tích cực, vĩnh cửu của
văn hóa. Chính vì thế, qua bài thơ ấy, tôi muốn nói rằng chúng
ta phải vượt qua sự ngặt nghèo,đói khổ bằng văn hóa”.
-> Từ hiện thức khó khăn ấy, nhà thơ viết bài thơ này để tâm
sự với chính mình, động viên mình, đồng thời để nhắc nhở con
cái sau này.
*dẫn dắt: tình phụ tử trong lão hạc,chiếc lược ngà,trong ca dao:
Cha là bóng mát giữa đời
Cha là điểm tựa bên đời của con”
- Khi rời xa mới biết ý nghĩa của gia đình
Mới biết niềm vui trong từng cử chỉ
Mới biết hạnh phúc phải đâu nào xa xỉ
Vì chỉ một nụ cười cũng đủ ấm con tim…
-Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
-Thuở thơ ấu no lòng bầu sữa mẹ
Khi vào đời nương tựa bóng cha tôi…”
-Rời tổ ấm chim tung bay xứ lạ
Gói hành trang chỉ vỏn vẹn “nhớ nguồn” .
-Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay

Quê hương là con diều biếc


Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông
-Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
-Anh sẽ đưa em về miền Tây Bắc
Nơi bạt ngàn rừng thẳm tiếp trời xanh
Nơi chim chóc chuyền cành kêu ríu rít
Hoa rừng thơm, bên suối mát ngọt lành.( Trần Đức Phổ)
-Giờ cháu đã đi xa. Có ngọn khói trăm tàu,
Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,

You might also like