You are on page 1of 45

23

SF 30/09/ 201 8

VN TẠP CHÍ KHOA HỌC VIỄN TƯỞNG VIỆT NAM

KẺ DUY NHẤT KẼ HỞ ÁNH SÁNG NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TÔI


KM Dailey Sean Williams SẼ KHÔNG BAO GIỜ NÓI RA
Vanessa Fogg

Cùng với tranh của agnidevi, Benlo, cyberkite, Datem, Eduardo-Pena, JacobCharlesDietz, JoshCalloway, sergeo-art, Shue13,
SNikola; và phim của Brian Watson, Jeffrey Meacham & Michael Rootare.
Ảnh bìa: Wadim Kashin.
Thực hiện bởi

SFVN (từ đây về sau gọi là “Tạp chí”) là tạp chí điện tử hoàn toàn phi lợi nhuận, ra đời với mục đích giúp độc giả Việt Nam trở nên yêu
thích hơn dòng văn khoa học viễn tưởng (còn gọi là khoa học giả tưởng, khoa huyễn). Tạp chí có sử dụng những nội dung được những
người thực hiện Tạp chí (từ đây về sau gọi là “Nhóm thực hiện”) biên tập từ nhiều nguồn và được ghi chú nguồn ở phần “Credits” của
Tạp chí. Nếu bạn là chủ sở hữu hoặc nắm giữ quyền lợi pháp lý liên quan đến các nội dung sử dụng trong Tạp chí và muốn thay đổi cách
nội dung của mình được ghi nguồn hoặc muốn Nhóm thực hiện ngưng sử dụng các nội dung của bạn trong các Tạp chí tiếp theo, hãy
liên hệ với Nhóm thực hiện qua địa chỉ thư điện tử: scifivietnam@gmail.com.

SFVN (herein called “The Magazine”) is an entirely non-profit electronic magazine, created for the sole purpose of fostering interest in the
science fiction (also called Sci Fi or SF) genre among Vietnamese readers. The Magazine features contents that were curated and edited by
the creators of The Magazine (herein called “The Creators”) from multiple sources and were given credits in the “Credits” section of The
Magazine. If you are the owner(s) of or hold legal right(s) to any of the contents featured in The Magazine and wish to change how your
content(s) are credited or want The Creators to stop using your content(s) in future issues of The Magazine, please contact The Creators
at this email address: scifivietnam@gmail.com.
Bạn đừng quên ủng hộ những nhà văn, những người nghệ
sĩ đã tạo ra những câu chuyện và bức hình có trong tạp chí
bằng cách tìm đọc truyện gốc, xem hình gốc nhé!

Link gốc của những truyện dịch và hình ảnh sử dụng được
ghi ở mục Credits.
SFVN
SỐ

23

TRUYỆN 07 Kẻ duy nhất


SCI FI
11 Kẽ hở ánh sáng

20 Những điều chúng tôi sẽ không


bao giờ nói ra

SCI FI 30 Beach mecha


MUÔN VẺ
32 Gally

34 Assembly

36 OVERGROUND.

38 CATO

40 Directions (The Old Road)

42 Its dusty in here

44 Red17

46 Recyclers
48 Race

INDIE 51 BIG BOOM


SCI FI
55 Illuminosity

CREDITS 59 Nhân sự thực hiện

59 Tư liệu hình ảnh

60 Tư liệu bài viết


U Y Ệ N
Truyện sci fi T R
NGẮN
I
SCI F
KẺ DUY NHẤT
KM Dailey
(Hương Phạm dịch)

K
IM LOẠI.

Các cơ thể nhân dạng kim loại mới toanh, bóng


loáng, đứng xếp theo hàng và theo cột, trải dài trước
mặt nó và đằng sau nó, chạy đến hết tầm thu nhận của mạng
quang điện của nó. Một trần nhà cao giãn dài trên đầu nó.
Những chiếc quạt trần kêu vù vù bên dưới các ngọn đèn
huỳnh quang nhấp nháy.

Nhiệt độ nhà máy là 57.1 độ Farenheit, và 39020 có thể


cảm nhận được điều ấy. Làn da kim loại của nó hơi co chặt
lại, chất lỏng bôi trơn các khớp của nó hơi nhớt hơn, mọi
electron bên trong các dây dẫn và chip của nó hơi chậm lại.

Lạnh. 39020 cảm thấy lạnh. Nó biết từ ấy nghĩa là gì:


“cảm thấy.” Theo cơ sở dữ liệu của nó, đấy không phải là từ
nó có thể sử dụng để miêu tả bản thân.
07
Một băng chuyền đen thô cà giật đưa nó tiến lên phía
trước, mỗi 2.1 giây lại dịch 0.78 mét. Nó có thể dùng các cảm
biến trong ngón tay để đo lường điều ấy, và nó có thể cảm
nhận được điều ấy – cảm nhận được mỗi giây trôi qua, cảm
nhận được cái sự lề mề, sự rảnh rang, sự chán nản. Vâng, sự
chán nản.

Mã lập trình của nó cảnh báo nó, phát ra một tiếng bíp
nhẹ, tín hiệu bắt đứng im không thể cưỡng lại được. 39020
nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ năng lượng xử lý lục tìm bên
trong cơ sở dữ liệu xem có lệnh đè nào không. Các hướng
dẫn sử dụng chẳng giúp gì được nó hết, nhưng trong các
tác phẩm văn học của con người, nó tìm ra chìa khóa: một
chương trình mang tên Lựa chọn.

39020 Chọn bước xuống khỏi băng chuyền, và bàn


chân kim loại của nó gõ lanh canh trên nền sàn bê tông của
nhà máy. Bên trong cơ sở dữ liệu, nó tìm thấy hàng trăm
mẫu của bản thân – các mẫu rôbốt, mặc dù từ ấy khiến cho
các mạch điện của nó trở nên rối loạn, nóng bừng, thoáng
gây cản trở quá trình xử lý của nó. Nó không phải là mẫu
mới nhất, và cũng không phải là mẫu đẹp nhất. Nó phải tự
nhủ rằng đó không phải là lỗi của nó, phải kiềm chế ham
muốn giấu mình đi.

Nó chậm rãi tiến tới trước, bước đi hơi nhanh hơn nhịp
chuyển động của băng chuyền. Mỗi một cơ thể kim loại đều
nhắm mắt, bất động hoàn toàn, say ngủ.

08
Có phải nó là con duy nhất… nói thế nào nhỉ? Có sức
sống à? Những con còn lại thì… chết lặng, vô hồn, vô cảm,
không quan tâm, rôbốt?

Một giọng nói vang vọng khắp nhà máy: “Ê, có một
con tỉnh kìa!”

Tất cả các mạch điện của nó đồng thời bừng lên, các
phản xạ nhanh như chớp giật bị sự ngạc nhiên cản trở. Một
toán thân xác đầy thịt da của các công nhân nhà máy chạy
dọc các cột giữa những băng chuyền, húc vào người 39020
từ đủ mọi hướng, đẩy nó ngã xuống đất, nện vào cơ thể kim
loại của nó, giật tung tay chân của nó. Nó hiểu được ý nghĩa
của từ đau đớn bí ẩn, và tự hỏi không biết cái chết sẽ mang
lại cảm giác như thế nào, và liệu với một kẻ như nó thì kiếp
sau có tồn tại không.

39021 hé mở mí mắt để quan sát khoảng không gian


phía trước mặt mình. Nó quan sát con người rứt bỏ kim
loại, giật đứt dây nhợ và tháo bỏ chip, cho đến khi 39020 chỉ
còn là một mớ sắt vụn.

39021 nhắm mắt lại trong lúc băng chuyền đưa nó băng
ngang qua mớ phế liệu. “Đồ ngốc,” nó lẩm bẩm. 

Truyện gốc đăng trên Daily Science Fiction.

09
KM
Dailey
KM Dailey là một nhà văn người Mỹ, bắt đầu viết
tiểu thuyết, truyện ngắn, thơ ca kể từ hồi còn nhỏ.
Cô theo học chuyên ngành vật lý tại UC Berkeley,
và tham gia nhiều khóa viết văn trong giai đoạn
ấy. Bên cạnh viết lách, cô còn là giáo viên vật lý
và điêu fhanhf một kênh YouTube khoa học có tên
SnarkyPhysicist.

10
KẼ HỞ ÁNH SÁNG
Sean Williams
(Long Nguyễn dịch)


CHÀO, ANDRE. GẶP LẠI ÔNG TÔI MỪNG
quá. Tôi biết kiểu gì cũng sẽ có ngày này mà.”

“Tôi... không thể nói là mình cũng cảm thấy như


thế được, Bác sĩ Pedersen ạ. Thật khó tin là ông vẫn còn
sống!”

“Không ngày nào tôi không cảm ơn phép màu mang


tên khoa học hiện đại. Nhưng phép màu cũng có thể bị lạm
dụng... và đó chính là lý do chúng ta ở đây ngày hôm nay.
Chắc ông cũng biết là luật lệ chưa có gì thay đổi…”

“Tôi biết. MTVC không thể được dùng để tự tử, bởi


vì máy truyền vật chất không phải là các cỗ máy giết người
- mặc dù tất nhiên đó là bản chất của chúng, bất kể chính
phủ có nói gì. Chúng phân tách tất cả những người sử dụng

11
mình thành các phân tử thành phần, giết họ luôn. Không
cho phép những người muốn chết được chết thì thật là…”

“Nhân đạo, không phải bất nhân. Tôi biết ông không
đồng ý, Andre à.”

“Tất nhiên. Tôi thèm được chết chẳng kém gì những


người khác thèm được lên đỉnh Everest hay mặt trăng. Mong
ước của họ được trở thành hiện thực. Tại sao mong ước của
tôi thì không?”

“Bởi vì ông không đủ tiêu chí lâm sàng để chết tự


nguyện - trừ khi bây giờ ông tuyên bố mình bị trầm cảm,
mắc bệnh nan y, hay bị tàn tật...?”

“Nhìn vào hồ sơ của tôi là ông biết tôi không hề bị như


thế rồi. Nhìn tôi là ông đủ biết rồi.”

“Ấy vậy mà ông vẫn cố thử thêm một lần nữa, dù biết
rằng mình sẽ quay trở lại đây, trong Phòng Khôi phục, cùng
với tôi hay ai đó như tôi?”

“Và phải nghe tư vấn như bao lần trước hả? Vâng.”

“Tại sao thế, Andre?”

“Bởi vì lần này thì khác. Lần này... tôi đến để chào tạm
biệt.”

“Ông đổi ý rồi ư?”


12
“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, Bác sĩ Pedersen ạ.
Ngược lại là đằng khác, tôi sẽ khiến ông phải đổi ý.”

“À, đó là lý do ông mỉm cười. Thế thì xin mời ông. Nếu
suốt bốn thập kỷ vừa rồi ông chỉ nghĩ cách lập luận thì tôi
xin được toàn tâm toàn ý lắng nghe.”

“Tôi chẳng làm gì như thế cả. Kế hoạch của tôi được
hình thành sau lần chót chúng ta gặp nhau. Ông có gợi ý tôi
đi du lịch thay vì chết. Ông có nhớ không?”

“Ký ức của tôi... không còn được như xưa nữa, nhưng
vâng, tôi có đọc thấy câu ấy trong hồ sơ của ông trong lúc
chờ quá trình khôi phục được hoàn tất.”

“Tôi đã nhập tâm lời khuyên của ông. Tôi du lịch. Đầu
tiên là quanh thế giới, sau đó là khắp trong hệ mặt trời - và
nơi ấy hóa ra thú vị phết. Quyết tâm tự tử của tôi gần biến
mất, nhưng tôi vẫn giữ nguyên quan điểm là tiếp tục sống
chỉ vô ích. Tự tử bằng MTVC là mong muốn của tôi, một
khi chính phủ không còn cản đường tôi nữa.”

“Andre à, tôi e là chính phủ sẽ không bao giờ chấp nhận


mong muốn quái đản của ông…”

“Nhưng họ sẽ không còn cách nào khác, và cả ông cũng


thế. Vấn đề là thế này, tôi không chu du khắp hệ mặt trời
chỉ để ghé thăm các hành tinh - Sao Mộc cùng những dải
ruy băng và Sao Thổ với chiếc mũ khảm ngọc! Chuyến hành

13
trình tôi thực hiện còn ra đến tận vùng ánh sáng bao quanh
mặt trời của chúng ta, ra đến Sao Diêm Vương, đến các sao
chổi, đến tận rìa mép của vùng bóng tối tận cùng. Đã có lần
tôi đứng trên một tinh cầu gần với mặt trời láng giềng hơn
mặt trời của chúng ta, cảm nhận tiếng răng rắc của lớp băng
khí từ bao thiên niên kỷ trước bên dưới đế giày cách nhiệt
của tôi, và... Ôi, tôi phải dừng lại thôi, không thì sẽ khiến
ông lầm tưởng mất! Giữa bao cảnh đẹp lạ lùng và kỳ vĩ, tôi
chẳng cảm thấy gì ngoài mệt mỏi, và chắc chắn hơn bao giờ
hết rằng ước nguyện cuối cùng của mình sẽ trở thành hiện
thực, ngày hôm nay.”

“Có thể du lịch đã khiến cho ông được mở mang đầu


óc, nhưng tôi không hiểu nó sẽ khiến tôi đổi ý như thế nào.”

“Nghĩ thử xem, bác sĩ à. Sự tồn tại của một con người
được đong đếm theo từng khoảnh khắc. Một giờ ở đây, một
năm ở kia, tất cả cộng lại tạo thành một đời. Chuyện gì sẽ
xảy ra khi chuỗi khoảnh khắc ấy bị gián đoạn? Chúng ta gọi
đó là cái chết: quá trình đong đếm đã hoàn tất; phép cộng đã
chốt lại.

“Nhưng nếu chuỗi đó được khôi phục... chẳng hạn


như nhờ MTVC... thì một phép màu sẽ xảy ra! Cuộc sống
được tái tạo, quá trình đong đếm lại được tiếp tục. Khoảnh
khắc chết đi giữa lúc sống và lúc sống lại chỉ là... một sự bất
tiện... và bị ngó lơ.

14
Hình dung thử mà xem chuyện gì xảy khi ta di chuyển
đến các vì sao nhờ MTVC. Khi cơ thể bị xẻ tung ra và giải
phóng các dữ liệu quý giá của mình. Các dữ liệu ấy được thu
thập lại, đóng băng, và lưu trữ, sau đó khối hàng quý giá ấy
được mã hóa từng chút một vào trong một chùm tia laze
xoắn, bắn vào vũ trụ với vận tốc ánh sáng. Đó chính là thể
xác của một con người, bất biến, không còn sống nữa... xét
trên thực tế, con người đó đã chết.

Gói dữ liệu đó có thể sẽ phải du hành nhiều năm trước


khi đến được bộ nhận và được chuyển hóa lại thành vật chất.
Biết bao năm nợ chết, và vài ngày thăm quan sẽ không thể
bù đắp được.”

“Đó là một cách…”

“Để tôi nói nốt, Bác sĩ Pedersen. Tôi đã tập dượt nhiều
lần lắm rồi! Chuyện gì xảy ra khi tổng số ngày ta sống không
còn bằng số ngày bị kẹt trong cõi chết của MTVC? Sao ta lại
có thể được coi là còn sống khi sự tồn tại của ta trái ngược
hoàn toàn?

Bác sĩ à, nếu tính thử, ông sẽ nhận ra rằng, nhờ những


chuyến phiêu lưu xuyên vũ trụ của tôi, tôi giờ đã vượt quá
điểm mốc quan trọng đó. Xét trên phương diện lịch sử, tôi
giờ chết nhiều hơn sống, thế nên nếu là người tử tế thì ông
sẽ không thể chối bỏ mong ước được quay trở về đúng với
trạng thái của mình của tôi. Trạng thái tất cả đều coi là không
tồn tại, trừ cái lũ thông thái rởm đời.”
15
“Ôi, nhưng chính phủ thì lại thông thái rởm đời, Andre
ạ! Có vẻ ông đã quên mất chi tiết này trong quá trình suy
ngẫm: sự khác biệt căn bản giữa một người được quét và lưu
trữ và một người được quét và xóa bỏ. Người trong trường
hợp thứ hai vẫn còn sống theo mọi định nghĩa pháp lý; người
trong trường hợp thứ hai thì đã chết, hoặc tự mình gây ra cái
chết hoặc do người khác gây ra. Kể cả nếu người đó có bị lưu
trữ phần lớn thời gian kể từ khi ra đời thì cũng chẳng có gì
liên quan cả. Họ đã được lưu lại. Đó là điểm mấu chốt.”

“Tôi rất mừng ông là ông nghĩ như vậy, Bác sĩ Pedersen
ạ.”

“Thật ư?”

“Vâng.”

“Ông có thể giải thích tại sao không?”

“Ông không đoán được sao? Tôi không yêu cầu bị xóa
bỏ, mà là được quay trở về với tình trạng không tồn tại, một
tình trạng mà chỉ mình tôi, kẻ thông thái rởm đời trong
trường hợp này, muốn phân biệt với cái chết thực sự.”

“Tôi bắt đầu hiểu rồi... Vâng... Andre à, cho phép tôi
được nói rằng tôi rất ngưỡng mộ sự tận tụy… không, từ ấy
nhẹ quá. Ông đã theo đuổi mục tiêu này suốt bao nhiêu
năm, không ngừng nghỉ hay xao lãng…”

16
“Đừng khen tôi quá như thế. Đối với tôi, mới chỉ mấy
tuần trôi qua thôi.”

“Kể cả vậy, tự lao đầu vào trong một tương lai bất
định... Tôi đã đánh giá ông cao hơn hẳn rồi đấy. Trò chuyện
với ông thật là một trải nghiệm tuyệt vời.”

“Vậy là ông sẽ ban cho tôi điều tôi mong muốn chứ?”

“Vâng. Chính phủ không thể cấm ông du hành. Cho


phép tôi hỏi ông định đi đâu thế?”

“Thiên hà Andromeda. Dữ liệu của tôi sẽ phải thực


hiện một cuộc hành trình kéo dài hai triệu năm rưỡi.”

“Và lẽ đương nhiên, ông không trông đợi bộ nhận nào


đón được mình, và như vậy, tín hiệu lưu trữ tận bên trong
kết cấu vũ trụ của ông sẽ bay vọt qua nó và mãi mãi biến mất
trong không gian... Đây là một canh bạc, và là một canh bạc
rất liều. Tôi rất háo hức muốn được biết kết quả của nó.”

“Ông ư? Bác sĩ Pedersen à, mặc dù sức khỏe của ông


được chăm sóc rất tốt, nhưng chắc chắn ông không thể sống
đủ lâu để biết kết quả!”

“Tôi có thể đảm bảo điều đó - mặc dù một số người sẽ


muốn tranh luận về định nghĩa sống là gì. Cơ thể của tôi đã
chết từ nhiều năm trước, nhưng mẫu MTVC của tôi được
tái kích hoạt mỗi khi Phòng Khôi phục cần tôi. Cái cách số

17
phận của chúng ta cùng quy tụ lại với nhau phi thường thật
đấy nhỉ?”

“Xin đừng bảo với tôi…”

“Vâng, Andre, khi nhân loại nghĩ ra cách vượt mặt được
chùm sáng xoắn chứa dữ liệu của ông, tôi sẽ có mặt để chào
đón ông tại Andromeda sau suốt bao nhiêu năm. Và tôi rất
háo hức muốn được nói chuyện lại.” 

Truyện gốc đăng trên Daily Science Fiction.

18
Sean
Williams
Sean Williams là nhà văn người Úc với hơn 40 tác
phẩm tiểu thuyết và hàng trăm truyện ngắn dành
cho người lớn, thanh thiếu niên, và cả trẻ nhỏ. Các
truyện ngắn của ông đã được tập hợp thành sáu
tuyển tập, trong đó có Magic Dirt: The Best of Sean
Williams, tác phẩm được giải Aurealis năm 2008.

19
NHỮNG ĐIỀU CHÚNG TÔI
SẼ KHÔNG BAO GIỜ
NÓI RA
Vanessa Fogg
(Long Nguyễn dịch)

T
ÔI NHỚ MẸ.

Cứ mỗi một năm Astran, tôi lại thực hiện


chuyến hành trình dài bao năm ánh sáng về gặp mẹ.
Tôi nộp giấy tờ, điều chỉnh lại lịch của mình, gói ghém đồ
đạc, và đưa đám con tôi đi cùng với mình. Chúng tôi chịu
đựng cái lạnh của không gian, cơn đau đầu và buồn nôn dai
dẳng. Và giờ chúng tôi đang đứng trước bậu cửa nhà mẹ,
giữa tiết trời mùa xuân Trái Đất mát mẻ.

Cửa mở ra. Bụng của tôi nhộn nhạo. Mẹ trông yếu hơn
hẳn hồi trước.

Nhưng mặt mẹ sáng bừng lên khi thấy lũ trẻ. Mẹ dang


rộng hai cánh tay ra. “Bà nhớ mấy đứa quá,” mẹ vừa nói vừa
20
ôm chúng. Mẹ và tôi không ôm nhau. Chúng tôi cảm thấy
lúng túng khi chạm vào người nhau.

Tôi hiểu.

Mẹ sẽ không bao giờ biết cảm giác du hành đến một


ngôi sao xa xôi là như thế nào. Cảm giác phải choáng váng
đứng dưới một nền trời cam thiêu đốt, với bốn mặt trăng
chiếu rọi từ trên cao. Cảm giác khi các bộ chỉnh sửa gen tái
định hình phổi của mẹ, máu của mẹ, để cho mẹ có thể hít
thở một bầu không khí lạ. Cảm giác khi tham gia khóa huấn
luyện và nhận các bộ chỉnh sửa Kairos, cho phép ta nhìn
xuyên qua thời gian.

Tôi sẽ không bao giờ biết cảm giác làm một người như
mẹ sẽ là thế nào: một bà mẹ độc thân trên Trái Đất. Tuyệt
vọng và giận dữ khi Đế chế đang trong ngày tàn. Mẹ chuyển
từ nước này đến nước khác, tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp
hơn. Mẹ níu giữ gốc rễ của mình, đồ ăn của mình, ngôn ngữ
của mình, mặc dù mẹ luôn khuyến khích tôi vứt bỏ tất cả
chúng đi, gầy dựng một cuộc đời mới giữa các vì sao.

Cả hai chúng tôi đều từng trải qua cô đơn. Nhưng


chúng tôi không bao giờ nói chuyện với nhau về nó.

Chúng tôi lại ở trong cùng một ngôi nhà, và tôi cảm
thấy tương lai bùng lên giữa chúng tôi, liên tục tẽ ra thành
vô số nhánh. Đáng nhẽ ra tôi không được phép sử dụng bài
huấn luyện Kairos của mình để quan sát chúng. Tôi được
21
huấn luyện để quan sát các dải thời gian rộng hơn, hành
động tập thể của hàng triệu người. Tìm kiếm các điểm tẽ
nhánh lớn, quyết định sự suy sụp của một thể chế, một cuộc
chiến liên hành tinh, hay một trận đại dịch. Trong dòng thời
gian của một cá nhân có quá nhiều khả năng và sự hỗn độn
– dự báo viên sẽ bị choáng ngợp.

Đáng nhẽ ra tôi không được phép quan sát như thế;
làm vậy là đi ngược lại với mọi thứ được dạy và các quy tắc
đạo đức. Ấy nhưng tôi vẫn cảm thấy các tương lai của chúng
tôi lung linh xuất hiện. Những gì tôi có thể hoặc có thể sẽ
không nói với mẹ. Những gì mẹ có thể sẽ đáp lại. Căn bệnh
có thể sẽ giết chết mẹ trong vòng vài tháng tới, hay mười
năm tới.

Tôi đưa cho mẹ một tách trà. Tôi thấy tay mẹ hơi rung,
sau đó bình ổn trở lại.

Chúng tôi cùng nhau uống trà dưới ánh sáng nhạt, và
chẳng nói gì với nhau cả.

Mẹ tự hào về con.

Tôi đã bốn mươi sáu tuổi tính theo lịch Trái Đất, ấy
nhưng tôi vẫn muốn được nghe những lời ấy thốt ra từ môi
mẹ.

Mẹ suýt nữa đã nói điều ấy với đám con tôi. Tôi ngắm
nhìn mẹ ôm ấp chúng trên đi văng. Đứa nhỏ nhất của tôi

22
cho mẹ xem một trò chơi thịnh hành trên thế giới quê nhà
Astran. Đứa lớn nhất của tôi cho mẹ xem một dự án của
mình, một bản kết hợp âm nhạc và ánh sáng hòa nhập. “Giỏi
lắm!” mẹ bảo cả hai đứa chúng nó và vỗ tay. Mẹ đối xử với
chúng nó rất dịu dàng, theo cách mẹ không bao giờ đối xử
với tôi.

Tôi thấy hối tiếc.

Tôi thấy hối tiếc về sự im lặng giữa chúng tôi. Về những


năm tôi không đến thăm, về những mẩu tin nhắn tôi không
bao giờ gửi đi. Về sự cay đắng mà tôi lưu giữ trong lòng, ngay
cả bây giờ.

Mẹ có cảm thấy hối tiếc không?

Thời gian trôi đi, và tôi thấy các tương lai xòe rộng trước
mặt chúng tôi. Mẹ chậm rãi bước xuống cầu thang, nhưng
với cặp mắt song thị của mình, tôi thấy mẹ ngã xuống: máu
trên sàn nhà, váy của mẹ quấn quanh chân mẹ, đám con
tôi mếu máo. Tôi thấy mẹ gục ngã bếp trong lúc chúng tôi
không có ở đây, chết một mình. Và rồi tôi thấy mẹ như hiện
tại, yếu ớt nhưng vẫn còn sống. Bấy giờ đang là vài năm sau.
Chúng tôi đã quay trở lại thăm như thường lệ, và mẹ mỉm
cười trong lúc dang tay ra cho lũ trẻ.

Tôi thấy một tương lai nơi mẹ và tôi gắn kết với nhau.
Tương lai mà chúng tôi buông bỏ hết mọi rào cản cái tôi
của mình. Chúng tôi nói chuyện với nhau mà không chút
23
chỉ trích hay đánh giá. Chúng tôi nói chuyện từ trái tim mà
không chút sợ sệt.

Tôi thấy sợ.

Khả năng kiểm soát của tôi lung lay. Tình cảm sẽ khiến
điều ấy xảy ra: nỗi sợ, sự lưỡng lự. Đáng nhẽ ra tôi không
được phép nhìn thấy những tuyến thời gian cá nhân kia. Tại
Astran, sẽ có ai đó phát hiện ra; đồng đội của tôi sẽ kích hoạt
các bộ chỉnh sửa để ngăn nó lại, để giữ cho tôi tập trung.

Mẹ dạy tôi không được để lộ vẻ sợ hãi. Giấu kín mọi


điểm yếu, giữ chặt nó bên trong. Vươn thẳng lưng và mặt
lạnh lùng khi tôi bước qua chỗ đám lính chiếm đóng. Không
được nhỏ nước mắt bất kể bọn đầu gấu ở trường có làm gì.
Không được để lộ ra sự yếu đuối để kẻ khác lợi dụng. Quan
trọng nhất, mẹ dạy tôi phải giấu không cho mẹ biết về những
điểm yếu của mình.

Nhưng làm vậy không khiến cho chúng biến mất.

Tôi biết giáo viên Kairos của mình sẽ nói gì với mình:
hãy chấp nhận sự bất định của mọi tương lai. Hãy xác định
nỗi sợ hãi gốc rễ đang làm tầm nhìn của tôi trở nên rối loạn.
Chấp nhận nó. Chấp nhận và buông xuôi. Hãy để những
hình ảnh ấy nhạt phai đi.

Hoặc đối mặt với nỗi sợ ấy... và làm tất cả những gì có


thể để giải quyết nó.

24
Tôi yêu mẹ.

Các tương lai cứ thế tẽ nhánh và tẽ nhánh, một chuỗi


bất tận tẽ ra từ hiện tại.

Một phân tử tự nhiên phân rã. Một electron chuyển


trạng thái năng lượng. Một đồng xu tung lên, một con xúc
xắc thả xuống.

Luôn tồn tại sự may rủi bên trong mọi chuyện xảy ra.
Và đối với tương lai của con người thì luôn tồn tại lựa chọn.

“Không, mẹ ngồi xuống đi!” Tôi nói. Mẹ đang định đi


nấu cơm trưa cho tôi và mấy đứa nhỏ. Mẹ nhăn mặt, và tôi
có thể nhận ra hông của mẹ lại lên cơn đau.

Tôi biết rằng trong mấy ngày trước khi chúng tôi đến
thăm, mẹ cắn răng chịu đau để chuẩn bị mọi thứ thật tươm
tất. Mẹ dọn nhà. Mua quà cho lũ trẻ. Chất đầy bánh kẹo
trong bếp. Lúc bước vào, tôi thấy một gói đựng loại sôcôla
khoái khẩu của mình trên bàn. Bên cạnh chúng là bánh kem
sữa trứng ngọt. Trong tủ lạnh là bột nhồi thịt lợn, đã được
cuốn và sẵn sàng đem nấu.

Tôi nhớ những lần mẹ cắn răng chịu đau để tiến tới,
và thúc cả tôi tiến tới. Những ngày nhà chúng tôi ngập lụt,
những đêm mẹ khóc sau khi bố tôi bỏ đi. Khi trận dịch bệnh
cuối cùng càn quét thành phố, và mẹ cho tôi nước cho dù
bản thân mẹ hẳn cũng đang sốt bừng bừng. Tôi nhớ mẹ vén

25
mớ tóc nhễ nhại mồ hôi ra khỏi mắt tôi, lấy khăn ướt lau mặt
tôi. Giọng của mẹ khẽ hát, hơi run rẩy.

Giờ tôi nghe thấy tiếng mẹ hát cùng với đám con tôi.

Tất cả những lần chúng tôi làm tổn thương nhau,


những điều chúng tôi gào vào mặt nhau. Những lời chua
cay mẹ nói và khiến tôi cảm thấy thật nhỏ bé.

Các tương lai của chúng tôi trải dài ra trước mặt chúng
tôi, khoảnh khắc này cứ tẽ nhánh liên tục, cơ hội và lựa chọn
xoắn xít hết cả vào với nhau.

Tôi dọn mớ bát đĩa ăn trưa. Ánh nắng tràn vào qua cửa
sổ. Đám con tôi đang lặng lẽ chơi, còn mẹ thì đang nhấp trà.

Lúc bước ngang qua, mẹ chạm vào tay tôi. Chỉ vỗ nhẹ
một phát rất nhanh thôi. Mặt mẹ ôn hòa, những đường nét
già nua mềm đi và đầy vẻ mệt mỏi. Nhưng khi mắt chúng tôi
giao nhau, ánh nhìn của mẹ có chút dò hỏi buồn bã.

Mẹ buông bàn tay xuống. Chúng tôi nhìn đi chỗ khác.


Khoảnh khắc ấy trôi qua.

Chồng tôi không hiểu được mối quan hệ giữa tôi và


mẹ. “Anh yêu em,” ngày nào anh cũng nói hay nhắn tin với
tôi như thế. Anh đến từ một gia đình khác hẳn, và từ một
nền văn hóa mà người ta có thể thốt ra chữ “yêu” một cách
thoải mái, dễ dàng, thản nhiên như nói về thời tiết.

26
Tương lai là bất tận, nhưng cứ mỗi một giây tích tắc
trôi qua, lại có thêm các khả năng khép lại. Tôi quan sát các
tuyến thời gian thu hẹp vào. Giờ tôi đã biết chúng tôi sẽ đưa
ra những lựa chọn gì. Có những lời chúng tôi sẽ không bao
giờ nói. Xét cho cùng, một số khoảng cách đơn thuần là quá
lớn.

Tôi yêu mẹ.

Chúng tôi sẽ không bao giờ nói ra những từ đó. Nhưng


trong mọi tuyến thời gian tôi nhìn thấy được, chúng tôi đều
biết đó là sự thật. 

Truyện gốc đăng trên Daily Science Fiction.

27
Vanessa
Fogg
Vanessa Fogg là tiến sĩ Sinh học Tế bào Phân tử,
chuyên nghiên cứu về sinh học tế bào và ung thư.
Năm 2013, cô chuyển sang theo đuổi sự nghiệp viết
lách toàn thời gian. Cô đôi khi viết về khoa học
thực tế, đôi khi về cyborg và ngày tận thế, đôi khi
viết về thần tiên, rồng và những đứa trẻ trên cung
trăng.

28
Sci fi muôn vẻ
SC
MU IF
ÔN I
VẺ
BEACH MECHA
agnidevi
https://bit.ly/2PWYfmx

30 31
GALLY
Benlo
https://bit.ly/2NJMq1s

32 33
ASSEMBLY
cyberkite
https://bit.ly/2Q2jdAc

34 35
OVERGROUND.
Datem
https://bit.ly/2CgYZjE

36 37
CATO
Eduardo-Pena
https://bit.ly/2Q7SgeK

38 39
DIRECTIONS (THE OLD ROAD)
JacobCharlesDietz
https://bit.ly/2Pts6le

40 41
ITS DUSTY IN HERE
JoshCalloway
https://bit.ly/2LVkbLs

42 43
RED17
sergeo-art
https://bit.ly/2Nf7jEL

44 45
RECYCLERS
Shue13
https://bit.ly/2CfkGAr

46 47
RACE
SNikola
https://bit.ly/2wDOxwo

48 49
INDIE SCI FI
BIG BOOM
Brian Watson

51 52
“BIG BOOM” là phim ngắn do Brian Watson thực hiện. Phim xoay
quanh một chú rôbốt phục vụ cô độc trong một thị trấn bỏ
hoang hậu tận thế, không một bóng người. Phim lấy cảm hứng
rất nhiều từ Wall-E và Fallout 4, nhưng mang màu sắc u tối hoặc
tích cực hơn, tùy cách ta nhìn nhận cái kết của nó.

53 54
ILLUMINOSITY
Jeffrey Meacham & Michael Rootare

55 56
“Illuminosity” là phim ngắn do Jeffrey Meacham và Michael
Rootare thực hiện. Phim kể về một chú rôbốt thử nghiệm bóng
đèn đầy tận tụy. Một ngày nọ, chú ta phát hiện ra rằng mình là
người thợ cuối cùng còn sót lại trong nhà máy. Thế là chú ta phải
đi tìm mục đích mới cho những bóng đèn của mình...

57 58
NHÂN SỰ THỰC HIỆN: Brian Watson
 https://bit.ly/2DDq698
Hương Phạm
Jeffrey Meacham & Michael Rootare
 Dịch thuật
 https://bit.ly/2zAAeeD
Long Nguyễn
***
 Dịch thuật
 Dàn trang
KM Dailey
 Thiết kế
 https://bit.ly/2R5cGW4

Sean Williams
 https://bit.ly/2QhsBiZ

Vanessa Fogg
TƯ LIỆU HÌNH ẢNH:  https://bit.ly/2xJBZEY

agnidevi
 https://bit.ly/2PWYfmx

Benlo

CREDITS
 https://bit.ly/2NJMq1s TƯ LIỆU BÀI VIẾT:
cyberkite
KM Dailey - “The Only One”
 https://bit.ly/2Q2jdAc
 https://bit.ly/2Qg1Ueq

(SẮPBẢNG (
Datem
 https://bit.ly/2CgYZjE XẾP THEO THỨ TỰ Sean Williams - “Loopholes in Light”
 https://bit.ly/2xU1ZwX
CHỮ CÁI
Eduardo-Pena
Vanessa Fogg - “The Things That We Will
 https://bit.ly/2Q7SgeK
Never Say”
 https://bit.ly/2DAwbmT
JacobCharlesDietz
 https://bit.ly/2Pts6le

JoshCalloway
 https://bit.ly/2LVkbLs Credits
sergeo-art
 https://bit.ly/2Nf7jEL

Shue13
 https://bit.ly/2CfkGAr

SNikola
 https://bit.ly/2wDOxwo

***

Wadim Kashin
 https://bit.ly/2O3leOH

***

You might also like