You are on page 1of 4

“Không nghĩ về điều gì, chỉ nghĩ về gió.

” Truman Capote đã viết như vậy trong


truyện ngắn Đóng cánh cửa cuối cùng (1947). Tôi không rõ ngoài những lúc
tập trung thiền định, hay lặn vào giấc ngủ, hay khi lặp đi lặp lại những hành
động đã trở thành thói quen như đánh răng, rửa mặt, hay dắt xe khỏi nhà, hay
vào vài khoảnh khắc lơ đễnh lọt thỏm giữa thời gian biểu bận bịu trong ngày,
liệu con người ta có thể thực sự không nghĩ về điều gì hay không? Ngay cả
anh chàng Walter trong câu chuyện của Capote, dù đã đóng chặt cửa lại, cắt
đứt liên lạc với thế giới, với những người anh yêu, và vì anh yêu họ nên anh
mới rời bỏ họ trước khi họ kịp làm tổn thương anh, dù anh đã vùi mình vào
gối, nhắm mắt che tai, thì anh có thể nào tẩy xóa họ khỏi tâm trí mình? Thật
không dễ để ngừng suy nghĩ về ngày hôm qua, ngày mai, những thứ phải làm
ngày hôm nay, những sự kiện và con người, những điều đã có và đã mất, mộng
tưởng và hiện thực, hoan lạc và khổ đau.

Nếu phải hình dung về những tầng sâu thẳm nhất trong lòng một con người,
tôi đồ rằng có một nơi giống một căn phòng chất đầy đồ đạc, là số năm tháng
ngày một dày lên, những kí ức bé nhỏ, mong manh, vài ước mơ im lìm trong
hình hài của một cây đàn guitar hay một bông hồng đỏ thắm, và rất nhiều thứ
từa tựa như vậy. Căn phòng không rộng ra, và số đồ đạc cứ tiếp tục được chất
vào theo thời gian, cứ đầy lên, đầy lên nữa, có thể bạc màu, ố vàng, phủ bụi,
nhưng không bao giờ mất đi.

Dẫu vậy, vẫn còn có gió, những cơn gió mát len lỏi vào khoảng trống giữa
hàng loạt chồng đồ nằm la liệt trong phòng. Những cơn gió cho anh chàng
Walter, cho cả bạn, cả tôi, cả những ai đang bị mắc kẹt trong sự ngột ngạt và
cằn cỗi. Không nghĩ về điều gì, chỉ nghĩ về gió mà thôi, dù chỉ trong từng phút
giây ngắn ngủi, trước khi tâm trí lại trở về trạng thái thường tình – một dòng
sông không mấy khi phẳng lặng. Tôi thích câu văn của Capote vô cùng, bởi
ngay cả trong suy nghĩ, gió đã luôn mang đến cảm giác về sự mới mẻ, rộng
lớn và tự do.

*
Từng có một mùa hạ, tôi đã sống những ngày rất buồn. Khi ấy, dường như tất
cả tiếng vọng huyên náo từ mùa hạ chói sáng ngoài kia đều không chạm được
tới tôi – lúc ấy như con côn trùng quanh quẩn trong lớp vỏ kiên cố như một
thành trì được xây bằng nỗi cô độc và thất vọng. Vào một ngày buồn nhất, tôi
bước ra khỏi nhà, đến một góc công viên vắng vẻ và ngồi ngắm hàng cây.
Những cái cây xanh rì dưới trời mùa hạ. Và tôi chờ, chờ cho gió thổi. Những
tán lá cây bắt đầu đung đưa, xào xạc trong gió, chuyển động không ngừng.

Mặc cho tất cả chuyện buồn trên khắp thế gian, cây lá vẫn tràn đầy sinh khí,
và gió vẫn thổi, như đã không ngừng thổi suốt hàng triệu năm qua. Tôi lắng
nghe gió hát được một lúc rồi đi về nhà. Mùa hạ năm đó rồi cũng trôi qua, và
khi bất chợt nhớ lại về nó, kí ức tôi đều tự động hiện lên cảnh từng đợt gió rì
rào thổi qua hàng cây. Mùa hạ năm đó tôi không có gì trong tay ngoài những
giấc mơ tan vỡ, nỗi đơn độc lan tràn như cỏ dại, và sự bất an ảm đạm về tương
lai, tôi chỉ có những cơn gió lộng. Có những lúc, điều đáng mong chờ nhất có
khi chỉ đơn giản là một cơn gió.

Chúng ta gắn cả đời mình với gió. Gió hình thành nên các đụn cát, phát tán các
loại hạt, cung cấp năng lượng cho thuyền buồm, khinh khí cầu và các turbine.
Gió thổi qua những rặng cây, mái nhà, ô cửa, những bộ quần áo phấp phới
ngoài dây phơi, qua những buổi chiều oi ả, những đêm đông mưa phùn. Gió
nâng những cánh diều bồng bềnh giữa không trung. Gió mang mưa đến các
vùng nhiệt đới. Gió tạo tác và gió cũng phá hủy.

Và rất nhiều khi, gió là hơi thở của sự thay đổi, báo hiệu điều gì đó mới hơn
và khác hơn, phả vào bề mặt đôi lúc đã cũ kĩ của cuộc sống này.

Vào những ngày cuối năm, khi trời lạnh hơn, những bản nhạc Giáng sinh bắt
đầu vang lên rộn rã, tôi luôn muốn tìm xem lại The Holiday. Bộ phim kể câu
chuyện đổi nhà của hai cô gái sống cách nhau cả một đại dương. Tôi muốn
xem lại phim, chỉ để một lần nữa ngắm nhìn cảnh Iris (Kate Winslet thủ vai)
đứng giữa sân ngôi nhà cô mới chuyển tới sống ở Los Angeles ngập nắng, và
một cơn gió lạ ào tới, thổi tung mái tóc vàng óng của cô. Một người đàn ông
nói với cô rằng đó là gió Santa Anas. Cơn gió có hẳn một cái tên êm ái, mang

You might also like