Professional Documents
Culture Documents
Người Lái Đò Sông Đà
Người Lái Đò Sông Đà
MTK
Mở bài
“Đẹp ngàn đời biển trời sông bát ngát
Cá dầm xanh, anh vũ nhảy theo mùa”
(Quang Lâm)
Dòng sông Đà miền núi rừng Tây Bắc đã trở thành suối nguồn cảm xúc cho biết bao
tâm hồn nghệ thuật trong chiều dài lịch sử của nước ta. Nó hiện lên trong thơ của nhà thơ
Quang Lâm với một vẻ đẹp kiêu hãnh thơ mộng. Và khi đến với những trang tuỳ bút “Người
lái đò sông Đà” của Nguyễn Tuân, ngòi bút độc đáo của ông đã vẽ nên hình tượng sông Đà
như một sinh thể có hồn với hai nét tính cách trái ngược: hung bạo và trữ tình. Trong đó,
[phần cần phân tích]...
Khái quát
Nguyễn Tuân được coi là “một cái định nghĩa về người nghệ sĩ” gắn liền với chủ
nghĩa xê dịch, bởi vậy không ngạc nhiên khi tác phẩm “Người lái đò Sông Đà” là thành phẩm
của những chuyến đi thực tế của ông đến với Tây Bắc những năm 1958-1960. Bài tùy bút
được ra đời trong khí thế phấn khởi hào hùng của những năm tháng miền Bắc xây dựng xã
hội chủ nghĩa, khi mà khắp đất nước đang dậy vang “Tiếng hát con tàu” và sục sôi tiếng gọi
vòng về từ “Đoàn thuyền đánh cá”. Lấy đề tài thiên nhiên, đất nước, con người trong thời kì
đổi mới, tác phẩm được in trong tập “Sông Đà” - đây cũng là một trong hai hình tượng trung
tâm của tuỳ bút này. Dòng sông được giới thiệu như một người được khai sinh ở Vân Nam,
Trung Quốc có tên là Li Tiên, sau nhập quốc tịch Việt Nam lấy tên gọi là sông Đà. Đà giang
được coi là một con sông dữ với 73 cái thác tại Việt Nam nằm chủ yếu ở thượng nguồn, do
vậy từ hạ nguồn trở đi sông Đà chỉ còn vẻ êm đềm, thơ mộng. Ta có thể thấy sự độc đáo của
dòng sông chỉ với lời đề từ “Chúng thuỷ giai đông tẩu/Đà giang độc bắc lưu”, có lẽ bởi vậy
đứa con bướng bỉnh của bà mẹ Tây Bắc đã gặp gỡ cái ngông của tác giả để rồi tạo nên tác
phẩm này. Trong đó,..
Kết bài
[Tổng kết phần vừa làm]. Sông Đà không còn là hình tượng mới lạ trong kho tàng văn
học Việt Nam nhưng nó chỉ thực sự trở thành một hình tượng nghệ thuật đặc sắc khi qua ngòi
bút Nguyễn Tuân. Ông không hề kiêng dè mà phác hoạ dòng sông hết sức chân thực với tất
cả vẻ đẹp của nó: vừa hùng vĩ, dữ dội, vừa thơ mộng, trữ tình. Những câu chữ trong trang văn
của ông về con sông không chỉ bộc lộ sự say mê trước vẻ đẹp thiên nhiên mà còn biểu hiện cả
tình cảm yêu mến, gắn bó của mình với giang sơn đất nước. Từ đó truyền cho ta tình yêu với
thiên nhiên Tổ quốc.
- Giáo sư Nguyễn Ðăng Mạnh có nhận định : “Hạt nhân của phong cách nghệ thuật
Nguyễn Tuân có thể gói gọn trong một chữ ngông. Cái ngông vừa có màu sắc cổ điển,
kế thừa truyền thống tài hoa bất đắc chí của những Nguyễn Khuyến, Tú Xương, Tản
Ðà,… và trực tiếp hơn là cụ Tú Lan, thân sinh nhà văn ; vừa mang dáng vẻ hiện đại,
ảnh hưởng từ các hệ thống triết lý nổi loạn của xã hội tư sản phương Tây như triết lý
siêu nhân, quan niệm về con người cao đẳng, thuyết hiện ..”
- Ông xứng đáng được mệnh danh là “chuyên viên cao cấp tiếng Việt”, là “người thợ
kim hoàn của chữ” (Ý của Tố Hữu)
- Nhà văn Nguyễn Tuân “đặc Việt Nam”( chữ dùng của Vũ Ngọc Phan)
- “… Đọc Người lái đò sông Đà, ta có ấn tượng rõ rệt về sự tự do của một tài năng,
của một đấng hóa công thực sự trong nghệ thuật ngôn từ… Khi gân guốc, khi mềm
mại, khi nghiêm nghị như một nhà bác học, khi hồn nhiên như một đứa trẻ thơ, những
trang viết, những câu văn của Nguyễn Tuân mang hơi thở ấm nóng của cuộc đời phức
tạp, phong phú, đa dạng.” (Phan Huy Đông, in trong Vẻ đẹp văn học CM)
- “Chỉ người ưa suy xét đọc Nguyễn Tuân mới thấy thú vị, vì văn Nguyễn Tuân không
phải thứ văn để người nông nổi thưởng thức.” (Vũ Ngọc Phan)