You are on page 1of 1

Vì không muốn ăn đến tiền của con, tôi muốn dành dụm và giữ lại mảnh vườn cho

nó nên
đành phải bán đi cậu Vàng, bán cậu xong tôi không kìm được nỗi chua xót đành đi tìm ông
giáo trò chuyện. Gặp ông giáo tôi liền nói:
– Cậu Vàng đi rồi, ông giáo ạ!
Như hiểu ra chuyện, ông giáo hỏi tôi có phần hơi ngạc nhiên “Cụ bán rồi?”, tôi bảo ông giáo
vừa bán xong. Mặt tôi đột nhiên co rúm lại. Những nếp nhăn xô lại với nhau ép cho nước mắt
chảy ra. Cái đầu lão nghẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. 
Ông giáo hỏi làm sao lại bắt được nó, nó cho bắt hay thế nào, tôi liền bật khóc trong dứt kể
với ông giáo:
– Con chó nào có biết gì đâu, ông giáo ơi tôi khốn nạn quá, bằng này tuổi tôi lại đi lừa cả một
con chó. Tôi gọi nó về ăn cơm như mọi lần, nó nghe tiếng tôi chạy về quẫy đuôi mừng vẻ mặt
hớn hở. Thế nhưng nó mới xộc được mấy miếng đã bị thằng Mục nấp trong nhà ra tóm lấy
hai chân sau dốc ngược lên, rồi thêm thằng Xiên ra, hai chúng nó trói chặt bốn chân cậu
Vàng. Nó cứ nằm in kêu ư ử như đang trách móc tôi tệ bạc với nó. Nhìn ánh mắt nó tôi tưởng
như nó đang bảo rằng “A! Lão tệ lắm, tôi ăn ở với lão vậy mà lão lại lừa bán tôi đi”. Ông giáo
nghe xong, thấy tôi khóc liền động viên, ông giáo bảo:
– Cứ nghĩ thế chứ nó là chó không hiểu gì đâu, mình bán hay giết nó là hóa kiếp cho nó đấy.
Tôi nghe ông giáo nói cũng phải, kiếp chó cũng khổ, hóa cho nó làm kiếp người may ra
sướng hơn, thế nhưng kiếp tôi hay kiếp ông giáo thì cũng chẳng sung sướng gì.
Tôi nhìn ông giáo, cả hai cười chua chát, cầm tiền bán chó trong tay tôi quyết định nhờ cậy
ông giáo chút việc còn lại lúc cuối đời. Được ông giáo đồng ý tôi đưa tiền cho ông giáo sau
đó ra về.

You might also like