Professional Documents
Culture Documents
Câu 1:
Đoạn trích được viết theo thể thơ tự do
Câu 2: Sông Hồng đã để lại : “Bãi mới của sông xanh ngát” ,”Đất đai lấn dần ra biển
“,”Tâm hồn đằm thắm phù sa/ dâng yêu thương đỏ rực đôi bờ.”
Câu 3. Những dòng thơ giúp chúng ta hiểu thêm về vai trò của sông Hồng đối với đời
sống con người Việt Nam:
– Sông Hồng trở thành hình tượng đẹp đẽ trong văn học, tưới mát tâm hồn con người:
“một con sông rì rầm sóng vỗ/trong muôn vàn trang thơ”.
– Sông Hồng góp phần giúp con người duy trì và phát triển sự sống: “làm nên xóm
thôn, hoa trái, những ngôi nhà”.
– Sông Hồng trở thành hình ảnh đẹp nuôi dưỡng tâm hồn con người, tạo nên văn hóa
đặc trưng của con người Việt: “tạo sắc áo, màu cây, và tiếng Việt”.
=> Sông Hồng có vai trò rất lớn đối với đời sống sinh hoạt lẫn đời sống tinh thần của
người Việt, là hình ảnh đẹp trong tiềm thức người Việt.
Câu 2:
Bàn về sức sống của văn chương nghệ thuật trong bài “Nghĩ lại về Paustovsky” nhà
thơ Bằng Việt có viết rằng: những trang sách suốt đời đi vẫn nhớ- như đám mây ngũ
sắc ngủ trong đầu. Vâng, có những tác phẩm ra đời để rồi chìm khuất vào phiên chợ
náo nhiệt của văn chương, nhưng có những tác phẩm lại như “những dòng sông đỏ
nặng phù sa” “như bản trường ca rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn” để rồi in dấu chạm
khắc vào tâm khảm ta những gì tốt đẹp nhất. Một trong số đó ta phải kể đến “vợ chồng
A Phủ” của Tô Hoài. Tác phẩm đã giúp người đọc cảm nhận được giá trị nhân đạo sâu
sắc của tác giả muốn gửi gắm đặc biệt được thể hiện qua đoạn trích về Mị trong đêm
tình mùa xuân.
Tô Hoài là một trong những nhà văn lớn của thế giới tuổi thơ, có vốn sống vốn hiểu
biết phong phú đa dạng về phong tục tập quán của nhiều vùng văn hóa khác nhau trên
đất nước ta, đặc biệt là vùng miền núi Tây Bắc. “Vợ chồng A Phủ” là một trong những
áng văn xuôi xuất sắc của tô hoài nói riêng và cũng là đỉnh cao nghệ thuật của nền văn
học việt nam hiện đại nói chung. Tác phẩm là thành quả của chuyến đi thực tế trong 8
tháng của nhà văn cùng bộ đội tham gia giải phóng Tây Bắc được in trong tập truyện
“Tây Bắc” Tác phẩm xoay quanh số phận cuộc sống của nhân vật Mị, đặc biệt là diễn tả
diễn biến nội tâm của cô trong từng giai đoạn và đêm tình mùa xuân là một cảnh tác
động lớn diễn biến tâm lí và hành động của người con gái vùng núi này.
Mị mồ côi mẹ, ở với cha già. Vì đẹp người đẹp nết nên Mị được nhiều chàng trai
trong vùng để mắt tới. Tương lai của cô lẽ ra sẽ tốt lành, yên ấm, nhưng chì vì món nợ
truyền đời của cha mẹ mà Mị bị bắt về làm con dâu trừ nợ cho nhà thống lí Pá Tra. Tuổi
xuân của Mị đã bị A Sử, gã con trai xấc xược và hung bạo của nhà Thống Lí tước đoạt,
giày xéo. Quãng đời Mị sống trong nhà thống lí là chuỗi dài những đọa đày, tủi nhục.
Tuy danh nghĩa là con dâu nhà quan lớn nhưng thực chất Mị chỉ là đầy tớ, nô lệ, bị coi
rẻ hơn cả con trâu, con ngựa. Đau khổ, cực nhục đã cướp mất tuổi xuân của Mị, biến
cô thành kẻ nhẫn nhịn và cam chịu. Lúc mới bị bắt về, Mị phản ứng quyết liệt, định ăn
lá ngón tự tử, nhưng rồi thương xót cha già, Mị không đành lòng chết. Đau khổ triền
miên đã làm cho Mị hóa thờ ơ, lạnh lùng. Mọi cảm xúc trong cô dường như đã chai lì.
Điều đó cho thấy thần quyền hủ tục và cường quyền bạo ngược đã khiến số phận con
người bị rẻ rúng, sống kiếp trâu ngựa, bị đày đọa thể xác và tinh thần. Tuy nhiên, khát
vọng sống trong Mị chưa hoàn toàn lụi tắt mà Mị luôn tồn tại hai con người tưởng
chừng đối lập: Con người bên ngoài lạnh lùng vô cảm và con người bên trong có sức
sống âm thầm nhưng mãnh liệt.
Yếu tố tác động đến tâm lý Mị là không khí mùa xuân ở Hồng Ngài qua việc tác giả
lựa chọn những chi tiết đặc sắc “gió thổi vào đám cỏ gianh vàng ửng”, ”Những chiếc
váy hoa đã đem phơi trên mỏm đá, xòe như bướm sặc sỡ, hoa thuốc phiện vừa nở
trắng lại đổi ra màu đỏ au, đỏ thậm rồi sang màu tím man mác", "Đám trẻ đợi tết chơi
quay cười ầm trên sân chơi trước nhà." và nhất là âm thanh tiếng sáo gọi bạn tình- tác
nhân dẫn đến sự nổi dậy mạnh mẽ của Mị.
Nghe tiếng sáo. Mị nhẩm thầm bài hát của người đang thổi. Tiếng áo thôi thúc hành
động trong Mị “lén lấy hũ rượu uống ức từng bát. Men say gợi Mị nhớ về những ngày
tháng quá khứ tươi đẹp: xinh đẹp, tài năng, sống trong tự do, hạnh phúc. Mị đang sống
về ngày trước “Đã từ nãy, Mị thấy phơi phới trở lại, trong lòng đột nhiên vui sướng như
những đêm tết ngày trước. Mị đã phải thốt lên “Mị trẻ lắm, Mị vẫn còn trẻ, Mị muốn đi
chơi”.
Tiếng sáo cũng làm Mị ý thức được thực tại đau khổ “hôn nhân không tình yêu” với A
Sử nên Mị muốn chết. Nhưng bi kịch của cuộc sống hiện tại đã không ngăn được khát
vọng tự do mãnh liệt trong Mị bởi tiếng sáo thiết tha bồi hồi. Ở đoạn văn tiếp theo, Tô
Hoài chủ yếu miêu tả hành động của Mị, Mị thắp lên ngọn đèn trong căn phòng tăm tối
như thắp lên chính cuộc đời tăm tối của mình “Mị đến góc nhà, lấy ống mỡ, xắn một
miếng thêm vào đĩa cho đèn sáng”.
Mị thoát ra khỏi thực tại, tâm hồn Mị đang rập rờn tiếng sáo, “Mị muốn đi chơi”, “Mị
sắp đi chơi”. Hành động của Mị cũng trở nên gấp gáp hơn mãnh liệt hơn. “Mị quấn lại
tóc, Mị với tay lấy cái váy hoa”. Hàng loạt động từ được Tô Hoài huy động để diễn tả
được sự quyết liệt cũng như lòng yêu tự do đáng hối thúc bên trong Mị. Mị đã quên đi
sự hiện diện của A Sử.
A Sử phát hiện và trói Mị bằng một thúng những sợi đay. Nhưng hắn có thể tró buộc
Mị về thể xác chứ không thể trói buộc được tâm hồn cùng ngọn lửa sức sống mãnh liệt
trong cô. Nói đúng hơn, chính khát vọng tự do trong Mị đã lớn hơn tất cả mọi nỗi sợ
hãi. Tô Hoài rất tinh tế khi miêu tả hành động Mị “Mị cũng bước đi”; thực chất hành
động này là tác động của tiếng sáo nó tha thiết quá.
Nghệ thuật xây dựng nhân vật với những nét tính cách điển hình. Giọng văn nhẹ
nhàng, tinh tế, đậm đà chân thực; lối kể chuyện sinh động, ngôn ngữ đượm màu sắc và
phong vị miền núi Tây Bắc.Nhà văn đã nắm bắt và lựa chọn được nhiều chi tiết chân
thực, sinh động và có sức khái quát cao. Tài năng phân tích và miêu tả diễn biến râm kí
nhân vật độc đáo, sắc sảo.
Qua hình tượng nhân vật Mị trong đêm tình mùa xuân, tác giả đã cho người đọc
người đọc cảm nhận được sâu sắc giá trị nhân đạo của tác phẩm: trước hết là sự lên
án bọn chúa đất độc ác tàn bạo đã chà đạp lên quyền sống, quyền được hưởng tự do
hạnh phúc của những người dân lương thiện miền núi như Mị và A Phủ. Bên cạnh đó,
tác phẩm cũng thể hiện sự đồng cảm, xót thương sâu sắc trước những nỗi đau tê buốt
xé lòng mà người lao động phải gánh chịu. Đồng thời ca ngợi những phẩm chất tốt
đẹp, sức sống diệu kỳ của người lao động miền núi: ý chí vươn lên trong mọi hoàn
cảnh , giàu lòng ham sống và khát vọng tự do, hạnh phúc mãnh liệt của Mị.
Tôi nhớ nhà văn Nguyễn Minh Châu từng nói: “nhà văn phải là người tìm ra những
hạt ngọc ẩn giấu trong hồn sâu con người”, nhà văn không được im lặng trước cường
quyền bạo lực của con người, không thể thản nhiên nhìn con người bị chà đạp. Ngôn
từ chính là vũ khí, trí tuệ cũng là vũ khí, những nhà văn chân chính bao đời vẫn chiến
đấu cho con người như thế, họ chính là nhân đạo chủ nghĩa lớn, nhà nghệ sĩ vĩ đại.
Thật vậy, nhà văn Tô Hoài đã viết lên tác phẩm “vợ chồng A Phủ” mà trong đó chế độ
cường quyên và thần quyền đã chèn ép đến ngạt thở người con gái miền núi Tây Bắc
nhưng những người người con gái đó vẫn luôn có một sức sông tiềm tàng mà không
một thế lực tàn ác nào dập tắt được. Đoạn văn miêu tả tâm trạng Mị trong đêm xuân
thấm đẫm tính nhân văn, góp phần tô đậm tính cách nhân vật Mị; thể hiện một cách
chân thật và cảm động giá trị hiện thực và tinh thần nhân đạo của truyện ngắn Vợ
chồng A Phủ.