Professional Documents
Culture Documents
Nhung Dua Tre Bi Bo Roi
Nhung Dua Tre Bi Bo Roi
5 năm sau khi được tìm thấy, Marina không còn có thể giao tiếp với loài
người…
Đó là một câu chuyện thật, được kênh truyền hình National Geographic
kể lại qua bộ phim tài liệu Người đàn bà được đàn khỉ nuôi (Woman
Raised by Monkeys) lúc 21g ngày 12/12 (giờ Mỹ). Marina nay 63 tuổi là
bà nội trợ ở Bradford (Anh) và bà đã quay trở lại nơi mình từng lớn lên,
để tham gia bộ phim và cũng nhằm chứng minh câu chuyện bà kể là có
thật, nhằm bịt miệng những kẻ chỉ trích bà là “kẻ dựng chuyện hoang
đường” và “mụ gian muốn kiếm tiền và danh từ một câu chuyện cổ tích”.
Thực chất thì những con khỉ - mà Marina nói từng sống cùng với chúng -
không còn sống do tuổi thọ trong hoang dã của chúng chỉ là 15 năm.
Nhưng liệu bà có thể lập mối tiếp xúc với chúng, tự hiểu được chúng?
Đó là mục đích kiểm tra câu chuyện bà kể có thật hay không.
Cuộc “trở về nhà” của Marina bắt đầu ở thủ đô Bogota của Colombia.
Đoàn phim thu xếp nhiều cuộc thí nghiệm để tìm xem có bằng chứng
sinh học nào cho “cuộc phiêu lưu hoang dã nhất đời tôi” như bà nói. Đạo
diễn Toby Trackman nói: “Tôi muốn tiếp cận câu chuyện Marina kể theo
một cách khoa học”.
Một trong các cuộc thí nghiệm là phân tích xương của Marina. Điều bất
ngờ là các nhà khoa học phát hiện khung xương của bà có những dấu
hiệu của sự suy dinh dưỡng nghiêm trọng từ lúc 6 - 10 tuổi (thời điểm
bà sống với bầy khỉ) dẫn đến sự phát triển cơ thể của bà bị ngưng lại.
Một thí nghiệm khác - tương tự phương pháp dùng máy phát hiện nói
dối - nối Marina với nhiều dòng điện kiểm tra não trạng của bà. Nó cho
thấy tiềm thức của bà “ghi lại” hình ảnh loài khỉ capuchin với cùng
cường độ cảm xúc khi bà xem ảnh những người thân trong gia đình: đó
là điều không thể làm giả được.
Trên thực tế, Marina nhỏ người nhưng lanh lợi. Bà kể: “Khi các bác sĩ
lần đầu thử tuổi tôi, họ xem răng nhưng nói chúng quá tệ. Họ nghĩ tôi
khoảng 10 tuổi khi tôi rời rừng, có nghĩa ngày nay tôi 63 tuổi”. Marina
cho xem cách bọn khỉ dạy bà dùng 2 hòn đá phẳng để đập một quả
cứng: “Chúng tôi ăn thịt trái ấy rồi dùng vỏ để múc nước uống”. Một
người trong đoàn phim xác nhận ban đầu anh không tin, nhưng sau này
anh không thể gọi bà là kẻ dối trá: “Khi bà di chuyển, bà rất lanh lẹ mà
người bình thường không thể làm được. Tôi chưa thấy ai ở tuổi bà có
thể nhanh nhẹn như thế”.
Tiến sĩ Defler ban đầu nghi ngờ câu chuyện của Marina, nhưng sau đó
ông nói câu chuyện chấp nhận được, khi bà kể bọn khỉ rung các cành
cây để bày tỏ sự giận dữ với Marina, và chúng dùng đá làm “đồ khui”
những quả cứng. Ông nói: “Chúng tôi mãi gần đây mới phát hiện loài khỉ
capuchin biết dùng các công cụ. Marina nói về chúng trên cơ sở có thật.
Một người bình thường sẽ không để tâm tới hành vi của loài khỉ này”.
Một số nhà khoa học cho rằng Marina bị “hội chứng nhớ giả”, hậu quả
của một chấn thương tâm lý nặng từ bé, khiến bà thay các ký ức ghê
gớm bằng những kỷ niệm “ảo”, xem ra với bà là thật. Giáo sư tâm lý học
Chris French ở Đại học Goldsmiths (Anh) nói: “Người ta có thể bị chứng
hồi ức giả về những hoàn cảnh dị thường. Người ấy cảm thấy những
hồi ức ấy rất thật cứ như chúng đã xảy ra trong đời họ”.
Khi đoàn phim trở lại Bogota, Marina lên sóng phát thanh cầu khẩn ai
biết thông tin về gia đình bà thì cung cấp. Nhiều người hồi âm và đoàn
làm phim tổ chức cho bà gặp một gia đình tin Marina là người thân mất
tích lâu nay của họ. Sau này Marina khóc kể lại: “Tôi không có cảm xúc
nào với họ. Họ rất tốt nhưng đó không phải là mục đích của chuyến đi.
Tôi chỉ muốn gặp đàn khỉ của tôi”. Bà chịu xét nghiệm ADN, để xem có
gia đình nào có ADN tương thích nhưng kết quả là không.
Những chi tiết sau khi Marina rời rừng cũng được kiểm tra: đoàn phim
thuê thám tử tư lần tới một gia đình sống cạnh nhà thổ ở Cucuta, nơi
Marina bị bán. Họ nhớ có cô bé thường kể chuyện đã sống với bầy khỉ
trong rừng. Đạo diễn Trackman nói: “Tôi không tin Marina dựng chuyện,
nhưng chúng tôi phát hiện nhiều điều gây nghi ngờ về câu chuyện của
Marina. Theo tôi, có lẽ Marina đã sống đâu đó gần rừng với những con
khỉ gần người và chúng tỏ bày sự quan tâm khi cô bé chịu một chấn
thương tâm lý nặng trong thời thơ ấu”.
Nhưng khi rời Colombia, Marina nói: “Người ta sẽ vẫn tin câu chuyện
của tôi. Những ai không tin sẽ lại gọi tôi là kẻ dối trá. Tôi nhớ những con
khỉ của tôi, cách chúng yêu mến tôi và chấp nhận tôi vào gia đình của
chúng. Thật khó để chứng minh, nhưng tôi biết mình đang kể sự thật”.