Professional Documents
Culture Documents
13.vietbac Full
13.vietbac Full
Ta với mình, mình với ta Câu thơ đầu về mặt kết cấu gồm 2 vế
Lòng ta sau trước mặn mà đinh ninh
với từ ngữ là hoàn toàn giống nhau
Mình đi mình lại nhớ mình
Nguồn bao nhiêu nước, nghĩa tình bấy nhiêu chỉ có chăng là sự thay đổi về vị
trí.Ta và mình tuy hai mà một tuy
một mà hai.Tình cảm của nhân dân
dành cho chiến sĩ nhiều bao nhiêu
thì tình cảm của chiến sĩ dành cho
nhân dân nhiều bấy nhiêu.Từ tình
cảm quân dân nhưng qua cách nhìn
nhận tinh tế của Tố Hữu lại chẳng
khác nào tình cảm của lứa đôi dành
cho nhau.
Với chiến sĩ ra về họ luôn bộc lộ
cảm xúc bằng những lời khẳng định,
Câu thơ “lòng ta sau trước mặn mà
đinh ninh” là lời khẳng định, lời thề
về tấm lòng của họ dành người ở
lại.Câu thơ thứ 3 không còn đại từ
“Ta” mà chỉ còn ba đại từ
“Mình”.Vừa là nhớ người ở lại
nhưng cũng vừa diễn tả nhớ tới
chính mình trong những ngày tháng
đã từng gắn bó với mảnh đất này.
Tình cảm ấy được cụ thể hóa ở câu
thơ sau cùng , ví von nỗi nhớ với
nước trong nguồn chảy ra, chỉ đầy
vơi không bao giờ vơi cạn, ào ạt,
dào dạt vô tận
Từ câu thơ 26 - câu thơ 33 ( Hồi ức đẹp về chiến khu Việt Bắc của chiến sĩ
ra về )
Nhớ gì như nhớ người yêu Vẫn biết rằng cảm xúc bao trùm lên toàn bộ tác
Trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nương
Nhớ từng bản khói cùng sương phẩm là nỗi nhớ.Nhưng đến với đoạn thơ ta
Sớm khuya bếp lửa người thương đi về được cảm nhận một cách rõ rệt về nỗi nhớ của
Nhớ từng rừng nứa bờ tre cán bộ ra về. “Nhớ người yêu"
Ngòi Thia, sông Đáy, suối Lê vơi đầy
Ta đi ta nhớ những ngày “Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Mình đây ta đó đắng cay ngọt bùi Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai”.Bên cạnh đó tác
giả sử dụng phép điệp “Nhớ từng” như lật giở
lại từng trang của ký ức về mảnh đất Việt Bắc
đong đầy nghĩa tình này.Hàng loạt những hình
ảnh được thi sĩ gợi lên với cảnh tượng Việt Bắc
thanh bình : Trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng
nương.Trăng và nắng gợi lên về thời gian tuần
tự, kết hợp với khung cảnh đầu núi, lưng
nương.Từ những hình ảnh quen thuộc bỗng trở
nên thi vị, đậm chất nên thơ trữ tình.Đó là hình
ảnh những bản làng được giăng mắc lên bằng
màu sương khói.Vừa huyền ảo, vừa thơ
mộng.Trong những mái nhà những bản làng là
hình ảnh con người Việt Bắc chờ đợi , chờ
mong.Cho đến khuất tầm mắt là những rừng
nứa bờ tre, một màu xanh mướt trải rộng khắp.
Tất cả làm nên một khung cảnh Việt Bắc vừa
thân quen mộc mạc nhưng lại nên thơ nên họa.
Nếu như trong cách liệt kê của nhân dân là
những chiến thắng vang dội, thì trong lối nói
của những người ra về, kí ức của họ là những
dòng sông, con suối ở Việt Bắc, cảnh đẹp thiên
nhiên nhưng cũng là đặc trưng của nơi
đây.Gian khổ đắng cay nào cũng cùng nhân
dân trải qua, diễn tả cảm xúc nỗi thương nỗi
nhớ chia sẻ mọi điều trong 15 năm hoạt động
tại Việt Bắc
Từ câu thơ 34 đến câu thơ 43
Kỷ niệm đong đầy và cụ thể về những ngày tháng khó khăn nhất nhưng
luôn có người dân Việt Bắc ở cạnh bên
Thương nhau chia củ sắn lùi Liên tục tác giả sử dụng những hình ảnh
Bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng
Nhớ người mẹ nắng cháy lưng thân quen mà thiếu thốn trong kháng chiến
Địu con lên rẫy bẻ từng bắp ngô như cơm sẻ nửa, chia củ sắn lùi, chăn sui
Nhớ sao lớp học i tờ đắp cùng.Khó khăn chồng chất khó khăn,
Đồng quê đuốc sáng những giờ liên hoan
Nhớ sao ngày tháng cơ quan nhưng đối với chiến sĩ cách mạng luôn có
Gian nan đời vẫn ca vang núi đèo nhân dân đùm bọc, cưu mang, sẻ chia vượt
Nhớ sao tiếng mõ rừng chiều
Chày đêm nện cối đều đều suối xa
qua những khó khăn của nghịch cảnh.Tác
giả sử dụng hàng loạt những động từ như :
Chia, sẻ, cùng... lúc nào cũng có nhân dân
chia sẻ đắng cay ngọt bùi. Trong những kí
ức của người cán bộ ra về có lẽ ấn tượng
hơn cả là những người mẹ ở Việt Bắc.Họ
là những người mẹ kháng chiến ta bắt gặp
nhiều trong những tác phẩm :
Mẹ quạt con bằng gió nồm lòng mẹ
Mẹ ấp con bằng lồng ngực không còn mùa
đông
Mẹ xoa đầu con
Bằng bàn tay mẹ xoa cánh đồng
(Quê hương mặt trời vàng – Thu Bồn )
Cảm xúc mang ơn những bà mẹ kháng
chiến trong những ngày tháng khó khăn
gian khổ nhất.Họ đã tự nguyện lao động
để nuôi kháng chiến , chăm chỉ để góp
phần san sẻ gánh nặng mưu sinh với cán
bộ.
Không chỉ dừng lại ở cảnh vật bình yên,
Tố Hữu nhắc lại về những ngày tháng sinh
hoạt ở nơi đây của cán bộ.Bình dân học
vụ, là những đêm giao lưu văn hóa văn
nghệ.. là hình ảnh là âm thanh quen thuộc
trong đời thường.Việc dạy học và tuyên
truyền có ý nghĩa đặc biệt quan trọng
trong việc dẫn tới toàn thắng trong kháng
chiến chống Pháp.
Những đêm giao lưu văn hóa không hề xa
lạ ta đã từng bắt gặp trong thơ ca Quang
Dũng :
“Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ”
Chiến sĩ vẫn tin tưởng vào một ngày mai
nhất định thành công thắng lợi, ý chí của
họ vẫn cao hơn những khó khăn trước mắt,
gợi cảm hứng về tương lai.Sống trong khó
khăn vẫn yêu đời thắm thiết.
Từ câu 44 đến câu thơ 53 ( Bộ tranh tứ bình về con người và thiên nhiên
Việt Bắc trong kí ức của người chiến sĩ cách mạng về xuôi )
Ta về, mình có nhớ ta *Cặp câu thơ đầu tiên mang kết cấu
Ta về ta nhớ những hoa cùng người “ta - mình”.Người chiến sĩ đưa ra câu
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi hỏi tu từ gieo vào lòng người ở lại,
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng liệu khi họ ra về, nhân dân nơi đây có
Ngày xuân mơ nở trắng rừng nhớ mình hay chăng.Không tìm kiếm
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi câu trả lời, câu 8 một lần nữa tác giả
giang khẳng định lại về tình cảm của người
Ve kêu rừng phách đổ vàng ra về.Đối tượng hướng đến trong nỗi
Nhớ cô em gái hái măng một mình nhớ của họ hướng đến “Hoa” và
Rừng thu trăng rọi hòa bình "Người”.Hoa là ẩn dụ tượng trưng
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung. cho thiên nhiên Việt Bắc, người là
con người Việt Bắc.Hai câu thơ mở ra
một bộ tranh tứ bình trong tác
phẩm.Tứ bình là một bộ tranh gồm
bốn bức tranh, khác nhau về mặt nội
dung nhưng lại có chung một chủ
đề.Tố Hữu bằng tài văn của mình ông
vẽ lên kí ức một bộ tranh bằng thơ về
con người và thiên nhiên Việt Bắc cả
bốn mùa trong năm.Khác với trình tự
khi ta đề cập tới là Xuân – Hạ – Thu –
Đông.
*Mùa đầu tiên được nhắc tới lại là
bức tranh mùa Đông. Trải lên toàn bộ
vùng địa bàn rộng lớn ở Việt Bắc là
gam màu lạnh, gam màu xanh lá của
núi rừng trầm măc.Tố Hữu khéo léo
sử dụng bút phát điểm xuyết, chủ yếu
là chấm phá. Đặt lên trên khung cảnh
núi rừng là những bông hoa chuối đỏ
tươi,Với việc sử dụng những gam
màu tương phản làm nổi bật lẫn nhau
và tôn vinh lên nhau. Bức tranh mùa
đông không hề lạnh lẽo, mà trái lại
sinh động rực rỡ sắc màu. “Đèo cao”
là cụm từ thể hiện hình ảnh của thiên
nhiên hùng vĩ, nhưng với góc nhìn
của một nhiếp ảnh gia, tác giả chụp
lại khoảng khắc đẹp của người đi
rừng Việt Bắc. Những tia nắng chiếu
vào lưỡi dao của người đi rừng Việt
Bắc và lóe sáng. Người Việt Bắc
mạnh mẽ tự tin, đứng lên làm chủ quê
hương mình, làm chủ đất nước
mình.Con người vượt qua khó khăn ,
vượt lên trên nghịch cảnh.
*Bức tranh mùa xuân , không còn sử
dụng những gam màu nóng lạnh
tương phản, thi sĩ sử dụng nghệ thuật
đảo ngữ “trắng rừng” nhấn mạnh vào
vẻ đẹp đặc trưng thiên nhiên Việt Bắc
sang xuân. Ở đó là màu trắng tinh
khiết tinh khôi của hoa mơ. Màu hoa
mơ trắng đã nhiều lần bước vào trong
bài thơ Theo Chân Bác, Tố Hữu viết:
Ôi sớm xuân nay xuân 41
Trắng rừng biên giới nở hoa mơ
Bác về im lặng con chim hót
Thánh thót bờ lau vui ngẩn ngơ”
Hay như trong bài thơ : “hoan hô
chiến sĩ Điện Biên” Tố Hữu cũng dã
từng viết :
Mường Thanh, Hồng Cúm, Him Lam
Hoa mơ lại trắng, vườn cam lại
vàng”.Cứ câu thơ lục viết về vẻ đẹp
thiên nhiên thì câu thơ bát lại viết về
vẻ đẹp con người.Nhân dân Việt Bắc
tài hoa , tinh tế trong hoạt động sản
xuất đời thường được thể hiện qua
hình ảnh “Chuốt từng sợi
giang”.Khác với sự mạnh mẽ tự tin,
đứng lên làm chủ thiên nhiên như bức
tranh mùa đông.Bức tranh con người
và mùa xuân lại toát lên sự tỉ mỉ, cần
cù , tài hoa, chỉ là một công việc nhẹ
nhàng, quen thuộc nhưng lại tinh tế ,
những công việc bình dị đời thường
nhưng họ thực sự trở thành người
nghệ sĩ trong công việc của mình.Vẻ
đẹp này ta cũng bắt gặp trong người
lái đò sông Đà hay Huấn Cao trong
chữ người tử tù của Nguyễn Tuân.
*Bức tranh mùa hạ trước tiên đến với
chúng ta trước tiên không phải là màu
sắc , lại là âm thanh đến với bạn đọc.
Tiếng ve kêu râm ran báo hiệu mùa
hè, âm thanh đặc trưng đã nhuộm
vàng cả rừng phách. Trong vỏn vẹn 6
từ , vậy mà chinh phục bạn đọc bằng
một chuỗi vận động liên hoàn từ âm
thanh đến hình ảnh.