Professional Documents
Culture Documents
Chương 1-3 Phải Trái Đúng Sai
Chương 1-3 Phải Trái Đúng Sai
1
Austin Fagothey, S.J, Luân Lý học chuyên biệt, trang 115 - 116
- Trước tiên, để chữa trị vô tri: nếu luật tự nhiên là phổ quát chung cho mọi người, thì
những kết luận xa xôi khó được lĩnh hội và phải được bắt buộc do một sức mạnh luân lý, hay
quyền bính hầu vì công ích và trật tự công cộng.2
+ Nếu một xã hội mà không có luật đạo đức, không đáp ứng những nhu cầu cơ bản của mọi
người dân thì xã hội ấy chẳng hề giúp con người được sống như là một con người (với các
quyền cơ bản).
+ Khi ấy, những kẻ mạnh thế về quyền, về tài chính sẽ thỏa sức làm những gì họ cho là tự do
cá nhân mà quên đi hành vi của họ đang trực tiếp, hay gián tiếp tác động đến cuộc sống của
những người yếu thế hơn.
- Thứ hai, để cưỡng bách công bình: người ta dễ chiếm lợi lộc nhưng trốn tránh bồn phận:
lợi lộc và bổn phận phải được phân phối điều hòa.
+ Khi xét đến bác bỏ thứ 3 của nhóm chủ nghĩa tự do là “Không tái phân phối thu nhập hay
tài sản.” Điều này cho ta thấy nhóm theo chủ nghĩa tự do dường như muốn hoàn toàn trốn
tránh bổn phận đóng góp một phần lợi lộc của mình. Điều này thực ra là một sự ích kỷ cá nhân,
hơn là là cách lý giải của tự do.
- Thứ ba, để cung cấp sự lãnh đạo: một xã hội sẽ chỉ vận hành ổn định khi nhà nước điều
tiết để các hoạt động nhóm, tổ chức thông qua sự lãnh đạo, mà luật pháp là thước đo giúp đánh
giá những hoạt động này. Qua đó, nhà nước mới đảm bảo giá trị công bằng cho tất cả các nhóm
đối tượng rất khác biệt nhau trong một phạm vi lãnh thổ của mình.
3. Triết lý thị trường tự do
Tóm lược nội dung:
Robert Nozick đưa ra luận điểm triết học bảo vệ nguyên tắc của chủ nghĩa tự do cá nhân và
thách thức những ý tưởng công lý phân phối quen thuộc. Ông bắt đầu bằng tuyên bố các cá
nhân có quyền “quá mạnh mẽ và sâu rộng” đến nỗi “họ đặt câu hỏi về vai trò của chính quyền,
nếu có”. Ông kết luận “chỉ nhà nước tối thiểu - giới hạn trong việc bảo đảm thực hiện các
giao kèo và bảo vệ người dân chống lại vũ lực, trộm cắp và gian lận là hợp lý. Bất kỳ nhà
nước nào lớn hơn, vi phạm quyền con người - bắt người dân không được làm việc nọ việc
kia - là bất công”.
2
Austin Fagothey, S.J, Luân Lý học chuyên biệt, trang 75 – 76.
Bởi vậy, không ai bị buộc phải làm là giúp đỡ người khác. Đánh thuế người giàu để giúp
đỡ người nghèo là cưỡng ép người giàu. Điều này vi phạm quyền họ muốn làm gì tùy thích
với tài sản của mình.
Ánh nhìn về vấn đề dưới góc độ Đạo đức học:
Như đã trình bày ở trên, giá trị của đạo đức học nhấn mạnh đến yếu tố quyền và bổn phận
của các cá nhân, tổ chức liên quan đến lợi lộc. Sẽ thật vô lý khi ai đó chỉ nhắm đến đề cao
quyền tự do của mình trong việc thu về những lợi lộc họ kiếm được, nhưng lại hoàn toàn phủ
nhận bổn phận đóng góp để tái thiết xã hội, nhà nước và hướng đến công bằng của xã hội.
4. Tiền của Michael Jordan
Tóm lược nội dung:
Đến cuối mùa giải bóng rổ, Jordan kiếm được 31 triệu đô la, nhiều hơn so với bất cứ cầu thủ
nào khác. Kết quả là sự phân phối ban đầu - một trong những điều bạn xem xét là công bằng -
không còn nữa. Jordan có nhiều và những người khác có ít hơn. Tuy nhiên, cách phân phối mới
phát sinh thông qua sự lựa chọn hoàn toàn tự nguyện.
Nozick tin kịch bản này minh họa hai vấn đề với các lý thuyết theo khuôn mẫu của công
bằng trong phân phối. Đầu tiên, tự do gây rối loạn các mẫu hình. Bất cứ ai tin rằng bất bình
đẳng kinh tế là không công bằng sẽ phải can thiệp vào thị trường tự do một cách liên tục và lặp
đi lặp lại để hủy bỏ ảnh hưởng của các lựa chọn của người dân. Thứ hai, can thiệp theo cách đó
- đánh thuế Jordan để hỗ trợ các chương trình giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn - không
chỉ đảo lộn kết quả của giao dịch tự nguyện, mà còn vi phạm quyền sử dụng thu nhập của
Jordan. Nó buộc anh phải đóng góp từ thiện ngược với ý chí của mình.
Người theo chủ nghĩa tự do cá nhân thấy một sự liên tục về mặt đạo đức từ thuế (lấy thu
nhập của tôi) sang lao động cưỡng bức (lấy sức lao động của tôi) rồi đến chế độ nô lệ (phủ
nhận việc tôi sở hữu chính bản thân mình).
Ánh nhìn về vấn đề dưới góc độ Đạo đức học:
Cũng vấn đề về tái phân phối tài chính, khi nhìn dưới góc độ của đạo đức học, ta không thể
đánh giá rằng việc đóng thuế thu nhập của ai đó là đang lấy sức lao động của họ. Bởi, để duy trì
một xã hội ổn định và đáp ứng các nhu cầu cơ bản của con người, tất cả mọi thành viên trong
đất nước đó phải có nghĩa vụ, hay bổn phận đóng góp thuế theo quy định để nhà nước là cơ
quan trung gian điều tiết các nguồn lực, giúp cho mọi người được hưởng các quyền lợi cơ bản
ít là như nhau.
5. Bán thận
Tóm lược nội dung:
Họ cũng cho rằng những người cần tiền nên được tự do bán thận nếu muốn. Một lập luận
cho phép mua bán thận dựa trên ý niệm tự sở hữu của chủ nghĩa tự do cá nhân. Nếu sở hữu cơ
thể chính mình, tôi phải được tự do bán bộ phận cơ thể của tôi khi muốn.
Ánh nhìn về vấn đề dưới góc độ Đạo đức học:
Ta chỉ đóng vai trò phục vụ hay sử dụng quyền làm chủ trên nhân vị ta, nên ta buộc phải gìn
giữ và giữ nguyên vẹn điều ta được trao phó. Khi ta trực tiếp tấn công vào sự toàn vẹn của thân
xác, một hành vi cố ý trực tiếp, và như vậy là việc thi hành một sự dữ.3
Nhất là khi ta coi thân thể của mình như một món đồ để tự do buôn bán, điều này càng bất
hợp lý. Bởi không thể nào một người chỉ có quyền quản lý lại có thể tự quyết định “bán thân
thể của mình” được điều vượt quá quyền hạn của họ.
6. Trợ tử
Tóm lược nội dung:
Đối với người theo chủ nghĩa tự do cá nhân, cấm trợ tử là bất công vì: Nếu cuộc sống của tôi
thuộc về chính mình, tôi phải được tự do để kết liễu. Và nếu tôi chấp nhận một thỏa thuận tự
nguyện với một ai đó giúp tôi chết, chính quyền không có quyền can thiệp.
Ánh nhìn về vấn đề dưới góc độ Đạo đức học:
Về vấn nạn này, chúng ta một đàng đồng cảm với tình cảm ái ngại và thương tâm của những
người muốn giúp đỡ người khác muốn chấm dứt những đau đớn về thể xác; nhưng nó vẫn bị
kết án như việc tự sát và sát nhân xét trên bình diện luân lý.
Những tranh luận về Euthanasia cũng giống như việc biện minh cho tự sát. Họ quên mất
rằng quyền sống không tùy thuộc vào quyết định của người chịu đau khổ. Những người theo
chủ trương này không nghĩ đến quyền của Thượng đế hay cứu cánh của con người, hay giá trị
của lòng nhẫn nhục. Nó hành động theo tình cảm chứ không theo lý trí và rõ ràng áp dụng một
nguyên tắc sai lầm là một mục đích tốt đủ biện chính cho việc sử dụng những phương tiện xấu.
Cả khi luật dân sự cho phép, được cổ động ở một số nơi, vẫn không phù hợp với luân lý.4
7. Đồng thuận ăn thịt người
3
Austin Fagothey, S.J, Luân Lý học chuyên biệt, trang 42-43
4
Austin Fagothey, S.J, Luân Lý học chuyên biệt, trang 24
Tóm lược nội dung:
Vụ ăn thịt người giữa những người trưởng thành tự nguyện đặt ra thử thách cuối cùng cho
nguyên tắc tự sở hữu của chủ nghĩa tự do cá nhân và các ý tưởng công lý đặt nền tảng trên đó.
Nhận định chung về vấn đề theo tác giả:
Từ vấn nạn trên, ta thấy đó là một dạng trợ tử ở mức cực đoan. Vì vụ này không có gì liên
quan đến việc làm giảm nỗi đau của một bệnh nhân bị bệnh nan y, nó chỉ có thể được biện
minh trên căn cứ chúng ta làm chủ cơ thể và cuộc sống của chính mình, và có thể làm bất kỳ
điều gì mình muốn.
Nếu mệnh đề này của chủ nghĩa tự do cá nhân là đúng, ngăn cấm việc bị ăn thịt tự nguyện là
bất công, vi phạm quyền tự do. Nhà nước không thể trừng phạt Armin Meiwes cũng như không
thể đánh thuế Bill Gates và Michael Jordan để giúp đỡ người nghèo.
Ánh nhìn về vấn đề dưới góc độ Đạo đức học:
Ngay từ đầu hành vi đồng thuận cho người khác ăn thịt mình đã hoàn toàn vô lý. Nếu như
hình vi trợ từ được sắp xếp gần như tự sát; thì việc người khác sắp đặt với sự ưng thuận hay
cộng tác của nạn nhân, đó vừa là tự sát vừa là sát nhân.
Nếu nhìn theo cách của những người theo chủ nghĩa vô thần thì rõ ràng con người chỉ như
một sản phẩm của vật chất (một cách nào đó nó giống như con vật). Nhưng nếu xét trong nền
triết học hữu thần, sự sống của chúng ta như là một món quà của Thượng đế ban cho. Con
người được ban quyền thống trị gián tiếp trên bản thân, được sử dụng và thống trị con người
mình, nhưng không có quyền thống trị trực tiếp, không có quyền tự trị hoang phí và hủy diệt
bản thân. Quyền thống trị trực tiếp trên sự sống con người hoàn toàn thuộc về Thượng Đế.