Professional Documents
Culture Documents
Bai Tan Nhac - Phan 1
Bai Tan Nhac - Phan 1
MỤC LỤC
31 GIÃ TỪ ........................................................................................................ 18
37 TRĂNG VỠ ................................................................................................. 21
Trên chuyến xe năm nào, xuôi về miền tây, tôi quen một người em gái.
Mái tóc buông bờ vai, ánh mắt say hồn ai, lòng tôi vẫn chưa mờ phai.
Đường về Miền Tây xa, qua bao nhiêu phà Bắc,
Tình cờ ngồi bên nhau trao dăm câu chuyện vãng,
Tuy mới quen nhau, tôi lại thấy lòng đầy bao xuyến xao như đã quen nhau từ lâu.
Xe lướt nhanh trên đường, xa mờ ruộng nương, cây xanh rợp che muôn hướng.
Ai đã qua miền tây, dẫu chỉ đôi lần thôi mà không luyến lưu đầy vơi.
Mình chuyện trò bên nhau, nghe thời gian vội lướt. Đường dài mà không xa, ôi chao sao lạ quá.
Tôi hỏi quê em, em cười đáp lời lòng vui xiết bao khi biết quê em Cần Thơ.
Rồi mình chia tay khi xe về bến, nhớ mãi nụ cười cùng lời em khẽ mời.
Mùa hè mời anh ghé lại, vườn nhà em cây trái nép bên ven sông Hậu Giang.
Lòng đầy bâng khuâng, tâm tư thầm nghĩ có phải tơ hồng đã ngầm se kết tình,
Để rồi giờ hai chúng mình được gặp nhau trên chuyến xe xây mông ước duyên lành.
Nhưng có ai đâu ngờ, bao điều mộng mơ chưa sang hè đã tan vỡ.
Tôi xuống thăm Hậu Giang, sông nước như thở than, buồn cho mối duyên dở dang.
Hôm nay về quê hương, nhớ lại chuỗi ngày mến thương, sau nhiều năm cách xa ruộng vườn
Đi qua con sông qua cánh đồng phút giây chạnh lòng
Giàn bầu xanh mướp bí đươm bông, ngoài ruộng sâu lứa trổ đồng đồng.
Trên chiếc xuồng ba lá nhỏ, hai đứa ngồi thả theo nước trôi
Ngày ấu thơ qua mất rồi chỉ còn mộng mơ
Gió đưa câu hò xa xưa nghe lòng như đốt lửa
Thời gian vẫn đợi quê hương là tiếng gọi đầu môi.
Khi em về quê xưa, nhớ lại những chiều gió mưa, trên bờ đê dắt nhau chạy đùa
Bên kia con kinh trưa trốn nhà lứa đôi tỏ tình
Bìm bịp kêu nước lớn nước ròng, bài ca dao hát ru đầu lòng
Em nhớ mùa điên điển nở, thương cứ chờ đợi anh vẫn mơ
Lòng ngất ngây cơn gió chiều kéo hồn ngủ say
Dẫu cho quê nghèo đơn sơ nhưng tình quê muôn thuở
Dù xa mấy đồi thương nhau hột muối chè làm đôi.
Hôm nay về thăm quê sao lòng thấy buồn tái tê, kỷ niệm xưa sóng dâng tràn trề
Bao nhiêu năm qua xa vắng nhà nhớ thương đậm đà
Rồi bỗng dưng nước mắt rưng rưng, gặp lại nhau phút giây mịt mùng
Lâu lắm rồi khi nhắc nhở tim nức nở đời như giấc mơ
Tình dở dang duyên ban đầu để người sầu đau
Thoáng như cơn mộng phù dù đi tìm trong giấc ngủ
Tình quê hương vẫn gọi đâu quên được ngày đầu nôi.
Đường về chiều nay, trời xanh xanh trong màu mắt em đang xoe tròn
Nhìn anh, cười say đắm trong môi hồng.
Lặng nhìn người yêu, nhỏ xinh anh nghe lòng ấm êm suối tóc mềm,
Trời mây này em đóa hoa tươi hồng.
Tình đẹp muôn thuở là tình trong trắng tuổi học trò,
Phượng hồng rơi đỏ sân trường ôm gót chân son.
Năm cuối hè sang lúc tan trường
Lưu luyến nhìn nhau suốt con đường
Từ biệt chia tay trên quãng đường đê kẻ ở người đi.
Nhớ một thời thơ ấu nơi làng quê nghèo nhưng tình thương trong sáng dịu êm,
Trên cánh đồng ruộng xanh tiếng ai hò đẹp tình thắm duyên quê.
Có một chiều lộng gió bóng người trai làng quay về tìm người em gái ngày xưa.
Nhưng có đợi biển dâu bao tháng năm dài không biết em ở đâu.
HÁT NỮA ĐI EM
Tác giả: Phố Thu & Ngọc Sơn
Chuyện ngày xưa nắng trưa ngã bóng dừa bên đường mòn hai đứa
Anh đánh đàn em thì làm ca sĩ nghe cũng buồn lâm li
Ngày đó đã xa rồi thương tiếc sầu lên môi
Thoáng qua trong đời tình xưa tìm tới
Ai ngờ bây giờ sống lại giấc mơ
Năm tháng qua mau, thân trai dãi dầu mười năm xa xứ
Thương nhớ làng quê, thương mẹ mỏi mòn chờ mong con về
Thương mẹ già một nắng hai sương
Con phận nghèo nên phải tha phương
Đi xa nhớ nhà, đi xa nhớ mẹ ruột đau chín chiều
Nơi miền quê xa lắc xa lơ, mẹ tôi ngày đêm vẫn chờ tôi về khơi nguồn lửa ấm.
Mẹ hiền ơi, mái lá lưa thưa chiều mưa mẹ có lạnh lùng, lạnh lùng khi gió đông sang
Chiều nhìn qua đầu ngõ, dâng dâng niềm thương nhớ dáng xinh xinh một người.
Ðược nghỉ năm ngày phép, mất hai hôm làm quen em mới cho mình biết tên.
Cuộc đời chinh chiến quanh năm với bưng biền,
Thì gót liễu mong manh làm sao bước song hành
Anh chỉ e ngại gió lay nụ tầm xuân vừa hé...
Chiều nào khi về bến, ngang căn nhà màu tím biết em đang trộm nhìn.
Vào mộng chưa tỏ lối, bến mơ đang chờ nơi chưa thấy ai vừa ý thôi.
Đời anh đây đó mười phương, gặp em anh đã thương, càng thương.
Thương đôi môi đầy nhựa sống, thương tia mắt dào dạt sóng.
Tuổi ngọc xuân son, nét ngà uốn trăng tròn.
Tình em cao vút Trường Sơn, gặp anh em ước mong gì hơn.
Cho anh bông hồng còn thắm, cho anh trái ngọt vườn cấm,
và còn cho nữa tiếng ru trẻ thơ.
Nẻo đời muôn vạn lối, yêu nhau vì lời nói, mến nhau qua nụ cười.
Dặn dò thêm lần cuối, sách trao cho bầy em, lưu bút ghi vài đứa quen.
Ngày lành hăm sáu, hai mươi chiếc xe màu chở đám cưới cô dâu cài hoa trắng sang cầu.
Ta nhìn nhau, tia mắt trao một nụ hôn ban đầu ...!
Tôi đứng bên này sông, bên kia vùng lửa khói.
Làng tôi đây, bao năm dài chinh chiến, từng lũy tre muộn phiền.
Tôi có người vợ ngoan, đẹp như trăng mười sáu, cưới rồi đành xa nhau.
Nhớ đôi môi nàng hiền, xinh xinh màu nắng.
Má nàng hồng thơm mùi thơm lúa non.
Về tới đầu làng con chim sáo nhỏ hát vang rộn ràng
Qua nhịp cầu tre, qua mấy con đê thắm đượm tình quê
Bao năm qua cách trở đường xa xuôi ngược bôn ba
Ôi kỷ niệm yêu, mái tranh nghèo tỏa khói lam chiều.
Còn nhớ nụ cười, câu ca mát rượi chứa chan lòng người
Đâu rồi ngày xưa, ai đón ai đưa nắng đượm chiều mưa
Quê hương ơi, ấm mãi đời tôi uống ngọt đôi môi
Thương quá là thương, tuổi thơ nào ngọt đắng vui buồn
ÁO MỚI CÀ MAU
Tác giả: Thanh Sơn
Trò chơi thuở bé, anh ưa kéo mo cau chở em khắp ngõ vườn
Cô bé mỹ miều, cười run run bờ vai tay ôm chắc vành mo...
Chiếc tàu mo nhỏ bé anh giả người phu xe, hỏi "Đi đâu bé à ?"
Em trả lời "- Nhà em ở cuối thôn" mo cau anh lại kéo, làm vui cô bé nghèo.
Trò chơi ngày ấy, theo năm tháng buông xuôi giờ em quên mất rồi...
Mưa đổ liên hồi, kỷ niệm xưa mồ côi anh lưu luyến đầy vơi...
Chiếc tàu mo mòn mỏi, nay chẳng còn ra chơi giờ đây em lấy chồng,
May áo hồng, bỏ cuộc chơi ngóng trông mo cau anh một bóng, ngồi nghe sao thắt lòng !
Em ơi, em ơi ! Chuyện xưa chuyện cũ, theo gió chiều mênh mông
Khi em sang sông, làm sao mà biết.. trời tan vì đêm mưa...
Hỏi ai còn nhớ, tên phu kéo mo cau chở rong cô khách nghèo
Nay đã hết rồi, tuổi thơ tìm đâu nghe tan tác bể dâu...
Kỷ niệm xưa hờn dỗi, anh lối mòn chở mo, thì em xây tiếng cười... vui với người,
Bỏ mặc phu lẻ loi, ôm mo cau cằn cỗi tình bay xa cuối trời.....
Rồi ngày vui qua mau, anh gửi lại em lời chào,
Gửi lại em một mối tình hồng, tình nồng hai đứa yêu nhau ...
Anh gửi lại cho em, cầu tre lắc lẻo đôi bờ.
Nhịp cầu tre một thuở mong chờ. đôi mình dệt mối tình thơ.
Sau bao năm xa nhà, chiều qua ghé thăm nhà em.
Nhưng em yêu đâu rồi, còn chăng mái tranh im lìm.
Hỏi nhịp cầu tre đong đưa, hỏi từng dòng sông tím ngắt.
Nói em theo chồng, em đã quên câu thề, lòng anh thấy não nề.
Cờ nối gió đêm vui nối ngày, dòng máu nối con tim đồng loại
Dựng tình người trong ngày mới,
Thành phố nối thôn xa vời vợi, người chết nối linh thiêng vào đời
Và nụ cười nối trên môi.
Từ miền Nam em ngược ra Bắc, mang theo câu hò điệu lý chín dòng sông
Mang theo tấm lòng con trai miệt vườn, em ra đón chàng với cả yêu thương
Này ngựa ô kiệu vàng em khớp, xôn xao câu hò điệu lý bớ nàng ơi
băng qua núi đồi cao cao chập chùng, đưa nàng về dinh xao xuyến lý chung tình
NGOẠI Ô BUỒN
Tác giả: Anh Bằng
Từ tiền tuyến tôi về, thăm căn nhà ngoại ô, thấy lòng thương vô bờ.
Cũng con đường này đây, cũng mái nhà này đây, còn mang kỷ niệm đầỵ
Nhưng trăng đêm nay, không còn tha thiết như những mùa trăng đắm say
Tôi nghe gió ru cây, chim kêu trên ngàn mây,
Triền miên man khắc khoải chìm giữa khung nhạc đêm dài.
Năm xưa anh đi, từng đêm vạm võ vùng ngoại ô có người mong.
Hôm nao tôi đi, quê cũ thưa người vì hy sinh cho non sông.
Hơn hai mươi năm, lửa binh tàn phá vùng ngoại ô lắm khổ đau
Tôi theo chân anh, vai súng lên đường cùng hiên ngang viết sử xanh.
Chạnh lòng thấy u hoài, khi xưa mình ở đây, với tình yêu vơi đầy
Khóm hoa hàng dậu thưa, lối xóm mình còn kia, mà sao quá âm thầm.
Sương rơi miên mang, khơi nhiều nhung nhớ cho những ngày vui đã qua
Tôi quay gót ra đi, không mang theo gì hơn,
Nhìn đêm khuya vắng vẻ càng thấy thương ngoại ô buồn.
Đã lâu rồi đôi lứa cách đôi nơi tơ duyên xưa còn hay mất
Mái trường ơi em tôi còn học nữa hay ra đi từ độ nào.
Ngày xưa đó ta hay đón dìu nhau đi trên con đường lẻ loi
Mấy năm qua rồi em anh không gặp nữa
Bao yêu thương và nhớ anh xin chép nên thơ, vào những đêm buồn.
Mưa, mưa rơi từng đêm mưa triền miên trên đồn khuya
Lòng ai thương nhớ vô biên
Anh ra đi ngày đó ta nhìn nhau mắt hoen sầu, không nói nên câu giã từ
Mong, anh mong làm sao cho tình duyên không nhạt phai
Theo năm tháng thoáng qua mau
Yêu, yêu em nhiều lắm nhưng tình ta vẫn không thành, khi núi sông còn điêu linh.
Ở phương này vui kiếp sống chinh nhân nhưng không quên dệt mơ ước
Ước ngày nao quê hương tàn chinh chiến cho tơ duyên đượm thắm màu
Và phương đó em ơi có gì vui xin biên thư về cho anh
Nhớ thương vơi đầy, đêm nay trên đồn vắng
Thương em anh thương nhiều lắm, em ơi biết cho chăng ... Tỉnh lẻ đêm buồn.
Những đêm lạnh giá, bên ngọn đèn dầu đong đưa
Tôi ngồi ôn chuyện xa xưa, buồn dâng lai láng con tim
Nhấm ly rượu đắng, nghe hồn bay bổng lâng lâng
Nhớ người ta lòng bâng khuâng, hỏi người tại sao dối người .
Còn nhớ bóng dáng ấy năm xưa qua cầu gập ghềnh, ai dìu bước em
Gió lay tóc mềm bồng bềnh, môi cười thắm xinh
Ơi người ơi nói sao cho vừa, tình thương thiết tha trao người
Thầm mong duyên sẽ đẹp đôi.
MÙA XUÂN ĐÓ CÓ EM
Tác giả: Anh Việt Thu
Ngày xưa anh nói: "Anh thương có em thôi không ai ngoài em nữa"!
Ngày xưa anh nói: "Em như áng mây trôi, theo anh về cuối trời!"
Muôn kiếp xây đời, dựng lều hoa bên suối, sống cho nhau mà thôi
Những lúc sương chiều rơi và khi gió lơi,
Rồi mùa đông băng giá em không ngại sầu côi.
Ngày xưa anh nói: "Không mơ ước cao sang, hay cung vàng gác tía"
Ngày xưa anh nói: "Anh mơ có em thôi, cho tim hòa tiếng đời."
Đôi bóng chim trời quyện vào nhau bay mãi tới phương xa nào đâu,
Đón ánh sao tình yêu, buồn vui có nhau,
Để ngàn câu thương nhớ xanh thắm màu nhớ thương.
Ngày xưa anh nói: "Tuy xa cách đôi nơi, nhưng hai người một lối."
Ngày xưa anh nói: "Em ơi, có chia phôi mới biết tình lâu dài."
Chinh biến tan rồi đẹp mùa vui xác pháo thắm tung trên thềm hoa,
Những gió mưa buồn xưa chìm theo giấc mơ,
Trọn đời cho thương nhớ, muôn kiếp tròn nhớ thương.
Con đường xưa em đi, vàng lên mái tóc thề, ngõ hồn dâng tái tê
Anh làm thơ vu quy, khách qua đường lắng nghe chuyện tình ta đã ghi
Những mùa trăng vu quy, vì mưa gió không về, chiến trường anh bước đi
Có nàng hoen đôi mi, ngóng theo đường vắng hoe... Hỏi còn ai cố tri
Em ơi! nhìn gió lên khơi, lòng có trông vời một người xa cuối trời?
Nơi đây phiên gác canh dài, e ấp đôi lời mình còn nhớ thương hoài
Em ơi! màu áo phong sương, mình ước huy hoàng được bàn tay chính nàng
Dâng hoa, dâng hết ân tình, tình đến bao giờ, hỏi đường xưa mà nhớ.
Con đường xưa em đi, thời gian có quên gì, đá mòn kia vẫn ghi,
Ghi một đêm trăng thanh, quán bên đường vắng tênh, chỉ còn em với anh.
GIÃ TỪ
Tác giả: Tô Thanh Tùng
Mong cho mai sau đời ta luôn có nhau như những ngày mới gặp nhau
Đưa em sang sông, vào vườn chôm chôm chín bằng xuồng ghe máy đuôi tôm.
Vườn sai trái ngọt tình mình cũng thật đậm đà
Đời vui sớm chiều, dù nghèo vẫn đẹp hiền hòa.
Tương lai mình như thế, anh đi làm ông giáo và em mua bán chôm chôm.
SẦU ĐÔNG
Tác giả: Khánh Băng
Chiều nay gió Đông về, dừng chân trên bến xưa
Đời trai gió sương, về thăm cố hương.
Tìm bao nhớ thương, mà sao phố phường vắng.
Tình sầu lạnh buốt đêm trường.
(lần 1)
Ngại ngùng bước chân buồn, em đã sang ngang rồi
Đành thôi nhớ mong, gởi theo gió Đông.
Tình yêu giá băng vào nơi cuối trời nhớ
Sầu Đông còn đến bao giờ.
(repeat *)
(lần 2)
Ngại ngùng bước chân buồn, em đã sang ngang rồi
Đành thôi nhớ mong, gởi theo gió Đông.
Tình yêu giá băng vào nơi cuối trời nhớ
Sầu Đông còn đến bao giờ.
Đành thôi nhớ mong, gởi theo gió Đông.
Tình yêu giá băng vào nơi cuối trời nhớ
Sầu Đông còn đến bao giờ.
NGÀY EM ĐI
Tác giả: Lam Phương
LỜI RU TÌNH
Tác giả: Lê Quang
Lời ru tình yêu, chờ nhau nhé biết đâu ngày sau,
Ngàn năm dù qua, hình bóng mãi cứ theo theo thời gian,
Tình trôi, mình tôi.
Hò Nam Bộ:
Hò… ơi…. Ðàn cò trắng bay về nơi tả ngạn
Nhắn dùm em nơi hữu ngạn chờ chàng
Có thương nhau sao hổng thấy tin về (dzià)
Lỡ qua sông rồi… cũng nhắn dùm một câu...
Tình cnh như con nước quê dài, con nước về cho cây trái trổ bông.
Tình em như lúa xanh trên đồng, cây lúa chờ ngày mùa đơm bông.
Chiều quê hai đưa hay vui đùa, em cánh cò anh chim trắng mồ côi.
Phù xa vun đấp chia đôi bờ, anh bến bồi em bến lỡ chờ mong.
Sao khi xưa người đã ước mơ muôn đời ta mãi đẹp đôi,
Nhưng hôm nay người đi cho hạnh phúc tan vỡ rồi,
Trăng cô đơn lặng lẽ nhớ ai qua từng góc phố ngày xưa,
Nghe trong tim vụn vỡ bao lần nát tan vì ai.
Đời anh như con thuyền trôi giữa dòng sông mênh mông lãng du,
Cơn gió êm ru tháng năm lòng hoang vắng.
Rồi hôm nay không là mơ, vòng tay em ru anh làm thơ,
Biết mong chờ, anh biết bay giờ anh đã yêu.
Thuyền anh trôi trên sông tình em, em đã cho anh giây phút xao động.
Người ơi cho anh được yêu, cho anh được có em.
Người yêu ơi anh như người say, em có hay em là bến neo dừng.
Người yêu ơi xin em đừng đi, xin em đừng hững hờ.
Ôi tình yêu!
Hỡi mùa dấu yêu ơi! Đâu còn vì sao giấy màu.
Xếp ngàn ước mơ cho một tình yêu mây trắng.
Như ánh pha lê buồn vỡ rồi thành kỷ niệm thơ.
Muôn ngàn giọt nắng giọt mưa tan vào vòng tay năm tháng.
Ơ … hớ hơ quê mình giờ đây con sông xưa thuyền có xuôi ngược,
Ơ … hớ hơ kẽo kẹt võng đưa ơ ... hớ hơ tiếng ru ngọt môi.
CÔ GÁI MỞ ĐƯỜNG
Tác giả: Xuân Giao
Đi dưới trời khuya sao đêm lấp lánh, tiếng hát ai vang vọng cây rừng,
Phải chăng em cô gái mở đường, không thấy mặt người chỉ nghe tiếng hát.
Ơi những cô con gái đang ngày đêm mở đường,
Hỏi em bao nhiêu tuổi mà sức em phi thường.
Em đi lên rừng cây xanh mở lối em đi lên núi núi phải cúi đầu,
Em đi bắc những nhịp cầu, nối những con đường Tổ quốc yêu thương,
Cho xe thẳng tới chiến trường.
Cô gái miền quê ra đi cứu nước, mái tóc xanh xanh tuổi trăng tròn,
Bàn tay em phá đá mở đường, gian khó phải lùi nhường em tiến bước.
Em có nghe tiếng súng nơi tiền phương giục lòng,
Miền Nam tha thiết gọi cả nước ta lên đường.
Tiếng nói Bác Hồ trong tim ngời sáng, như sao mai lấp lánh rọi núi rừng,
Soi cho em đắp những chặng đường, như những đêm ngày mạch máu giao thông,
Ôi con đường mới anh hùng.
Đêm đã về khuya sương rơi ướt áo, tiếng hát ai vang vọng núi rừng.
Mặc bom rơi pháo sáng mịt mùng, em vẫn mở đường để xe đi tới.
Yêu biết bao cô gái vui ngày đêm mở đường,
Rừng trăm hoa thắm nở chẳng có hoa nào bằng.
Em đi san rừng em đi bạt núi, em như con suối nước chảy không ngừng,
Em đang bước tiếp những chặng đường, theo những anh hùng Tổ quốc yêu thương,
Góp công cùng chiến thắng thù,
Góp công cùng tiền phương chiến thắng thù.
Chim kêu, chim kêu ven rừng suối gọi ta lên rừng nặng trĩu hai vai,
Hoa mai vàng chen lá ngụy trang.
Sương đêm, sương đêm ướt đầm nón vải ta xuyên rừng theo giải phóng quân.
Từ ngày đô thị vùng lên chị em mình đi tải đạn để các anh đi diệt thù.
Quả pháo ơi trên đường đi xa có mỏi, suốt đêm ngày có đói hay chăng,
Đường dài sức nặng càng tăng, cùng ta đi mang nặng tình khó khăn chẳng rời.
Chị em ơi! mỗi trái đạn đây mang tấm lòng ta cùng các anh góp lửa diệt thù,
Dù bom rơi, dù bao bốt đồn mong các anh yên lòng từng trái pháo tới tay anh.
Chị em ta, cô gái thành đô đem lứa tuổi xuân cùng hiến dâng quyết giải phóng quê mình.
Chị em ơi! Niềm tin thắng lợi thôi thúc ta lên đường, kìa hoả tuyến đang chờ ta.
Hôm qua, hôm qua chưa hề vác nặng em chưa từng vượt suối qua bưng,
Em chưa từng giãi nắng dầm mưa.
Hôm nay, hôm nay em là chiến sĩ vai dạn dày vững vàng bước chân,
Lòng người đang độ mùa xuân, trào dâng niềm vui đánh Mỹ,
Dẫu hiểm nguy em không nề.
Quả pháo ơi sao mà yêu như đứa trẻ, suốt đêm ngày ta bế trên vai,
Đường về đô thị còn xa, ngày nay đi diệt thù cứu nước có ta có mình.
Chị em ơi! Mỗi trái đạn đạn đây mang tấm lòng ta cùng các anh góp lửa diệt thù,
Dù bom rơi, dù bao bót đồn, mong các anh yên lòng, từng trái pháo tới tay anh.
Chị em ta, cô gái thành đô đem lứa tuổi xuân cùng hiến dâng quyết giải phóng quê mình,
Chị em ơi! Niềm tin tháng lợi thôi thúc ta lên đường, kìa hỏa tuyến đang chờ ta.
Sài Gòn đó! đang chờ ta tải đạn về.
HÔN MÔI XA
Tác giả: Trần Minh Phi
Những mùa thu đến muộn, những ngày yêu dấu cũ,
Con đường năm xưa mưa rơi ngàn lá me buồn.
Những loài hoa bé dại, những tình yêu áo trắng,
Mưa phố êm đềm bên hiên nhà bâng khuâng.
Và ta ước ... mơ rằng, những yêu dấu như đóa hoa hồng, mãi ... không tàn.
Những mùi hương đóa hồng, với người yêu dấu hỡi,
Bây giờ nơi nao thu sang nhìn phố thu vàng.
Có loài chim rất lạ, hát lời yêu dấu cũ,
Ôi vắng xa rồi đôi môi hoa hồng...!
Đoàn quân bước trên đường rừng, bình minh lấp lánh chân trời xa,
Miền biên giới xanh thẳm, hạt sương long lanh cành lá,
Từ nơi biên cương núi cao, người lính qua trăm suối nghìn đèo,
Lắng nghe tiếng ru của mẹ hiền, ngày đêm giục bước con hành quân.
Rừng thay lá bao mùa rồi, đoàn quân chiến đấu xa làng quê,
Mẹ ơi hãy yên lòng, dù bao gian lao ngày tháng,
Trường Sơn hay nơi đảo xa, đoàn chúng con xin quyết giữ gìn,
Chúng con luôn bên mẹ hiền, ngày đêm vững bước trong đoàn quân.
Từ lúc quen nhau chưa nói một lời gì, tỏ tình ta mến nhau.
Nhiều đêm ngắm sao, mơ ước duyên mình bền lâu, suốt đời tình thắm sâu.
Nhớ thương đầy vơi, mộng thấy ai mỉm cười, làn môi xinh tuyệt vời.
Để rồi buồn ơi, ánh trăng soi còn đó, và nghe hơi gió biết rằng mình vừa mơ.
Chiều tím không mây, đường cũ bước lần về, buồn nghe day dứt tim.
Nhìn xe kết hoa màu trắng ngỡ rằng mình mơ, pháo hồng vui tiễn đưa.
Lá thu chậm rơi từng lá nghe buồn buồn tưởng bước ai tìm về.
Mở rộng vòng tay đón em nhưng nào thấy, sầu dâng lên tim biết bao giờ cho khuây?
Hôm nay về quê hương nhớ lại chuỗi ngày mến thương
Sau nhiều năm cách xa ruộng vườn.
Đi qua con sông qua cánh đồng phút giây chạnh lòng
Giàn bầu xanh mướp bí đơm bông
Ngoài ruộng sâu lúa trổ đồng đồng.
Trên chiếc xuồng ba lá nhỏ, hai đứa ngồi thả theo nước trôi
Ngày ấu thơ qua mất rồi chỉ còn mộng mơ
Gió đưa câu hò xa xưa, nghe lòng như đốt lửa
Thời gian vẫn đợi, quê hương là tiếng gọi đầu môi.
Làng tôi nghe đu đưa mấy nhịp cầu tre, làng bên băng qua kinh nối tình miền quê
Buồn vui dân trong làng ra nghỉ trưa hè, lặng mà nghe ai hát đêm về
Hỏi rằng ai không yêu mấy nhịp cầu tre, lặng nghe ai ca trong nắng chiều vàng hoe
Cầu ơi ! Ai đem tình gieo tràn khắp miền, lòng cầu như đôi cánh chim hiền.
Đây là quê hương anh một dòng sông xanh nước chảy êm đềm
Đây là nhịp cầu tre nối liền hai thôn sớm nắng chiều mưa
Hôm nay anh về vun lại hàng cau, tháng năm dãi giầu cằn cõi già nua
Cho anh sống lại tuổi thơ ban đầu, đã mất từ lâu.
Em vui nhiều không khi mặt trời lên trên khóm tre
Con chim xinh xinh nó chuyền cành me xuống đậu sau hè uống giọt nắng hồng
Em thương nhiều không lưng ngoại đã còng vì thời gian
Quê hương đời đời câu hát ngọt lời, anh như sống lại như máu về tim.
Bằng lòng đi em về với quê anh, một cù lao xanh, một dòng sông xanh
Một vườn cây xanh hoa trái đưa hương
Thuyền ai qua sông giọng cười mênh mông
Bằng lòng đi em anh đón qua cầu
Mùa mưa cầu trơn dẫu khó đưa dâu
Bằng lòng theo anh dưới mái tranh nghèo
Về đây người quê chỉ có tấm lòng
Có chiếc xuồng ba lá để yêu em.
Ôi ! Câu hát năm nào nghe quá ngọt ngào hỡi này em có nhớ không?
Tôi vẫn nhớ không quên, dù cho ngày tháng chất chồng lên trên mái đầu.