Professional Documents
Culture Documents
BẾP LỬA
(Bằng Việt)
* Khổ 2. Những kỉ niệm của tuổi ấu thơ – năm cháu lên 4 tuổi
- Bếp lửa đã thắp lên nỗi nhớ, gợi về bao kỉ niệm. Kỉ niệm tuổi thơ lần lượt hiện lên
trong kí ức người cháu như một thước phim. Lời thơ giản dị như lời kể, như thủ thỉ, tâm
tình về câu chuyện cổ tích tuổi thơ.
- Kỉ niệm đầu tiên về câu chuyện cổ tích tuổi thơ: Lên bốn tuổi …..sống mũi còn cay.
+ Tuổi thơ ấy có nhiều gian khổ, thiếu thốn, nhọc nhằn, có bóng đen ghê rợn của nạn
đói năm 1945. Nạn đói khủng khiếp ấy khiến hàng triệu người dân chết đói. Thành ngữ
“đói mòn đói mỏi” và hình ảnh “khô rạc ngựa gầy” đã tả cái đói triền miên, dai dẳng.
+ Khi ấy, cháu cùng bà nhóm lửa, khói hun nhèm mắt cháu. Chính cái mùi khói ấy đã
quyện chặt và in sâu trong tâm hồn cháu. Dù năm tháng có trôi qua, những mỗi khi
nghĩ lại đều khiến cháu thấy “sống mũi còn cay”. Là khói cay mắt cháu hay chính là sự
xúc động nghẹn ngào cay cay sống mũi khi nhớ lại những năm tháng cơ cực của tuổi
thơ.
* Khổ 4. Kỉ niệm về năm giặc đốt làng đầy đau thương, mất mát
- Trong những năm tháng chiến tranh mất mát, đau thương, có một kỉ niệm cháu không
thể nào quên “Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi”. Tác giả tách đôi từ “tàn rụi” thành
“cháy tàn cháy rụi” đã cho thấy những mất mát, đau thương mà bà đã phải trải qua.
- Ngọn lửa hung tàn của quân thù thiêu rụi nhà cửa, xóm làng nhưng ta vẫn cảm nhận
được trong hoàn cảnh ngặt nghèo ấy là tình cảm đoàn kết xóm làng. Họ trở về “lầm lụi”
sau mất mát đau thương ấy nhưng họ vẫn sẻ chia, đỡ đần bà “dựng lại túp lều tranh”.
- Bao gian khổ, khó khăn bà âm thầm chịu đựng để đứa cháu bé bỏng vững lòng, để
những người con yên tâm công tác.
+ Bà hiện lên với tình yêu thương và đức hi sinh cao cả, sự kiên cường của bà là chỗ
dựa vững chắc cho cháu bởi bà vẫn “vững lòng”, “bà dặn cháu đinh ninh”. Từ láy
“đinh ninh” gợi sự chắc chắn, vững vàng, không gì lay chuyển.
+ Lời dặn của bà nôm na, giản dị “Mày có viết thư chớ kể này kể nọ/ Cứ bảo nhà vẫn
được bình yên” nhưng chứa chất bao tình cảm, tấm lòng khiến người đọc vô cùng xúc
động. Bà âm thầm chịu đựng, vững vàng vượt qua khó khăn để con cháu yên tâm công
tác. Đó cũng là cách góp phần vào công cuộc kháng chiến của dân tộc - vai trò của hậu
phương vững chắc.
- Hình ảnh bà hiện lên đẹp như một bà tiên trong câu chuyện cổ tích. Bà tiêu biểu cho
hình ảnh người phụ nữ VN giàu tình yêu thương và đức hi sinh. Bà là điểm tựa tinh
thần cho con cháu
* Khổ 5. Bếp lửa khơi nguồn suy tưởng về bà với sức sống, niềm tin mãnh liệt.
- Giữa cho tàn, mất mát, đau thương, bà lại nhóm bếp lửa. Bếp lửa ân cần, ấm cúng,
nhẫn nại của bà tương phản với ngọn lửa hung tàn thiêu huỷ dã man của giặc. “Rồi
sớm… dai dẳng”.
+ Điệp từ ‘rồi” kết hợp với cặp từ trái nghĩa “sớm - chiều” gợi thời gian tuần hoàn, trôi
chảy.
+ Tình từ “dai dẳng” đã tô đậm thêm sự bền bỉ, kiên cường, niềm tin và tình yêu thương
luôn bất diệt trong lòng bà.
- Từ hình ảnh một bếp lửa cụ thể bà nhen mỗi sớm, Bằng Việt đã nâng lên thành hình
ảnh biểu tượng ngọn lửa. Ngọn lửa ấy k chỉ được nhen lên từ những nhiên liệu thông
thường mà còn được nhen lên từ chính tâm hồn, trái tim của bà. Ngọn lửa của tình yêu
thương, niềm tin và sức sống mãnh liệt – ngọn lửa ấy “lòng bà luôn ủ sẵn”.
- Bà đã nhóm lên trong lòng cháu một bếp lửa tinh thần, bếp lửa ấy luôn lan tỏa yêu
thương, niềm tin vào đất nước, con ng. Bà k chỉ là người nhóm lửa mà còn là ng giữ lửa
và truyền lửa.
- Chính tình yêu thương, “niềm tin dai dẳng” của bà như tiếp thêm sức mạnh để vượt
qua bao đau thương, mất mát.
* Khổ cuối. Nỗi nhớ khôn nguôi của cháu về bà trong xa cách.
- Khổ thơ cuối là lời tự bạch của người cháu đi xa khi đã trưởng thành.
+ Các câu thơ đưa người đọc trở về hiện tại
+ Dấu chấm đặt giữa câu thơ đầu như một khoảng lặng nghệ thuật, nó khép lại những
gì đã qua, mở ra những điều mới mẻ. Điêp từ “có” “trăm’ tạo sự nhịp nhàng cho lời thơ,
nhấn mạnh sự thay đổi trong hoàn cảnh của cháu.
- Giờ đây, cháu đã khôn lớn, trưởng thành, được bay cao, bay xa tới những chân trời
rộng lớn, với những niềm vui rộng mở, cs đầy đủ, sung túc hơn nhưng vẫn không quên
bếp lửa của bà. Dấu chấm ấy cũng là khoảng lặng trong cảm xúc nghẹn ngào với biết
bao nhung nhớ.