Professional Documents
Culture Documents
CẢM NGHĨ CỦA EM VỀ BÁC HỒ
CẢM NGHĨ CỦA EM VỀ BÁC HỒ
Năm 1911 nơi cảng Nhà Rồng người đã ra đi tìm đường cứu nước, bôn ba ba
mươi năm trời mới quay lại đất mẹ. Từ ấy, người cùng nhân dân làm cách mạng, dẫn dắt
cả dân tộc tìm đến với con đường tự do. Cả cuộc đời người vì dân vì nước, ngay cả đến
lúc ra đi vẫn không ngôn nguôi niềm lo lắng.
Yêu nước như Bác, được mấy người? Từ mùa hoa năm ấy người từ biệt quê
hương, rũ bỏ đằng sau mọi những tình cảm cá nhân, từ bỏ gia đình, từ bỏ bạn bè cất bước
ra đi. Tình yêu nước đã rộng lớn bao trùm lên mọi tình yêu cá nhân riêng tư. Và tình yêu
ấy lớn đến nỗi trở thành động lực khiến bác không bỏ cuộc trong những ngày làm thuê,
học thêm vất vả, những giờ tăng ca, dù làm nghề gì, dù khó khăn đến đâu vẫn cần mẫn
làm, cần mẫn học. Vì Bác biết chỉ có nỗ lực hết sức mới có thể tìm được con đường giải
phóng dân tộc. Ngày trở về, Bác đã cúi xuống hôn đất mẹ yêu thương, rồi từ đây đánh
dấu quãng đời làm cách mạng. Dù khi ấy quê hương ta là một đất nước đói nghèo, lạc
hậu nhưng Người vẫn không hề bỏ cuộc, kiên nhẫn dẫn dắt dân đi qua bao mùa chiến
dịch. Bác dạy "trường kỳ kháng chiến, nhất định thắng lợi". Nhà thơ Tố Hữu đã nhận xét
bằng một câu "nâng niu tất cả chỉ quên mình". Người lo cho các cụ già như mẹ cha của
mình, quan tâm các chú, các bác như anh em của mình, chăm chút cho các cháu nhi đồng
như các con của mình. Vậy nên, mãi mãi: