You are on page 1of 5

TIỂU ĐỘ I XE

KHÔNG KÍNH
PHẠM TIẾN DUẬT
tan trà my
Hôm nay tôi có dịp cùng đồng đội cũ về thăm chiến
trường cũ. Kí ức những năm đỏ lửa 1968 như ùa về
trong tâm trí tôi. Đồng đội tôi người còn sống, người
mãi nằm lại chiến trường. Một cơn gió lùa qua tôi,
mang theo câu chuyện về những tháng ngày gian
khổ nhưng hào hùng của dân tộc.
Vào những năm tháng chiến đấu chống Mỹ ác liệt,
khi cả nước hướng về miền Nam ruột thịt. Chúng tôi
là lớp thanh niên, tạm gác bút vở sang một bên, nộp
đơn xin nhập ngũ. Quyết không để miền Nam đơn
độc trong trận chiến này, tôi đã vào chiến trường,
mong muốn đóng góp công sức cùng cả dân tộc “
đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào”. Vào chiến
trường, mỗi người một nhiệm vụ phục vụ cho kháng
chiến. Tôi là chiến sĩ lái xe, nhiệm vụ chính là đảm
bảo người, vũ khí và chi viện từ Miền Bắc vào chiến
trường. Hằng ngày, trên chiếc xe của mình, tôi rong
ruổi trên khắp chiến trường Miền Nam, chi viện
thuốc men, quân tư trang đến những địa điểm cần
thiết. Những năm tháng ác liệt 1968. Mỹ như trút
bom xuống Trường Sơn, muốn dập tắt tinh thần
chiến đấu của cả dân tộc. Thế nhưng bom Mỹ có đội
xuống thế nào, cả dân tộc cũng không nao lòng.
Chúng tôi bên chiếc xe của mình, một chiếc xe vô
cùng “ đặc biệt” đảm bảo giao nhận hàng hóa kịp
phục vụ chiến trường. Dưới sức ép của bom, hàng
loạt kính xe của tôi bị vỡ hết. Dù nhiều lần được
thay kính mới, nhưng chỉ vài ngày lại bị bom Mỹ
giật rung cho bể hết kính. Cánh lái xe chúng tôi
cũng không thiết thay kính mới thêm lần nào nữa.
Ấy thế mà kính vỡ cũng có cái hay của nó nhé!
Ngồi trong buồng lái, tôi cảm nhận từng cơn gió
lùa vào, xua đi những cơn mỏi mệt, buồn ngủ
đang hiện hữu. Con đường hằng ngày mà tôi cùng
đồng đội đang đi, tuy có bị bom Mỹ tàn phá dữ
dội. Thế nhưng tôi không hề nao núng, bởi lẽ con
đường ấy còn là lý tưởng cách mạng, là con đường
chính nghĩa cho hòa bình dân tộc. Ban đêm, cánh
lái xe chúng tôi lấy sao trời soi sáng, bánh xe vẫn
lăn đều trong đêm. Thật ra một phần chúng tôi
cũng không dám mở đèn nhiều, vì sợ tụi Mỹ sẽ
thấy mà thả bom. Điều kiện khắc nghiệt là thế,
nhưng chúng tôi không bao giờ bỏ cuộc hay kêu
ca. Có những hôm trời nắng, đường khô gió bụi
bay vào cay cả mắt, lúc bước xuống xe quần áo,
mặt mũi đều đầy bụi. Những hôm mưa rừng xối
xả, ngồi trong xe mà vẫn ướt như thường. Cái lạnh
của rừng Trường Sơn có đôi lúc như muốn quật
ngã chúng tôi . Cái lạnh thấm vào quần áo, da thịt,
lạnh đến run người. Thế nhưng chúng tôi vẫn
không quan tâm, quần áo ướt đã có gió hong khô.
Cánh lái xe chúng tôi đã quá quen với cuộc sống vất
vả và khắc nghiệt này. Thế nhưng, vì Miền Nam vì hòa
bình dân tộc chúng tôi đã có những lúc “ cái gạt nước
xua đi nỗi nhớ”, “cái nhành cây gạt mối riêng tư”.
Những nỗi nhớ thương, mong nhớ đều dằn lòng lại.
Tuy ở đây chỉ có núi rừng, chuyến xe vào ra liên tục,
thế nhưng tình đồng đội đồng chí của chúng tôi vẫn
luôn gắn bó. Công việc liên tục, xe chạy ngày đêm để
kịp chi viện cho Miền Nam, cánh lái xe chúng tôi chỉ có
thể chào nhau bằng cái bắt tay vội vàng qua ô cửa xe
đã vỡ. Cái bắt tay như tiếp thêm sức mạnh, nhưng đôi
lúc cũng là cái bắt tay cuối cùng. Chiến tranh mà, cái
chết luôn nằm ở trên đầu, nhưng chúng tôi vẫn không
hề nao lòng. với cánh lái xe chúng tôi, niềm vui là khi
hàng hóa giao đến nơi an toàn. Từ trong bom đạn,
nhìn thấy đồng đội của mình vẫn nguyên vẹn, cùng
ngồi với nhau bên bếp Hoàng Cầm. Bữa ăn của lính
tuy đạm bạc, đơn sơ nhưng đầy tình cảm. Chúng tôi
ngồi lại kể chuyện nhau nghe, kể về bức thư nhà,
ruộng đồng, mùa vụ. Kể về những con đường đã đi
qua, những vất vả khó khăn mà chúng tôi gặp phải.
Rồi chúng tôi cùng nuôi lớn hy vọng về hòa bình, độc
lập vào một ngày gần nhất. Chiếc võng mắc vội nằm
ngả lưng bên bìa rừng, tôi tranh thủ chợp mắt cho
chuyến xe sắp tới. Tuy không trực tiếp cầm súng chiến
đấu như những đồng đội khác. Những lái xe chúng tôi
vẫn đóng góp công sức và có lúc cả tính mạng. Không
biết bao nhiêu đồng đội của tôi đã nằm lại trên con
đường huyết mạch Trường Sơn. Thế nhưng, chuyến
xe chi viện cho Miền Nam không khi nào bị đứt mạch.
Bởi lẽ những chuyến hàng là cả niềm tin và sức mạnh
mà đồng bào Miền Bắc gửi gắm cho chiến trường
Miền Nam. Chiếc xe cho dù không thùng, không kính,
bị bom Mỹ làm cho méo mó. Thế nhưng cũng thể nào
làm suy dời ý chí của chúng tôi. Chiếc xe của chúng tôi
vẫn

luôn chạy vì Miền Nam phía trước và cũng vì trong xe


vẫn có “ một trái tim”.
Chiến tranh đã lùi xa, ngày hôm nay tôi cùng đồng đội
của mình tìm về chiến trường xưa. Những chiếc xe
năm nào đã nằm yên trong viện bảo tàng, tiểu đội xe
không kính năm nào người còn, kẻ nằm mãi nơi
Trường Sơn. Tôi cùng đồng đội xưa vẫn không thể
nào quên năm tháng gian khổ nhưng hào hùng ấy.
Tôi luôn mong muốn lớp thanh niên ngày nay nhớ
con đường mà lớp cha anh đã ngã xuống đẻ gìn giữ.

You might also like