You are on page 1of 2

ĐỒNG CHÍ

Tôi là người lính trong chiến dịch chống Pháp năm ấy. Những năm tháng mưa bom bão đạn,những năm tháng đói
khổ gian nan và những năm tháng gắn bó tình đồng chí. Đó là những năm tháng đầy giá trị quà quý báu, tạo thành
những kỉ niệm không thể quên trong kí ức và trái tim cách mạng này.

Chúng tôi là những người lính đến từ các vùng miền khác nhau, nghe theo tiếng gọi tổ quốc mà sum họp tề tựu.
Buổi đầu cùng với bao bỡ ngỡ, xa lạ, chúng tôi chào nhau bằng những lời chân thành, hỏi han quê quán : “ Quê tôi
ở vùng ven biển ngập mặn, mùa màng khó khăn “ , “ còn tôi thì sinh ở vùng quê đói kém, đất đai cằn cỗi “,…. Chúng
tôi vỗ vai nhau, thấu hiểu và cảm thông những khó khăn nhọc nhằn. Dường như những khó khăn, sự đồng cam
cộng khổ ấy đã xóa đi khoảng cách, sự xa lạ, kéo những người lính như chúng tôi xích lại nhau hơn. Và đó là tiết
cách chúng tôi làm quen, mộc mạc, đơn giản.

Mục đích chúng tôi hội tụ lại đây vì ước mơ, nhiệm vụ giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước với hy vọng cuộc
sống đầy đủ, hạnh phúc muôn nơi. Trước khi gặp nhau, ai trong chúng tôi cũng có hoài bão, ước mơ riêng. Nhưng
ai trong chúng tôi cũng biết rằng, không có điều gì quý giá hơn hai chữ “ tự do “. Vì thế, hy sinh cá nhân mình, hòa
ước mơ riêng vào ước mơ chung, quyết tâm cùng nhau ra chiến trường nhập ngũ. Đương nhiên sẽ có nỗi buồn, nỗi
nhớ quê hương da diết nhưng chúng tôi nhận thức được rõ nhất vẫn là chỉ có độc lập mới có yên bình. Chính động
lực đó đã đưa t và những người lính khác ra chiến trận.

Cuộc sống người lính bắt đầu với bao gian khổ, mất mát. Cơm ăn không no, đi nhiều hơn ngủ, liên tục hành quân.
Chúng tôi còn nhớ mãi trận sốt rét rừng giữa khu rừng hoang giá lạnh năm ấy, tôi và đồng đội đã phải trải qua căn
bệnh quái ác, khi lương thực, thuốc than không kịp chi viện cho quân đội, chúng tôi cứ thế sốt run người, khí hậu
khắc nghiệt, vầng trán đẫm mồ hôi,… Bàn tay chúng tôi nắm chặt, an ủi nhau, nương tựa nhau vượt qua hết thử
thách này đến thử thách khác. Đến giờ nhớ lại những ngày tháng đấu tranh ấy, sống mũi tôi còn cay. Khi ấy tôi đã
mất đi biết bao đồng đội cùng tấm lòng thương tiếc của những người ở lại. Và rồi chúng tôi lại tiếp tục lên đường
cùng nhau.

Tôi có gì thì anh phải có ấy. Là đồng chí, sẻ chia vật chất, thiếu thốn trong cuộc sống mới quan trọng. Áo anh rách
vai thì quần tôi cũng có vài mảnh vá. Khi lạnh rét, 1 chiếc chăn cũng có thể đủ cho đôi ta. Tình thương ấm áp của
tôi và đồng chí cứ thế rực sang đến khi kết thúc.

Những người lính xa lạ từ mọi miền quê hương qua sự thử thách của đất trời khăn đã tạo nên tình cảm tri kỉ đáng
giá, đó là tình đồng chí, là hai tiếng chứa ân tình nghĩa nặng cao cả.

Nắm tay nhau để động viên cùng cố gắng, nắm tay để kéo nhau đứng dậy, bước tiếp trên con đường cách mạng
trắc trở, nắm tay để trao nhau tình yêu thương, sự quan tâm và sẻ chia và cái nắm tay để hứa hẹn lập công giành
chiến thắng, hẹn không xa sẽ trở lại mang theo niềm vui thắng trận.

Còn nhớ mãi những đêm canh gác giữa rừng hoang giá buốt năm ấy. Trời lạnh buốt, gió từng cơn ào ào, xả vào mặt
tê tái nhưng chúng tôi vẫn thực hiện mọi nhiệm vụ canh gác như thường. Chúng tôi canh gác để đề phòng giặc tấn
công bất ngờ, canh cho giấc ngủ vội vã yên bình của các đồng đội khác. Ánh trăng lên cao, lan tỏa khắp không gian,
treo trên mũi súng người lính. Trăng với súng sóng sánh bên nhau phải chăng biểu trưng cho lý tưởng cách mạng
cao đẹp, cho dự báo tương lai chiến thắng chẳng xa. Hình ảnh thật đẹp, thật lãng mạn, in sâu trong tâm trí tôi
những đêm dài chiến đấu thời đó.

Đất nước độc lập, thống nhất, chúng tôi được trở về quê nhà, có những người lính người đồng đội đã mãi hi sinh,
nằm xuống nhưng tình đồng chí của chúng tôi vẫn mãi vẹn nguyên như thế. Cảm ơn lời thơ Đồng chí của nhà thơ
Chính Hữu đã thay tiếng lòng của tôi gửi đến những người anh em thuở ấy. Mong rằng máu sương của chúng tôi sẽ
được thế hệ sau trân trọng và phát triển để dựng xây đất nước ngày càng phát triển và giàu đẹp hơn nữa.

You might also like