You are on page 1of 2

Thấm thoát đã hơn 75 mùa xuân kể từ ngày nước ta thống nhất.

Thứ khắc sâu


trong tim tôi có lẽ là khoảnh khắc vỡ òa khi quân ta giành được thế thắng, và cả
lúc đồng đội thân cận ngã xuống trước nông súng kẻ thù nữa. Ngồi xuống đây tôi
kể bạn nghe nhé. Sau Chiến dịch mùa thu năm 1945, thực dân Pháp lại nổ súng
tấn công xâm lược nước ta. Bằng một lòng yêu nước nồng nàn, tôi quyết tâm trở
thành một người lính nguyện hi sinh bản thân vì nền độc lập của nước nhà. Tôi
được phân vào một đơn vị tham gia chiến dịch Việt Bắc vào năm 1947 cùng với
nhiều những quân đoàn khác.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi có dịp được tiếp xúc và trò chuyện với nhiều người
lính cùng tham gia vào chiến dịch, chúng tôi có cơ hội được gặp mặt nhau cũng là
vì lời kêu gọi của tổ quốc. Nói chuyện với nhau, tôi mới biết rằng giữa những
người lính chúng tôi có nhiều điểm chung: đều là những người nông dân chân
chất làm ăn, tay chưa quen cầm súng. Nếu như tôi đến từ vùng trung du đất đai
khô cằn sỏi đá, bạc màu mưa nắng thì anh lại xuất thân từ vùng đồng chiêm trũng
ven biển, đất đai nhiễm phèn với nỗi ám ảnh ngàn đời chiêm khê mùa thối. Tuy
đến từ những vùng miền khác nhau nhưng chúng tôi đều thấm thía cái khổ, cái
khắc nghiệt của đời làm nông dân. Là những người anh em sẽ cùng kề vai sát cánh
bên nhau chiến đấu vì đất nước, chúng tôi đã nhanh chóng trở thành những
người tri kỉ, gắn bó bên nhau vào sinh ra tử. Có người đồng chí chia sẻ với tôi rằng
tham gia vào cuộc chiến này anh vừa vui vừa buồn. Vui vì có thể đóng góp sức
mình cho công cuộc giải phóng chung của cả dân tộc nhưng buồn vì còn vợ con
mong ngóng nơi quê nhà, ruộng nương thì vứt đấy đành gửi nhờ bạn thân trông
coi, vậy là cả một gia tài cả đời làm lụng vất vả giờ đây không biết làm thế nào.
Thế nhưng anh bảo, anh vui nhiều hơn là buồn bởi tham gia vào cuộc chiến là anh
tự nguyện, chiến đấu và hi sinh cho tổ quốc là nguyện vọng cả đời của anh cốt có
thể một phần góp sức đem lại hòa bình, ấm no cho nhân dân. Nghe anh nói thế,
tôi nghẹn ngào mà xúc động lại như được tiếp thêm sức mạnh trong suốt cuộc
hành quân vất vả. Thiếu thốn quân trang, quân phục, chân thì đi đất nhưng trên
tất cả, chúng tôi, những người lính vẫn có nhau, luôn đồng hành và thấu hiểu cho
nhau. Chính bởi vậy mà chúng tôi luôn lạc quan, miệng nở nụ cười mà không
ngừng tiến lên phía trước, nắm lấy tay nhau cất bước tiến lên trong cuộc hành
quân đầy rẫy những gian khổ, khắc nghiệt. Khó khăn, gian nan là vậy, thế nhưng
đời lính chúng tôi vẫn có được những giây phút hết sức lãng mạn giữa không gian
núi rừng hoang vắng. Đêm xuống, sương muối dày đặc phủ kín cánh rừng hoang
vu. Cái lạnh tê tái của mùa đông núi rừng như cứa vào da vào thịt chúng tôi. Trong
điều kiện khó khăn và thiếu thốn ấy, chúng ta san sẻ cho nhau từ tấm chăn đến
miếng cơm, manh áo.
Trăng như người bạn đồng hành của những người lính trong suốt những mùa
chiến dịch đầy gian truân, vất vả. Có lẽ chính tình đồng chí đồng đội góp phần
biến giây phút này trở nên đẹp đẽ và yên bình hơn bao giờ hết.

You might also like