You are on page 1of 1

Cảnh 8: Chí Phèo uống say, đến nhà bá Kiến.

Chí Phèo: Con khọm già đó! Tao phải đâm chết nó! Tao phải đâm chết nó!
(Nhưng lại đi đến nhà bá Kiến)
Lí Kiến: Cái bà tư ấy, bà ấy đi đâu mà lâu. Cái con người gì mà, đã gần 40 rồi, thế mà phây phây. Gặp
cái đám trai trẻ đùa nhạt như nước ốc, thế mà vẫn cười. Ông đây muối cả thân thế mà bả lại không
theo. Người gì đâu vô tâm! Bực mình quá!
Chí Phèo (từ xa): Tao phải đâm chết nó!
Lí Kiến: (ngồi dậy) Chí Phèo đấy hở? Lè bè vừa thôi, tôi không phải cái kho.
(Vứt 5 hào xuống đất)
Cầm lấy mà cút, đi đi cho rảnh. Rồi làm mà ăn chứ báo người ta mãi à?
Chí Phèo (trợn mắt, chỉ tay vào mặt cụ): Tao không đến để xin năm hào.
Lí Kiến: Thôi, cầm lấy vậy, tôi không còn hơn.
Chí Phèo (vênh mặt): Tao đã bảo tao không đòi tiền.
Lí Kiến: Giỏi! Hôm nay mới thấy anh không đòi tiền. Thế anh cần gì?
Chí Phèo (dõng dạc): Tao muốn làm người lương thiện.
Bá Kiến (cười ha hả): Ồ tưởng gì! Tôi chỉ cần anh lương thiện cho thiên hạ nhờ.
Chí Phèo (lắc đầu): Không được! Ai cho tao lương thiện? Làm thế nào mất được những vết mảnh chai
này? Tao không thể là người lương thiện nữa. Biết không! Chỉ có một cách… biết không! Chỉ còn một
cách là… cái này! (chỉ con dao) Biết không!…
Lí Kiến (nhỏm dậy): Anh Chí! Khoan đã! Aaaaa!
Chí Phèo (rút dao chém): Làng nước ơi! Ra xem đây này! Làng nước ơi!
- Dân làng đến, Chí Phèo ngáp ngáp như muốn nói nhưng không ra tiếng.
Cảnh 9: Dân làng bàn tán.
(Ở quán)
Dân làng 1: Ê nghe chuyện gì chưa?
Dân làng 2: Chuyện thằng Chí Phèo với ông lí Kiến đó hả?
Dân làng 3: Thằng nào chứ hai thằng ấy chết thì không ai tiếc! Rõ thật bọn chúng giết nhau, nào có
phải cần đến tay người khác đâu.
(Ở chợ)
Dân làng 4: Thằng bố chết, thằng con lớp này không khỏi người ta cho ăn bùn.
Dân làng 5: Thằng mịt già ấy chết, anh em mình nên ăn mừng.
Dân làng 6: Tre già măng mọc, thằng ấy chết, còn thằng khác, chúng mình cũng có lợi gì đâu.
(Nhà Thị Nở)
Bà cô: Phúc đời nhà mày, con nhé. Chả ôm lấy ông Chí Phèo.
Thị Nở (cười, nói lảng): Hôm qua làm biên bản, lí Cường nghe đâu tốn gần một trăm. Thiệt người lại
thiệt của.
Thị Nở (nghĩ thầm): Sao có lúc nó hiền như đất.
(Nhớ lại lúc ăn nằm với nó, liếc trộm bà cô, nghĩ) Nói dại, nếu mình chửa, bây giờ hắn chết rồi, thì làm
ăn thế nào? ______
-Thoáng qua một cái lò gạch cũ bỏ không, xa nhà cửa, vắng người qua lại (giống nơi người ta nhìn thấy
Chí Phèo).

You might also like