Thiên chức của nhà văn là khơi nguồn cho cái đẹp tràn vào trang viết.
Bởi lẽ, từ cuộc
sống đến văn học, cái đẹp vẫn luôn giữ một vai trò quan trọng, chi phối cảm quan con người. Cái đẹp từ ngoài thực tại bước vào trang văn nó đã nâng tầm lên thành giá trị thẩm mĩ và khi ấy nó đã mang hình hài cần có của bản thân và đi “cứu rỗi cả thế giới” (Ác-xi- tốt). Những nghệ sĩ chân chính qua hoạt động nghệ thuật của mình đã khẳng định những tư tưởng tiến bộ; nhằm phục vụ điều thiện và chính nghĩa. Thiếu khát khao vươn tới cái đẹp, nghệ thuật sẽ mất đi sức mạnh cơ bản của nó; nó sẽ không thể thanh lọc tâm hồn con người và cải tạo xã hội. Vì vậy, nghệ thuật không phản ánh quỵ luật của đời sống mà còn phản ánh cách đánh giá thẩm mĩ về đời sống. Nếu không có khát khao tìm đến cái đẹp thì làm sao có ‘Vạng bóng một thời”? Nếu không có lòng tôn thờ cái đẹp thì ắt gì đã có cảnh cho chữ lung linh giữa ngục tù tăm tối? Do đó, xuất phát từ đặc trưng của văn học: Phản ánh hiện thực theo quy luật của cái đẹp nên: “Đã là vãn chương thì phải đẹp, đẹp là chức năng hàng đầu là I đạo đức của văn chương ’ (Nguyên Ngọc). Cuộc sống con người không bao giờ là trọn vẹn, đủ đẩy, có những tâm hồn nhuốm đầy mùi chia li; màu tang thương; vị tiếc nuối nên họ rất cần, rất cần cái đẹp chạm khẽ trái tim mình, làm xóa nhòa những vết thương còn hằn sấu trong ấy và để làm phong phú hơn cho đời sống tinh thần. Khi cuộc sống không cho ta thứ ta cần, ta lại tìm ; về với văn chương; nhìn vào cuộc đời của nàng Tấm (Tấm Cám) ta lại thấỵ mạnh mẽ hơn nhiều; chiêm ngưỡng cảnh ngày hè bình dị (Cảnh ngày hè -Nguyễn Trãi) ta sẽ trân quý biết bao cuộc sống này; và khi nhìn vào Liên và An (Hai đứa trẻ – Thạch Lam) ta nhận ra bản thân mình đã quá may mắn rồi! Chính vì lẽ đó, văn chương viết về cái đẹp là để thỏa mãn nhu cầu cảm thụ và thưởng thức cái đẹp của con người. Tuy nhiên, cái đẹp ở đây không hiểu đơn thuần chỉ là những điều tốt đẹp lớn lao mà thay vào đó, nó là một trường đa dạng với những cung bậc khác nhau, cái bi, cái hài; cái xấu, cái ác… đôi khi cũng là những nốt nhạc đẹp ngân lên trên cung đàn ấy. Tác phẩm văn học thoát thai từ cuộc sống xô bồ; nó dứt khoát phải chào đời trên thân thể của cái đẹp. Vì vậy, cái đẹp không chỉ đơn thuần là phép cộng của những địều tươi sáng mà nó là tổ hợp thống nhất của cái chân và cái thiện, đúng như Nguyên Ngọc đã nói: “Đã là văn chương thì phải đẹp. Léc-môn-tốp đã từng tâm sự rằng: “Nếu những nỗi đau khổ kia bị kiềm chế, nay sôi sục dâng lên trong lòng vì có những đêm không ngủ, mắt rực cháy và thôi thúc lòng ngập tràn nhớ nhung, khi ấy tôi viết”. Thật vậy, tác phẩm văn học chính là đứa con tinh thần của nhà văn, là kết tinh từ những giọt nước mắt đau đời và những dòng máu ấm nồng từ trái tim vĩ đại trong người thi sĩ. Thế nến; tác phẩm văn học dù muốn hay không đểu phải mang dấu ấn của người đã tạo ra chúng. Mặt khác, văn học là lĩnh vực của cái độc đáo, mỗi tác phẩm đích thực phải là những tác phẩm được xây dựng từ ngòi bứt chân chính, mới lạ và sáng tạo, nó nhất thiết phải là: “Một phát minh về hình thức, một khám phá về nội dung ‘ (Lê-ô-nit Lề-ô-nốp). Lao động của nhà văn là lao động sáng tạo nên khi đã chấp nhận nối nghiệp văn chương thì mỗi nhà văn phải có một giọng điệu riêng biệt vì: “Điều còn lại của mỗi nhà văn là cái giọng nói của riêng mình”. Điểm đến Hồ Chí Minh, Nam Cao, Thạch Lam… ta không thể quên nhắc đến Nguyễn Tụân – người đi lượm lặt những cánh hoạ tàn của thời quá khứ. Ông là một trong những nhà văn có ý thức sớm nhất về nghề văn trong tác phẩm củạ mình. Có người coi trọng cái chân, có người coi trọng cái thiện nhưng Nguyễn Tuân lại tôn thờ cái mĩ. Ông luôn nhìn cuộc đời và con người dưới góc độ thẩm mĩ, tiếp nhận cuộc sống từ nhiều góc độ văn hóa, nghệ thuật. Chính vì vậy mà trong sáng,tác của Nguyễn Tuân, đâu đâu ta cũng thấy được những chân dung và hình : tượng con người tuỵệt đẹp. Mỗi hình ảnh của cuộc sống mà nhà văn tái hiện trọng tác phẩm bao giờ cũng chứa đựng một thái độ sống một ước mơ, khát vọng về lẽ phải, về cái đẹp. Nghệ thuật đòi hỏi nhà văn phải miêu tả cái đang có là vì cái nên có, cái cần phải có.