Professional Documents
Culture Documents
Ai đã đặt tên cho dòng sông
Ai đã đặt tên cho dòng sông
sông ?
Hoàng Phủ Ngọc Tường
“Một lần anh đến Huế thơ
Gặp cô gái đẹp say mơ giấc nồng
Sông Hương quyến rũ lạ lùng
Em choàng tỉnh giấc ngượng ngùng nhìn tôi.”
(Sông Hương-Vũ Dung)
Mảnh đất của những lăng tẩm, những đền đài, miếu của cố đô trầm
mặc đã bao lần đi vào thơ ca, âm nhạc, hội họa và để lại biết bao mê
đắm trong lòng người của bao thế hệ. Có lẽ Hoàng Phủ Ngọc Tường
cũng đã phải lòng sông Hương, phải lòng với xứ Huế ngay trong cuộc
gặp gỡ định mệnh đầu tiên để rồi gắn bó với mảnh đất này bằng tất cả
tình yêu sâu nặng. Trước những rung động mãnh liệt của một mối tình
say đắm, HPNT đã dành riêng cho sông Hương một bài kí trang trọng.
Đồng thời cũng là một hành trình tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi đầy
khắc khoải “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”. Tác phẩm được viết bằng
tài năng thiên bẩm cùng nỗi niềm say đắm với dòng sông quê hương
qua đó bộc lộ cái tôi tài hoa, uyên bác và đa tình của tác giả.
TK: Có thể nói nghệ thuật so sánh độc đáo mới lạ của HPNT đã
thổi hồn cho người con gái sông Hương bởi lẽ nhà văn đã mặc
lấy cuộc đời của sông Hương ở nửa đoạn đời đầu như “một cô
gái Di gan phóng khoáng và man dại”
-Cũng qua nghệ thuật nhân hóa và so sánh này, sông Hương trở
thành một cô gái bản lĩnh, gan dạ cùng tâm hồn tự do và trong
sáng. Không phải ngẫu nhiên tác giả lựa chọn cô gái Di gan để ví
với dòng sông. Bởi lẽ “cô gái Di gan” gợi đến tính cách tự do,
phóng khoáng của những cô gái bộ tộc Bô-hê-miên xinh đẹp, bí ẩn
với làn da nâu rám nắng cùng đôi mắt xanh thẳm như thảo nguyên
yêu thích nhảy múa hát ca với cuộc đời du mục không gò bó không
khuôn khổ, sống hết mình với bản năng và đam mê.
-Ở đây, điều đẹp đẽ đó đã gắn với dòng chảy Hương giang để rồi
nhanh chóng mang một sắc đẹp “dịu dàng và trí tuệ” dưới sự chế
ngự sức mạnh bản năng bởi bàn tay của người mẹ rừng già. Có thể
nói tác giả muốn thể hiện cuộc tìm kiếm một người tình trong
mộng của người con gái sông Hương là không hề dễ dàng. Có thể
trên hành trình ấy, đôi bàn chân phải bôn ba khắp nẻo đường. Điều
đó càng cho thấy Hương giang trong cuộc hành trình tìm kiếm
người yêu đích thực cũng khó khăn, gian nan, vất vả bộn bề.
-Nếu chỉ mải mê nhìn ngắm “khuôn mặt kinh thành của nó”, làm
sao ta có thể hiểu được hết cuộc hành trình gian truân mà sông
Hương đã vượt qua, không thể hiểu được “phần tâm hồn sâu thẳm”
của nó mà dòng sông hình như không muốn bộc lộ, đã đóng kín lại
ở cửa rừng và “ném chìa khóa trong những hang đá dưới chân núi
Kim Phụng”.
->Nhờ người mẹ rừng già, người con gái sông Hương đã tiết chế
được sức mạnh bản năng để mang một vẻ đẹp dịu dàng và trí tuệ-
đó là sự dịu dàng như một bến đỗ bình yên sau những thác ghềnh
sóng gió, sau những trải nghiệm gian truân của cuộc đời . Và người
con gái ấy tuyệt đối không muốn bộc lộ cái quá khứ của nửa cuộc
đời đầu oanh liệt đã vĩnh viễn ở lại với cánh rừng đại ngàn.
-Với những sức sống và tính cách mãnh liệt của Hương giang đã
bộc lộ được những cảm nhận, suy nghĩ có bề sâu trí tuệ của nhà
văn. Nếu tư duy nghiên cứu giúp cung cấp những tư liệu, dữ kiện
về dòng sông thì tư duy nghệ thuật lại giúp nhà văn làm cho tư duy
nghiên cứu kia trở nên mềm mại hơn. Ta tự hỏi vì sao sông Hương
lại thay đổi sắc thái nhanh đến vậy. Phải chăng nó biết khi nào cần
sống đúng với bản năng của mình, khi nào dâng hiến những điều
tinh túy nhất cho thành phố Huế yêu thương. Như vậy, là một nhà
văn nặng lòng với Huế như HPNT đã thể hiện từng ngóc ngách của
dòng sông. Ông không muốn người đọc hay bất cứ ai tò mò về
sông Hương mà nhìn nó ở một góc độ nên ông đã trực tiếp đưa
quan điểm của mình vào để thức tỉnh người đọc.
-Bằng hệ thống ngôn từ “lóng lánh bụi vàng”, nhà văn đã làm rõ
bản sắc của sông Hương. Đó không phải chỉ là một dòng chảy tự
nhiên hình thành từ cấu trúc địa hình mà còn là dòng sông được ví
như một cô gái với vẻ đẹp tâm hồn sâu thẳm. Tác giả đã có cách
sáng tạo hình ảnh rất riêng vừa so sánh, ẩn dụ lại vừa tạo ra những
liên tưởng bất ngờ kết hợp với những đường nét, màu sắc, âm
thanh độc đáo để từ đó ta thấu hiểu thêm ý nghĩa của văn chương.
Văn học nghệ thuật là công cụ để hiểu biết, để khám phá, để sáng
tạo. Và HPNT đã làm được điều đó
b, Sông Hương ở ngoại vi thành phố (ngoại ô, đồng bằng)
-Paustovsky từng nói: “Nhà văn chân chính là người dẫn đường
đến xứ sở của cái đẹp.” Và HPNT không chỉ hấp dẫn ta bằng hình
ảnh sông Hương ở thượng nguồn với những vẻ đẹp hoang dại đầy
cá tính mà còn miêu tả hình ảnh con sông với một cuộc hành trình
đầy khó khăn, thử thách trước khi trở thành người tình chung thủy
dịu dàng của cố đô. Có thể nói sông Hương chưa bao giờ dịu dàng
đến thế! Tác giả đã khéo léo gợi nhắc những thời gian dài đằng
đẵng từ quá khứ đến hiện tại “phải nhiều thế kỷ qua đi”, từ đó mở
ra một khoảng không gian mơ màng yên ắng lạ kỳ. Người đọc
nhắm mắt mường tượng nên hình ảnh một dòng sông như đang kéo
lê dòng chảy của mình qua nhiều thế kỷ. Để rồi nó trở nên nhẹ
nhàng sâu lắng.
-Nhà văn đã sử dụng nghệ thuật nhân hóa tài tình từ đó thổi hồn
cho sông Hương “như người gái đẹp nằm ngủ mơ màng giữa cánh
đồng Châu Hóa đầy hoa dại” đang chờ đợi, mong mỏi người tình
đến đánh thức bằng một nụ hôn say đắm của tình yêu. Lưu luyến
quá, dịu dàng quá! Câu văn làm ta nhớ đến lời tự tình của HPNT
dành cho cô gái sông Hương: “Tôi sẽ tìm em giữa mịt mù vô tận dù
một ngày còn đập cánh tàn hoa”
-Khơi sâu vào mạch nguồn cảm xúc, nương theo nhịp chảy của
dòng nước, nhà văn đã ghi lại thủy trình của Hương giang khi nó
bắt đầu về xuôi như “một cuộc tìm kiếm có ý thức để đi tới nơi gặp
thành phố tương lai của nó”
-Sau khi bừng tỉnh với một giấc ngủ dài đắm say trong câu truyện
tình lãng mạn nhuốm màu cổ tích của mình, sông Hương đã bừng
tỉnh-một sự bừng tỉnh như được thổi vào trong đó một mảnh tình
riêng, một tâm hồn đặc biệt sâu sắc. Nó mang một vóc dáng mới,
một sức sống mới đầy khát khao, lãng mạn, thần kỳ: “Ngay từ vừa
ra khỏi vùng núi, sông Hương đã chuyển dòng một cách liên tục,
vòng giữa khúc quanh đột ngột, uốn mình theo những đường cong
thật mềm”.
->Rõ ràng sông Hương đã rất vật vã, khó khăn qua thủy trình khắc
nghiệt của nó. Thế nhưng càng khó khăn lại càng hiểu được bản
lĩnh của sông Hương cũng như khao khát tận độ của nó khi hướng
về người tình đích thực của mình
-Tiếp đến, một loạt những câu văn mang sắc thái gợi hình đã giúp
tác giả vẽ ra hành trình sống động của dòng sông: “Từ ngã ba
Tuần, sông Hương theo hướng Nam Bắc qua điện Hòn Chén, vấp
Ngọc Trản, nó chuyển hướng sang Tây Bắc, vòng qua thềm đất bãi
Nguyệt Biều, Lương Quán đi rồi đột ngột vẽ một hình cung thật
tròn về phía Đông Bắc ôm lấy chân đồi Thiên Mụ, xuôi dần về
Huế.”
-Bằng nghệ thuật liệt kê, tg đã vẽ ra dòng chảy sông Hương có lúc
nhẹ nhàng mềm mại, có lúc chuyển hướng đột ngột, từ đó thể hiện
sự sinh động, có hồn của sông Hương
-Chưa hết “từ Tuần về đây, sông Hương vẫn đi trong dư vang của
Trường Sơn, vượt qua một lòng vực sâu dưới chân núi Ngọc Trản
sắc nước trở nên xanh thẳm , và từ đó nó trôi đi giữa hai dãy đồi
sừng sững như thành quách với những điểm cao đột ngột như Vọng
Cảnh, Tam Thai, Lựu Bảo mà từ đó người ta luôn nhìn thấy dòng
sông mềm như tấm lụa, với những chiếc thuyền xuôi ngược chỉ bé
bằng con thoi.” Và chính điều này đã “tạo nên những mảng phản
quan nhiều màu sắc trên nền trời tây nam thành phố “sớm xanh,
trưa vàng, chiều tím” như người Huế thường miêu tả.
-Nếu Nguyễn Tuân có một Đà giang với màu sắc biến ảo theo mùa
là mùa xuân với dòng nước màu xanh ngọc bích cùng mùa thu với
cái màu đỏ lừ lừ như da mặt một người bầm đi vì rượu bữa thì ở
đây Hương giang đã mặc lấy cảnh đẹp của đôi bờ để trở thành một
đóa hoa phù dung mĩ miều biết làm mới mình bằng cách khoác
những tấm áo mới trong một ngày với sắc xanh, vàng, tím.
-Rõ ràng khi ra khỏi vùng núi trầm mặc, thâm u, cô gái Hương
giang như bừng tỉnh sức xuân để rồi trẻ trung mãnh liệt với tình
yêu và niềm khao khát tuổi trẻ. Cũng chính bởi tình yêu mãnh liệt
mà nó đã có những chuyển biến liên tục với những thay đổi bất
ngờ. Nó không một chút nghỉ tay nghỉ mắt, cứ mải miết dòng chảy
của mình như lao vào một cuộc tìm kiếm.
-Đâu chỉ chảy qua những khúc quanh đột ngột, uốn mình theo
những đường cong thật mềm mà ở đó các động từ “vòng”, “uốn
mình”, khiến sông Hương trở nên duyên dáng, tình tứ; sông Hương
còn rạng rỡ hơn rất nhiều bởi nó biết kết hợp giữa dòng chảy và
màu sắc để luôn luôn làm mới mình. Ta cảm thấy như những trang
văn cũng đang rung rinh theo những con chữ, run rẩy theo từng
nhịp điệu và dường như những con chữ ấy đang xô đẩy nhau trên
trang giấy mà thành.
-Bên cạnh một sắc nước sông Hương biến ảo là vẻ đẹp cổ kính
trầm mặc. Trong cuộc hành trình tìm kiếm người yêu đích thực, nó
phải chuyển dòng một cách liên tục và sự mềm mại của nó đã ôm
ấp nâng niu vóc dáng của biết bao vẻ đẹp xứ Huế. Nói như câu ca
dao:
“Đất Thừa Thiên trai hiền gái lịch
Non xanh nước biếc, điện Ngọc, đền Rồng
Tháp Bảy Tầng, thánh Miếu, chùa Ông
Chuông khua Diệu Đế, trống rung Tam Tòa
Cầu Trường Tiền mười hai nhịp bắc qua
Tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ đợi khách câu ca thái bình”
-Trong dòng chảy ấy, con sông góp nhặt cảnh đẹp của đôi bờ, để
rồi đứng trên đỉnh cao người ta luôn nhìn thấy những chiếc thuyền
xuôi ngược chỉ bé vừa bằng con thoi. Hình ảnh bóng dáng của
những con đò ấy đã lưu lại dấu ấn trong thi ca như một hình ảnh
nét đẹp văn hóa Huế. Chính nhà thơ Tố Hữu cũng đã lưu lại những
câu thơ nhẹ nhàng mà trong trẻo:
“Trên dòng Hương giang
Em buông mái chèo
Trời trong veo
Nước trong veo
Em buông mái chèo trên dòng Hương giang”
-HPNT đã vẽ nên một bức tranh nghệ thuật ngược sáng của điện
ảnh thể hiện vẻ đẹp của dòng sông in bóng những ngọn đồi tạo nên
sự phản quang kì lạ khiến sông Hương rực rỡ, yểu điệu, kiêu sa
làm duyên làm dáng trước khi về với người tình đích thực. Càng đi
sâu nó càng gom góp vào mình một vẻ đẹp thâm trầm, cổ điển như
triết lý, như cổ thi từ “giấc ngủ nghìn năm của những vua chúa
được phong kín trong lòng những rừng thông u tịch và niềm kiêu
hãnh âm u của những lăng tẩm đồ sộ lan tỏa khắp cả một vùng
thượng lưu”, đúng như ca dao Huế có câu: