You are on page 1of 19

Chương 2 – Lừa dối

"Bố xin lỗi, bố không xem được khoảnh khắc anh hùng của con, Masachika."
“À, không sao đâu ạ, nhưng…”
Sau khi tham gia thành công đại hội thể thao, Masachika trở về nhà và đang ăn tối với
cha mình, Kyotarou, đã lâu lắm rồi cậu mới gặp lại ông.Cậu thản nhiên nhún vai đáp lại
lời xin lỗi của ông và nhìn xuống bữa tối của mình.
"Quan trọng hơn, con muốn thắc mắc tại sao bữa tối của chúng ta lại là cá và khoai tây
chiên mua từ Anh về ạ."
"Sao vậy? Nó không ngon à?"
"Ngoài mùi vị, vấn đề là bố đã nướng chúng trong bao lâu. Bây giờ khoai tây đã sũng
nước, giống như khoai tây chiên đã được ngâm trong dầu vậy."
"Chà, bố nghĩ điều đó làm tăng thêm hương vị của chúng."
“Con không hiểu nổi…”
Sở thích của cha cậu về đồ lưu niệm rất mới và đặc biệt rõ ràng khi nói đến đồ ăn.
Masachika luôn tin rằng cha mình có khẩu vị tương đối rộng, có thể thưởng thức bất kỳ
món ăn nước ngoài nào mà ông bắt gặp, nhưng trong thâm tâm, cậu nghi ngờ rằng cha
mình có thể có khẩu vị không tinh tế.
(Tôi có nên làm nóng nó trong máy nướng bánh mì thay vì chỉ cho vào lò vi sóng
không...?)
Nhìn món cá và khoai tây chiên đang ăn dở, Masachika hối hận vì quyết định muộn
màng của mình.
Nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của con, Kyotarou cau mày.
"Ở Nhật Bản,họ nói rằng đồ ăn Anh dở, nhưng bố nghĩ điều đó không đúng... Bố muốn
con trải nghiệm hương vị đích thực của đồ ăn."
“Nếu đây được coi là hương vị đích thực thì ngay cả người Anh cũng sẽ cảm thấy bị
xúc phạm.”
Dù phàn nàn vì sao bố không chọn món ăn không bị mất hương vị theo thời gian,
Masachika vẫn ăn sạch bữa tối một cách nghiêm túc. Sau đó, cậu tráng miệng bằng trà
Anh,rồi thở phào nhẹ nhõm…
“A, trà này ngon mà không có vấn đề gì cả.”
Hài lòng với món quà lưu niệm có chất lượng cao bất thường, Masachika bày tỏ sự hài
lòng, còn Kyotarou, vừa ngụm một hớp trà, đáp: "Quả thật, những lá trà này còn được
bán cho hoàng gia."
"Thật sao? Thật ấn tượng."
Khi nghe được những thông tin đó, Masachika cảm thấy giá trị của những là trà tăng
lên, cậu đưa chiếc cốc lại gần mũi để thưởng thức hương thơm. Khi làm như vậy, cậu
nhớ lại sở thích uống trà của mẹ mình.
(…Không biết ông ấy có tặng họ những món quà lưu niệm như vầy không.)
Nhớ lại giọng nói trong phòng y tế, cậu không thể không nghĩ về những chuyện đã xảy
ra. Ngay khi cậu định cắt đứt suy nghĩ của mình như thường lệ, Masachika lại do dự.
“-Mẹ con thế nào rồi?”
"Sao vậy?"
"...Mẹ con ổn chứ?"
Kyotarou có lẽ đã cố tránh chủ đề đó, hơi mở to mắt. Sau đó ông nhìn xuống chiếc cốc
của mình, mỉm cười dịu dàng với Masachika.
"Ừm, Mẹ con chỉ gặp chút vấn đề về sức khỏe thôi."
Nói dối. Tình trạng sức khoẻ của bà ấy không phải là thứ có thể dễ dàng bỏ qua.
Tuy nhiên, có vẻ Kyotarou sẽ không nói bất cứ điều gì ngay cả khi cậu cố truy hỏi thêm
nữa. Hơn nữa, bản thân Masachika cũng khó có thể tập trung vào mẹ mình được nữa.
Tuy nhiên… dù vậy, vẫn có điều gì đó mà cậu vô cùng muốn biết.
"...Bố, bố này..."
"Hửm?"
"Về mẹ con... bố còn yêu bà ấy không?"
Trước câu hỏi của Masachika, Kyotarou mở to đôi mắt sau cặp kính của mình rồi khúc
khích cười.
"Ừ... bố vẫn luôn yêu cô ấy."
Câu trả lời đó khiến Masachika khó thở. Những suy nghĩ âm ỉ trong sâu thẳm trái tim
cậu sau cuộc trò chuyện trong phòng y tế đã đọng lại trong tâm trí cậu được một thời
gian.
Có vẻ như lý do cha mẹ cậu ly hôn là-
"Con biết đấy... bố mẹ cần khoảng cách và thời gian."
Kyotarou phủ nhận nghi ngờ của Masachika, điều gần như đã trở thành chắc chắn.
Ông ngước lên nhìn Masachika, dịu dàng nhìn vào mắt cậu và nói như thể đang dỗ
dành cậu.
Và với ánh mắt dịu dàng đang nhìn vào đôi mắt của Masachika, ông nói như thể đang
dỗ dành cậu.
"Bố... không thể ở bên Yumi. Bố nghĩ rằng nếu bố ở bên cô ấy thì bố sẽ lại làm tổn
thương cô ấy. Đó là lý do tại sao bố mẹ quyết định ly hôn."
Cậu tin chắc rằng lỗi nằm ở chính mình. Kyotarou tiếp tục nói với vẻ mặt nhẹ nhàng
nhưng buồn bã.
Đó cũng là một lời nói dối.
Masachika trực giác cảm thấy như vậy. Về lí do khiến cha mẹ cậu ly hôn, có vẻ như
cậu cũng phải chịu một phần trách nhiệm về sự việc này. Tuy nhiên, dù vậy, nhờ
Kyotarou khẳng định ngược lại, cảm giác tội lỗi trong cậu đã giảm bớt. Và vì vậy...
"...Con hiểu rồi ạ."
Masachika cũng gật đầu với nụ cười yếu ớt. Dù biết đó là một lời nói dối. Giả vờ như
không để ý đến lời nói dối tử tế của cha mình, cậu mỉm cười. Đáp lại,Kyotarou cũng
mỉm cười đáp lại.
Hai người trao nhau nụ cười dịu dàng và đau buồn, quả thực là hai cha con giống nhau
đến kinh ngạc.

Ngày hôm sau.


Phòng khách nhà Kuze, nơi hai cha con họ đang ăn bữa sáng muộn, trong bầu không
khí có phần u ám, như thể bầu không khí từ buổi tối hôm trước vẫn cond đọng lại.
Masachika im lặng dùng bữa trong khi đang chìm đắm trong suy nghĩ, còn Kyotarou thì
bình tĩnh quan sát con trai mình bằng ánh mắt dịu dàng. Hai người họ nói chuyện hầu
như rất ít, chỉ có tiếng bát đũa leng keng trong phòng.
Đột nhiên, một âm thanh lạch cạch vang lên khi cánh cửa ra vào mở ra. Theo tiếng
bước chân vội vã trên hành lang, cánh cửa phòng khác chợt mở ra.
"Xin chào, Onii-chan-sama thân yêu của em! Và... Papa yêu quý của con nữa!"
Làm gián đoạn bữa sáng của hai cha con, Yuki với mái tóc đuôi ngựa đung đưa, vui vẻ
chào đón họ. Trong lúc hơi giật mình trước sự nhiệt tình của cô con gái, Kyotarou đứng
dậy khỏi ghế, dang tay ra như đang đứng trên sân khấu.
"A, con gái yêu dấu của bố~"
"Yayyy!"
Chạy nhanh về phía ông, Yuki ôm ông nồng nhiệt như một cú tắc bóng. Dễ dàng chấp
nhận điều đó, Kyotarou cũng nhẹ nhàng ôm lấy lưng cô. Sau đó, khi họ đồng thời
buông nhau ra, bằng một cách nào đó, cả hai đều hướng ánh mắt về phía Masachika.
"...Này, chuyện gì vậy? Con vẫn đang ăn dở."
"Cái nào quan trọng hơn, em hay bữa sáng của anh!?"
“Bây giờ thì là bữa sáng của anh.”
"Vậy nếu giờ em hoàn thành nó cho anh, sau đó em sẽ là người quan trọng nhất, phải
không?"
“Bỏ cái thái độ yandere đó lại đi.”
“Thôi nào, nào, ôm em con một cái đi.”
"Giống như chúng ta là họ hàng của một con kỳ lân vậy."
Trong khi trả lời cha mình như vậy, Masachika thở dài đứng dậy và dang rộng hai tay.
"Đúng rồi!"
Như thể chờ đợi điều đó, Yuki lao về phía anh trai mình và bật nhảy dậy ngay trước khi
chạm tới cậu.
Nhảy lên bằng cả hai tay và chân, cô ôm chầm lấy anh trai mình… hay đúng hơn là
bám chặt vào cậu.
"Nào nào."
Với một nụ cười gượng gạo, Masachika vuốt ve lưng em gái mình như thể đang xoa
dịu cô, rồi ngồi xuống với Yuki vẫn bám chặt lấy mình. Và…vẫn ở tư thế đó, cậu tiếp tục
ăn.
"Yuki, tóc em vướng quá. Dịch ra một chút đi."
"Được rồi~"
Theo hướng dẫn của anh trai, Yuki đã khéo léo thay đổi tư thế trên chân Masachika.
Đặt cả hai chân lên đùi Masachika, cô vào tư thế nằm nghiêng. Sau đó, cô lấy một
chiếc bánh mì nướng đang ăn dở, đưa lên miệng anh trai mình.
"Đây, aah-n."
"Aa~"
“Bố không hề nói các con đi xa đến thế, đúng không?”
Không thể nhìn cảnh tượng trước mặt mình thêm nữa, Kyotarou xen vào, và cả hai anh
em họ đều nhìn ông với vẻ mặt đầy khó hiểu.
"Này, ánh mắt đó là sao vậy? Và Yuki, chẳng phải cách con đối xử với bố và Masachika
quá khác biệt sao?"
Không hề cảm thấy hối hận với người cha có vẻ đang cô đơn của mình, Yuki đáp lại
không chút do dự.
"Ồ, thưa Papa, đó chỉ đơn giản là sự khác biệt về độ dễ mến mà thôi."
"Làm sao con có thể nói điều tàn nhẫn như vậy với đôi mắt trong sáng như thế được
chứ..."
"Trong trường hợp của bố, bố cần tăng khả năng được yêu thích của mình để kích hoạt
sự kiện "aah-n".
"Cuộc sống thật khắc nghiệt..."
Kyotarou rũ vai chán nản. Yuki cảm thấy có lỗi, nhíu mày. Cô bước xuống khỏi lòng
Masachika và nhẹ nhàng đặt tay lên vai cha mình như để an ủi ông.
"Chà, chà, nếu là vì bố, người ngày ngày làm việc vất vả và không có thời gian dành
cho con gái, cho nên,con đã chuẩn bị sẵn một cách nhanh chóng để bố có thể kích
hoạt sự kiện đó."
"Nó là gì?"
Ngẩng lên với vẻ mặt nhẹ nhõm, Kyotarou, cha của Yuki, bắt gặp ánh mắt dịu dàng.
Yuki tạo thành một vòng tròn bằng ngón cái và ngón trỏ.

"Cha-ching♡"
"Đừng cố gắng kiếm tiền từ những người lớn đang đi vất vả làm bằng các sự kiện kiểu
gacha!"
"Còn bố, cất ví của mình đi! Mua tình cảm bằng tiền chỉ vô dụng thôi!"
“Việc mua sự ưu ái bằng tiền có thực sự trống rỗng không…? Điều tương tự có thể xảy
ra với những người làm công ăn lương không ngừng đến các quán rượu trong thế giới
thực không?”
"Con chắc chắn có thể nói như vậy. Đặc biệt là trong trường hợp đó."
"Dù sao thì, sự kiện gacha đón 'aah-n' hiện đang được tiến hành. Tỷ lệ rơi của sự kiện
là ba phần trăm cho mười nghìn yên. Bố sẽ được đảm bảo nhận được vật phẩm tăng
giá có giới hạn trong vòng một trăm lần kéo."
“Mức trần một trăm nghìn yên cho một lần kéo là một nghìn yên. Điều đó thật điên rồ.
Và không có gì lạ khi một trăm lần kéo đảm bảo vật phẩm có tỷ lệ rơi ra như vậy?”
"Chà, anh thấy đấy, trong sự kiện này, có năm màu khác nhau."
"Ý em nói về màu sắc là gì?"
"Thuộc tính."
"Thuộc tính?"
"Màu xanh lam là 'aah~n' ngầu, màu đỏ là 'aah-n' đầy đam mê, màu xanh lá cây là loại
chữa lành 'aah-n', màu vàng là 'aah~n' cứng rắn, và màu hồng là... anh biết đấy ?"
"Không, anh không biết. Nó là gì vậy?"
"Chà, ngay cả khi anh là Onii-chan của em, anh cũng sẽ không biết trừ khi anh kéo ra
và kiểm tra..."
"Hãy bỏ qua phần đó chỉ dành cho anh trai của con. Gacha đâu?"
"Miệng của con."
"Đừng cố che giấu sự thật rằng có điều gì đó đáng nghi đang xảy ra."
“Làm ơn cho bố quay mười lần.”
“Đừng lôi ví của bố ra và bắt đầu lấy tiền nữa!”
Ngay khi Kyotarou rút ra tờ 10.000 yên và nhận được lời đáp trả hoàn toàn từ
Masachika. Và cùng với đó, phòng khách của gia đình Kuze bỗng trở nên sôi động.
Giữa tất cả những điều đó, Yuki đã cười thật lòng từ tận đáy lòng.

"Được rồi, đi thôi."


Sau bữa sáng, khi Masachika rửa bát xong, Yuki đeo kính râm như thể đang mời ai đó
lái xe, thản nhiên chìa ngón tay cái ra. Masachika, người không biết họ đang đi đâu,
chớp mắt nhìn cô.”
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Chà, rõ ràng là đang đi mua đồ cho bữa tiệc sinh nhật của Arya-san."
"Ồ, em nhận được lời mời chính thức rồi à?"
Masachika nghiêng đầu, tự hỏi liệu những thành viên khác mà cô định mời cũng đã
được mời chưa.
"Nhưng anh đã quyết định mua gì rồi..."
"Đó là lý do anh đi cùng em để em kiểm tra~, anh biết không? Nếu em để tất cả cho
Onii-chan, ai biết được cuối cùng anh sẽ mua gì."
Bị em gái trực tiếp hỏi về sở thích của mình, Masachika mím môi khó chịu.
"Đừng có khinh người... Anh có nghĩ về những điều này, em biết không?"
"Ồ thật sao? Vậy thì, nhân tiện, anh định tặng gì?"
Với Yuki, người đang mang vẻ mặt như muốn nói, “Em sẽ chỉ lắng nghe những gì anh
nói,” Masachika tự tin trả lời.
“Tất nhiên, anh cảm thấy thứ gì đó được làm thủ công sẽ truyền tải những cảm xúc
chân thành hơn… Anh đang nghĩ đến việc tặng cô ấy một chậu đựng mẫụ, thủ công.”
Đó là thứ anh tìm thấy trên mạng khi đang tìm quà sinh nhật cho Alisa. Đó là một cách
trang trí nội thất, nơi hoa được đặt trong hộp thủy tinh và bảo quản trong dầu. Nhìn vào
những bức ảnh xuất hiện trong quá trình tìm kiếm, anh nghĩ: "Đây sẽ là một món quà
khá trang nhã dành cho phụ nữ." Kyotarou có vẻ đồng ý, gật đầu như thể ấn tượng
trước lời nói của Masachika.
“Ừm, ý tưởng không tồi.”
"Ừ, phải không?"
Được sự đồng ý của cha mình, Masachika hất cằm đầy tự hào. Tuy nhiên,
"Chà, thành thật mà nói thì nó hơi nhàm chán."
Bị Yuki ngắt lời không thương tiếc, Masachika và Kyotarou nhìn cô khi cô đưa ra ý kiến
của mình.
"...Có chuyện gì vậy? Nó không có sức nặng cảm xúc như một bó hoa, và ta cũng
không cần phải tưới nước cho nó. Nó không tệ, phải không?"
Bất chấp những lời phản kháng của Masachika, vẻ mặt của Yuki vẫn không mấy thiện
cảm.
"Không, ý em là, chậu cây được xếp vào loại trang trí nội thất phải không? Nói cách
khác, anh cần xem xét sở thích của Arya-san và bầu không khí trong phòng... Onii-
chan, anh có biết phòng của Arya-san trông như thế nào không?"
Đáp lại lời chỉ trích này, Masachika thấy mình không nói nên lời. Để tăng thêm nỗi đau,
Yuki đã không thương tiếc tung ra đòn tấn công tiếp theo.
"Khi cắm hoa, việc lựa chọn chất liệu hoa và bình hoa thay đổi tùy theo nội thất trong
phòng và nơi đặt hoa. Làm sao anh có thể không nhận thấy điều đó?"
"Ờm..."
“Hơn nữa, việc Papa đồng ý với món quà của anh đã là dấu hiệu cho thấy đó không
phải là một món quà tốt rồi phải không?”
"Ừm, cũng phải."
"Quá đáng!?"
Đột nhiên bị lôi vào cuộc trò chuyện, Kyotarou sốc phản đối. Tuy nhiên, ánh mắt hai
đứa con của ông vẫn lạnh lùng.
"Hôm qua anh cũng cảm thấy bố không có khiếu thẩm mỹ..."
"Ông bà nội, những người yêu thích những thứ hào nhoáng, lúc này là sở thích của
riêng họ, nhưng bố lại thiếu gu thẩm mỹ đơn giản."
"Đó không phải là..."
Lờ đi Kyotarou đang bối rối, Yuki khoác tay Masachika.
"Vậy, bỏ ông bố vô vị của chúng ta sang một bên, ta cùng nhau đi mua sắm được
chứ?"
"Con không thể để bố các con, người vừa mới trở về sau một thời gian dài, làm công
việc gia đình được sao...?"
"Lần này bố sẽ ở Nhật Bản lâu hơn phải không? Hôm nay-"
Nói xong, Yuki ngậm miệng lại, thản nhiên lục túi quần rồi mỉm cười tinh quái.
"Chà, con cũng nghĩ vậy... nhưng bố ơi, con có thể nhờ bố một việc được không?"
"Hửm? Chuyện gì vậy?"
Ngước nhìn Kyotarou với cái nghiêng đầu mong chờ, Yuki nói, "Con để quên ví ở nhà.
Bố lấy giúp con được không?"
Nụ cười của Kyotarou tan vỡ trước câu trả lời của cô.

"Vậy chúng ta đang ở trung tâm mua sắm."


“Thật đấy, bắt bố phải làm một việc như vậy…”
Khi để Masachika và Yuki xuống, hai anh em nhìn xe của Kyotarou đi về phía nhà
Suou. Masachika mang một biểu cảm khó tả. Sau đó, cậu chợt nhận ra rằng có lẽ họ
nên nhờ một trong những người hầu của gia đình Suou đi lấy nó hộ.
“Nhân tiện… Ayano đâu rồi?”
"Hm? Hình như hôm nay cậu ấy có việc phải làm."
"Là vậy sao..."
Đáp lại câu trả lời đó, Masachika cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Rốt cuộc, cậu ấy đã
nhận được cảm giác không đồng tình từ Ayano trong suốt hội thao, và họ đã không gặp
nhau kể từ đó. Masachika vẫn cảm thấy hơi khó xử khi đối mặt với cô.
Lúc này, Yuki với vẻ mặt ngượng ngùng, dùng nắm tay che miệng, cố tỏ ra vẻ bồn
chồn.
"H-Hô... Hôm nay chúng ta ở một mình phải không, Onii-chan?"
“Ngay cả khi em mặc bộ đồ đó, hiệu quả của nó chỉ bằng một nửa so với anh.”
Tóc buộc cao, đội mũ nồi và đeo kính râm lớn che đi đôi mắt-Masachika hướng ánh
mắt sắc bén về phong cách cải trang quen thuộc. Có lẽ mặc dù cô đang cúi mặt xuống
trong khi nhìn lên trên, nhưng đôi mắt ẩn sau cặp kính râm của cô ấy lại tạo ra hiệu ứng
đáng ngờ hơn là hành động có chủ ý.
"Ugh, cái liếc nhìn chết chóc của em không có tác dụng sao? Chẳng lẽ lớp ngụy trang
hoàn hảo của em lại có nhược điểm như vậy sao...!"
“Cho dù em có tấn công trực diện thì cái liếc nhìn lên trên của em cũng sẽ không có tác
dụng với anh đâu, hiểu không?”
"Em không còn lựa chọn nào khác, em sẽ quyến rũ anh bằng cơ thể của mình!"
"Ý của anh không phải như vậy."
Yuki bám lấy Masachika và rúc vào người anh. Sau đó, cất giọng trìu mến hơn bình
thường, cô chỉ vào một trong những cửa hàng nằm dọc hai bên đường.
"Này~ Onii-chan. Em muốn ăn taiyaki."
[1]: Một loại bánh hình con cá của Nhật Bản thường có nhân đậu đỏ.
"Không, tự mua đi."
"Hiện tại em không có ví! Nói như một người đàn ông hài hước."
"Nghĩ lại thì, đúng rồi nhỉ~? Nhưng với tư cách là một người vui tính?" (đoạn này tự
xem chú thích)
"Ồ, theo cách tốt, được chứ?"
"Điều đó giống như biến ý nghĩa tiêu cực thành ý nghĩa tích cực, bạn có nghĩ vậy
không?"
"Chà, nhưng bạn biết đấy, thật phù hợp khi nói rằng đó là lời nói của một người đàn
ông vui tính khi xét đến cuộc trao đổi hài hước thông thường của chúng ta."
"Đúng vậy. Bình thường tôi là trai thẳng."
"Chính xác, vì tôi thường là người vui tính."
[2]: Một chút bối cảnh: như đã đề cập trước đó trong các tập trước, họ đang đề cập đến
thói quen "người đàn ông thẳng thắn và người đàn ông vui tính" (tsukkomi và boke)
trong đó người đàn ông vui tính đóng vai ngớ ngẩn và kỳ quặc hoặc những câu chuyện
cười hoặc quan sát kỳ quặc, với người đàn ông thẳng thắn sửa chúng bằng những câu
trả lời hợp lý. Vì vậy, người ta thường nhìn người đàn ông thẳng thắn theo hướng tích
cực trong khi người đàn ông vui tính thường bị nhìn nhận theo nghĩa tiêu cực.
Tuy nhiên, trong kịch bản này, Yuki khẳng định rằng cô ấy đang đóng vai người đàn ông
vui tính một cách "tốt" vì cô ấy từ chối bị coi là người đàn ông thẳng thắn mặc dù đã
đưa ra lời đáp lại, vì hầu như tất cả các cảnh hài hước của cô ấy với Masachika đều là
Masachika đóng. vai trò của người đàn ông thẳng thắn.
Bất chấp những lời nói đùa của họ, Masachika, với Yuki vẫn bám chặt vào cánh tay
cậu, tiến về phía cửa hàng và nói, "Chà, nếu chỉ là taiyaki thôi."
"Vậy em muốn cái nào?"
"Em muốn sữa trứng!"
"Được thôi. Xin lỗi, cho chúng tôi một suất taiyaki đậu đỏ và một sữa trứng được
không?"
"Cám ơn. Đậu đỏ và sữa trứng. Vậy là 360 yên."
"À, ừm... Tôi có 510 đây."
"Được rồi. Vậy đây là số tiền lẻ 150 yên của bạn."
Khi Masachika trả tiền cho nhân viên thu ngân, người phụ nữ làm việc bên cạnh nhân
viên thu ngân đang đóng gói taiyaki vào hộp bảo quản nhiệt, quay về phía Yuki với một
nụ cười.
"Hai anh em cùng đi mua sắm à? Hai người có vẻ thân thiết nhỉ~"
"Vâng!"
"Ồ, nụ cười thật đáng yêu."
Người bán hàng cười toe toét trước phản ứng đầy nhiệt huyết của Yuki khi cô đặt hai
chiếc manjū nhỏ cùng với hai chiếc taiyaki trong một chiếc túi nhựa nhỏ.
[3]: Một loại bánh ngọt làm từ bột mì của Nhật Bản.
"Đây, tôi đã thêm một chút gì đó cho bạn."
“À, làm thế nào-”
"Cảm ơn!"
Ngắt lời Masachika đang hối lỗi bằng lời cảm ơn lớn tiếng, Yuki cầm lấy chiếc túi. Sau
đó, với sự kéo tay của Masachika, cô nhiệt tình vẫy tay chào các nhân viên và rời khỏi
cửa hàng. Hành động ngây thơ mà Yuki thể hiện đã khiến tất cả nhân viên trong cửa
hàng phải quay lại và mỉm cười vẫy tay đáp lại.
Khi họ đến một điểm mà từ cửa hàng taiyaki không thể nhìn thấy, Masachika, vẫn
hướng về phía trước, nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Vừa rồi bạn chắc chắn được coi là
một học sinh tiểu học."
"Heh, đó là công đức của việc cải trang này..."
“Không phải đó chỉ là lừa đảo thôi sao?”
"Chỉ vì em tỏ ra tươi sáng và vui vẻ không có nghĩa đó là gian lận."
Lạnh lùng lấy một chiếc manju từ trong túi nhựa ra, Yuki lấy mộtmiếng.
" Mmm , ngon quá. Đúng như mong đợi từ cửa hàng này, manjū của họ luôn ngon~ ”
"Ồ, vậy ư?"
Lấy một chiếc manju từ chiếc túi mà Yuki đưa ra , Masachika cũng cắn một miếng. Lớp
vỏ mỏng và mịn của nó được bẻ giòn, nhân đậu đỏ bên trong mang đến vị ngọt hoàn
hảo khắp miệng.
"Đúng vậy. Nó thực sự rất ngon."
"Thấy chứ? Bây giờ em cũng tò mò về taiyaki ... ”
"Cho anh nếm thử một chút được không? Anh cũng sẽ cho em nếm thử
một ít của anh."
"Yay!"
Với sự phấn khích như trẻ con, Yuki lấy taiyaki ra và cẩn thận cắn một miếng.
"Ồ, hơi nóng, nhưng ngon."
“Đừng tự làm bỏng mình, được không?”
Dừng lại ở một nơi không cản trở người đi bộ khác, cả hai đều thưởng thức món taiyaki
của mình. Sau đó, thản nhiên nhìn xung quanh, Yuki đột nhiên nhận xét: "Có rất nhiều
người đeo khẩu trang phải không?"
"Ừ, anh nghe trên TV nói bệnh cúm đang hoành hành. Có lẽ đó là lý do?"
"À, đúng rồi... Trong trường hợp đó, có lẽ em nên đeo khẩu trang thay vì kính râm?
Thực ra, cái nào tốt hơn khi ngụy trang, khẩu trang hay kính râm? "
“Hmm , anh nghĩ đó vẫn là kính râm. Ấn tượng của em thay đổi rất nhiều khi em bị che
khuất đôi mắt. Ví dụ như với Elena- senpai , việc cô ấy có thể nhìn thấy được đôi mắt
đã làm lộ ra lớp ngụy trang của cô ấy."
"Anh đang nói về chiếc mặt nạ của cô ấy phải không? “Mặt nạ gợi cảm” phải không?
Không, dù sao thì nó cũng cực kỳ rõ ràng."
"Đó là một câu nói phổ biến rằng em sẽ không bị lộ nếu em che mắt lại."
"Cho đến khi anh nhận ra được vị trí nốt ruồi của mình."
“Đúng vậy, điều đó chỉ xảy ra trong manga thôi, nên anh sẽ không thèm vặn lại đâu.”
"...”
"Đừng dùng bàn tay che mắt em lại !"
Đùa giỡn trong lúc ăn xong taiyaki , Yuki ngước lên nhìn Masachika và hỏi, "Vậy còn
quà cho Ayra -san thì sao?"
Đề nghị tặng một chậu mẫu thảo đã bị bác bỏ trước đó, Masachika giải thích với nụ
cười gượng gạo.
"Chà... có lẽ anh sẽ quyết định trong khi đi xung quanh."
Đáp lại, Yuki nhấc vai lên với vẻ có phần bực tức.
"Thật sao... Đây là nơi kiểm tra kỹ năng lịch sự của anh, anh trai ạ. Đó là vì anh không
bao giờ tự nhiên hỏi xem những cô gái xung quanh mình muốn gì hoặc cần gì nên mới
thành ra như vậy."
“...Em nói vậy, nhưng cậu định tặng gì thế?”
"Em? Chà, vì lớp màng bảo vệ điện thoại thông minh của Ayra -san trông khá trầy xước
nên em nghĩ đến việc mua cho cô ấy một cái mới đẹp hơn."
"Huh."
Masachika cau mày trước lựa chọn bất ngờ đó.
Nó thiếu đi sự dễ thương và phong cách đặc trưng của một món quà dành cho các cô
gái, nhưng đó là một lựa chọn thiết thực. Vì mọi người đều sử dụng điện thoại thông
minh hàng ngày nên màng bảo vệ là thứ họ sẽ không dễ dàng thay thế ngay cả khi nó
bị trầy xước, khiến nó trở thành một món quà chu đáo.
Dù sao thì, mình có thể tự mình mua nó cho cô ấy ...
Thay vì những thứ như hoa, những món quà tập trung vào tính thiết thực dường như
dễ tặng hơn. Tuy nhiên, anh không thể chộp lấy lời đề nghị của em gái mình.
" Fufufu , anh có biết mẫu điện thoại thông minh của Ayra -san không~? Sự khác biệt
trong quá trình chuẩn bị của chúng ta thể hiện ở đây, Onii-chan-sama thân yêu của
tôi ."
“ Ngh ...”
Yuki nhếch mép đắc thắng, khiến Masachika không còn chỗ để phản bác. Tuy nhiên, im
lặng đầu hàng không phải là phong cách của anh, nên anh cố nghĩ ra một số hình thức
phản đối.
"Nhưng em biết đấy. Không phải việc tặng ai đó miếng bảo vệ màn hình có nghĩa là '
Cái hiện tại của bạn bẩn rồi, nên hãy thay nó đi' sao ?"
"Chà, anh có thể coi đó là sự căng thẳng giữa các đối thủ?"
“Nếu em đã lên kế hoạch đến mức đó... thì có hơi ...”
Masachika mang một biểu cảm khó tả, nhưng anh biết rằng nhận xét của mình chỉ là ác
ý mà thôi. Tuy nhiên, không chịu im lặng bỏ cuộc, anh quay gót mà không nói thêm lời
nào. Vì vậy, khi đi dạo quanh trung tâm mua sắm, Masachika bắt đầu nghĩ về một món
quà.
“Ồ, một cây nến thơm thì sao?”
"Mùi hương thì tùy người, liệu cô ấy có vui vẻ nhận được cái đó không?"
"Vậy còn chiếc đồng hồ cát thời trang đó thì sao...? "
"Trang trí nội thất phụ thuộc vào bầu không khí của căn phòng, nhớ không?"
"Một cuốn lịch có hình những chú chó... "
"Nếu cô ấy đã có lịch thì sao?"
“Còn cục sạc dự phòng màu hồng đáng yêu đằng kia thì sao ...?”
"Chọn một món quà bị ảnh hưởng bởi sự lựa chọn của tôi hả? Điều đó có thỏa mãn
lòng kiêu hãnh của anh trai em không?"
"Ồ, ừm, xà phòng tốt cho da à?"
"Tặng đồ tắm cho một cô gái là một chàng trai thì có hơi đáng sợ. Nó có thể truyền tải
một thông điệp như 'Tôi muốn bạn có mùi như thế này', và hơn nữa, nếu đó là xà
phòng, không chỉ Ayra -san mà cả gia đình cô ấy cũng sẽ như vậy." dùng hết đi."
"...Chỉ để chắc chắn thôi, phụ kiện có thể có ý nghĩa kỳ lạ, phải không? "
"Có thể. Hơn nữa, em nghi ngờ Onii-chan thân yêu của em có thể chọn thứ gì đó hợp
khẩu vị."
“Chà, nếu vẫn thất bại, sao không chơi an toàn với đồ ngọt nhỉ...? "
“Chạy trốn bằng cách tặng quà tiêu hao à?”
"Sao cũng được, thế còn thứ gì đó từ danh mục quà tặng thì sao ?"
"Không phải anh đang tránh việc tự mình chọn đồ sao? Hơn nữa, học sinh trung học
thường không tham khảo catalog khi chọn quà, đúng không ?"
Từng cái một, mọi đề nghị đều bị bác bỏ, và sự tự tin của Masachika vào sở thích của
chính mình đã bị nghiền nát đến mức tối đa . Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là
cố nặn ra một nụ cười trống rỗng.
"...Vậy, anh định làm gì đây, anh trai?"
Khi Yuki hỏi anh bằng ánh mắt sắc bén, Masachika đáp lại bằng cách trắng trợn lảng
tránh, sau đó cô cười khúc khích với vẻ mặt ngốc nghếch.

" Ahaha ~♪ Onii-chan chẳng biết gì cả ✩ "


" Kuh , điều đó thật dễ thương."
" Oi , bỏ nó đi."
"Nó thanh lọc tâm hồn... ! "
"Quên nó đi, quên nó đi."
Tháo kính râm ra, Yuki dùng ngón tay ấn vào giữa hai mắt khi nhìn lên bầu trời.
Masachika , cảm thấy hơi bối rối , trở lại vẻ mặt nghiêm túc. Sau đó, khi nhìn em gái
mình vui vẻ cười đùa, anh thở dài thườn thượt.
“Chà... anh đoán cuối cùng anh sẽ chỉ tặng đồ ngọt tự làm thôi... ”
" Ahh ~...Chà, không tệ. Ayra -san cũng là một người nấu ăn tại nhà giỏi nên cô ấy sẽ
đánh giá cao điều đó, và một chàng trai có thể nấu nướng hoặc nướng bánh thường
được đánh giá cao... "
"Vậy thì, hãy bắt đầu với điều đó... "
Cuối cùng, sau khi dành ngần ấy thời gian để quan sát xung quanh, họ cũng kết thúc
mà không mua được gì cả. Khi Masachika cảm thấy nhẹ nhõm, Yuki nhẹ nhàng nhún
vai.
"Chà, em đã nói rất nhiều rồi, nhưng... thực sự, em không nghĩ thứ anh đưa ra sẽ thứ
gì đó quan trọng đến thế, anh biết không?"
"Huh?"
Nhướn mày bối rối, Yuki tặc lưỡi, khua khoắng ngón trỏ và mỉm cười giải thích.
"Việc cho đi không phải là về vật chất được gọi là 'món quà', mà là về trái tim, anh trai
ạ."
“Nói cách khác, anh cần phải đặt cả trái tim mình vào đó? Đó là lý do tại sao em đề nghị
anh tự làm một món gì đó phải không? ”
Trước lời nói của Masachika , Yuki giơ cả hai tay lên ngang vai và thở dài.
“Không chỉ có vậy, phải không...? Điều em đang nói là truyền đạt cảm xúc của anh
thông qua lời nói và hành động.”
Khi nghe điều này, Masachika cuối cùng cũng hiểu Yuki đang muốn nói gì, khiến má
anh bất giác co giật. Trước phản ứng này, Yuki nở một nụ cười ranh mãnh, đặt ngón trỏ
lên môi và thì thầm tinh nghịch.
"Nếu bạn làm những gì chúng tôi đã làm hàng năm... sự ưa thích của Ayra–san dành
cho anh sẽ tăng vọt, dẫn đến việc mở khóa sự kiện ngay lập tức, anh biết không? "
Điều cô ấy đang đề cập đến là một điều đã trở thành truyền thống giữa anh chị em,
được Yuki bắt đầu từ một thời điểm nào đó như một lời hứa khi tặng quà sinh nhật. Tuy
nhiên...
" ...Không thể nào, anh không thể làm điều đó trước mặt người khác."
Khi Masachika căng thẳng bác bỏ, Yuki vòng tay qua vai anh với vẻ mặt ác ý.
“Nào, nào, anh trai của em, em sẽ khéo léo hỗ trợ về vấn đề đó... Em đảm bảo sẽ tạo
ra bầu không khí vui vẻ cho hai người trong ngày hôm đó, được chứ?”
"Chà, thật đáng tin cậy - nhưng không ai hỏi cả."
Với vẻ mặt ngơ ngác, Masachika nhìn Yuki bằng ánh mắt hoài nghi ở cự ly gần. Bỏ qua
điều này, Yuki chỉ vào thang cuốn với nụ cười toe toét. "Chà, để làm cho nó hoàn hảo
khi thời cơ đến, đã đến lúc cho việc tiếp theo trong chương trình nghị sự của chúng ta:
quần áo ."
"Quần áo ? "
Khi Masachika đặt câu hỏi về điều cô ấy đang cố gắng truyền đạt, Yuki nhướn mày đến
mức chúng nhô ra ngoài chiếc kính râm quá khổ của cô khi cô tuyên bố,
"Đồ ngốc! Mặc áo khoác trang trọng là điều bắt buộc trong một bữa tiệc, anh biết
không!?"
“Ồn ào quá, đừng hét vào tai anh... Đợi đã, không, hả? Ý anh là, đây chỉ là một bữa tiệc
sinh nhật thôi phải không? Hơn nữa, còn do một gia đình trung lưu tổ chức.”
"Cho dù đó là từ một gia đình trung lưu hay bạn cùng lớp, khi được mời, anh phải mặc
trang phục lịch sự. Anh sẽ gặp bố mẹ của Ayra -san, anh biết không?"
Masachika vô tình nao núng trước nhận xét đó.
Đúng vậy, cậu ấy đã chào hỏi ngắn gọn với mẹ của Alisa trong buổi họp phụ huynh-
giáo viên, nhưng trong bữa tiệc sinh nhật này, rất có thể cậu cũng sẽ gặp bố của Alisa.
Là đối tác duy nhất của con gái ông đang tranh cử, cậu phải giới thiệu bản thân một
cách đàng hoàng.
"...Đúng vậy."
"Trời ạ, bình tĩnh lại... Được rồi, đi thôi, đi thôi ."
"...Ừ”
Dưới sự thúc giục của cô em đáng tin cậy của mình, Masachika tiến tới khu vực trang
phục lịch sự dành cho nam giới. Cuối cùng anh ấy mua một số quần áo mà Yuki đã
chọn, rồi theo dòng người, họ đi đến khu vực quần áo nữ. Khi đi theo Yuki, anh tình cờ
liếc nhìn bảng giá gần đó và chợt nhận ra điều gì đó.
"Chờ một chút. Anh không mang đủ tiền mua quần áo cho cả hai chúng ta, em biết
không?"
"Hửm ?"
Bất ngờ phải đối mặt với khoản chi tiêu ngoài dự kiến cho quần áo của mình,
Masachika nhận ra mình chỉ còn khoảng hai nghìn yên trong ví. Với số tiền này, anh
cảm thấy không yên tâm khi mua quần áo cho Yuki. Tuy nhiên, Yuki đáp lại bằng cách
lắc nhẹ điện thoại.
"À, hầu hết các cửa hàng quanh đây hiện nay đều chấp nhận thanh toán điện tử. Để đề
phòng, em đã nạp hơn 100.000 yên vào tài khoản của mình."
"Thật sao...? Đợi đã, vậy tại sao em lại phải nhờ bố đi lấy ví?"
" ... Teehee ~"
Đáp lại sự quan sát bình tĩnh của Masachika , Yuki tinh nghịch lè lưỡi và gõ nhẹ vào
đầu cô. Nhìn cô bằng ánh mắt ngơ ngác, Masachika do dự một lúc trước khi mở miệng.
"...Về mẹ, mẹ thực sự cảm thấy không khỏe à?"
Khi Masachika nói, Yuki, người đang kiểm tra quần áo cẩn thận, sững người. Chỉ riêng
phản ứng đó thôi cũng đủ thuyết phục anh hoàn toàn. Để quên ví ở nhà chỉ là cái cớ.
Yuki muốn bố ở bên cạnh mẹ. Nói cách khác... Yumi cần Kyotarou .Đúng như mình
nghĩ, nó là vậy đó ...
Masachika nhớ lại cuộc trò chuyện giữa bố mẹ họ mà anh tình cờ nghe được ở bệnh
xá. Rất có thể Yumi đang cần sự giúp đỡ về mặt tinh thần-
“Không, mẹ hoàn toàn ổn... ”
Masachika cảm thấy trống rỗng khi Yuki phủ nhận hoàn toàn suy đoán của mình bằng
giọng điệu nghi ngờ. Khi anh chớp mắt liên tục với Yuki, cô ngẩng đầu lên, nghiêng đầu
đầy nghi ngờ.
"Tại sao cuộc trò chuyện lại diễn ra ở đó? Chà, em không thể không ngạc nhiên khi
Onii-chan , trong số tất cả mọi người, lại bắt đầu nói về mẹ . "
"Không, đó là... "
Đôi mắt của Yuki ngước nhìn cậu vẫn ẩn sau cặp kính râm khiến chúng không thể đọc
được. Masachika thấy mình không thể hiểu được suy nghĩ của cô.
"Chà~, em không biết anh đang hiểu lầm điều gì, nhưng mẹ hoàn toàn ổn? Ồ, bộ trang
phục này trông đẹp đấy."
Tuy nhiên, khi Yuki nhanh chóng gạt chủ đề này và quay mặt đi,
Masachika theo bản năng cảm thấy rằng mình đang bị "né tránh".
“Ồ, tôi thử cái này được không~?”
"Vâng, mời đi lối này~ "
Và trước khi anh có thể theo đuổi vấn đề, Yuki đã đi về phía phòng thử đồ, khiến
Masachika không còn nơi nào để với tới với bàn tay dang rộng của mình.
"Xin hãy đi lối này, thưa anh~"
"Ồ cảm ơn... "
Được các nhân viên mời đến chiếc ghế gần phòng thử đồ, Masachika ngồi xuống. Sau
đó, tựa khuỷu tay lên đùi và dùng tay ấn vào trán,
“...”
Masachika bằng cách nào đó cảm nhận được rằng Yuki đang nói dối. Hơn nữa, có cảm
giác như em ấy đang chủ động tránh né thứ gì đó mà em ấy không muốn cậu chạm
vào. Sau tất cả, mẹ... Nhưng ngay cả khi đó là trường hợp. Masachika có thể làm gì ?
Cậu vẫn có một sự oán giận nhất định đối với Yumi , vì vậy ngay từ đầu cậu đã không
thực sự muốn làm bất cứ điều gì cho cô ấy. Yuki biết điều này, có lẽ đó là lý do tại sao
em ấy không nói gì, tìm kiếm sự giúp đỡ từ Kyotarou thay vì Masachika .Được rồi ... Bố
đã đi . Không có gì mình có thể làm. Cậu không thể làm bất cứ điều gì, và cậu thậm chí
không muốn. Có thực sự đúng khi hỏi Yuki, ưu tiên lợi ích của cậu, khi cô ấy rõ ràng
không muốn cậu đề cập đến chủ đề này? Nếu Yuki muốn giấu kín những gì đang xảy ra
thì mong muốn của em ấy có nên được tôn trọng không? Thay vào đó, điều Masachika
nên làm là cống hiến hết mình để đảm bảo Yuki có một khoảng thời gian vui vẻ...
“...Thật là một cái cớ chết tiệt.”
Lẩm bẩm điều này một cách lặng lẽ, nghiền nát những gì mình thực sự cảm thấy,
Masachika đứng dậy, gãi gãi mái tóc rối bù của mình. Di chuyển trước một chiếc gương
gần đó, anh điều chỉnh lại vẻ mặt méo mó đầy vẻ tự giễu và ghê tởm bản thân . Như
mọi khi, cậu cố gắng che đậy nó bằng nụ cười ngớ ngẩn, vô tư thường ngày của mình.
" Haah ... Ờm, mình đoán là nó như thế này."
Cậu thở dài một hơi và chuẩn bị quay lại chỗ ngồi thì một tủ quần áo xoay bên cạnh
máy tính tiền lọt vào mắt anh.
"...Nghiêm túc hả?"
Giọng nói của anh vô tình vang lên. Sau đó, như thể bị cuốn hút, anh tiến lại gần và
xem xét nó trên tay. Sau khi liếc nhìn phòng thử đồ nơi Yuki bước vào... thấy cô vẫn
chưa bước ra, anh nhanh chóng đi về phía máy tính tiền.
Mặt khác...

(Ahhh ~, thật đáng ngạc nhiên. Được cứu bởi chiếc kính râm của mình... Không, có lẽ
anh ấy đã nhìn thấu nó.)
Bên trong phòng thử đồ, Yuki không thể chống đỡ được đòn tấn công bất ngờ của anh
trai mình, mím môi cay đắng. Suy đoán của Masachika là đúng. Kể từ hội thao, Yumi
ngày càng lơ đãng, thiếu tập trung trầm trọng. Ngay cả từ góc độ của Yuki, cô ấy nghĩ
rằng mẹ nên đi khám bác sĩ sẽ tốt hơn. Tuy nhiên, bản thân Yumi không hề hay biết
điều này và khẳng định rằng cô chỉ đang chìm đắm trong suy nghĩ mà thôi. Nó thật khó
khăn.
(Ngay cả tôi ... cũng không muốn nghĩ rằng mẹ bị bệnh, nhưng...)
Tuy nhiên, nhìn Yumi gần đây khiến lòng cô tràn đầy lo lắng. Nhưng cô không thể trút
nỗi lo lắng đó lên Masachika . Nếu làm vậy, Masachika chắc chắn sẽ lo lắng, chìm đắm
trong sự ghê tởm và hối hận.
(Vì Nii- sama ...Mình muốn anh ấy luôn mỉm cười.)
Đó là mong muốn của Yuki. Nền tảng không thay đổi của con người hiện tại của Yuki.
" Haaaah ... "
Cô thở ra một hơi nhỏ mà bên ngoài không hề nghe thấy, và quyết định thay quần áo
ngay bây giờ. Vì cô bước vào phòng thử đồ với tư cách là đang thử quần áo mới nên
cô không thể nán lại lâu được. Cởi mũ và kính râm, cô cởi áo, áo sơ mi và quần dài.
Trong gương phản chiếu một thân hình tổng thể nhỏ nhắn, gầy gò. May mắn thay, ngực
và mông của cô đã phát triển bình thường nên không hẳn là một vóc dáng gầy gò.
Nhưng dù vậy, sau khi cởi bỏ quần áo, ấn tượng về thân hình thon thả vẫn không thể
xóa nhòa.
(Nhìn các thành viên trong gia đình tôi , nói về mặt di truyền , lẽ ra mình phải lớn hơn ...
Có lẽ đó là vì tôi đã nằm liệt giường khi còn nhỏ .)
Không phải là cô ấy khó chịu về hình dáng cơ thể của mình. Nhưng nhìn cơ thể này
dường như không phát triển dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, cô cũng cảm
thấy tiếc cho gia đình mình đã phải lo lắng. Đặc biệt là mẹ cô, người luôn quan tâm đến
cơ thể của cô như một người mẹ.
“...”
Yuki vẻ mặt oán hận nhẹ nhàng sờ lên phần bụng dưới gầy gò của mình.
(Nhanh lên nào... Tôi muốn trở thành người lớn.)
Nhanh chóng, để trấn an gia đình cô.
Một điều ước mà cô đã ấp ủ từ lâu. Nhưng cơ thể này như đang chế giễu những cảm
xúc đó, không chịu lớn lên. Và trái tim bị ràng buộc bởi một cơ thể như vậy vẫn còn đó,
một phần vẫn hồn nhiên như một đứa trẻ. Tuy nhiên, cô không có ác cảm đặc biệt ở
tuổi thanh thiếu niên hay sự xấu hổ đối với người thân của mình. Cô thậm chí chưa bao
giờ có bất kỳ tình cảm lãng mạn nào với người khác giới. Trên thực tế, cô ấy thậm chí
chưa bao giờ nhận thức được bất kỳ ham muốn tình dục nào.
“...”
Cô nghiến răng và bốc đồng định đấm vào bụng dưới của mình... nhưng ngay trước khi
thực hiện, cô đã kìm lại, hạ nắm đấm xuống.
" Suu ... fhuu ... "
Hít một hơi thật sâu, cô kìm nén những đợt sóng đang ập vào trái tim mình. Cho dù cô
có oán hận bản thân đến thế nào đi chăng nữa thì những đặc điểm vốn có của cô cũng
sẽ không thay đổi. Cơ thể này, trái tim này, sự thật về việc trở thành em gái của
Masachika - không gì trong số đó sẽ thay đổi. Đối mặt với hiện thực phũ phàng, cô áp
trán mình thật chặt vào gương.
Và trong khi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của chính mình, cô lẩm bẩm.
"Không sao đâu... mình ...mình ổn mà..."
Cô nhắm chặt mắt lại, tự trấn tĩnh. Cô không muốn làm anh trai mình lo lắng. Cô ấy
phải là cô em gái ngốc nghếch thường ngày, luôn mỉm cười.
" Fhuu ..."
Hít một hơi thật sâu, cô nhếch khóe miệng lên, dùng giọng nói nhẹ nhàng lẩm bẩm một
câu thần kỳ.

"( Chế độ chị em , kích hoạt ♡ )"


Những lời thốt ra đến não cô qua tai cô, và ý thức của cô chuyển đổi sau một tiếng
click. Một nụ cười tinh nghịch, thách thức tự nhiên xuất hiện trên má cô, cô không còn
quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nữa.
" Ừm , được rồi."
Hài lòng với biểu cảm phản chiếu của mình trong gương, Yuki gật đầu , thay chiếc váy
màu xanh nhạt cô mang theo và chải tóc một cách cầu kỳ.
" Hehe ... Mình thế này mới đáng yêu làm sao."
Sau đó, sau khi nở một nụ cười tinh nghịch trước gương, Yuki hăng hái lao ra khỏi
phòng thử đồ.
"Ta-da! Còn cái này thì sao?"
Đáp lại bằng nụ cười thường ngày của anh, Masachika nói, “Thật tuyệt; nó trông giống
như em là một phần của một vở kịch ở trường vậy."
" Hahaha , thế thì em sẽ cướp buổi diễn."
"Cướp buổi biểu diễn!?"
Như thể cả hai đều mong muốn điều đó, hai anh em đã trải qua khoảng
thời gian vui vẻ thường ngày bên nhau.
"Thật đấy, phiền phức quá... Chỉ vừa nhận được thông báo một tuần trước ."
Mặt khác, Sayaka lại là người đang trút nỗi thất vọng của mình tại một cơ sở thương
mại lớn khác, tách biệt khỏi nơi Masachika và Yuki đang ở. Nonoa ở gần đó, còn xa
hơn một chút, Takeshi và Hikaru có vẻ hơi khó chịu.
Tất cả họ đều được mời đến bữa tiệc sinh nhật của Alisa với tư cách là những người
bạn đã cùng nhau thành lập ban nhạc trong lễ hội trường. Tuy nhiên, do lời cầu xin nửa
thật nửa giả của Takeshi, xin lời khuyên về "quà tặng cho con gái", bốn người họ đã
cùng nhau đi mua sắm. Tất nhiên, ý định dành kỳ nghỉ với Sayaka của Takeshi đã được
hiểu rõ, Hikaru và Nonoa cũng biết điều đó. Tuy nhiên, Nonoa , người không phải là loại
người tích cực hỗ trợ do hiểu rõ tình hình, và Sayaka , người không biết gì, đã dẫn
đến...
"Chà, phía tụi mình cũng có sự chuẩn bị... Nếu không biết sở thích của Alisa, chúng ta
không thể chuẩn bị một món quà vừa ý được."
"À vâng."
Lẩm bẩm phàn nàn, Sayaka và Nonoa , những người thản nhiên đáp lại với sự đồng
tình mơ hồ, đương nhiên là ở trên sàn dành cho nữ. Tất nhiên, ngoại trừ Takeshi và
Hikaru , còn có những khách hàng nam khác, chủ yếu đi cùng bạn gái của họ. Hai
chàng trai, không thể xen vào cuộc trò chuyện của Sayaka và Nonoa , cảm thấy có
phần lạc lõng.
"Chà, phàn nàn cũng chẳng ích gì... Màu này hợp với bất kỳ trang phục nào, và nó khá
vừa vặn."
"Tuyệt. Có lẽ chúng ta đừng lấy chiếc túi 140.000 yên nhé, Alisa chắc chắn sẽ phát
hoảng đấy."
Bình luận về chiếc túi không thực tế dành cho học sinh trung học mà người thừa kế của
Taniyama Heavy Industries đã để mắt tới, Nonoa thản nhiên bước tới chỗ Takeshi và
Hikaru .
"Xin lỗi về điều này, việc mua sắm với Sayacchi luôn mất nhiều thời gian ."
"Không, ổn thôi... "
"Ừ... Ừm, tôi đoán là có nhiều cô gái như vậy ."
"Ừ, phải~? Nhưng nó không chán sao? "
“Không, chà, Sayaka có vẻ đang tận hưởng... ”
Nhìn thấy Sayaka , người trông có vẻ đang tận hưởng dù có vẻ mặt nghiêm nghị,
Takeshi cười nhẹ. Nhìn vào mặt anh, Nonoa hơi nghiêng đầu.
"Thật tuyệt khi thấy người mình thích vui vẻ phải không? Chỉ cần nhìn những biểu cảm
khác nhau của họ cũng khiến bạn hạnh phúc?"
"À, ừ... Mặc dù Sayaka thậm chí còn không cười..."
Takeshi nói có phần xấu hổ và gãi má. Đáp lại, Nonoa nhướn một bên mày.
"Thật sao? Nếu là mình, mình muốn thấy nhiều biểu cảm khác nhau của người mình
thích."
Takeshi hơi nheo mắt, gật đầu như thể đã hiểu sau một lúc.
"Tớ hiểu rồi... Đó là vì cậu muốn người cậu thích thể hiện cho cậu tất cả những biểu
cảm của họ, kể cả khuôn mặt khóc lóc và tức giận... điều đó là trưởng thành đấy ..."
“Nghe có vẻ hoàn toàn khác khi Nonoa -san nói điều đó, phải không... ?”
Ấn tượng sâu sắc, Takeshi và Hikaru gật đầu. Không trả lời, Nonoa quan sát Sayaka,
người đang nói chuyện với nhân viên cửa hàng.
Vâng, tôi muốn thấy những biểu cảm khác nhau của họ...
Ý nghĩa của cái nhìn của Nonoa . Những gì họ đã hiểu lầm về cơ bản. Takeshi và
Hikaru vẫn chưa nhận ra.

You might also like