Professional Documents
Culture Documents
Đen : nói
Kiểu pháp luật là một nhóm pháp luật có những đặc điểm cơ bản, đặc thù giống nhau, thể hiện tập trung ở cơ sở kinh tế và tính
giai cấp của pháp luật đó.
Nhờ khái niệm kiểu pháp luật mà chúng ta có thể nhận thức được một cách cụ thể là logic về bản chất và ý nghĩa xã hội của các
pháp luật được xếp trong cùng một kiểu, về những điều kiện tồn tại và phát triển của các pháp luật đó. Những thông tin đó tạo điều
kiện thuận lợi cho việc nghiên cứu, nhận thức, đánh giá, về những điểm cơ bản, đặc thù của một kiểu (nhóm) pháp luật như bản
chất, vai trò, điều kiện tồn tại và phát triển của pháp luật nào đó.
Trên cơ sở các quan điểm về hình thái kinh tế - xã hội của chủ nghĩa Mác – Lênin đã xem xét lịch sử xã hội như là một quá trình
lịch sử tự nhiên của sự thay thế một hình thái kinh tế – xã hội khác. Mỗi một hình thái kinh tế – xã hội là một kiểu lịch sử của xã hội
được thiết lập trên cơ sở của một phương thức sản xuất.
Pháp luật là một yếu tố thuộc kiến trúc thượng tầng. Bản chất, nội dung của pháp luật suy cho cùng là do cơ sở kinh tế quyết định,
vì vậy để phân loại các kiểu pháp luật đã tồn tại trong lịch sử cần dựa vào hai tiêu chuẩn: một là, dựa trên cơ sở kinh tế nào và quan
hệ sản xuất; hai là, sự thể hiện ý chí của giai cấp và củng cố quyền lợi của giai cấp nào trong xã hội.
Pháp luật phong kiến có một số đặc điểm cơ bản như mang tính đẳng cấp, đặc quyền, chịu ảnh
hưởng sâu sắc của các tư tưởng tôn giáo, có các hình phạt dã man, tàn bạo, phát triển không toàn
diện (nặng về hình sự, nhẹ về dân sự; nặng về công pháp, nhẹ về tư pháp), thể hiện sự bất bình đẳng
về giới tính.
Khác với pháp luật chủ nô, pháp luật phong kiến được xây dựng trên cơ sở chế độ sở hữu tư nhân
của địa chủ, quý tộc phong kiến về tư liệu sản xuất chủ yếu là ruộng đất và sự bóc lột nông dân
thông qua chế độ tô, thuế. Pháp luật phong kiến có đặc điểm sau: