Professional Documents
Culture Documents
Xem Mắt written by Nguyễn Lê Trung Kiên
Xem Mắt written by Nguyễn Lê Trung Kiên
written by
Nguyễn Lê Trung Kiên
Chàng trai Đan muốn về nhà sau hai năm cắt đứt liên lạc để thông
báo với gia đình về việc hoá trị của mình nhưng lại bị mẹ kéo đi
xem mắt.
Synopsis:
Đan gọi về nhà để thông báo với mẹ về việc mình sẽ trở về, cậu
định thông báo về bệnh và việc hoá trị của mình. Tuy nhiên, khi
trở về nhà cậu lại hứng chịu sự cay nghiệt của cha sau khi cắt
đứt liên lạc với gia đình kể từ lần công khai đồng tính vào hai
năm trước. Thế nhưng khi chưa dám nói về việc hoá trị, mẹ của
BÀ THANH (O.S)
A lô, Đan hả con?
ĐAN
Mẹ ơi, chắc là ngày mốt con về nhà
một ngày, có được không mẹ?
BÀ THANH (O.S)
Con về đi, chắc ổng không giận con
nữa đâu.
Đan ho gắt nên để điện thoại ra xa, cậu ấy đứng lên bật công
tắc đèn lớn rồi đi lòng vòng.
ĐAN
Dạ, con cũng nhớ nhà, con muốn về.
BÀ THANH (O.S)
Mẹ cũng nhớ con, lâu lắm rồi con
không gọi cho mẹ, giọng của con mẹ
còn không được nghe huống chi là
gặp mặt. Mà con có thèm ăn cái gì
không để mẹ nấu?
ĐAN
Mẹ nấu mấy món nhà mình hay ăn là
được rồi.
BÀ THANH (O.S)
Vậy thì con có thu xếp về nha con.
ĐAN
Dạ, vậy con cúp máy nha.
Tiếng tút tút cúp máy làm cho Đan bị giật mình.
Đan thu xếp quần áo vào chiếc vali nhỏ, rồi để tờ giấy kết
quả
xét nghiệm lên trên đống quần áo rồi đóng chiếc vali lại.
Đột nhiên Đan ho dữ dội, cậu lấy tay che miệng, rồi nhả ra
một nắm máu.
vali. Ông Hùng (50), bố của Đan, không thèm nhìn mặt cậu, còn
cậu chỉ biết cúi đầu không dám nhìn ai.
ÔNG HÙNG
Sao không đi luôn đi.
BÀ THANH
(Nói với ông Hùng)
Thôi đi ông, lâu lắm nó mới về...
ÔNG HÙNG
(Tức giận)
Lúc đó mày vẫn chưa trả lời ba, tại
sao mày lại thành ra như vầy?
ĐAN
(Cúi đầu)
Con đi vô phòng cất đồ đây
ÔNG HÙNG
(Quát lớn)
Mày đứng lại.
Đan kéo vali đi mà không nhìn lại.
Ông Hùng đứng bật lên định đi theo nhưng bị bà Thanh ngăn
lại, cả hai vùng vằn cho đến khi Đan đóng sầm cửa lại.
Bà Thanh (49) mở cửa bước vào, rồi ngồi lên giường của Đan,
bà vỗ nhẹ vào bắp tay của Đan.
BÀ THANH
Đan, ra ăn cơm trưa nè con.
Đan từ từ ngồi dậy, cậu uể oải, thở dài, rồi ho liên tục.
BÀ THANH (CONT'D)
Mùa này dễ bị cảm lắm, không cẩn
thận là bị liền nè thấy chưa.
ĐAN
Ra ngoài với con đi mẹ.
Bà Thanh cầm lấy tay của Đan.
BÀ THANH
Từ từ đã con, nghe mẹ nói nè, xíu
nữa ổng có nói gì con ráng nhịn một
tiếng để ổng đỡ giận nha con. Ổng
thấy con về ổng cũng mừng dữ lắm,
chỉ là ổng còn khó chịu vụ bữa
trước, có gì con cứ...
3.
Bà Thanh nhìn ông Hùng, rồi lại nhìn sang Đan đang tập trung
ăn.
BÀ THANH
Đan ơi, tối nay mẹ có hẹn, con đi
với mẹ được không.
ĐAN
(Không chú ý đến bà Thanh)
Mẹ hẹn với ai vậy? Để con chở mẹ
tới rồi về liền, có gì mẹ gọi con
ra rước.
BÀ THANH
Con vô với mẹ luôn. Chút tối ăn bận
cho lịch sự vô.
Đan không trả lời.
BÀ THANH (CONT'D)
À, việc của con trên Sài Gòn có ổn
không? Con còn làm chỗ cũ không
con?
ĐAN
Con đổi chỗ làm rồi.
BÀ THANH
Sau này con phải gọi cho mẹ hằng
tuần, về nhà thường xuyên. Đừng có
như hai năm rồi, mẹ gọi không nhấc
máy, nhắn tin không trả lời, con
cũng chuyển luôn chỗ ở, con sống
hay chết mẹ cũng không biết.
Đan không trả lời.
ĐAN
Con ở nốt bữa nay mai lại lên Sài
Gòn rồi, không dám ở lại lâu đâu
ba.
BÀ THANH
Thôi được rồi, Đan.
Đan ngồm ngoàm ăn cho xong chén cơm của mình. Cậu đứng dậy tự
bỏ bát cơm của mình vào bồn rửa.
ĐAN
Con về phòng trước.
Ông Hùng nhìn bà Thanh, rồi cũng đứng lên bỏ đi, để lại một
mình bà ngồi giữa phòng.
Bà Thanh rầu rĩ, dọn dẹp bàn ăn.
ĐAN
Con đâu cần biết nhỏ đó làm chi đâu
mẹ.
BÀ THANH
Thì biết đâu được con vừa mắt, rồi
cũng suy nghĩ lại, cho gia đình
mình, rồi cho con nữa. Con cứ như
vầy hoài mẹ không yên lòng.
ĐAN
Vậy là hôm nay mẹ đưa con đi xem
mắt đó hả?
BÀ THANH
Sao mà gọi là xem mắt được con, thì
cũng tạm coi như là cho hai đứa gặp
nhau thôi, biết đâu được con à.
5.
BÀ THANH
Con vào trong luôn nha. Đi gửi xe
đi, mẹ vô trước. Đừng có đi về đó.
ĐAN
Con biết rồi.
Bà Thanh đi vào bên trong quán nước, còn Đan chạy đi cất xe.
DUNG
Dạ.
BÀ THANH (CONT'D)
(Nói với Dung)
Bây giờ thằng Đan công việc của nó
cũng đang ổn định lắm, vừa mới ra
trường là nó đã được tuyển rồi,
nó...
ĐAN
Con sắp nghỉ việc rồi.
Cả ba người đều im lặng.
DUNG
(Nói với Đan)
Vậy anh định đổi công ty à?
ĐAN
Không, mình nghỉ làm luôn, chắc
cũng không làm cái gì nữa.
BÀ THANH
Con nói cái gì vậy Đan, mẹ đang
nghiêm túc đó, đừng có giỡn.
Đan ho mạnh, liên tục.
ĐAN
(Nói với bà Thanh)
Con không giỡn.
Bà Thanh tức giận lườm Đan.
BÀ THANH
(Nói với Dung)
Chắc là dạo này con trai cô hơi
stress, con thông cảm.
7.
DUNG
Dạ con hiểu.
ĐAN
Mẹ sao vậy?
BÀ THANH
Sao không lúc nào con muốn làm cho
mẹ hài lòng vậy hả? Mẹ chỉ muốn con
thử cởi mở thêm một chút mà cũng
không được hay sao?
ĐAN
Con không thích. Ngay từ đầu con đã
nói là con không thích rồi, tại mẹ
cứ ép con thôi. Nếu mẹ thấy con khó
chịu quá thì thôi.
BÀ THANH
Thôi được rồi, con muốn thì cứ về
Sài Gòn đi mẹ không cản nữa.
Đan nhẹ nhàng bước vào phòng. Một lúc sau lại kéo vali ra.
Đan mở chiếc vali, đưa cho bà Thanh tờ giấy xét nghiệm.
ĐAN
Chắc là tháng sau con phải hoá trị
rồi, con chỉ muốn về báo với ba mẹ
chuyện này thôi, mà tới bây giờ con
vẫn chưa nói ra được.
Bà Thanh nghẹn ngào, khóc lớn, ông Hùng nghe thế cũng chạy
ra.
ÔNG HÙNG
(La lớn)
Chuyện gì?
Bà Thanh đưa cho ông Hùng tờ giấy kết quả xét nghiệm, cả hai
lặng đi, ngồi bệch xuống sàn.
8.
ĐAN
Là sao nữa vậy mẹ?
BÀ THANH (O.S)
Bả có thằng con trai mẹ nhìn ưng
lắm, đi làm quen thử coi sao, mốt
đang trị bệnh sao mà đi được nữa.
ĐAN
(bật cười)
Thôi được rồi con tắt máy đó nha.
Đan nằm xuống, mỉm cười, nhắm mắt ngủ.