Professional Documents
Culture Documents
HS Ngư I Lái Đò
HS Ngư I Lái Đò
c. Nổi bật độc nhất ở người lái đò là phong thái của một nghệ sĩ tài hoa.
Trong NLĐSĐ tác giả xây dựng hình tượng một người lao động tuyệt đẹp với một tên
gọi thật trân trọng “ tay lái ra hoa”.Với NT ông quan niệm về nghệ sĩ rất đặc biệt, NT cho rằng
nghệ sĩ có thể làm bất cứ ngành nghề gì, lĩnh vực gì miễn là đạt đến trình độ tinh vi, điêu luyện
thuần thục tài hoa tinh xảo. Qua ngòi bút của NT, NLĐ là nghệ sĩ trong nghệ thuật vượt thác.
Với một tay lái điêu luyện đạt đến đỉnh cao nghệ thuật chèo đò mới giúp ông chiến thắng thần
sông thần đá nơi cái cửa ải nước SĐ hung bạo này. Nhà văn đã có cách so sánh thật độc đáo.
NT so sánh người lái đò với người lái xe, nhưng người lái xe , khi lái xe trên đường bộ còn có
nhiều thứ khác hỗ trợ , còn có chỗ để bám víu “phanh chân, phanh tay có tiến, co lùi” còn
người lái đò trên thác nước “ cái thuyền mà lao xuống thác thì chả có cái phanh nào cả chỉ
có lao đi chứ không có lùi lại không lao trúng tim luồng nước thì thuyền quay ngang mà
ụp chứ không có lùi gì cả" quy luật ở trên con sông Đà là thứ quy luật khắc nghiệt. Một chút
thiếu bình tĩnh, thiếu chính xác, hay lỡ tay, quá đà đều phải trả giá bằng mạng sống. Mà ngay ở
những khúc sông không có thác nó dễ dại tay dại chân và buồn ngủ như “người Mèo kêu mỏi
chân khi dẫm lên đồng bằng thiếu dốc thiếu đèo”. Chung quy lại, nơi nào cũng nguy hiểm.
Ông lái đò vừa thuộc dòng sông, thuộc quy luật của lũ đá nơi ải nước hiểm trở này, vừa
nắm chắc binh pháp của thần sông thần đá. Vì thế, vào trận mạc, ông thật khôn khéo, bình tĩnh
như vị chỉ huy cầm quân tài ba. Mọi giác quan đều hoạt động trong sự phối hợp nhịp nhàng,
chính xác.
+Ở vòng vây thứ nhất dù bị thương nhưng “ trên cái thuyền sáu bơi chèo vẫn nghe rõ
tiếng chỉ huy ngắn gọn tỉnh táo của người cầm lái”. Phá xong vòng vây thứ nhất, ông phá
luôn vòng vây thứ 2. NLĐ khôn khéo làm chủ con sóng với phong thái tự do chủ động. Lúc thì
ông cưỡi lên con thác chặt đôi luồng sóng, lúc thì ông rải bơi chèo đứa thì ông đè sấn lên mà
chặt đội ra để mở đường tiến …
+ Đến vòng thứ 3 chất tài hoa nghệ sĩ ở NLĐ được bộc lộ một cách thật trọn vẹn. Nguyễn
Tuân miêu tả dòng sông Đà "bên phải, bên trái đều là luồng chết" người lái đò đã đổi chiến
thuật, “đánh nhanh thắng chắc” “cứ phóng thẳng thuyền chọc thủng cửa giữa…thuyền vút
qua cổng đá cánh mở cánh khép …Thế là hết thác” ông lái đò phải vận dụng tài năng nghề
nghiệp của mình, nâng thuyền của mình lên mặt nước như nghệ sĩ lái mô tô bay trong không
trung để "xuyên qua mặt nước"...những động từ mạnh "vút" , "xuyên" lặp đi lặp lại nhấn mạnh
tốc độ lái thuyền nhanh mạnh, cộng với nhiều phép so sánh liên tiếp khiến người đọc vừa cảm
nhận được độ nhanh mạnh vừa cam nhận được sự khéo léo của con thuyền trong hướng đi luồn
lách tránh đội quân đá đông đúc hiểm ác. Nghệ thuật lái thuyền của NLĐ đến đây khiến người
đọc hoàn toàn tâm phục, khẩu phục. Đúng là ông lái đò đã đạt đến mức nghệ sĩ trong nghề
nghiệp của mình. Mới đọc tưởng đây là cuộc chiến không cân sức nhưng cuối cùng phần thắng
đã thuộc về con người
Sau cuộc vượt thác mọi nguy hiểm như tan biến, NLĐ hiện lên ung dung, thanh thản như
chưa từng có gì xảy ra “Sóng thác xèo xèo tan ra trong trí nhớ. Sông nước lại thanh bình.
Đêm ấy nhà đò đốt lửa trong hang đá, nướng ống cơm lam và toàn bàn về cá anh vũ, cá dầm
xanh, về những cái hầm cá hang ca mùa khô nổ những tiếng to như mìn bộc phá rồi túa ra
đầy tràn ruộng. Cũng chả thấy ai bàn thêm một lời nào về cuộc chiến thắng vừa qua nơi ải
nước đủ tướng dữ quân tợn vừa rồi”. Như những nghệ sĩ chân chính, sau khi vắt kiệt sức mình
để thai nghén nên tác phẩm không mấy ai tự tán dương về công sức của mình. Nhà văn Nguyễn
Tuân đưa ra một lời nhận xét “Cuộc sống của họ là ngày nào cũng chiến đấu với sông Đà dữ
dội, ngày nào cũng giành lấy sự sống từ tay những cái thác, nên nó cũng không có gì là hồi
hộp, đáng nhớ… Họ nghĩ thế, lúc ngừng chèo”. Nhà văn khi miêu tả dòng SĐ thiên biến vạn
hóa, mỗi chổ như một cái bẩy riêng nguy hiểm khó lường cũng là nhằm mục đích làm nổi bật
tay lái tài hoa của con người. Mỗi nét hiểm của SĐ ông lái đò đều có cách ứng xử riêng. Qủa
thật người lái đò anh hùng có lẽ dế thấy, nhưng nhìn người lái đò tài hoa, người lái đò nghệ sĩ
chỉ có Nguyễn Tuân mà thôi.
NLĐSĐ của NT mang trong mình vẻ đẹp của người dân lao động cần cù, dũng cảm trong
cuộc sống bình dị, hi sinh cống hiến thầm lặng cho đất nước
*Nghệ thuật:
- Sử dụng những ví von, so sánh, tương phản đối lập, tưởng tượng độc đáo bất ngờ thú vị
- Từ ngữ phong phú sống động, giàu hình ảnh và có sức gợi cảm cao.
-Câu văn đa dạng, nhiều tầng bậc, giàu nhịp điệu
*Nội dung: Tùy bút NLĐSĐ đã trở thành một thiên anh hùng ca ca ngợi vẻ đẹp hào tráng của
con người trong cuộc chiến đấu chinh phục thiên nhiên. Với quan niệm thẩm mĩ mới mẻ, tích
cực của NT, người lái đò nơi thượng nguồn Tây Bắc thực sự là một nghệ sĩ tài hoa, một anh
hùng sông nước khi hàng ngày phải chiến đấu và luôn phải chiến thắng thiên nhiên bằng trí tuệ,
sự khéo léo sức mạnh của mình. Qua nhân vật ÔLĐ nhà văn bộc lộ thái độ yêu mến, cảm phụ
tự hào về người lao động “ ông lái đò là chất vàng mười trong tâm hồn con người Tây Bắc”.
Nguyễn Tuân đích thực là một nghệ sĩ tài hoa bậc thầy trong việc ngợi ca những con người lao
động gian lao nguy hiểm nhưng đầy vinh quang.