Professional Documents
Culture Documents
BÀI VIẾT SỐ 5
Đề: Cảm nhận phần đầu bài Vội vàng (Xuân Diệu) từ Tôi muốn…mới hoài xuân.
Bài làm:
Cuộc sống là bản hòa tấu tuyệt vời, sự hòa thanh giữa nhiều nốt nhạc, những giai
điệu và thanh âm. Có những nốt nhạc cao vút, vang lên giữa không gian khiến tâm hồn
con người cứ mãi mơ về một miền xa xôi nào đó. Thế nhưng, cũng có những thăng trầm,
khoảng lặng khiến tâm hồn con người cứ mãi buông lơi trong từng nhịp điệu thảnh thơi
của cuộc sống. Văn học cũng vậy, đó là cái nhìn của nhà văn, nhà thơ theo nhiều góc độ
khác nhau. Xuân Diệu là một trong những nhà thơ đi đầu trong phong trào Thơ mới, là
một cái tôi đầy bản lĩnh. Vội vàng là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Xuân Diệu,
thể hiện quan niệm nhân sinh rất riêng. Và tất cả những điều đó được đúc kết trong mười
ba câu thơ đầu: Tôi muốn…mới hoài xuân.
Trong giai đoạn 1932-1945, trên thi đàn văn học Việt Nam xuất hiện phong trào
Thơ mới. Mỗi nhà thơ đều đề ra một hướng đi nghệ thuật rất riêng. Họ đi tìm cấu từ mới,
chất liệu mới, thi liệu mới nên người đời gọi họ là những nhà thơ mới. Chúng ta không
thể không nhắc đến Hoài Thanh với nhận định của ông về những nhà thơ mới trong cuốn
Thi nhân Việt Nam: Đời chúng ta nằm trong vòng chữ tôi, mất bề rộng ta đi tìm bề sâu.
Nhưng càng đi sâu càng lạnh, ta thoát lên tiên cùng Thế Lữ, phiêu lưu trong trường tình
cùng Lưu Trọng Lư, điên cuồng cùng Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên, đắm say cùng Xuân
Diệu. Xuân Diệu là một trong những người đi đầu trong phong trào Thơ mới. Ông được
mệnh danh là Ông vua của mảng thơ tình, Hoàng tử tình yêu và là Nhà thơ mới nhất
trong các nhà thơ mới. Huy Cận được xem như là một cặp song trùng với Xuân Diệu.
Nếu nói Huy Cận là nhà thơ của trời, thì Xuân Diệu là nhà thơ của đất. Huy Cận luôn bị
ám ảnh bởi không gian bao la rợn ngợp còn Xuân Diệu lại bị ám ảnh với bước đi của thời
gian. Thơ Xuân Diệu là một nguồn sống dạt dào chưa từng thấy ở chốn non nước lặng lẽ
này, Xuân Diệu say đắm tình yêu, sắc trời, sống vội vàng, cuống quýt và muốn tận hưởng
cuộc sống ngắn ngủi của mình.
Chúng ta đều biết rằng Xuân Diệu nổi tiếng về chùm thơ tình, tuy nhiên Vội vàng
không phải là một bài thơ tình. Đây là thi phẩm gói trọn hết thảy những cung bậc cảm
xúc, cũng có thể gọi đây là bài thơ rất Xuân Diệu. Vội vàng được trích từ tập Thơ thơ- tập
thơ đầu tay của Xuân Diệu. Đó là tiếng thơ dạt dào của một tâm hồn trẻ tuổi lúc nào cũng
thèm yêu, khát sống, say đắm cuộc đời, quyến luyến cảnh sắc trần gian. Tập thơ bộc lộ
quan niệm nhân sinh mới mẻ, hình thức hấp dẫn với nhiều cách tân táo bạo, mới lạ,
nhuần nhị; đồng thời thể hiện sự cảm nhận tinh vi về sự lạnh lùng của trần gian và sự cô
đơn giữa dòng đời. Tập thơ được xem là đỉnh cao của phong trào Thơ mới. Mười ba câu
đầu là tình yêu tha thiết với cuộc sống nơi trần thế.
Trần Ngọc Bảo Khanh 11.7
Tóm lại, bốn câu thơ đầu thể hiện ý thức chiếm hữu thiên nhiên, thanh sắc và khát
khao giao cảm với đời và tinh thần của một hồn thơ đầy cá tính.
Nói như nhà phê bình văn học Diệp Tiếp: Thơ là tiếng lòng. Nói như Tố Hữu: Thơ
chỉ bật ra khi trong tim anh mọi thứ đã thật ứ đầy. Thơ là một dòng chảy của cảm xúc.
Nếu như Thế Lữ cũng là một nhà thơ mới, nhà thơ này có xu hướng thoát lên tiên để
quên đi hiện tại cuộc sống thì Xuân Diệu lại hoàn toàn ngược lại với Thế Lữ. Dường như
thi nhân muốn đốt chốn bồng lai để xua ai nấy về với hiện tại. Nhà thơ này vẽ nên bức
tranh thiên nhiên mùa xuân. Đó chính là thiên đường ở ngay trên mặt đất. Chín câu tiếp
theo là một bức tranh thiên nhiên mùa xuân nồng nàn, tươi mới, tràn đầy nhựa sống và có
sự hòa quyện giữa cảnh vật và con người:
Trần Ngọc Bảo Khanh 11.7
thuật chuyển đổi cảm giác thần tình chỉ bằng một từ ngon với đôi môi của người thiếu nữ.
Điều này chỉ có được khi nhà thơ bị ảnh hưởng nhiều bởi thơ ca phương Tây mà thôi.
Ông nhìn nhận mùa xuân như người con gái đang ở độ tuổi xuân thì. Xuân Diệu đã cảm
nhận thiên nhiên vạn vật bằng tất cả các giác quan. Đây là một đặc điểm dễ thấy trong
thơ ông:
Sống toàn tim! Toàn trí! Sống toàn hồn!
Sống toàn thân! Và thức nhọn giác quan
(Thanh niên-Xuân Diệu)
Vườn xuân đẹp, con người đẹp, thi sĩ đã say sưa tận hưởng vẻ đẹp của trần gian,
cuộc đời:
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Kết cấu câu thơ vô cùng khác lạ. Nó ngắt nhịp, đặt thẳng giữa câu thơ. Ta dễ dàng
hiểu ra, trong cùng một câu thơ mà lại có hai luồng cảm xúc trong trái tim Xuân Diệu.
Niềm vui của thi nhân không trọn vẹn. Nửa bên này dấu chấm là mùa xuân, nửa bên kia
là giới hạn của cuộc đời. Bài thơ này được viết khi nhà thơ hai mươi tuổi. Đây là độ tuổi
khi ông đang hừng hực sức sống. Tuy nhiên, ông đã biết tiếc nuối tuổi thanh xuân rồi.
Không phải chờ mùa xuân đi qua mới biết tiếc nuối tuổi xuân của mình. Đây là quan
niệm về thời gian, sự hạnh phúc, sự tàn phai, cũng là triết lý sống vội trong thơ Xuân
Diệu.
Khổ hai cho chúng ta thấy được rằng, bằng cách nhìn tình tứ, cảm nhận tinh tế về
thiên nhiên, con người, nhà thơ đã bày ra một bữa tiệc trần gian và niềm cảm xúc ngây
ngất trước cảnh sắc ấy.
Qua phần đầu của bài thơ Vội vàng, ta cũng có thể phần nào thấy được cái tôi đầy
hân hoan, nồng nhiệt với từng dấu hiệu của sự sống nhưng lại đầy lo âu, phấp phỏng
trước những bước đi thời gian. Càng yêu cuộc sống bao nhiêu, Xuân Diệu càng lo sợ
trước sự tàn phai của vẻ đẹp, của sự sống bấy nhiêu. Không thể thay đổi quy luật chảy
trôi của thời gian nên người thi sĩ ấy đã chủ trương sống vội, sống gấp để tận hưởng trọn
vẹn những khoảnh khắc của một thời tuổi trẻ.