Nhớ lại những kỉ niệm mùa nước Sự kiên cường của mẹ có thể sánh với
lũ về chỉ có hai mẹ con nương tựa dòng nước lũ
Năm ấy lụt to tận mái nhà Nước, nước... lạnh tê như số phận Chú ý về mốc thời gian “năm ấy”-> vì là Lắt lay còn ngọn mấy hàng cau nỗi nhớ -> không nhớ rõ năm ấy là năm Điệp từ “nước” lặp lại hai lần trên một nào chỉ nhớ năm ấy là năm “lụt to tận dòng thơ-> nước trở thành nỗi ám ảnh mái nhà” khôn cùng khi con nước hung dữ kia đã Mẹ con lên chạn - Bố đi xa nhấn chìm tất thảy sự sống. Hàng cau xanh Trong hoàn cảnh khắc nghiệt, hiểm nguy, mướt, cao vút ngày nào giờ đây chỉ còn người đàn ông – bố không ở nhà. Đối thấy “ngọn” đang “lắt lay” tìm kiếm sự diện với cảnh ngộ khó khăn chỉ có “con sống trong vô vọng với mẹ”. Nhưng mà mẹ thức ngồi canh chạn Nước lũ dâng cao, dâng lên tận mái nhà, Suốt đêm ấy mẹ không chợp mắt vì sợ có mẹ vội vàng bồng con tìm nơi trú ẩn “Mẹ điều bất trắc-> canh chừng để con tròn giấc con lên chạn”-> hy vọng mong manh ngủ. tránh được con lũ dữ Mắt mẹ trừng sâu hơn nước sâu. Bốn bề nước réo, nghe ghê lạnh Đôi mắt ấy đang tập trung cao độ dõi theo Khung cảnh xung quanh bị nhấn chìm mực nước dưới chân “chạn”-> lo lắng, đầy vào trong nước, đâu đâu cũng là nước-> tình yêu thương. một màu trắng xóa -> âm thanh ghê sợ Quay về với thực tại -> suy nghĩ về cuộc của nước lũ làm con người cũng cảm thấy đời cơ cực của mẹ-> cảm thông và thấu ớn: “nước réo, nghe ghê lạnh”-> Biện hiểu pháp tu từ nhân hóa-> mô phỏng được Vậy đó mẹ ơi, đời của mẹ thứ âm thanh dữ tợn của con lũ. Đường trơn bấu đất mẹ kiên gan Tay mẹ trùm con, tựa mẹ gà. Nuôi con lớn giữa bao cay cực Mẹ ôm chặt con trong tay, con là điểm tựa Nước lụt đời lên mẹ cắn răng. của mẹ và mẹ cũng chính là nơi an toàn nhất đối với con -> con như chú gà con Năm ấy vườn cau long mấy gốc chui rúc vào lòng mẹ, con cảm thấy an Rầy đi một dạo, trái cau còi toàn khi ở đó. Trên đầu tóc mẹ thêm chùm bạc Tình yêu thương và sự hy sinh cao cả Lụt xuống, còn vương mảnh nước soi. của người mẹ đổi với con (hành động, suy Sự xót xa của Huy Cận khi nhìn mẹ nghĩ) già sau cơn lụt Mẹ cắn bầm môi cho khỏi khóc Trong bất kì hoàn cảnh nào, dẫu có sợ hãi nhưng khi bên cạnh con, nỗi sợ hãi ấy dường như khoogn đánh gục được mẹ-> Giá trị nghệ thuật: không muốn con bấn loạn và lo lắng, mẹ “cắn bầm môi” để không phải khóc-> - Giọng điệu: xót xa, thương cảm luôn muốn con an tâm về mẹ..tin tưởng - Hình ảnh: bình dị, đời thường nơi mẹ. Thương con lúc ấy biết gì hơn ? - Biện pháp tu từ: nhân hóa, so sánh, Nghĩ mà thương con, còn bé thế mà phải câu hỏi tu từ. chịu cảnh cùng cực cùng mẹ - nước lũ dâng cao nhưng không có “bè thúng” Tác giả đã hoài niệm về thời thơ ấu đầy cơ ->phải đổi diện giữa sự sống và cái chết- cực của mình. > nghĩ đến đây tim mẹ như thắt lại. “Nếu chết trời ơi? Ôm lấy con”-> tiếng kêu Tác động của bài thơ đến bản thân, liên hệ than thấu tận trời và chỉ biết ôm con trong bản thân, nhận ra bài học: bất lực. Nước mà cao nữa không bè thúng - đọc bài thơ….của Huy Cận, nhớ mẹ Nếu chết trời ơi! Ôm lấy con. -> thêm trân trọng hơn những gì Mẹ sợ nước sẽ trôi đi con, muốn dành hết tất cả sự ấm áp, dũng cảm để bảo vệ đứa đang có, đã có và sẽ có được khi ở con của mình. bên mẹ, thêm trân trọng, thấu hiểu Nhờ sự giúp đỡ -> cứu con Gọi với láng giềng, lời mẹ dặn và cảm thông cho những mảnh đời "Xẩy chi cứu giúp lấy con tôi!" không được mẹ ở bên chăm sóc và Tiếng dờn giữa nước mênh mông trắng Đáp lại từ xa một tiếng "ời" vỗ về tôn trọng, biết ơn hơn khi Trong cơn hoạn nạn, đối diện với lựa còn có mẹ. chọn sinh tử giữa mẹ và con -> mẹ chẳng đắn đo suy tính hy sinh cuộc đời của mẹ - Cần làm gì để có được niềm tự hào để cho con sự sống: “Xẩy chi cứu giúp của mẹ. lấy con tôi!"