You are on page 1of 1

I. ĐỌC HIỂU (3.

0 điểm)

    Chúng ta ai ai cũng có những ước mơ…Ai ai cũng muốn tin vững tận đáy lòng rằng mình có một năng
khiếu riêng. Có khả năng thay đổi, có thể gây ảnh hưởng đặc biệt trên người khác và có thể biến đổi thế
giới này trở nên tốt hơn. Có những lúc trong cuộc đời, chúng ta ai ai cũng có một viễn ảnh về cuộc sống
tươi đẹp hơn mà chúng ta ao ước và đáng được hưởng. Thế nhưng, với nhiều người trong chúng ta, những
ước mơ đó bị bao phủ dày đặc bởi những thất vọng và những cái tầm thường của cuộc sống khiến chúng
ta thậm chí không còn ý chí để cố gắng vươn lên. Với quá nhiều người, những những ước mơ bị tan vỡ –
và cùng với nó, ý muốn làm nên vận mệnh của mình cũng tan vỡ theo. Nhiều người đã mất niềm tin vững
chắc, là yếu tố sắc bén của thành công. Cuộc đời tôi là một cuộc tìm kiếm không ngừng để phục hồi ước
mơ và biến nó thành hiện thực, nhắc nhở chúng ta nhớ lại và sử dụng nguồn năng lượng vô biên còn đang
ngủ yên trong mỗi người chúng ta.
     (Trích “Ðánh thức con người phi thường trong bạn” – Anthony Robbins, NXB Tổng hợp Thành phố
Hồ Chí Minh, 2019)
   
Câu 1. Chỉ ra phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích (0.75 điểm)
Câu 2. Em hiểu điều tác giả nói: “nguồn năng lượng vô biên còn đang ngủ yên trong mỗi người chúng
ta”, là gì? (0.75 điểm)
Câu 3. Chỉ ra và nêu tác dụng của một biện pháp tu từ trong câu sau: “Có khả năng thay đổi, có thể gây
ảnh hưởng đặc biệt trên người khác và có thể biến đổi thế giới này trở nên tốt hơn.” (1.0 điểm)
Câu 4. Em có đồng tình với quan điểm: niềm tin vững chắc, “là yếu tố sắc bén của thành công.” Vì sao?
(0.5 điểm)

II. LÀM VĂN (7.0 điểm)

Câu 1. (2.0 điểm)


Từ nội dung văn bản phần Đọc hiểu, hãy viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) bàn về tác hại của việc mất
niềm tin.

Câu 2. (5,0 điểm)


Thuyền tôi trôi trên Sông Đà. Cảnh ven sông ở đây lặng tờ. Hình như từ đời Trần đời Lê, quãng sông này
cũng lặng tờ đến thế mà thôi. Thuyền tôi trôi qua một nương ngô nhú lên mấy lá ngô non đầu mùa. Mà
tinh không một bóng người. Cỏ gianh đồi núi đang ra những nõn búp. Một đàn hươu cúi đầu ngốn búp cỏ
gianh đẫm sương đêm. Bờ sông hoang dại như một bờ tiền sử. Bờ sông hồn nhiên như một nỗi niềm cổ
tích tuổi xưa. Chao ôi, thấy thèm được giật mình vì một tiếng còi xúp-lê của một chuyến xe lửa đầu tiên
đường sắt Phú Thọ – Yên Bái – Lai Châu. Con hươu thơ ngộ ngẩng đầu nhung khỏi áng cỏ sương, chăm
chăm nhìn tôi không chớp mắt lừ lừ trôi trên một mũi đò. Hươu vểnh tai, nhìn tôi không chớp mắt mà như
hỏi tôi bằng cái tiếng nói riêng của con vật lành: “Hỡi ông khách Sông Đà, có phải ông cũng vừa nghe
thấy một tiếng còi sương?”. Đàn cá dầm xanh quẫy vọt lên mặt sông bụng trắng như bạc rơi thoi. Tiếng
cá đập nước sông đuổi mất đàn hươu vụt biến. Thuyền tôi trôi trên “Dải Sông Đà bọt nước lênh đênh –
Bao nhiêu cảnh bấy nhiêu tình” của “một người tình nhân chưa quen biết” (Tản Đà). Dòng sông quãng
này lững lờ như nhớ thương những hòn đá thác xa xôi để lại trên thượng nguồn Tây Bắc. Và con sông
như đang lắng nghe những giọng nói êm êm của người xuôi, và con sông đang trôi những con đò mình nở
chạy buồm vải nó khác hẳn những con đò đuôi én thắt mình dây cổ điển trên dòng trên.
(Trích tùy bút “Người lái đò Sông Đà” – Nguyễn Tuân)

Cảm nhận đoạn trích trên. Từ đó nhận xét ngắn gọn về nét độc đáo trong nghệ thuật miêu tả của Nguyễn
Tuân.

You might also like