Trước Tòa án quốc tế, Professor Gros ( giáo sư Gros ) đã thay mặt Chính phủ Pháp đưa ra những lập luận như sau (1) Pháp sở hữu chủ quyền gốc cho các đảo và đá của nhóm Minquiers một bên và nhóm Ecrehos một bên; (2) Pháp luôn xác nhận chủ quyền gốc này bằng việc thực hiện chủ quyền một cách hiệu quả đến mức mà bản chất của các đảo và đá này cho phép thực hiện; (3) Vương quốc Anh đã không thể chứng minh rằng họ có chủ quyền hiệu quả đối với các đảo và đá này vào thời điểm kết thúc Hiệp định Paris năm 1259, trong đó chủ quyền hiệu quả là điều kiện cần để Vương quốc Anh sở hữu các đảo của quần đảo Kênh; hoặc bất kỳ thời kỳ nào sau đó; (4) rằng bằng Hiệp định ngày 2 tháng 8 năm 1839, Vương quốc Anh và Pháp tạo ra một vùng trong đó đánh cá mọi loại sẽ được chia sẻ cho các công dân của hai nước; (5) rằng các đảo và đá của nhóm Minquiers và Ecrehos, vì nằm trong vùng đánh cá chung được xác định như vậy, đã bị hai bên áp đặt một chế độ sử dụng chung cho mục đích đánh cá, mà không ảnh hưởng đến chủ quyền lãnh thổ trên các đảo và đá này theo Hiệp định đó. (6) rằng các hành động được thực hiện bởi mỗi bên trên các đảo và đá sau ngày 2 tháng 8 năm 1839, không thể được đưa ra làm biểu hiện chủ quyền lãnh thổ đối với bên kia, và do đó chủ quyền đối với những đảo và đá này ngày nay thuộc về bên nào đã sở hữu chúng trước ngày 2 tháng 8 năm 1839; (7) rằng 'ngày quyết định' này sẽ vẫn áp dụng ngay cả khi sự hiểu rõ về Hiệp định ngày 2 tháng 8 năm 1839 của Chính phủ Pháp có thể là không chính xác, vì Chính phủ Vương quốc Anh không bị mất hiểu biết về sự giải thích này hoặc khả năng mà nó mang lại cho Chính phủ Vương quốc Anh và người dân Anh để hưởng lợi từ việc sử dụng chung các đảo và đá của hai nhóm cho mục đích đánh bắt cá, như điều này được kết quả từ Điều 3 của Hiệp định ngày 2 tháng 8 năm 1839; (8) rằng, ngay cả khi 'ngày quyết định' được xác định ở một thời điểm sau ngày 2 tháng 8 năm 1839, các hành động sở hữu được gọi tới bởi Chính phủ Vương quốc Anh không đáp ứng được các điều kiện yêu cầu của luật pháp quốc tế để sở hữu hoặc bảo tồn chủ quyền lãnh thổ; (9) rằng, hơn nữa, Pháp trong thế kỷ XIX và XX đã thực hiện các hành động chủ quyền cần thiết, xem xét đến đặc điểm đặc biệt của các đảo này, và đã đảm nhận trách nhiệm cần thiết tính đến chủ quyền của mình; (10) rằng, vì những lý do này, chủ quyền đối với những đảo và đá thuộc nhóm Minquiers và Ecrehos, trong mức độ mà những đảo và đá này có thể được chiếm đóng, thuộc về Cộng hòa Pháp." Tờ trình của Chính phủ Pháp bao gồm mười đoạn, chín đoạn đầu tiên là lý do dẫn đến đoạn cuối cùng, được coi là đệ trình cuối cùng của Chính phủ Pháp Lập luận của Pháp chủ yếu dựa vào các tài liệu lịch sử. Tuy nhiên, Pháp không phủ nhận việc các đảo Jersey, Guernsey, Aldersey, Sark, Herm và Jethou tiếp tục được Anh nắm giữ; nhưng Pháp khẳng định rằng các nhóm đảo Minquiers và Ecrehos đã được Pháp nắm giữ từ sau năm 1204 và Vương Quốc Anh đã không thể chứng minh được nước này chiếm cứ hữu hiệu những đảo nhỏ và đảo đá này vào thời điểm kí kết Điều ước Paris năm 1259. Sau sự kiện đó, hai nhóm đảo này được khặng định thuộc về Pháp bởi Vua Pháp cùng với một số hòn đảo khác gần lục địa, và tham chiếu đến các Hiệp ước thời trung cổ giống như các Hiệp ước được Chính phủ Vương quốc Anh viện dẫn. Chính phủ Pháp viện dẫn một tiêu đề được trích từ thực tế là: Công quốc Normandy là thuộc địa của Pháp. Và các vị vua của Anh sau năm 1066, với tư cách là Công tước xứ Normandy, đã nắm giữ Công quốc từ tay các vị vua Pháp. Người ta cho rằng Quần đảo Channel đã được thêm vào các thái ấp của Công quốc Normandy khi William Longsword vào năm 933 nhận được Quần đảo từ tay của Vua Pháp, và ông, cũng như những người kế vị của mình, đã bày tỏ lòng tôn kính đối với các vị vua Pháp bằng việc hiến tặng toàn bộ Normandy, bao gồm cả Quần đảo. Chính phủ Pháp tiếp tục dựa vào Phán quyết ngày 28 tháng 4 năm 1202 của Tòa án Pháp và cho rằng Vua John của Anh do đó đã bị kết án tước bỏ tất cả các vùng đất mà ông nắm giữ do Vua Pháp, bao gồm cả toàn bộ Normandy. Trên cơ sở nguồn gốc lịch sử này và Phán quyết năm 1202, theo ý kiến của Chính phủ đó, có một giả định ủng hộ tuyên bố chủ quyền hiện tại của Pháp đối với Ecrehos và Minquiers Quan điểm được Chính phủ Pháp bày tỏ rằng việc chia cắt Công quốc Normandy, trên thực tế xảy ra vào năm 1204 khi Lục địa Normandy bị Vua Pháp chiếm đóng, có hậu quả pháp lý trong tranh chấp hiện tại. Người ta nói rằng nếu Chính phủ Vương quốc Anh không thể thiết lập yêu sách của mình đối với Ecrehos và Minquiers, chủ quyền đối với các đảo nhỏ này phải được coi là đã ở lại với Pháp từ năm 1204. Nhưng kể từ thời điểm đó đã có một sự biến chuyển về vị trí lãnh thổ. Nhiều cuộc chiến tranh và giải quyết hòa bình giữa hai quốc gia đã nối tiếp nhau trong những thế kỷ tiếp theo. Quần đảo Channel, và một số trong số chúng, đã bị lực lượng Pháp chiếm đóng tạm thời trong một số năm ngay sau các sự kiện năm 1204, cũng như trong thời gian ngắn trong hai thế kỷ tiếp theo, và Lục địa Normandy đã bị vua Anh chinh phục lại và bị ông nắm giữ trong một thời gian dài vào thế kỷ XV. Trong hoàn cảnh như vậy, thật khó để hiểu tại sao việc chia cắt Công quốc Normandy vào năm 1204 lại có hậu quả pháp lý do Chính phủ Pháp quy cho. Điều có tầm quan trọng quyết định, theo ý kiến của Tòa án, không phải là những giả định gián tiếp được suy luận từ các sự kiện trong thời Trung cổ, mà là bằng chứng liên quan trực tiếp đến việc sở hữu các nhóm Ecrehos và Minquiers Vào đầu thế kỷ XIX, Pháp tự nguyện coi Ecrehos là lãnh thổ vô chủ; vào năm 1886 lần đầu tiên Pháp yêu sách “chủ quyền đối với các đảo nhỏ và đảo đá thuộc hai nhóm đảo Minquiers và Ercehos” ở phạm vi là những đảo đá và đảo nhỏ này có khả năng được thụ đắc xét cả về phương diện vật lý và pháp lý. Các hoạt động của Pháp đáng chú ý nhất là vào các thế kỷ XIX và XX, đặc biệt trong mối liên hệ tới nhóm đảo Minquiers, cụ thể là các chuyến khảo sát thủy văn học và việc thả các phao ngoài khơi các bãi đá trong eo biển. Chính phủ Pháp tranh luận rằng kể từ năm 1861, họ đã đảm nhận trách nhiệm duy nhất về chiếu sáng và thả phao của Minquiers trong hơn 75 năm mà không vấp phải bất kỳ sự phản đối nào từ Chính phủ Vương quốc Anh. Các phao được đặt bên ngoài các rạn san hô của nhóm và nhằm mục đích hỗ trợ điều hướng đến và đi từ các cảng của Pháp, đồng thời bảo vệ việc vận chuyển trước các rạn san hô nguy hiểm của Minquiers. Năm 1888, một đoàn công tác của Pháp, được chỉ định thực hiện khảo sát thủy văn các đảo nhỏ, đã dựng các đèn hiệu tạm thời trên một số đảo để tạo điều kiện thuận lợi cho việc khảo sát. Chính phủ Pháp cũng dựa vào thực tế là Thủ tướng Pháp 3~linister và Air Mjnister vào năm 1938 đã đến Minquiers để kiểm tra phao, và một người Pháp vào năm 1939 đã dựng một ngôi nhà trên một trong những đảo nhỏ với một khoản trợ cấp. từ Thị trưởng Granville. Cuối cùng Pháp còn đề cập đến một số các dự án thủy điện gần đây để lắp đặt các nhà máy điện thủy triều ở Vịnh Mont-Saint-Michel và khu vực đảo nhỏ Minquiers. Bằng Công hàm ngày 14 tháng 6 năm 1820 gửi Bộ Ngoại giao, đã được đề cập ở trên, Đại sứ Pháp tại Luân Đôn đã chuyển một lá thư của Bộ trưởng Bộ Hải quân Pháp ngày 14 tháng 9 năm 1819 tới Bộ trưởng Ngoại giao Pháp, trong đó Minquiers được ghi là "possédés par L'Angleterre", và trong một trong các biểu đồ đính kèm, nhóm Minquiers được chỉ định là người Anh. Chính phủ Pháp lập luận rằng sự thừa nhận này không thể được viện dẫn để chống lại nó, vì nó được đưa ra trong quá trình đàm phán không dẫn đến thỏa thuận. Nhưng đó không phải là một đề xuất hay nhượng bộ được đưa ra trong quá trình đàm phán, mà là một tuyên bố của sự thật được Đại sứ Pháp chuyển đến Bộ Ngoại giao, người đã không bày tỏ bất kỳ sự bảo lưu nào đối với điều đó. Do đó, tuyên bố này phải được coi là bằng chứng về quan điểm của quan chức Pháp tại thời điểm đó.