Professional Documents
Culture Documents
MB:
Thả mình lơ đãng vào cơn gió
nhẹ của buổi sớm mai,nhắm mắt
và tận hưởng những dư vị ngọt
ngào còn đọng lại của những
vần thơ Xuân Diệu cất lên,ca lên
khúc ca tình say đắm của “Vội
vàng” ,ta thấy lòng mình sao rạo
rực quá. Có phải chăng những
xúc cảm của thơ Xuân Diệu đã
uốn mình chạm tới con tim? Có
lẽ chăng sự khao khát mãnh liệt
của một cơ thể tràn trề sức sống
đã thức tỉnh niềm say mê trong
lồng ngực trước những cảnh sắc
tuyệt mĩ của thiên nhiên đất
trời.Quả thật,thơ Xuân Diệu
chính là nguồn sống dạt dào
nhất trên thế gian nhiều sắc màu
ấy.
🍃TG:
Có lẽ ai đã từng một lần lật ngửa
ngưỡng của văn chương của
Xuân Diệu đều chót yêu cái “hồn
thơ luôn rộng mở, chẳng bao giờ
để lòng mình khép kín – một hồn
thơ tha thiết, rạo rực, băn
khoăn”. Phải chăng chính sự
giao thoa của miền đất Hà Tĩnh
hiếu học với quê mẹ Quy Nhơn –
nơi có những bãi biển trải dài vô
tận đã tôi luyện nên một Xuân
Diệu với phong cách độc đáo.
Ông là một cây bút có sức sáng
tạo dồi dào,mãnh liệt, bền bỉ. Thi
nhân còn được mệnh danh "là
nhà thơ mới nhất trong những
nhà thơ mới" với sáng tác như ...
(trc cm và sau cm). Và đặc biệt
nhất “Vội Vàng” in trong tập thơ
"Thơ Thơ" năm 1938 là một thi
phẩm tiêu biểu cho hồn thơ Xuân
Diệu, thể hiện những “cái mới”
trong nội dung đề tài và những
bước đi táo bạo trong cách tân
nghệ thuật.
🍃TB:
Ở Xuân Diệu chúng ta thường
bắt gặp một cá tính thơ khoáng
đạt, khác biệt và đẩy sáng tạo có
thể nói “có một không hai" trong
thơ ca Việt Nam. Xuân Diệu đã
mở màn cho “Vội vàng" bằng
bốn câu thơ ngũ ngôn mà nhìn
qua tưởng chừng “lệch nhịp" với
toàn bài.
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
Ngay trong khổ thơ đầu tiên,
Xuân Diệu đã thể hiện khát vọng
táo bạo đến hoang đường. Nắng
và gió đều là những hiện tượng
thuộc về tự nhiên và “vận hành"
theo quy luật của tự nhiên. Muốn
tắt nắng, buộc gió chẳng phải
quá phi lí, ngông cuồng sao? Tuy
nhiên ấn sâu trong khát vọng
ngông cuồng, táo bạo ấy lại là
một tình yêu cuộc sống đến tha
thiết, khắc khoải. Xuân Diệu
muốn tắt nắng không phải ghét
nắng mà sợ nắng làm màu nhạt
mất, muốn buộc gió không phải
ghét gió mà sợ là bay hương đi.
Thi sĩ là người muốn lưu lại
những vẻ đẹp tự nhiên, thanh
khiết của cuộc đời để mãi lưu
giữ khoảnh khắc của thời tươi.
Trước vòng quay “một đi không
trở lại” của dòng thời gian, tác
giả Xuân Diệu muốn nắm bắt và
giữ lấy từng khoảnh khắc qua
việc muốn “tắt nắng” để sắc màu
không phôi pha, muốn “buộc gió"
không cho hương sắc bay đi.
Điệp ngữ “tôi muốn” được nhắc
lại hai lần đã khẳng định ý
nguyện của cái “tôi” tha thiết
muốn giữ lấy vẻ đẹp chóng tàn
phái của thiên nhiên; đồng thời
làm nổi bật tâm hồn của một thi
sĩ yêu đời, say mê thiên nhiên và
trân trọng, nâng niu cuộc sống.
Mở đầu bải thơ, Xuân Diệu đã
thể hiện một ước muốn kì lạ đến
ngông cuồng: “Tôi muốn tắt nắng
tôi muốn buộc gió". Thi sĩ muốn
tước đoạt quyền của tạo hóa.
Thế nhưng, hóa ra trong niềm
ước hết sức ngộ nghĩnh, ngông
cuồng ấy nhà thơ muốn bất tử
hóa cãi đẹp, giữ cho cái đẹp mãi
mãi lên hương tỏa sắc giữa cuộc
đời này, đó là một việc làm cao
đẹp, ý nghĩa.
Câu thơ ngắn, nhịp thơ nhanh
liên tiếp các điệp từ, điệp ngữ,
điệp cấu trúc, khổ thơ như khúc
ca sôi nổi, say mê về những ước
muốn khát khao cất lên từ trái
tim của thi
sĩ, Muốn tắt nắng, muốn buộc
gió để màu đừng nhạt, hương
đừng phai, nghĩa là Xuân Diệu
muốn níu giữ mãi hương thơm
sắc thắm, muốn bất tử hóa vẻ
đẹp mùa xuân nơi trần thế.
Nghĩa là Xuân Diệu muốn mãi
mãi một mùa xuân tuyệt vời.
Ham muốn, khát vọng của thi sĩ
thật vô cùng lãng mạn. Phải là
một hồn thơ yêu đời ham sống
mãnh liệt đến vô bờ mới có
những ham muốn bồng bột, táo
bạo ấy.
Sau tâm trạng ấy là tiếng reo vui
của nhà thơ. Trong cái nhìn của
Xuân Diệu, sự sống quen thuộc
quanh ta bỗng trở nên vô cùng
hấp dẫn:
“Của ong bướm này đây tuần
tháng một