Professional Documents
Culture Documents
Ai đã đặt tên cho dòng sông.HPNTdocx
Ai đã đặt tên cho dòng sông.HPNTdocx
MỞ BÀI
Sông Hương - Khúc hát tình ca của Huế. Nói đến sông Hương nhiều người hình dung dòng sông êm ả, thơ mộng nơ
cây cầu Tràng Tiền hay thành quách, đền đài, chùa miếu cổ kính soi mình. Nhưng còn có một sông Hương rất khác
nhìn từ cội nguồn Trường Sơn, với những cụm rừng già nguyên sinh hoang sơ xanh ngút ngàn bên dòng nước nơi
giang đầu xanh biếc. Và cũng có một sông hương "nồng nàn" và khao khát đến vậy khi được về gặp lại thành phố
của riêng mình. Hình như, người nghệ sĩ nào khi biết tới dòng sông này đều như lẽ tự nhiên mà dành cho nó nhiều
tình yêu đến vậy. Huống hồ, một người yêu Huế như Hoàng Phủ Ngọc Tường trong những tác phẩm của mình cứ
nhớ mãi về dòng sông Hương. Một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của người nghệ sĩ này chính là kí: " Ai đã
đặt tên cho dòng sông" ... Qua Đoạn trích “Sông Hương là vậy... - Ai đã đặt tên cho dòng sông?” đã làm nổi bật vẻ
đẹp của sông Hương, từ đó bộc lộ rõ tính trữ tình trong bút kí Hoàng Phủ Ngọc Tường.
"Ai đã đặt tên cho dòng sông?" là bút kí xuất sắc của Hoàng Phủ Ngọc Tường viết tại Huế ngày 4/1/1981, in trong
tập sách cùng tên. Bài bút kí có ba phần, và tác phẩm được nằm trong phần thứ nhất. Đây là bài bút ký rất đậm chất
tùy bút, người đọc tìm thấy ở đó một phong cách tài hoa, tự do, phóng khoáng với lối văn hóa sâu rộng, một tâm
hồn nhạy cảm, rất mực say mê với cái đẹp của cảnh vật và con người xứ Huế thân yêu. Trong tình yêu có một câu
danh ngôn rất nổi tiếng: "Trong tình yêu đích thực, người ta vừa được dâng tặng, vừa được khám phá và hoàn thiện
chính mình", thì sống Hương cũng được xem như một mối tình. "Ai đã đặt tên cho dòng sông" câu hỏi bâng
khuâng. Khơi gợi biết bao sự tìm tòi và thích thú, sự tìm kiếm cái đẹp tiềm ẩn trong sông Hương và thiên nhiên xứ
Huế. Thể hiện một cái tôi mê đắm, nồng cháy, suy tư trước vẻ đẹp đầy quyến rũ của Hương Giang. Cách đặt tên
độc và lạ của tác giả đã thu hút sự tò mò, cho người đọc những suy lắng và cảm nhận về một con sông thiên phú,
của một "nhan sắc" làm mê đắm lòng người.
Mỗi dòng sông đều có một dòng kí ức, hoài niệm, trầm mình và ngân vang trong bao vinh quang của dân tộc. Nhà
thơ Hoàng Cát tâm sự: "Hoàng Phủ Ngọc Tường có một phong cách viết bút kí văn học của riêng mình. Thế mạnh
của ông là tri thức văn học, triết học, lịch sử, địa lý sâu và rộng, gần như đụng đến vấn đề gì, ở thời điểm nào và ở
đâu thì ông vẫn có thể tung hoành thoải mái ngòi bút được". Và sông Hương, hiển nhiên nó đã "sống những thế kỷ
quang vinh với nhiệm vụ lịch sử nhiệm vụ của nó, từ thuở nó còn là một dòng sông biên thùy xa xôi của đất nước
các vua Hùng" . Dòng sông Hương được hiện lên trong nét đẹp, trong sự gắn bó cùng lịch sử, như chứng nhân từ
quá khứ cho đến tận bây giờ. Từ dòng sông biên thùy trong sách Dư địa chí của Nguyễn Trãi; nhẹ nhàng soi bóng
kinh thành Phú Xuân của người anh hùng Nguyễn Huệ, hòa mình với lịch sử bi tráng của các cuộc khởi nghĩa thế kỉ
XIX, hay là chứng nhân cho bão táp Cách mạng tháng Tám "bằng những chiến công rung chuyển", cuộc Tổng tiến
công Mậu Thân năm 1968. Tất cả đã thể hiện sự gắn bó sâu đậm của dòng sông này với lịch sử của dân tộc, với
mảnh đất hình chữ S thân thương đã nâng đỡ, chở che người Việt tự bao đời.
"Sông Hương là vậy, là dòng sông của thời gian ngân vang, của sử thi viết giữa màu cỏ lá xanh biếc. Khi nghe lời
gọi, nó biết cách tự hiến đời mình làm một chiến công, để rồi nó trở về với cuộc sống bình thường, làm một người
con gái dịu dàng của đất nước". Đọc những dòng này, bỗng dưng tôi lại liên tưởng đến người lái đò sông Đà lão
luyện cũng từng góp mình vào những "chiến công" khi vượt qua dòng thác hung tợn, rồi khi gác tay chèo, ông lại
trở về với cuộc sống bình dị, đời thường giản đơn. Phải chăng những điều gì quá đỗi đặc biệt điều đến từ sự chuyển
hóa mình để luôn phù hợp với hoàn cảnh? Để luôn khiêm nhường với mọi điều xung quanh? Nhà văn đã quan sát,
nhìn ngắm, yêu và hiểu sông Hương bằng tất cả trái tim mình, để rồi chắc chắn "Sông Hương là vậy" một cách đầy
trân trọng. Trong góc nhìn của Hoàng Phủ Ngọc Tường, nàng Hương vừa là một người con gái kiến cường với bao
chiến công hiển hách, nàng Hương càng giản đơn và dịu dàng như cách một cô gái Huế e lệ duyên dáng trong tà áo
dài mộng mơ trên đường phố cố đô. Hình ảnh dòng sông và văn hóa Huế cứ quyện vào nhau mãnh liệt và đầy ắp,
khiến người đọc như đắm chìm trong vẻ đẹp tuyệt mĩ đó của Hương giang.
3. Nhận xét:
Chất thơ trong kí Hoàng Phủ Ngọc Tường trước hết thể hiện ở phương diện nghệ thuật: Hình tượng sông Hương
được miêu tả bằng ngôn ngữ tinh tế, giàu chất thơ; nghệ thuật so sánh, nhân hóa sáng tạo, những liên tưởng độc
đáo,... sử dụng rộng rãi đặc sắc những phép tu từ gợi cảm vốn là quen thuộc trong thơ như so sánh kết hợp với nhân
hóa, ẩn dụ. Vẻ đẹp nên thơ của Hương giang được bộc lộ khi Hoàng Phủ Ngọc Tường không chỉ tái hiện lại một
cách chân thực dòng chảy địa lí tự nhiên của con sông mà quan trọng hơn biển cải thủy trình ấy thành “hành trình đi
tìm người yêu của một người con gái đẹp, duyên dáng và tình tứ. Đây cũng chính là cảm nhận riêng. độc đáo và rất
đặc sắc của nhà văn về sông Hương trước khi nó chảy vào lòng thành phố thân yêu. Chất thơ của đoạn kí còn thể
hiện rõ qua cái tôi đầy xúc cảm của tác giả. Cảm hứng xuyên suốt trong đoạn trích cũng như trong tác phẩm là niềm
say sưa tìm kiếm và khẳng định vẻ đẹp riêng, sức cuốn hút, quyến rũ riêng của con sông xứ Huế. Rõ ràng Hoàng
Phủ Ngọc Tường đã đem tình yêu đằm thắm lắng sâu và những cảm xúc sôi nổi say sưa phổ vào trang viết để rồi
mỗi dòng văn như một bài ca tôn vinh vẻ đẹp của sông Hương. Vì thế cái dễ nhận thấy từ những trang văn là chất
thơ, chất trữ tình đậm đà, đằm thắm.
4. Đánh giá:
Đoạn trích thành công khắc họa được vẻ đẹp dịu dàng thơ mộng nhưng cũng hiện lên được những vẻ đẹp độc đáo
riêng biệt. Sông Hương còn mang vẻ đẹp ngàn đời, vẻ đẹp mới lạ luôn khơi dậy cảm hứng mới mẻ cho những người
nghệ sĩ. Bằng vốn hiểu biết vô cùng phong phú trong các lĩnh vực địa lý, triết học, lịch sử.. cùng sự kết hợp nhuần
nhuyễn các biện pháp tu từ, hành văn ngọn ngữ nhẹ nhàng, giàu sức biểu đạt, tác giả đã tô vẽ thành công vẻ đẹp của
dòng sông Hương. Và qua đó nhà văn cũng bày tỏ cái tôi tác giả của mình: Đó là một cái tôi mê đắm tài hoa cảnh
sắc quê hương đất nước, cái tôi uyên bác, giàu tri thức về lịch sử, văn hóa, địa lí, cái tôi yêu quê hương, gắn bó một
lòng sâu nặng với xứ sở đã sinh ra và nuôi dưỡng mình – xứ Huế mộng mơ.
5. Kết bài:
Nguyễn Tuân, một nhà văn cũng chuyên viết kí nhận xét “Kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường có rất nhiều ánh lửa”.
Phải chăng ánh lửa trong kí Hoàng Phủ Ngọc Tường chính là vẻ đẹp của văn chương được thắp lên từ những con
chữ biến hóa như phép màu. Đúng như Maiacốpxki nhận xét về quá trình sáng tạo của người nghệ sĩ: Phải đổi lấy
hàng ngàn cân quặng chữ
Để thu về một chữ mà thôi
Nhưng chữ ấy làm cho rung động
Triệu trái tim trong hàng triệu năm dài.
“Ai đã đặt tên cho dòng sông?” xứng đáng là một áng văn hay đặc sắc về xứ sở,về tình yêu quê hương đất nước và
cũng rất tiêu biểu cho phong cách bút ký của Hoàng Phủ Ngọc Tường. Dòng sông Hương trong văn của Hoàng Phủ
Ngọc Tường khiến cho ai đã từng đọc qua đều mong muốn được một lần đặt chân đến nơi đây, để được đắm mình
trong những gì nên thơ nhất của xứ Huế.