Professional Documents
Culture Documents
Hồn Trương Ba với người thân Đối thoại với cái Gái, tâm trạng, nỗi đau khổ của
- Cuộc đối thoại giữa TB với người vợ: Trương Ba tiếp tục bị dồn nén, bị kịch bị ruồng bỏ,
+ Ngay sau cuộc đối thoại với xác hàng thịt, bi kịch không được thừa nhận mới thấp thoáng
Trương Ba đã đối thoại với người vợ, người bạn đời trong cuộc đối thoại với người vợ đến đây đã trở
chung thủy của mình. Là một thể loại kịch mà ngôn nên rõ ràng với một loạt những câu phủ định quyết
ngữ của nhân vật đóng vai trò đặc biệt quan trọng, liệt của cái Gái: “Tôi không phải là cháu của ông!”,
nó không đơn thuần là ngôn ngữ mà được coi là “Ông nội tôi chết rồi!”, “Đừng vờ! Ông xấu lắm,
một dạng hoạt động, bởi tất cả suy nghĩ, tâm trạng ác lắm!”. Nỗi đau khổ của Trương Ba đã phát triển
cũng như việc làm của nhân vật chủ yếu được thể và nhân lên gấp bội bởi với Trương Ba, gia đình, vợ
hiện thông qua lời thoại. Và thông qua những lời con chính là điều quan trọng nhất của cuộc sống.
thoại của người vợ, người đọc có thể cảm nhận rất Từ chỗ không tin, không chấp nhận về sự thay đổi
rõ tâm trạng đau đớn, xót xa người vợ của Trương của mình, đến màn đối thoại này, qua một loạt
ba không thể chấp nhận việc chồng mình ngày nào những dẫn chứng của cái Gái, Trương Ba đã buộc
cũng sang nhà hàng thịt để giúp cô vợ hàng thịt bán phải thừa nhận sự thay đổi của mình trong đau đớn,
hàng, đôi lúc còn bị cái trẻ đẹp của cô vợ hàng thịt tuyệt vọng. Điều đó cũng được tác giả khéo léo thể
làm cho xao xuyến. Bà đau khổ còn bởi nhận thấy hiện qua những câu trả lời ấp úng, đứt quãng của
sự thay đổi ở Trương Ba: “Ông đâu còn là ông, đâu Trương Ba: “Gái, rồi lớn lên cháu sẽ hiểu... ông
còn là ông Trương Ba làm vườn ngày xưa”. Tâm đúng là ông nội cháu...”, “ông không dè... đấy là...
trạng đau khổ đó càng trở nên nhức nhối khi đi kèm tại...”, “thế ư? Khổ quá...”
với nỗi tự ti về bản thân mình đã già, đã yếu. - Cuộc đối thoại giữa HTB với chị con dâu:
Nhưng do bản tính cam chịu, nhẫn nhục của người + So với người vợ đã già đầy nhẫn nhục, cam chịu;
phụ nữ Việt Nam truyền thống, người vợ đã đi đến so với đứa cháu gái còn quá ngây thơ, non nớt, có
cách giải quyết bi kịch đầy vị tha, bao dung và đức thể nói chị con dâu của Trương Ba là người chín
hi sinh là chấp nhận, bỏ đi nơi khác để Trương Ba chắn, sâu sắc, điềm đạm và cũng là người hiểu và
được thảnh thơi sung sướng. thương Trương Ba nhất. Cô không nhìn những thay
+ Ngôn ngữ, cảm xúc, hành động của người vợ tuy đổi của cha bằng con mắt đầy sự hàn học như cái
không gay gắt, quyết liệt nhưng đã có tác động rất Gái mà bằng sự thấu hiểu “Con biết bây giờ thầy…
mạnh mẽ đến tâm trạng của Trương Ba. Điều này nhà người hàng thịt trở về”. Bản thân tình thương
được LQV khéo léo thể hiện qua ngôn ngữ của của cô với người cha chồng càng ngày càng lớn lên
Trương Ba khi phần lớn những lời thoại của nhân do cô hiểu tất cả những bất ổn, đau khổ của Trương
vật này với người vợ đều được để ở dạng thức hoặc Ba khi sống trong thân xác hàng thịt, những gì
câu hỏi: “Sao bà lại nói thế?”, “Đi đâu?”, “Sao lại Trương Ba tâm niệm, coi trọng đến giờ được người
đến nông nỗi này!”, “Thật sao!”, Hình thức ngôn con dâu nhắc lại như để bào chữa cho chính cha
ngữ này đã cho thấy một thế giới nội tâm đầy rối mình: “Thầy bảo con: cái bên ngoài là không đáng
loạn, hoang mang không thể tin, không thể chấp kể, chỉ có cái nhìn bên trong” nhưng dù có thương
nhận sự thực người mình đã biến dạng, thay đổi. và hiểu Trương Ba đến đâu, dù đã cố gắng tế nhị thì
- Cuộc đối thoại giữa Trương Ba và cái Gái cô cũng không thể phủ nhận được thực tế: “Con
+ Ngay sau cuộc đối thoại với người vợ, TB đã có cảm thấy, đau đớn thấy… mỗi ngày thầy một đổi
cuộc đối thoại với cái Gái - đứa cháu nội mà ông vô khác dần, mất mát dần, tất cả cứ như lệch lạc,
cùng yêu quý nhưng trong cuộc đối thoại này nhòa mờ dần đi, đến nỗi có lúc chính con cũng
Trương Ba đã phải nhận thái độ gay gắt cùng sự không nhận ra thầy nữa...” không xua đuổi như cái
căm ghét của cái Gái - vốn chỉ là một đứa trẻ ngây Gái, không tìm cách bỏ đi như người vợ, nghĩa là
thơ, non nớt. Cái Gái chưa thể hiểu được những uẩn người con dâu cố gắng không để Trương Ba vào
khúc, éo le của cuộc đời. Hơn nữa, với bản chất hồn tình thế khó xử nhưng cô lại đặt ra cho cha mình
nhiên, trong sáng, thánh thiện của trẻ thơ nó không câu hỏi đau buốt, nhức nhối: “Làm sao, làm sao giữ
thể chấp nhận được sự xấu xa, thô lỗ, đê tiện. Trong được thầy ở lại, hiền hậu, vui vẻ, tốt lành như thầy
cái nhìn của cái Gái, Trương Ba là hiện thân của sự của chúng con xưa kia? Làm thế nào, thầy ơi?”
thô lỗ: “bàn tay giết lợn của ông…sâm quy mới
ươm!”Không chỉ vậy, cái Gái còn nhìn thấy ở
Trương Ba sự độc ác, xấu xa khi nó nghĩa ông cố
tình lách rách cái diều của cu Tị. Với tất cả những
cảm nhận đó, cái Gái đã đi đến một cách giải quyết
rất non nớt là xua đuổi Trương Ba ra khỏi nhà.
Sau cuộc đối thoại với người con dâu, nỗi đau khổ
vốn đã chất chồng trong tâm trạng Trương Ba từ hai
cuộc đối thoại trước đã bị dồn nén để đẩy lên đến
đỉnh điểm. Nỗi đau khổ khi phải sống trong thân
xác hàng thịt khiến Trương Ba tìm đến người thân
như tìm thấy chốn nương tựa nhưng trong cả hai
cuộc đối thoại với người vợ và đứa cháu gái,
Trương Ba đã phải đau đớn chấp nhận bi kịch
không được người thân thừa nhận. Nhưng khi cô
con dâu khẳng định: “Mỗi ngày thầy một đổi khác
dần” thì toàn bộ hy vọng của Trương Ba đã mất,
nỗi đau đớn được nhân lên gấp bội khi nó chìm sâu
trong vực thẳm của sự tuyệt vọng. Ngoài ra, nỗi đau
khổ của Trương Ba được đẩy lên cực điểm còn do
lời của cô con dâu. Để không chà sát, không khoét
sâu thêm vào những đau đớn của cha, cô con dâu
không nhắc đến những biểu hiện cụ thể trong sự
thay đổi theo chiều hướng xấu đi của Trương Ba
như người vợ và cái Gái mà chỉ nói một cách chung
chung, khái quát: “Tất cả cứ như lệch lạc, nhòa mờ
dần đi”. Nhưng chính sự gượng nhẹ, tế nhị ấy lại ở
một người chín chắn sâu sắc đã khiến Trương Ba
cay đắng nhận ra và chấp nhận sự thay đổi của
mình không còn là một vài biểu hiện nhỏ lẻ bề
ngoài mà đã là sự thay đổi toàn diện về bản chất, từ
tâm hồn đến tính cách. Tâm trạng đau đớn đến cùng
cực của Trương Ba “mặt lặng ngắt như tảng đá”,
thần thái này đã cho thấy cao trào trong bi kịch của
Trương Ba, bởi ở đây nỗi đau không thể giải tỏa ra
bên ngoài qua hành động ngôn ngữ như trước mà
đã dồn nén ở bên trong để đẩy Trương Ba vào trạng
thái câm lặng, hay đúng hơn là chết lặng.