Professional Documents
Culture Documents
Thái Đ Và Hành Đ NG Ivant Và Ragin
Thái Đ Và Hành Đ NG Ivant Và Ragin
1.Thái độ trước thói - Bộc lộ sợ hãi ngay khi - Cố tách mình ra khỏi
“tinh thần nô lệ” của nỗi đau chưa chạm vào sự sợ hãi của hiện thực;
hiện thực bộc lộ sự đớn hèn ngay
khi cuộc sống mới
“chạm nhẹ”
- Ám ảnh sự sợ hãi như - Thu mình vào “vỏ ốc,
một nỗi đau của hiện kéo lê một cuộc sống
thực (tìm cách chống cự qua ngày mòn mỏi”
nhưng bất lực) (trốn tránh đi phiền
- Nỗi sợ dữ đội trở thành phức)
trạng thái bệnh lý lẫn - Nỗi sợ u uất, tập trung
tâm lý, qua những dòng tự suy
->“Con người nhỏ bé” nghĩ
->“Con người trong
bao”
- Những hành động tạo nên sự khác nhau trong cặp nhân vật song
trùng Ivant và Ragin trong quá trình tự giải mã bản thân:
Phòng số 6 - một căn phòng, hai con người nhưng lại chung một số phận
bị kìm cặp. Thế nhưng nhìn vào trong sự trùng hợp giữa hai nhân vật, ta sẽ thấy
ở họ những sự khác biệt trong hành động. Sự khác biệt của mỗi con người là
dấu chỉ khẳng định sự tự khẳng định bản thê riêng của mỗi con người. Sự khác
biệt đầu tiên của họ nằm ở những cột mốc thay đổi hành động mà ta đã nói ở
phần trên. Họ giống nhau vì học có chung tiến trình giải nghĩa về bản thân mình
và sự ảnh hưởng ít nhiều từ những cột mốc. Nhưng ở hai nhân vật là hai sự kiện
khác nhau hoàn toàn.
Ivant xuất thân là một con người hành động ngay từ ban đầu Ivant đã
hành động theo những điều mình nhìn thấy Ivant thấy bất công và hành động
ngay. Hắn nhìn thấy hiện thực đầu rẫy những bất công trong xã hội, Ivant không
im lặng như cách mà Ragin làm, Ivant lên tiếng vì cuộc đời, trong cơn điên loại
hắn đã tuôn ra những lời không mạch lạc, khó hiểu nhưng “ trong lời lẽ ấy cũng
giống như giọng nói của hắn vẫn có một cái gì tốt đẹp vô cùng”. Hành động của
Ivant khiến mọi người không thể xác định được rằng hắn là một kẻ điên hay
một người bình thường. Nhưng với bản thân Ivant trong giây phút ấy hắn tự tìm
thấy được sự “bình thường” nhất trong con người hắn đã trỗi dậy. Ivant đấu
tranh cho cuộc sống hay chính anh đang đấu tranh cho bản thân mình. Từ cuộc
đời, từ những tư tưởng đã đẩy anh hành động để tự giải cứu cho bản thân mình.
Dù rằng sự giải cứu đó liệu có giúp được gì cho mình hay không thì không chắc
nhưng một khi con người biết hành động, biết đấu tranh cũng là lúc con người
đó vẫn còn tồn tại.
Ngược lại với Ivant, Ragin không chọn cách hành động để nói ra tất cả
những suy nghĩ, những niềm phẫn uất của bản thân mình. Ragin chọn cách mà
anh tin rằng bản thân mình từ trước đến giờ vẫn như thế. Trước hiện thực của
cuộc sống Ragin thường lơ đi vì sợ đánh mất đi sự điềm đạm trong bản thân
mình. Ông không bao giờ dám hành động cho bản thân mình trong cuộc sống
hằng ngày, lúc đói ông cũng chỉ nói “chị Đaryuka, giá có cái gì ăn trưa nhỉ…”
hay là “Chị Đaryuka, giá có tí bia nhỉ” một con người chỉ biết sợ mất lòng mọi
người cũng đã từng rất yêu thương mình. Ông thấy được những khó khăn, đau
khổ nơi bệnh viện “các phòng bệnh nhân, các hành lang và khoảng sân bệnh
viện đều hôi hám đến nỗi không sao thở nổi. Những người lao công, những
người hộ lí và con cái họ ăn ngủ trong phòng bệnh với người ốm”. Thế nhưng,
Ragin chỉ nhìn thôi mà không hành động, ông chỉ im lặng nhẫn nhịn những
hành động sai trái của xã hội ngày qua ngày lại vẫn diễn ra trước mắt như một
sự hiển nhiên của tạo hóa.
Để rồi cũng từ việc nhìn thấy rõ mọi sự bất công trong xã hội, đến lượt
bản thân mình phải chịu đựng, bản thân mình phải là người bước vào trong
phòng số 6 - căn phòng dành cho bệnh nhân đặc biệt nhất thì lúc này Ragin mới
hành động. Hành động tự cứu lấy cuộc đời mình “mở ra, đồ vô hại, tao chết
ngạt mất! - hắn kêu lên giọng khàn đặc, và lao cả người vào cửa - Tao sẽ đập
vỡ cả đầu tao ra bây giờ! Quân giết người”. Cuối cùng cho đến những giây
phút cuối đời Ragin cũng hành động, hành động cho chính bản thân mình, hành
động đòi quyền tự do cho chính cuộc đời mà ông đang sống. Hành động đập tan
cánh cửa trói buộc con người, đòi tự do cho không chỉ riêng ông mà cho cả
những người sống trong phòng số 6.
Từ những sự thay đổi trong hành động ấy của từng nhân vật, có thể thấy
được, sự thay đổi đó được hình thành từ những cột mốc khác nhau trong bản
thân mỗi người. Hai nhân vật, hai số phận xuất phát điểm của họ cũng khác
nhau. Ivant đã từng là một là người sống trong gia đình khá giả học đại học
Peterbua danh tiếng. Thế nhưng cuộc đời anh thay đổi hoàn toàn kể từ khi bố
anh chết đi. Những sự khó khăn trong cuộc sống đã tạo nên sự thay đổi trong
hành động của anh. Bỏ học, làm nhiều nghề để kiếm sống, nhìn thấy gần như
trọn vẹn bộ mặt xã hội nơi mà ông đang sinh sống và làm việc.
Ivant mắc chứng bách hại cuồng và mọi việc trở nên phức tạp khi Ivant
gặp hai người tù nhân đeo xiềng, có bốn người lính đi áp giải. Đây không phải
là lần đầu tiên Ivant nhìn thấy cảnh tượng này nhưng hôm nay thì lại khác
“cuộc gặp gỡ đã gieo vào lòng anh một ấn tượng gì rất kỳ lạ và rất đặc biệt.
Không hiểu sao anh chợt có cảm giác là chính mình cũng có thể bị xiềng xích,
và bị áp giải vào nhà lao qua những ngỏ hẻm bùn lầy như thế này” những suy
nghĩ điên rồ đã lấn áp đi lí trí của Ivant và đó cũng chính là nguyên nhân dẫn
đến những chuỗi dài hành động kì quặc bám lấy cuộc đời anh trong tháng ngày
sau đó.
Anh thường thức cả đêm để cho người ta đến bắt nhưng lại “ngáy và thở
rất to như người ngủ say, để cho bà chủ tưởng anh đang yên giấc; vì nếu anh
không ngủ chứng tỏ là anh đang bị lương tâm cắn rứt, một tang chứng rành
rành còn gì”. Những suy nghĩ dường như đã có động lực chỉ đạo toàn bộ hành
động của Ivant, anh hành động như một tên trộm, một kẻ cướp vừa thực hiện
xong mưu đồ của bản thân mình. Từ đây ta có thể thấy được quá trình nhận thức
về bản thân được thể hiện qua hành động của Ivant là quá trình gắn với sự bệnh
tật, chứng bách hại cuồng đã khiến anh đi đến những hành động của một người
điên và anh bắt đầu xa lánh mọi người.
Đó cũng chưa phải là cột mốc lớn nhất làm thay đổi toàn bộ hành động
của mình. Ivant sống những tháng ngày trong sự dằn vặt của lương tâm nhưng
chính bản thân anh lại là người hiểu rõ nhất rằng mình không hề liên quan gì
đến mọi sự. Tiếp đến đó chính là việc trong thị trấn xảy ra việc xuất hiện hai cái
xác chết và chưa tìm ra được hung thủ. Từ việc đó khiến Ivant không thể nào
đặt mình ra khỏi vòng vây của sự tự dằn vặt bản thân mình rằng mình chính là
kẻ giết người. Trong những ngày tiếp đến, hành động của Ivant chẳng khác nào
một tên giết người thật sự.
“Ivant đi khắp phố xá, miệng mỉm cười, và mỗi lần gặp người quen, anh
hết tái mặt lại đỏ mặt lên, Anh quả quyết với họ rắng không có một tội ác nào
đê hèn hơn là đi giết những con người yếu ớt không có phương tiện tự vệ”.
Không những thế, Ivant còn phản ứng lại chứng bách hại cuồng trong bản thân
mình bằng hành động trốn dưới căn hầm nhà bà chủ. Vậy là “anh ngồi dưới
hầm một ngày, một đêm rồi lại một đêm nữa, rét cóng đi, và đợi đến xẩm tối,
lén lút như một thằng ăn trộm, anh lẻn về phòng riêng.” Ngay cả căn phòng của
mình Ivant cũng không thể tìm được cho mình một sự bình yên. Anh trở về
phòng như hành vi của một tên trộm cướp và khi đã trở về phòng rồi thì “ Anh
đứng suốt đêm ở chính giữa phòng, không động đậy, lắng nghe ngóng cho đến
sáng”.
Cuối cùng là hành động hoảng hốt lẻn ra khỏi nhà khi nhìn thấy những
người thợ lò đến nhà bà chủ. “Mấy con chó vừa sủa vừa chạy theo anh, đâu sau
lưng có tiếng một người mu-gích nào đấy quát tháo… Gromov có cảm giác là
bạo lực của cả thế giới này đã đổ dồn hết lên lưng anh và đuổi riết theo anh.”
Ivant chạy trốn thực tại mà anh đang sống, hành động của Ivant là hành động tự
giải cứu cho cuộc đời tinh thần trong anh đang rơi vào bế tắc. Đó là sự lựa chọn
của Ivant, sự lựa chọn đưa anh từ sự kìm cặp về tinh thần chuyển dần sang sự
kìm cặp về thể xác. Ivant sống ngoài xã hội mà với bản thân anh đó chính là cái
tù của tinh thần. Hành động tự giải thoát cho bản thân mình khỏi nỗi sợ hại để
bước vào phòng số 6, nơi giam cầm thân xác con người. Đó chính là quá trình
hành động tự giải mã bản thân của Ivant, cuối cùng thì điều anh nhận ra ở bản
thân mình, ở một người mắc chứng bách hại cuồng, ở một con người điên đó
chính là sự tự do về tinh thần.
Ragin cũng vậy, anh cũng phải trải qua những cột mốc, hay nói cách khác
đó chính là những sự kiện đẩy anh về phòng số 6 từ những hành động mà mọi
người xem là “kì quặc” của Ragin. Đầu tiên đó chính là việc Ragin thường
xuyên tới lui tới nói chuyện với Ivant trong phòng số 6 những người trong
bệnh viện thấy kì quặc vì “tại sao ông ấy phải ngồi suốt hàng giờ ở đấy, ông
chuyện trò những gì và tại sao lại chẳng thấy ông kê đơn gì cả”. Tiếp đến đó
chính là sự chán ghét cuộc đời, chán ghét phải đối diện với những người bạn đã
từng là rất thân đối với Ragin “ ông muốn thoát khỏi ông bạn một chút cho đỡ
mệt, bỏ đi đâu cho khuất, trốn đi đâu cho kí…”. Ragin từ một vị thầy thuốc, gắn
chặt cuộc đời mình với nhân loại, với bệnh nhân, giờ đây ông lại thu mình lại
hành động từ chối tiếp xúc với bạn bè đã cho thấy quá trình tự thu mình lại để
mà tự hiểu lấy chính bản thân mình.
Ragin đi từ hành động này đến hành động khác nhưng nhìn chung mọi
hành động của ông đều hướng đén việc làm vừa lòng mọi người và chỉ đến khi
sự mệt mỏi lấn áp lí trí, sự mệt mỏi về thể xác đã khiến ông không thể bình tĩnh
được nữa. Và đó cũng là lúc Ragin rơi vào vòng vây của phòng số 6. Đó chính
là lúc Ragin nổi dậy quát mắng những người xung quanh “cả hai xéo ngay!…
người đâu mà ngu xuẩn, người đâu mà đần độn thế! Tôi không cần tình bạn, tôi
cũng không cần thứ thuốc men của anh, đồ đần! Toàn là nhảm nhí, bỉ ổi!…Xéo
hết đi cho rảnh… Xéo ngay”. Hành động ừa la hét vừa chửi bới của Ragin đã
khiến cho mọi người khẳng định rằng vị bác sĩ này không còn lí trí nữa, hay nói
cách khác ông ta điên thật rồi. Họ đã đẩy Ragin vào phòng số 6.
Như vậy, quá trình dẫn đến hành động đặt chân vào phòng số 6 của Ragin
là một quá trình chịu ảnh hưởng của rất nhiều phương hướng khác nhau. Ragin
hành động là vì bản thân mình, anh tự giải cứu cho cuộc đời của mình, nhưng
chính bản thân anh cũng không thể biết được rằng khi đã thoát khỏi sự bủa vây
của đám bạn anh lại rơi vào vòng kìm hãm thân xác của xã hội.
Từ việc phân tích cả hai nhân vật trong cuộc hành trình hành động để đưa
đến cái kết cùng chung số phận trong phòng số 6 chúng ta có thể tìm ra được sự
khác biệt ở cả hai nhân vật này tính chất của hành động đẩy họ vào vòng số 6.
Sau quá trình hành động, cả hai đều ở trong phòng số 6. Thế nhưng Ivant đã trải
qua quá trình tự đấu tranh, tự hành động với chính bản thân mình để giải nghĩa
chính bản thân mình. Có thể thấy những hành động của Ivant đều bắt nguồn từ
tư tưởng của ông khi nhìn thấy mọi việc diễn ra trong cuộc sống, diễn ra nơi mà
hàng ngày anh vẫn làm việc. Và những hành động đó chỉ mang tính giải thoát cá
nhân khỏi bản ngã của chính cuộc đời họ. Còn ngược lại Ragin cũng hành động
nhưng hành động của Ragin không bắt nguồn từ chính bản thân ông mà lại bắt
nguồn từ xã hội, từ những điều mà ông từng cho là tốt đẹp. Ragin đấu tranh với
cuộc đời, đấu tranh với sự dằn vặt trước những điều ông trông thấy cho đến khi
nỗi phẫn uất đạt tới đỉnh điểm cũng là lúc Ragin bị xã hội chặn lại con đường
phẫn uất thông qua hành động của la hét của mình.
=> Từ những phân tích dựa trên những hành động xoay quanh đời
sống của cặp nhân vật song trùng Ivant và Ragin chúng ta có thể đưa ra một
vài nhận xét sau:
Sở dĩ nói Ivant và Ragin là một cặp song trùng bởi vì chúng ta có thể thấy
ở hai nhân vật này có rất nhiều sự trùng hợp và giống nhau trong hành động của
họ:
1. Hành động lúc đầu - Là người được mọi - Là bác sĩ giàu y đức,
đều là hành động của người yêu mến, phẫn uất hết mực chữa trị cho
người lương thiện trước hiện thực xấu xa bệnh nhân.
của xã hội.
2. Qúa trình hành động - Gặp hai người tù nhân - Lời đồn rằng bác sĩ hay
gắn liền với những cột đeo xiềng, có bốn người đến phòng Ivant nhưng
mốc lính đi áp giải không kê thuốc.
- Trong trấn xuất hiện - Sự chán ghét bạn bè,
hai xác chết chưa rõ những người xung quanh
nguyên nhân. - Tức giận phẫn uất trước
mọi người
3. Qúa trình hành động - Từ người với hành - Từ một vị bác sĩ giàu y
để thay đổi nhận thức động phẫn uất trước xã đức trở thành một người
hội trở thành người thờ ơ bác sĩ làm việc hời hợt,
trước cái xấu xa. không hề quan tâm đến
sức khỏe của bệnh nhân
Thế nhưng trong sự song trùng của họ, chúng ta cũng có thể thấy được sự
khác biệt trong hành động của hai nhân vật được thể hiện trên nhiều khía cạnh
khác nhau:
1.Những cột mốc làm - Gặp hai người tù nhân - Lời đồn rằng bác sĩ hay
thay đổi hành động có sự đeo xiềng, có bốn người đến phòng Ivant nhưng
khác nhau lính đi áp giải không kê thuốc.
- Trong trấn xuất hiện - Sự chán ghét bạn bè,
hai xác chết chưa rõ những người xung quanh
nguyên nhân. - Tức giận phẫn uất trước
mọi người
2.Khi nhìn thấy sự bất - Ivant nhìn thấy bất - Ragin không hành động
công của xã hội. công và hành động ngay mà thầm lặng nhìn nhận,
bằng cách dùng lời lẽ đến phút cuối cùng thì
chửi bới xã hội. bộc lộ sự phẫn uất trong
hành động
3.Kết quả của quá trình - Qúa trình đấu tranh với - Qúa trình đấu tranh với
hành động bản thân mình để nhận xã hội để tự nhận thức về
thức về bản thân mình. bản thân mình.
* Thái độ và hành động của Ivant và Ragin trong sự tương quan với
nhau.
Trong hành trình giải nghĩa cá thể con người, mối tương giao trong
thái độ và hành động của căp song trùng Ivan – Raghin dành cho nhau cũng là
một điểm đáng lưu ý. Có thể thấy, ngay những lúc đầu gặp nhau ở phòng số 6,
thái độ của Ivan dành cho Raghin có phần thù địch. “– Thật may mắn! Thưa
các ngài, tôi xin có lời mừng, hôm nay bác sĩ đã rủ lòng quá bộ đến thăm chúng
ta! Quân khốn kiếp đáng nguyền rủa! – Hắn rít lên với một vẻ điên dại xưa nay
chưa từng thấy trong phòng này, chân dẫm xuống sàn đánh sầm một tiếng. –
Giết chết các thằng khốn kiếp ấy đi! Không, giết cũng chưa bõ! Hãy dìm nó vào
hố xí!”, sự thù địch này có nguyên nhân của nó, bởi Ivan cho rằng, chính bác sĩ
là người đã giữ Ivan ở đây, sự phi lý là chính anh cũng không thể hiểu nổi tại
sao mình lại bị mắc kẹt trong này, trong khi ngoài kia có biết bao kẻ cũng như
anh, cho đến khi bác sĩ nói “Mọi sự đều do ngẫu nhiên hết. Ai bị giữ thì phải ở
đây, còn ai không bị giữ thì cứ tự do đi lại, chỉ có thế thôi. Nếu tôi là bác sĩ, còn
anh là bệnh nhân tinh thần, thì điều đó không có dính dáng đến đạo đức hay
lôgích gì hết, đó chỉ là một sự tình cờ vô nghĩa lý.”, thái độ dửng dưng của
Raghin dành cho Ivan dường như nói rằng, sự giam cầm của anh chẳng phải do
một nguyên cớ nào cả, đó chính là do sự an bài của “ngẫu nhiên”, của số phận
và vốn phải vậy, chẳng có gì có thể thay đổi. Chính thái độ ấy của bác sĩ đã cho
Ivan thấy được sự bạc nhược, cam chịu và lối sống “mắt nhắm mắt mở” của
Raghin. Ngược lại, Raghin lại cảm thấy thích thú khi được nói chuyện với Ivan,
một kẻ điên, “Thật là một thanh niên đáng mến! – bác sĩ Raghin nghĩ thầm
trong khi về nhà. – Trong suốt thời gian mình ở đây, hình như đây là người đầu
tiên có thể nói chuyện được. Anh ta biết suy luận và quan tâm đến những vấn đề
cần quan tâm “., đơn giản là với một thực tại tù hãm, buồn tẻ trong thị trấn, với
một cuộc sống thảm hại, Raghin chẳng có lấy một người thông minh để nói
chuyện. Và có lẽ, chính Ivan cũng cảm thấy một điều tương tự, mặc dù có thái
độ thù địch, nhưng trong vô thức, có lẽ chính anh cũng cảm nhận được bác sĩ
Raghin là người duy nhất có thể nói chuyện với anh tại thị trấn chán ngắt này
“Trong phòng đã tối hẳn, bác sĩ đứng dậy và bắt đầu kể cho Gromov biết người
ta viết những gì trên báo chí ở nước ngoài và ở Nga và phương hướng tư tưởng
hiện nay ra sao. Gromov chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi một câu,
nhưng đột nhiên, như sực nhớ ra một chuyện gì khủng khiếp, hắn bỗng ôm đầu
nằm lăn ra giường, quay lưng về phía bác sĩ.”, họ đã nói chuyện đến khi trời tối
hẳn, nếu không phải chứng “bách hại cuồng” của Ivan tái phát, có lẽ, câu
chuyện sẽ vẫn còn tiếp tục. Mặc dù những lúc đầu có những thái độ và hành
động khác nhau, nhưng cả Ivan và Raghin đều cảm nhân được rằng đối phương
là người duy nhất có thể truyện trò, bởi lẽ, chỉ có họ, mới là hai kẻ duy nhất thấy
được hiện thực phi lí, tù hãm xung quanh mình. Họ thưc sự nhìn nhận nhau với
tư cách là những người bạn, họ có thể thỏa mãn được nhu cầu giao tiếp giữa
những người “thông minh” với nhau. Mặt khác, cả hai người họ đều nhìn ra sự
bất lực của đối phương. Khi gặp nhau ở phòng số 6, Ivan đã hỏi Raghin giờ anh
phải làm gì, “Anh hỏi bây giờ cần phải làm gì ư? Trong tình cảnh của anh chỉ
có trốn khỏi nơi này là hơn cả. Nhưng đáng tiếc là làm như vậy cũng vô ích.
Người ta sẽ giữ anh lại. Khi xã hội đã cách ly những kẻ phạm tội, những người
mắc bệnh tinh thần và nói chung là những con người gây phiền phức cho nó, thì
không có gì có thể cưỡng lại được. Anh chỉ còn có một cách: bình tâm lại bằng
cách nghĩ rằng anh ở lại đây là cần thiết.”, và đó là câu trả lời của Raghin, chỉ
có thể bất lực và cam chịu. Ngược lại, khi Ivan thấy Raghin bị giam ở phòng số
6, anh đã mỉa mai Raghin như đó là một sự tất nhiên, “A ha, ông cũng bị nhốt
vào đây à, ông bạn quý? – hắn nói, giọng khản đi vì mới ngủ dậy, một bên mắt
nheo lại. – Rất hân hạnh. Trước kia ông hút máu người ta, bây giờ kẻ khác lại
hút máu ông.”. Và chính bản thân Raghin cũng ý thức được điều này, mà Ivan
không thể nào phản kháng lại được, “Không đi đâu được hết, không đi đâu
được. Chúng ta hèn yếu lắm, anh bạn ạ…”, họ thấu hiểu được nhau, thỏa mãn
lẫn nhau, nhưng cũng đồng thời nhìn ra được sự bất lực của nhau.
Cặp song trùng Ivan và Raghin, thông qua hành động và thái độ của bản
thân, đều đã tác động lên sự tự ý thức cá nhân, ý thức tự do và đấu tranh của đối
phương. Ivan là người đã khắc họa bức chân dung của Raghin qua lời nói của
mình, như một cái tát, thức tỉnh Raghin trước thái độ dửng dung của mình
“Suốt đời ông không bị ai chạm đến lỗ chân lông, không bị ai đe dọa, đánh
đập: ông khỏe như con bò tót. Ông lớn lên dưới mái nhà ấm cúng của bố, được
nuôi cho ăn học, học xong là kiếm ngay được một chỗ làm nhàn hạ. Hơn hai
mươi năm ông được ở một căn nhà không mất tiền thuê, có lò sưởi ấm, có đèn
sáng trưng, có người hầu hạ, lại có quyền muốn làm việc ra sao cũng được,
thích thì làm, không thì thôi, không làm gì cũng chẳng sao. Tự bản chất, ông là
người lười biếng, ưa nhàn, cho nên đã cố gắng thu xếp sinh hoạt sao cho đừng
bị phiền nhiễu, đừng phải xê dịch. Công việc thì ông giao cho thằng y tá trưởng
và những tên nô lệ khác, còn bản thân ông thì ngồi lì ở chỗ ấm áp và yên tĩnh,
tích lũy cho nhiều tiền, đọc sách này báo nọ, mua vui bằng những suy tưởng về
đủ các thứ chuyện nghe rất cao siêu nhưng thật ra rất nhảm”, Raghin bỏ ngoài
tai những đau khổ trước mắt, để vùi đâu vào sách, thứ thực tại mà ông thấy chỉ
là thực tại trên lí thuyết. Ông ý thức được sự tồi tệ của bệnh viện, biết được
những nhân viên dưới ông ngày ngày luôn biên thủ, rút bòn những trang vật tư,
biết được những bệnh nhân của mình bị đối xử tồi tệ. Nhưng biết được rồi thì
sao? Ông tự ru ngủ mình bằng một thái độ dửng dưng, tự bao biện cho mình
bằng những lí lẽ rất ư ích kỷ “Mình phục vụ một công việc có hại và ăn lương
của những con người mà mình lường gạt; mình là người bất lương. Nhưng xét
bản thân mình thì chẳng là cái gì hết, mình chỉ là một phần tử của cái ác tất
yếu trong xã hội… Như thế nghĩa là kẻ chịu trách nhiệm về sự bất lương của
mình không phải là mình, mà là thời đại.. Giá mình ra đời muộn đi hai trăm
năm, mình sẽ khác”. Đúng vậy! Ông đổ lỗi cho thời đại, ông không ý thức được
rằng sự nhu nhược của bản thân cũng là một trong những nguồn cơn chính gây
nên sự đau khổ cho người khác. Martin Luther King có nói: “Trong thế giới
này, chúng ta không chỉ xót xa vì những hành động và lời nói của người xấu,
mà còn vì sự im lặng đáng sợ của người tốt”. Sự im lặng của bác sĩ trước
những thực tại ngổn ngang nơi ông sống, thực sự khiến người khác đau lòng
hơn cả những trò vô nhân tính của Nikita với bệnh nhân. Những lời nói của Ivan
tuy gây được ấn tượng mạnh với Raghin, nhưng dương như những định kiến,
thói quen tự ru ngủ vẫn chế ngự ông, cho đến khi chính ông bị tống vào phòng
số 6 với tư cách một bệnh nhân, chính ông và Ivan bị Nikita đánh, lúc này ông
mới thức nhận được nỗi đau, và đồng cảm với những bệnh nhân của mình “Họ
đã phải chịu đựng đúng cái đau đớn này hết năm này qua năm khác, từng ngày,
từng ngày một. Làm sao suốt hơn hai mươi năm liền ông lại có thể không biết
và không muốn biết đến điều đó? Ông không biết, ông không có khái niệm gì về
đau đớn, thế thì ông không có lỗi, nhưng lương tâm, vốn cũng ít lời và thô bạo
như Nikita, vẫn làm cho ông lạnh toát người đi từ đỉnh đầu đến gót chân.”, có
thể thấy, thái độ, hành động, lời nói của Ivan chính là một nhân tố quan trọng
trong việc giải nghĩa chính bản thân mình của Raghin.
Ở mặt khác, chính lời nói và hành động của Raghin khi bị giam ở phòng
số 6 cũng đã thức tỉnh khát vọng tự do, được sống trong lòng Ivan “– Nhưng tôi
ra ngoài thì có hại gì cho ai? – bác sĩ Raghin so vai hỏi – Tôi không hiểu được!
Nikita, tôi phải ra! – giọng ông run run. – Tôi cần mà!
– Ông đừng làm mất trật tự như thế không tốt đâu! – Nikita nói, giọng răn dạy.
– Có ma nó biết như thế là cái nghĩa lý gì! – Gromov bỗng quát to rồi bật dậy.
– Hắn có quyền gì mà không cho người ta ra? Làm sao chúng nó lại dám giữ
chúng ta ở đây? Trong luật pháp hình như có nói rõ ràng là không ai có thể bị
tước mất quyền tự do nếu chưa xét xử kia mà! Thế này là bạo ngược! Thế này
là lộng hành!”, chính lời nói, lời khẩn cầu của Raghin để được ra ngoài đã thức
tỉnh Ivan “Nhưng tôi ra ngoài thì có hại gì cho ai?”, “Tôi không hiểu được”,
thực sự không ai hiểu được sự phi lý khi những kẻ được xem là điên, lại là
những người duy nhất tỉnh táo trong thị trấn này, thấy được thực hại tù hãm, đè
nén con người, cái “trật tự” của cuộc sống như một nhà tù, giam hãm họ, chỉ
đơn giản là họ muốn phá khỏi nhà lao đó, để được tự do “Trong luật pháp hình
như có nói rõ ràng là không ai có thể bị tước mất quyền tự do nếu chưa xét xử
kia mà! Thế này là bạo ngược! Thế này là lộng hành!”. Và chính khát vọng tự
do đã biến thành hành động, một hành động nổi loạn, bức phá của cả hai “– Dĩ
nhiên là lộng hành! – bác sĩ Raghin nói; tiếng quát của Gromov đã khích lệ
ông. – Tôi cần ra, tôi phải ra. Hắn không có quyền! Đã bảo là mở ra!
– Mày nghe ra chưa, thằng súc sinh đần độn kia? – Gromov quát và nện quả
đấm lên cánh cửa. – Mở ra, không tao phá cửa ra bây giờ! Quân đồ tể!
– Mở ra! – bác sĩ Raghin quát, cả người run bắn lên. – Ta ra lệnh mày như
vậy!” Chính tiếng quát của Ivan đã khích lệ Raghin và họ cùng nhau hành động,
ở đây, hai cá thể con người như hòa làm một, hướng đến sự tự do, một cuộc
sống thực sự.
Có thể thấy, thái độ, hành động của Ivan và Raghin là một sự tác động
qua lại lẫn nhau, có sự song trùng. Họ đều xem nhau là những người bạn, kẻ tri
âm, và quả thực, cả hai là những người duy nhất ý thức được thực tại tù hãm,
phi lý của xã hội đương thời. Họ thỏa mãn và nhìn nhận được sự bất lực, tù đày
của cả hai trong thực tại tịch mịch, tăm tối. Mỗi thái độ và hành động của họ
được soi chiếu cho nhau, giúp mỗi cá nhân tự thức nhận bản thân mình, và
hướng tới một cuộc sống tự do, ý nghĩa.
Xem nhau là kẻ tri âm, Ivan tuy bề ngoài có thái Ngay từ những lần nói
thỏa mãn, nhìn ra sự bất độ thù địch, nhưng trong chuyện đầu tiên, Ragin
lực của đối phương vô thức luôn xem Raghin đã ý thức được, Ivan là
là bạn, là người có thể người duy nhất của thể
thỏa mãn, thấu hiểu được nói chuyện được với
chính mình. mình trong thị trấn.
Thái độ và hành động Ivan đã vẽ nên được một Raghin đã làm thức tỉnh
của cả hai làm trỗi dậy ý “bức chân dung” chân trong Ivan, sự bất lực,
thức tự do, đấu tranh cho thật của Ragin, thông cam chịu đến phi lý của
đối phương qua lời nói. bản thân, đồng thời làm
trỗi dậy ý muốn được tự
do, đấu tranh của anh.
Hành động và thái độ
chống lại Nikita của Lời nói của Ivan “tiếng
Raghin đã tiếp sức cho quát của Gromov” đã
Ivan đứng lên, đập phá khích lệ Raghin tìm tự do
tường rào. cho chính mình.