You are on page 1of 6

TRÀNG GIANG

- Huy Cận -
2. Khổ 2

1
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều.
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
“ ▫


Hình ảnh: cồn nhỏ, lơ thơ, gió đìu hiu, chợ chiều,
làng xa, bến cô liêu.
=> Gợi tả cảnh vật nhỏ bé, cô độc, thoáng lên cái
lạnh lẽo, cô đơn.

Đâu có (không có)


- Từ “đâu” có 2 cách hiểu
Đâu có (vọng lại)

=> Không gian vắng lặng, cô tịch, âm thanh sự


sống của con người rất xa vắng, mơ hồ.
3
Nắng xuống, trời lên cao chót vót;
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.

• Không gian được mở rộng theo chiều khác nhau


+ Cao (trời lên)
+ Dài (song dài)
+ Rộng (trời rộng)

• “Sâu chót vót” cách biểu đạt mới mẻ:


+ “Sâu” gợi sự thăm thẳm, xa hun hút
+ “Chót vót” khác họa chiều cao dường như vô tận

Không gian được đẩy tới vô biên nhằm bộc lộ


cảm xúc của chính tác giả.

4
Khổ 2
NGHỆ THUẬT NỘI DUNG
Gieo vần tài tình Con người trở nên nhỏ bé
Âm hưởng trầm bổng trước vũ trụ rộng lớn và cảm
thấy lạc loài giữa cái mênh
mông của trời đất, cái xa
vắng của thời gian.

5
Thanks!
CẢM ƠN CÔ VÀ CÁC
BẠN ĐÃ CHÚ Ý LẴNG
NGHE

You might also like