Professional Documents
Culture Documents
Một ngày năm 1842, một con người to lớn tràn trề
sức lực hể hả bước vào phòng đọc Thư Viện Marseille
và tự giới thiệu: Alexandre Dumas.
Người thủ thư bối rối vì trọng vọng. Danh tiếng của
Dumas lúc này đã vang dội. Ông mượn “Những Hồi Ký
Của Ông D’Artagnan” xuất bản năm 1704 và mượn luôn
cả một bộ sách có tên: “Richelieu, Colbert và Mazarin[1].
A. Dumas đã quên phắt không đem trả bộ sách đó. Một
chi tiết rất nhỏ nhặt không đáng để ý nếu không có
chuyện từ mấy cuốn sách ấy sinh ra cuốn truyện tuyệt
vời “Ba Người Lính Ngự Lâm.”
Năm 1842 A. Dumas tròn bốn mươi tuổi, tức ông sinh
năm 1802, cùng năm sinh với Victor Hugo, mà Hugo đã
viết: “Thế kỷ ấy đã được hai năm” (Ce siècle a deux
ans).
Ngày 24 tháng bảy năm 1802, viên tướng của phái
Cộng Hòa thời Quốc Ước, Thomas Alexandre Dumas
Đào Tiểu Vũ eBook
gửi cho tướng Bruyle bức thư ngắn nội dung như sau:
“Bruyle thân mến, tôi vui mừng báo tin cho anh, vợ tôi
sáng hôm qua đã sinh một bé trai to lớn, nặng khoảng 4
kg rưỡi và dài 48 cm. Rồi anh sẽ thấy nó tiếp tục lớn lên
ở ngoài như nó đã lớn lên như thế ở bên trong.” Tướng
Dumas yêu cầu bạn đồng nghiệp làm cha đỡ đầu cho nó.
Ông viết thêm ở phần tái bút: “Tôi lại bóc thư ra để nói
với anh là thằng nhóc vừa đái phọt qua đầu nó. Một sự
khởi đầu tốt, phải không anh!”
Sáu trăm tác phẩm của “thằng nhóc” được xuất bản
quả đã chứng tỏ sự khởi đầu tốt đẹp.
Là con trai nhà quý tộc, Hầu tước de la Pailleterie,
nhưng người mẹ lại là một nô tỳ da đen, tướng Thomas
là một người tư tưởng Cộng Hòa rõ rệt. Ông đã có lần
cãi nhau với Napoléon:
“Tôi nghĩ phải đặt lợi ích nước Pháp lên trên lợi ích
một con người, dù người ấy có vĩ đại đến đâu chăng
nữa… Tôi sẵn sàng rời bỏ ngài, nếu ngài tách rời khỏi
nước Pháp.”
Vì vậy sau khi lên ngôi, Napoléon đã bạc đãi ông, ông
xin về nghỉ hưu rồi qua đời trong cảnh túng quẫn khi
Ngày thứ hai đầu tiên của tháng tư năm 1625, thị xã
Meung[3] nơi sinh tác giả của cuốn tiểu thuyết Hoa Hồng
dường như trong một cơn cách mạng như thể người
theo giáo phái Calvin[4] lần thứ hai lại tới vây hãm Pháo
thành La Rochelle[5]. Nhiều thị dân thấy đàn bà ở phố
lớn chạy trốn, trẻ con kêu khóc nơi ngưỡng cửa, liền vội
vã khoác chiến bào, và bằng một khẩu hỏa mai hoặc
ngọn giáo để củng cố lòng dũng cảm, hướng về phía lữ
quán Chủ Cối Xay. Trước lữ quán, một nhóm người
chen chúc, mỗi lúc một đông thêm, nhốn nháo, ồn ào và
đầy vẻ tò mò.
Thời buổi ấy, những cơn hoảng loạn luôn xảy ra,
không mấy khi lại không có thành phố này, thị trấn nọ
Ông De Troisvilles, gia đình ông vẫn còn gọi ông như
thế, - còn ông, - cuối cùng ông lại tự gọi mình là De
Treville. Thực tế ông cũng khởi nghiệp như D’Artagnan,
nghĩa là không một xu dính túi, mà với cái vốn táo gan,
trí tuệ và tài ứng biến, nó làm cho gã quý tộc quèn
Gascogne nghèo khó nhất thường hy vọng nhận được sự
thừa kế dòng dõi còn hơn cả một quý tộc giàu có nhất ở
Perigord[14] hay Berry[15] nhận được trong thực tế.
Lòng quả cảm phi thường và niềm hạnh phúc còn phi
thường hơn trong một thời mà đòn giáng như mưa đá, đã
kéo ông lên tận đỉnh cao của nấc thang khó khăn mà
người ta gọi là sự sủng ái của triều đình, mà ông đã từng
leo lên bốn bậc một.
Ông là bạn của Nhà Vua, như mọi người đều biết Nhà
Đào Tiểu Vũ eBook
Vua rất coi trọng ký ức về vua cha Henri IV của mình.
Cha của ông De Treville đã phục vụ trung thành vị tiên
vương trong những cuộc chiến chống lại Liên Minh[16]
đến nỗi do rắc rối về tiền mặt, thứ mà dân Bearn suốt đời
túng thiếu, ông mãi mãi trả nợ bằng vật duy nhất không
cần phải đi vay, nghĩa là bằng tinh thần. Vua Henri IV đã
trao cho ông quyền được mang gia huy con sư tử vàng
trên men sứ đỏ chói với dòng châm ngôn: “Trung thành
và dũng mãnh", sau khi Paris đầu hàng. Thế là quá nhiều
vinh dự, nhưng lại quá tầm thường để sống dễ chịu, ông
để lại cho con trai tài sản duy nhất: Thanh gươm và
châm ngôn ấy của mình. Nhờ hai tặng vật đó và cái tên
không một vết nhơ đi kèm, ông De Treville được nhận
vào dinh ông hoàng tử trẻ, ở đó ông đã phụng sự quá tốt
bằng thanh gươm của mình và quá ư trung thành với
châm ngôn ấy, đến mức vua Louis XIII, một trong
những lưỡi gươm cừ khôi của vương quốc thường quen
nói rằng: Nếu Ngài có một người bạn muốn đấu, Ngài sẽ
khuyên bạn mình chọn người trợ thủ trước hết là Nhà
Vua, rồi sau đó là De Treville, mà có thể Treville trước
cả Nhà Vua nữa.
Sự ra mắt
Tuy nhiên, bốn mươi đồng vàng của Vua Louis XIII,
cũng như tất cả mọi thứ trên đời này sau khi đã có khởi
đầu, phải có kết thúc, và từ lúc nó kết thúc, bốn người
đồng ngũ của chúng ta rơi vào cảnh khó khăn. Lúc đầu,
ảnh hưởng dùng tiền riêng của mình cưu mang cả hội
được ít lâu, Porthos kế tiếp và nhờ một trong những
cuộc đi biệt tăm mọi người đã quen, chàng chu cấp cho
nhu cầu của mọi người thêm được nửa tháng. Cuối cùng
đến lượt Aramis, chàng vui vẻ thực hiện, và theo chàng
nói, nhờ bán những cuốn sách thần học đã kiếm được
mấy đồng vàng.
Vậy là như thường lệ, họ phải cầu cứu ông De Treville
xin ông tạm ứng trước một phần tiền lương, nhưng số
tiền tạm ứng đó không thể giúp gì mấy cho ba chàng
Đào Tiểu Vũ eBook
ngự lâm đang mắc những món nợ nóng quá hạn, và một
chàng cận vệ chưa mắc nợ.
Cuối cùng, khi thấy sắp hoàn toàn rỗng rúi, bằng một
nỗ lực cuối cùng, họ gom góp được tám hay mười đồng
vàng để Porthos chơi bạc. Khốn nạn thay, chàng đang
canh đen, thua sạch, thêm hai nhăm đồng vàng đánh
chịu.
Thế là khó khăn trở thành túng quẫn, người ta thấy
những kẻ đói ăn có kẻ hầu đi theo, chạy đến các bến
sông và các đơn vị cận vệ, kiếm chác tại nhà bạn hữu ở
bên ngoài tất cả những bữa trưa có thể kiếm được, bởi
theo ý kiến Aramis, trong lúc sung túc phải rắc các bữa
ăn ra bốn phía để thu lại một vài bữa lúc cơ nhỡ.
Athos được mời ăn bốn lần, lần nào cũng kéo theo các
bạn và lũ người hầu. Porthos có sáu cơ hội và cũng để
các bạn cùng hưởng. Aramis được tám. Đó là một người
mà người ta đã có thể nhận ra, nói ít làm nhiều. Còn về
D’Artagnan, chưa quen biết một ai trong kinh thành chỉ
tìm được một bữa điểm tâm bằng sôcôla tại nhà một ông
linh mục người cùng quê, và một bữa trưa tại nhà một
tay lính kèn của đội cận vệ. Chàng dẫn theo đoàn quân
Không phải đến thời đại chúng ta, người ta mới sáng
chế ra chiếc bẫy chuột. Ngay khi xã hội được hình
thành, và phát minh ra một bộ máy cảnh sát nào đó, bộ
máy cảnh sát đó đã chế ra những bẫy chuột.
Có thể các bạn đọc chưa quen với tiếng lóng của Phố
Jérusalem[41] và từ khi chúng tôi làm nghề viết, kể ra đã
đến mười lăm năm rồi, đây là lần đầu tiên chúng tôi dùng
từ ấy với cái nghĩa đó, vậy chúng ta hãy giải thích cho
độc giả thế nào là một cái bẫy chuột.
Khi trong một ngôi nhà, dù nó thế nào, người ta đã bắt
giữ một người bị tình nghi mắc một tội nào đó, người ta
giữ kín việc bắt giữ. Người ta bố trí bốn năm người phục
kích trong căn phòng đầu, người ta mở cho tất cả những
ai gõ cửa, rồi đóng sập lại sau lưng họ rồi bắt giữ theo
Đào Tiểu Vũ eBook
cung cách đó. Khoảng vài ba ngày, người ta giữ hầu như
tất cả những người thân của ngôi nhà.
Cái bẫy chuột nó là như thế. Vậy là, người ta đặt một
cái bẫy chuột ở ngôi nhà ông Bonacieux. Và ai xuất hiện
ở đây liền bị giữ và bị người của Giáo Chủ thẩm vấn.
Nhưng có một lối đi riêng dẫn lên tầng một nơi
D’Artagnan cư trú, những ai đi lên nhà chàng đều được
miễn trừ. Hơn nữa, chỉ có ba chàng ngự lâm đến đó. Họ
đã chia nhau đi điều tra, mỗi người một ngả, mà chẳng
thấy gì, chẳng phát hiện ra điều gì. Athos tới mức còn
hỏi cả ông De Treville, điều đó làm ông đại úy rất đỗi
ngạc nhiên vì ông quen thấy bản tính câm lặng thường
ngày của chàng ngự lâm chững chạc này. Nhưng ông
chẳng biết gì hết, trừ lần gần đây nhất ông gặp cả Giáo
Chủ, Nhà Vua và Hoàng Hậu, Giáo Chủ có vẻ rất lo lắng,
Nhà Vua thì bồn chồn, và Hoàng Hậu hai mắt đỏ lên, tỏ
ra bà đã thức đêm hoặc đã khóc. Nhưng tình tiết này
không làm ông quan tâm vì từ sau khi cưới, Hoàng Hậu
vẫn thức và khóc nhiều.
Dẫu sao, ông De Treville cũng dặn dò Athos phải
phụng sự Nhà Vua nhất là Hoàng Hậu và yêu cầu chàng
Âm mưu bị kẹt
Ông Bonacieux
Trong mọi chuyện vừa xảy ra, có một nhân vật, mặc
dầu trong tình thế không an toàn, lại không được quan
tâm mấy, đó là ông Bonacieux, kẻ tử đạo đáng kính của
những âm mưu chính trị và tình yêu đan xen nhau chặt
chẽ trong cái thời buổi vừa rất hiệp sĩ vừa rất phong tình
này.
May sao, chúng tôi đã hứa không bỏ quên ông ta.
Bọn sai nha đã bắt giữ ông rồi dẫn thẳng đến ngục
Bastille, ở đó họ đưa ông còn đang run sợ đến trước một
tiểu đội lính đang nhồi thuốc vào súng hỏa mai của họ.
Từ chỗ đó, ông lại bị đưa đến một hầm nửa ngầm dưới
đất và bị bọn dẫn đi chửi bới thô tục nhất, đối xử dã man
nhất. Bọn cảnh vệ thấy ông chẳng phải một nhà quý tộc
do đó, chúng đối xử với ông như kẻ ăn mày thực thụ.
Đào Tiểu Vũ eBook
Khoảng nửa giờ sau, một viên lục sự đến chấm dứt
những trò tra khảo, nhưng không chấm dứt những mối
lo lắng của ông khi ra lệnh dẫn ông vào phòng hỏi cung.
Thường thường người ta hỏi cung tù nhân ngay tại nhà
họ, nhưng với ông Bonacieux, họ không mất công làm
theo cung cách ấy.
Hai tên lính gác túm lấy ông hàng xén, lôi ông qua một
cái sân, rồi lôi vào một hành lang có ba lính tuần tra, mở
một chiếc cửa, và đẩy ông vào một phòng thấp, ở đó đồ
đạc chỉ có mỗi cái bàn, một cái ghế và một viên đồn
trưởng cảnh sát. Viên đồn trưởng đang ngồi ở ghế và hý
hoáy viết trên bàn.
Hai tên gác dẫn tù nhân đến trước cái bàn. Viên đồn
trưởng ra hiệu cho họ đi xa ra khỏi tầm nghe rõ tiếng
nói. Viên cảnh sát này cho tới lúc đó vẫn cắm cúi vào
đống giấy tờ, bây giờ mới ngẩng đầu lên xem phải làm
việc với ai. Đó là một con người mặt quằm quặm, mũi
nhọn, gò má vàng và gồ cao, mắt nhỏ nhưng soi mói và
lanh lợi, vẻ mặt vừa giống chồn, vừa giống cáo. Đầu hắn
thò ra khỏi chiếc áo đen rộng lắc lư trên cái cổ dài
ngoẵng, hơi giống như một con rùa thò đầu ra khỏi mai.
Không thể nghĩ nổi việc mấy câu nói kia đã tác động
lên nét mặt của vua Louis XIII thế nào. Mặt Nhà Vua hết
đỏ lên rồi lại tái đi và Giáo Chủ thấy ngay mình chỉ bằng
một đòn đã chiếm lại được địa bàn đã mất.
Nhà Vua hét lên:
— Ông Buckingham ở Paris. Và hắn đến để làm gì?
— Chắc hẳn là để âm mưu với lũ kẻ thù của Hoàng
Thượng, bọn giáo phái Calvin và bọn Tây Ban Nha…
— Không, chó chết, không? Âm mưu chống lại danh
dự của ta, cùng với lũ bà De Chevreuse, bà Longueville
và bọn Condé[51] ư?
Đào Tiểu Vũ eBook
— Ồ tâu Hoàng Thượng, Ngài nghĩ gì vậy? Hoàng
Hậu quá khôn ngoan và nhất là quá yêu Hoàng Thượng.
— Giống đàn bà họ mềm yếu, ngài Giáo Chủ ơi, còn
về việc quá yêu ta, ta cũng có ý kiến riêng của ta về mối
tình đó rồi.
Giáo Chủ nói:
— Thần cũng không đến mức cho rằng Huân Tước
De Buckingham đã đến Paris vì một dự định hoàn toàn
chính trị.
— Còn ta, ta đoán chắc hắn đến vì một chuyện khác,
Giáo Chủ ạ. Nhưng nếu Hoàng Hậu phạm tội, bà ấy hãy
liệu hồn.
— Thật ra - Giáo Chủ nói - Dù thấy ghê tởm khiến
thần phải dừng ngay không dám nghĩ đến sự phản bội
như vậy, nhưng Hoàng Thượng làm thần vẫn phải nghĩ
tới nó. Bà De Lannoy mà theo lệnh của Hoàng Thượng
thần đã hỏi nhiều lần, đã nói với thần sáng nay rằng đêm
qua Hoàng Hậu đã khóc rất nhiều và bà viết suốt ngày.
— Chính thế đó - Nhà Vua nói - hẳn là viết cho hắn.
Giáo Chủ, ta muốn có những giấy tờ của Hoàng Hậu.
— Tâu, nhưng làm thế nào lấy được? Hình như không
Đây là lần thứ hai Giáo Chủ trở lại vấn đề những nút
kim cương với Nhà Vua. Louis vì thế không hiểu nổi tại
sao ông ta cứ nài nỉ và nghĩ rằng sự khuyến nghị này ắt
che giấu một điều bí mật.
Đã nhiều lần Nhà Vua từng bị xấu hổ vì Giáo Chủ lại
tỏ ra thông hiểu hơn cả bản thân Nhà Vua về những gì
diễn ra trong cuộc sống vợ chồng riêng tư của Nhà Vua,
do cảnh sát của ông ta hiện đại nhưng cũng rất ưu việt.
Vì vậy, Nhà Vua hy vọng trong một buổi trò chuyện với
Anne D’Autriche sẽ làm lóe ra một tia sáng nào đó, tiếp
đó đến ngay bên Giáo Chủ cùng với một bí mật nào đó
mà ông ta đã biết hoặc không biết, thì dù trường hợp này
hay trường hợp kia, việc đó cũng sẽ tôn cao Nhà Vua
trước mắt viên Thủ Tướng của mình.
Đào Tiểu Vũ eBook
Nhà Vua liền đi gặp Hoàng Hậu và theo thói quen, bắt
chuyện với Hoàng Hậu bằng những đe dọa mới chống lại
những người thân cận của nàng. Anne D’Autriche cúi
đầu mặc cho thác lũ tuôn trào, không đáp, và hy vọng
cuối cùng cơn lũ cũng phải dừng. Nhưng đó không phải
là điều Louis XIII muốn, Louis XIII muốn một cuộc
tranh cãi từ đó lóe ra một tia sáng nào đó. Nhà Vua đinh
ninh rằng Giáo Chủ có một ẩn ý nào đó và trù tính đặt
Nhà Vua trước một sự bất ngờ ghê gớm như ông ta vẫn
quen làm.
Nhà Vua tính đạt tới mục đích đó bằng sự kiên trì cáo
buộc. Nhưng, Anne D’Autriche mệt mỏi vì những đòn
công kích vu vơ ấy kêu lên:
— Nhưng tâu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không
nói hết ra những điều chất chứa trong lòng. Tôi đã làm
cái gì cơ chứ? Tôi đã phạm tội gì nào? Hoàng Thượng
không thể làm ầm lên như thế về bức thư viết cho anh
tôi?
Nhà Vua đến lượt mình bị tấn công trực tiếp đến thế
không biết trả lời sao, liền nghĩ đây là lúc đưa lời khuyến
nghị mà ông được chỉ làm đêm trước hôm dạ hội. Nhà
Du hành
Đúng hai giờ sáng, bốn chàng phiêu lưu của chúng ta
ra khỏi Paris, qua cửa ô Saint Denis. Chừng nào vẫn còn
là đêm, họ vẫn phải câm lặng. Dẫu không nói, họ vẫn
chịu ảnh hưởng của bóng đêm và nhìn đâu cũng thấy ổ
phục kích.
Nữ Bá Tước De Winter
Vũ khúc Merlaison[58]
Cuộc hẹn hò
Porthos
Trở về
Milady
Đến giờ hẹn, bọn họ cùng với bốn người hầu đi đến
một mảnh đất rào kín thả dê, phía sau Vườn
Luxembourg, Athos cho người chăn dê một đồng tiền để
y lánh ra nơi khác. Bọn người hầu được giao việc canh
phòng.
Một lúc sau, một toán cũng lặng lẽ đến gần, vào đó,
gặp mấy người lính ngự lâm, rồi theo những thủ tục
nước ngoài, hai bên giới thiệu nhau.
Bọn Anh đều là những người thuộc phẩm trật cao, nên
những cái tên kỳ quái của địch thủ không những làm họ
ngạc thiên, mà còn lo ngại nữa.
Nghe ba người xưng tên, Huân Tước De Winter nói:
— Những tên như thế thì chúng tôi biết các ông là ai,
và chúng tôi sẽ không giao chiến với những cái tên như
Đào Tiểu Vũ eBook
thế đâu. Đó là tên của lũ chăn cừu.
— Huân Tước, ông đoán đúng đấy, đấy là những tên
giả cả thôi - Athos nói.
— Như thế chỉ càng khiến chúng tôi muốn biết những
tên thật? - Gã người Anh nói.
— Các ông đã đánh bạc với chúng tôi mà có biết tên
chúng tôi đâu - Athos nói - với danh hiệu gì các ông
thắng của chúng tôi hai con ngựa nào?
— Đúng vậy, nhưng lúc ấy chúng tôi chỉ liều những
đồng vàng thôi. Lần này chúng tôi đem máu ra liều.
Người ta chơi bạc với cả thiên hạ, nhưng người ta chỉ
giao chiến với những người cùng đẳng cấp.
— Đúng lắm! - Athos nói. - Và chàng túm lấy một kẻ
trong bốn người Anh sẽ phải đấu với chàng rồi nói nhỏ
tên mình cho gã.
Porthos và Aramis cùng làm như thế.
— Như thế đã thỏa mãn ông chưa? - Athos nói với
đấu thủ - Và ông thấy ta đã là một đại lãnh chúa để cho
phép ta được so gươm với ông chứ?
— Phải, thưa ông - Tên người Anh vừa nói vừa
nghiêng mình đáp lễ
Trong khi đó, mặc dầu những tiếng kêu thét của lương
tâm và những lời khuyên chín chắn của Athos,
D’Artagnan mỗi lúc càng trở nên si mê Milady hơn. Cho
nên chả bỏ lỡ ngày nào không đến ve vãn. Chàng
Gascogne ưa mạo hiểm tin chắc sớm muộn gì nàng
cũng không thể không đền đáp lại.
Một buổi tối chàng đến, mặt vênh lên, phơi phới như
một người đang đợi một cơn mưa vàng, thì gặp cô hầu
gái ở dưới cửa xe, nhưng lần này nàng Ketty xinh đẹp
không chịu chỉ chạm vào người chàng khi đi qua mà còn
nhẹ nhàng nắm hẳn lấy tay chàng.
“Tốt! - D’Artagnan tự nhủ - cô gái này chắc được nữ
chủ nhân giao việc nhắn tin gì đó cho ta đây, chắc sắp
ấn định một cuộc hẹn nào đó cho ta nên mới không dám
Đào Tiểu Vũ eBook
nói to chứ gì.”
Và chàng nhìn cô bé xinh đẹp với vẻ đắc thắng tột
bậc. Cô hầu gái ấp úng:
— Thưa ông hiệp sĩ, em muốn nói với ông đôi lời.
— Nói đi, em gái, nói đi, ta nghe đây.
— Ở đây không được, điều em muốn nói với ông, dài
dòng lắm và nhất là bí mật lắm.
— Ồ, thế thì phải làm thế nào đây?
— Nếu như ông hiệp sĩ đi theo em được - Ketty dụt dè
nói.
— Em muốn đi đâu cũng được, em gái xinh đẹp của
ta ạ.
— Thế thì, theo em.
Và Ketty không rời bàn tay D’Artagnan lôi chàng đi
qua một cầu thang nhỏ tối, và ngoắt ngoéo, và sau khi
leo lên mười lăm bậc, mở cửa ra và nói:
— Vào đây, ông hiệp sĩ, ở đây chỉ có mỗi mình chúng
ta, và ta có thể chuyện trò.
— Nhưng đây là cái phòng nào, cô em xinh đẹp? -
D’Artagnan hỏi.
— Phòng của em, ông hiệp sĩ ạ. Nó ăn thông với
Từ khi bốn người bạn mỗi người một ngả săn tìm đồ
trang bị cho mình, thì không còn một cuộc họp mặt nào
được ấn định giữa họ nữa. Người ta ăn có người này lại
không có người khác, gặp đâu ăn đấy hoặc đúng hơn
đâu có thể ăn là ăn. Bản thân việc quân cũng chiếm một
phần thời gian quý báu đang trôi rất nhanh. Họ đành thỏa
thuận tuần một lần vào lúc một giờ tại nhà Athos, bởi lẽ
chàng đã thề không ra khỏi cửa.
Ngày họp mặt lại đúng ngày Ketty đến nhà tìm
D’Artagnan. Ketty vừa đi khỏi, D’Artagnan đến phố
Férou ngay. Chàng thấy Athos và Aramis đang triết lý.
Aramis đang giở chứng muốn trở lại với chiếc áo thầy tu.
Chàng trai trẻ trốn mất còn nàng vẫn giơ nắm đấm
hăm dọa chàng một cách bất lực. Đến lúc không còn
trông thấy chàng nữa, Milady ngã bất tỉnh trong phòng
mình.
D’Artagnan bối rối đến nước không còn lo lắng đến
Ketty sẽ ra sao nữa, chàng vừa đi vừa chạy xuyên qua
cả nửa Paris và chỉ dừng lại trước cửa nhà Athos. Hoang
mang, sợ hãi, rồi thêm vào là tiếng thét của bọn lính tuần
tra rượt đuổi, tiếng hò la của mấy người qua đường đi
làm sớm càng khiến chàng chạy cuống cuống.
Chàng đi qua sân, lên hai tầng gác và đập đến vỡ cửa
nhà Athos. Grimaud mắt còn díp lại vì buồn ngủ ra mở
Ảo ảnh
Lúc bốn giờ, bốn người bạn lại tụ tập ở nhà Athos.
Những băn khoăn lo lắng của họ về việc mua sắm quân
trang đã hoàn toàn biến mất. Trên khuôn mặt mỗi người
chỉ còn lại những nét ưu tư thầm kín riêng tư nữa mà
thôi, vì đằng sau mọi hạnh phúc hiện thời lại ẩn giấu một
nỗi lo sẽ tới.
Bất thình lình Planchet bước vào mang theo hai bức
thư gửi cho D’Artagnan. Một bức là một thư ngắn gấp
rất lịch sự theo chiều dài với dấu xi màu xanh in một con
bồ câu ngậm một nhánh cỏ xanh. Bức kia là một tờ giấy
vuông rất to và chói lòa những huy hiệu khủng khiếp của
Đức Ông Giáo Chủ Quận Công.
Vừa nhìn thấy bức thư nhỏ trái tim D’Artagnan đã
nhảy lên bởi chàng đã nhận ra nét chữ, và cho dù mới
Đào Tiểu Vũ eBook
chỉ được nhìn nét chữ ấy có một lần, nó vẫn còn được
ghi nhớ tận đáy lòng đấy. Chàng cầm lấy bức thư nhỏ,
bóc ngay ra đọc:
«Thứ tư tới, ông hãy đi dạo từ sáu đến bảy giờ tối,
trên đường Chaillot, và chú ý nhìn vào những xe ngựa
bốn bánh đi qua nhưng nếu ông quan tâm đến tính
mạng của mình và đến tính mạng của những con người
yêu ông, thì đừng nói một câu, đừng làm một hành động
gì để có thể làm người ta tin rằng ông đã nhận ra người
đang dám hứng chịu mọi điều để được nhìn thấy ông
một lát.»
Không ký tên.
Một cái bẫy đấy - Athos nói - Đừng đi, D’Artagnan.
— Thế nhưng hình như tôi nhận ra nét chữ.
— Có thể là giả mạo thôi - Athos nói tiếp - Vào lúc
sáu bảy giờ, lúc đó đường Chaillot vắng ngắt, chả khác
gì cậu đi dạo ở rừng Bondy.
— Nhưng nếu đi tất cả chúng ta? - D’Artagnan nói -
Mẹ kiếp!
— Chả lẽ chúng ăn tươi nuốt sống được cả bốn chúng
ta, lại còn bốn người hầu, rồi ngựa, rồi vũ khí nữa?
Giáo Chủ chống khuỷu tay lên bản thảo, tỳ tay lên má,
và nhìn chàng trai trẻ một lát. Không ai có cái nhìn soi
mói sâu hút như Giáo Chủ Richelieu và D’Artagnan bị
cái nhìn ấy chạy dọc mạch máu mình như một cơn sốt.
Tuy nhiên chàng vẫn giữ được bình tĩnh, tay cầm mũ, và
chờ đợi thái độ dễ chịu hơn của Giáo Chủ, không quá
kiêu hãnh mà không quá khúm núm.
— Ông kia, - Giáo Chủ bảo chàng - Ông có phải
D’Artagnan xứ Bearn không?
— Vâng, thưa Đức Ông.
— Có nhiều chi họ D’Artagnan ở Tarbes và ở vùng
phụ cận - Giáo Chủ nói - Ông thuộc chi nào?
— Tôi là con trai người đã từng tham gia chiến tranh
tôn giáo với Đại Đế Henri, phụ thân của Hoàng Thượng.
Đào Tiểu Vũ eBook
— Đúng là như thế. Chính ông, khoảng bảy tám tháng
trước đây đã từ xứ xở mình ra đi, để tìm vận may trong
kinh thành?
— Vâng, thưa Đức Ông.
— Ông đi qua Meung, ở đấy ông đã gặp một chuyện
gì đó, tôi không nhớ lắm, nhưng rút cục là một chuyện
gì đấy.
— Thưa Đức Ông - D’Artagnan nói - Chuyện xảy ra
với tôi là như thế này…
— Không cần thiết, không cần thiết - Giáo Chủ đáp lại
với một nụ cười tỏ ra ông đã biết hết chuyện chẳng kém
gì người định kể cho ông nghe - Ông đã được tiến cử
với ông De Treville, phải không?
— Vâng, thưa Đức Ông, nhưng đúng ra, trong vụ
việc lôi thôi ở Meung…
— Bức thư đã bị mất - Đức Ông tiếp - phải, ta biết
việc đó. Nhưng ông De Treville là một nhà tướng diện
học có tài nhìn qua người là đã biết ngay, và ông ấy đã
xếp ông vào đại đội em vợ ông ấy, ông Des Essarts, để
ông hy vọng ngày một ngày hai ông sẽ vào được ngự
lâm quân.
Sau những tin gần như thất vọng về Nhà Vua, tin đồn
Ngài đã bình phục lại bắt đầu lan ra khắp chiến tuyến, và
vì Nhà Vua rất vội thân chinh tới vòng vây, người ta còn
nói, cưỡi nổi ngựa là Nhà Vua lên đường ngay.
Trong khi đó, Hoàng Đệ biết rằng sớm muộn gì ngài
cũng bị mất chức tổng chỉ huy bởi Quận Công
D’Angoulême, hoặc ông Bassompierre hay Schomberg
đang tranh giành nhau chức ấy, nên Ngài không làm gì
mấy, thường cứ mất hàng ngày trời vào những việc thăm
dò, và không dám mở một trận đánh lớn để đuổi quân
Anh khỏi đảo Ré, nơi chúng đang bao vây thành Saint
Martin và pháo đài La Prée, trong khi về phía mình,
quân Pháp vây thành Rochelle.
D’Artagnan như đã nói, trở nên điềm tĩnh hơn lúc bình
Đào Tiểu Vũ eBook
thường, sau trận nguy hiểm đã qua, và khi mối nguy đã
hình như tàn lụi, lúc đó chàng chỉ còn một điều lo lắng là
không hề được tin tức gì về các bạn mình. Nhưng, một
buổi sáng đầu tháng mười một, tất cả đều được giải
thích bằng một bức thư gửi từ Villeroi.
«Thưa ông D’Artagnan.
Các ông Athos, Porthos, và Aramis, sau một bữa tiệc
lớn tại chỗ tôi, đã quá vui và gây chuyện ầm ĩ khiến ông
hiến binh của pháo đài, một người rất cứng rắn đã phạt
cấm trại họ mấy ngày. Nhưng tôi phải hoàn tất lệnh của
mấy ông trao cho tôi là gửi đến ông một tá chai vang
Anjou, của tôi mà các ông ấy rất ngưỡng mộ. Họ muốn
ông uống thử rượu vang các ông ấy chuộng để chúc sức
khỏe các ông ấy.
Tôi đã làm việc đó và xin trân trọng kính chào ông.
Kẻ rất hân hạnh được phục vụ ông tận tình.
Godeau,
Chủ lữ quán của các ngài ngự lâm quân.»
“Tuyệt vời! - D’Artagnan reo lên - họ nghĩ đến ta
trong lúc họ vui chơi, không như ta nghĩ đến họ lúc ta
phiền muộn. Nhất định ta sẽ uống chúc sức khỏe họ với
Trong khi đó, Nhà Vua vừa mới đến, đã rất vội vã giáp
mặt kẻ thù với lý do giống hệt như Giáo Chủ và chia sẽ
cùng Giáo Chủ mối căm hận chống lại Buckingham,
muốn bố trí tất cả mọi lực lượng, trước hết để đánh đuổi
quân Anh khỏi đảo Ré, tiếp đó siết chặt thêm vòng vây
La Rochelle. Nhưng dù muốn vậy, Nhà Vua vẫn không
vội được do những bất hòa đã nổ ra giữa các vị De
Bassompierre và Schomberg chống lại Quận Công
D'Angoulême.
De Bassompierre và Schomberg là Thống chế nước
Pháp và họ đòi quyền chỉ huy quân đội dưới mệnh lệnh
của Nhà Vua, nhưng Giáo Chủ lại sợ Bassompierre,
trong lòng mang tinh thần giáo phái Tin Lành sẽ không
cho quân ép mạnh bọn Anh và bọn La Rochelle, những
Đào Tiểu Vũ eBook
giáo hữu của ông ta, nên Giáo Chủ trái lại đã đẩy Quận
Công D'Angoulême lên, xui Vua phong ông ta chức
trung tướng. Kết quả là vì lo Bassompierre và
Schomberg làm suy yếu tinh thần quân đội, người ta
buộc phải để mỗi người chỉ huy một mặt trận riêng.
Bassompierre giữ các khu phía bắc thành phố từ sông
La Leu đến Dompierre, Quận Công D'Angoulême phía
đông và Schomberg cánh quân trung tâm từ Périgny đến
Angoutin. Hành dinh của Hoàng Đệ ở Dompierre. Hành
dinh của Nhà Vua lúc ở Étré lúc ở La Jarrie. Cuối cùng
hành dinh của Giáo Chủ là trên các đụn cát ở cầu La
Pierre, trong một ngôi nhà đơn giản không có công sự.
Theo cách đó Hoàng Đệ sẽ giám sát Bassompierre,
Nhà Vua giám sát Quận Công D'Angoulême và Giáo Chủ
giám sát ông Schomberg. Sau khi đã bố trí như vậy
xong, họ lập tức lo chuyện đánh đuổi quân Anh khỏi đảo
Ré.
Thời cơ đang thuận lợi. Quân Anh trước hết cần phải
có lương thực thực phẩm tốt cho binh lính, lại chỉ được
ăn thịt ướp muối, và lương khô tồi, đã có những người bị
ốm trong doanh trại. Đã thế, vào mùa này trong năm,
Athos đã tìm ra được từ: “Việc gia đình". Việc gia đình
không chịu sự điều tra của Giáo Chủ. Việc gia đình
không liên quan đến ai. Người ta có thể lo việc gia đình
công khai trước mọi người.
Thế là Athos đã tìm ra được từ: Việc gia đình.
Aramis tìm ra ý tưởng: Những tên hầu.
Porthos nghĩ phương kế. Nhẫn kim cương.
Chỉ có D’Artagnan chẳng nghĩ ra kế gì, nhưng lại vẫn
thường là người có nhiều sáng kiến nhất trong bốn
người. Nhưng cũng phải nói, chỉ riêng cái tên Milady đủ
làm chàng tê liệt. À, mà có chứ, chàng đã tìm được
người mua nhẫn kim cương.
Bữa điểm tâm ở nhà ông De Treville là một chuyện vui
mừng mê ly. D’Artagnan đã có đồng phục ngự lâm. Vì
Đào Tiểu Vũ eBook
cùng vóc người với Aramis vì Aramis được chủ hiệu
sách trả hậu cho bài thơ của chàng, nên cái gì cũng sắm
một đôi, và chàng đã nhường cho bạn mình một bộ quân
trang hoàn chỉnh. D’Artagnan có lẽ đã tràn trề thỏa mãn
ước nguyện nếu như chàng không nhìn thấy Milady vẫn
ló ra như một đám mây đen ở chân trời.
Sau bữa điểm tâm họ thỏa thuận sẽ họp mặt tại lều của
Athos và ở đó sẽ bàn nốt công việc. D’Artagnan suốt
ngày hôm đó đi khắp doanh trại để phô bộ trang phục
ngự lâm quân.
Buổi tối, theo giờ đã ấn định, bốn người bạn tụ hội lại.
Chỉ còn ba điều phải quyết định: Viết gì cho em chồng
Milady. Viết gì cho con người khôn khéo ở Tours.
Những gã hầu nào sẽ mang thư đi.
Mỗi người đều hiến người hầu của mình. Athos nói về
tính kín đáo của Grimaud, chỉ nói khi chủ tháo chỉ khâu
ở miệng. Porthos khoe sức lực của Mousqueton ở tầm
cỡ có thể quật đổ bốn người bình thường. Aramis tin
tưởng ở sự khôn khéo của Bazin, ca tụng bốc trời ứng
viên của mình. Cuối cùng, D’Artagnan hoàn toàn tin
tưởng vào sự can trường của Planchet, và nhắc lại
Định mệnh
Trong khi đó, Milady điên cuồng giận dữ, gầm lên trên
boong tàu như một con sư tử cái bị đưa xuống tàu, đã
định lao xuống biển để trở vào bờ, bởi nàng không thể
chịu nổi ý nghĩ bị D’Artagnan làm nhục, bị Athos đe dọa
và phải rời nước Pháp và không trả thù được họ. Chả
mấy chốc, ý nghĩ ấy hành hạ nàng đến mức mặc cho
những gì khủng khiếp có thể đến với mình, nàng đã van
nài viên thuyền trưởng ném nàng lên bờ nhưng thuyền
trưởng đang lo trốn thoát khỏi tình thế giả mạo đặt giữa
những hạm tàu Pháp và Anh, như con dơi giữa đàn
chuột và bầy chim[119], đang hết sức vội vã sang tới
nước Anh, một mực từ chối không tuân theo cái thói
thất thường của đàn bà, mà chỉ hứa với người nữ hành
khách, vốn được Giáo Chủ đặc biệt gửi gắm, là nếu biển
Đào Tiểu Vũ eBook
thuận và quân Pháp cho phép sẽ để bà ta cặp bến ở
Bretagne hoặc cảng Lorient hoặc Brest. Nhưng trong khi
chờ đợi, gió lại ngược, biển động mạnh, phải cắt gió đi
vát bờ.
Sĩ quan
Trong khi đó, Giáo Chủ mong đợi những tin tức từ
nước Anh nhưng chẳng thấy gì nếu không phải những
tin tức gây bực mình hoặc hăm dọa.
Cho dù La Rochelle có bị vây chặt và thành công có
vẻ đã chắc trong tay nhờ những biện pháp phòng ngự và
nhất là con đê, không cho bất cứ con thuyền nào lọt vào
thành phố bị bao vây, thì cuộc vây hãm vẫn cứ phải kéo
dài thêm nữa và đó là một nỗi nhục lớn đối các binh
chủng của Nhà Vua, một sự bực mình lớn đối với Giáo
Chủ khiến ông ta không thiết gây rắc rối giữa Louis XIII
và Anne Autriche nữa, đúng vậy, vì chuyện đó đã xong
rồi, mà phải hàn gắn mối bất hòa giữa ông Bassompirre
với Quận Công De Angoulême. Còn Hoàng Đệ, người
mở đầu cuộc bao vây này để mặc Giáo Chủ lo việc hoàn
Đào Tiểu Vũ eBook
tất.
Thành phố, mặc dầu sự kiên gan không thể tưởng
tượng nổi của viên thị trưởng, vẫn toan tính nổi loạn để
đầu hàng. Viên thị trưởng đã cho treo cổ những kẻ bạo
loạn. Việc hành hình đó đã làm dịu bớt những cái đầu bất
trị nhất, họ quyết định thôi đành chết đói. Cái chết đó
luôn có vẻ chậm chạp hơn và kém chắc chắn hơn cái
chết bị treo cổ.
Về phía mình, thỉnh thoảng quân vây thành lại bắt
được những phái viên của quân Rochelle phái đến
Buckingham hoặc những điệp viên mà Buckingham gửi
tới cho quân Rochelle. Đối với cả loại này lẫn loại kia,
bản án được đưa ra nhanh chóng.
Giáo Chủ chỉ nói mỗi một câu: Treo cổ! Người ta mời
Nhà Vua xem treo cổ. Nhà Vua đến, người mệt lử, ngồi ở
một chỗ tốt để xem rõ từng chi tiết việc hành quyết.
Việc đó luôn làm Ngài khuây khỏa đôi chút và khiến
Ngài kiên nhẫn hơn trong việc bao vây nhưng không
ngăn nổi Ngài phiền muộn rất nhiều, và lúc nào cũng nói
đến việc trở về Paris, thành thử nếu bọn phái viên và
điệp viên không xuất hiện, thì Đức Ông, mặc dù sức
Trở lại chuyện Milady, nàng vẫn trong tình trạng tuyệt
vọng, tự đào cho mình một vực thẳm của những ý nghĩ
tối tăm, một địa ngục tối tăm mà nàng đã hầu như bỏ lại
niềm hy vọng ở cửa, bởi đây là lần đầu tiên nàng hoài
nghi, lần đầu tiên nàng biết sợ.
Cả hai trường hợp, nàng đều không gặp may, cả hai
trường hợp nàng đều bị phát hiện và bị phản bội, và cả
hai trường hợp nàng đều thất bại chống lại thần định
mệnh chắc hẳn do Thượng Đế sai xuống để đánh nàng.
D’Artagnan đã thắng nàng, kẻ đại diện cho sức mạnh vô
địch của cái ác.
Chàng đã lợi dụng nàng trong tình yêu, làm nhục niềm
kiêu hãnh, lừa dối nàng trong tham vọng của nàng và giờ
đây, chàng làm cho số phận nàng nguy khốn, tước đoạt
Đào Tiểu Vũ eBook
tự do của nàng, đe dọa cả mạng sống của nàng. Nhưng,
tệ hơn nữa, chàng đã lột bỏ một phần cái mặt nạ của
nàng, là tấm da dê nàng quấn quanh người khiến nàng
mạnh đến thế.
D’Artagnan đã làm cho Buckingham, người mà nàng
căm ghét như thể căm ghét tất cả những gì mình đã
từng yêu, thoát khỏi cơn bão táp mà Richelieu uy hiếp
ông ta thông qua Hoàng Hậu. D’Artagnan vờ giả làm De
Wardes, người mà nàng đã có một cơn giở chứng của
loài hổ cái bất trị mà những người đàn bà có cùng tính
cách thường làm như vậy. D’Artagnan đã biết được cái
điều bí mật mà nàng đã thề không ai biết nổi nếu không
bị chết. Cuối cùng, lúc nàng có được tờ giấy toàn quyền
hành động, nhờ nó nàng có thể báo thù, tờ giấy đó lại bị
giật mất khỏi tay và chính D’Artagnan là người cầm tù
nàng và đẩy nàng đến một vịnh Botany[127] không dấu
chân người, một thứ Tyburn[128] nhục nhã nào đó ở Ấn
Độ Dương.
Chắc chắn tất cả những gì xảy ra với nàng đó đều do
D’Artagnan mà ra cả. Do ai mà bao nhiêu nỗi hổ nhục
chồng chất lên đầu nàng nếu không phải hắn? Chỉ có hắn
Hôm sau, khi Felton vào phòng Milady, thì thấy nàng
đang đứng trên chiếc ghế bành, tay cầm một chiếc
thừng bện lại bằng mấy chiếc khăn tay lanh xé ra làm
nhiều mảnh dài và nối với nhau. Nghe tiếng Felton mở
cửa, Milady nhẹ nhàng nhẩy từ trên ghế xuống đất và cố
tình che giấu chiếc thừng ứng biến vẫn cầm trong tay ra
đằng sau.
Chàng thanh niên còn xanh xao hơn mọi khi, mắt đỏ
lên vì mất ngủ, chứng tỏ anh ta đã trải qua một đêm
quằn quại. Tuy nhiên vẻ mặt anh ta lại nghiêm trang một
cách khắc nghiệt hơn bao giờ hết. Anh ta từ từ tiến lại
Milady lúc này đã ngồi xuống, cầm lấy đầu sợi dây tết
chết người kia do vô tình hay cố ý nàng để hở ra.
— Cái này là cái gì, thưa bà? - Chàng ta lạnh lùng hỏi.
Đào Tiểu Vũ eBook
— Cái này, chẳng là cái gì - Milady vừa nói vừa mỉm
nụ cười mà nàng khéo biết cách làm cho nó có dáng dấp
đau đớn - Sự phiền muộn là tử thù của các tù nhân, tôi
buồn phiền nên tết chiếc thừng này để lấy vui thôi.
Felton đưa mắt nhìn về phía tường nhà, trước tường,
chàng ta thấy vừa rồi Milady đứng trên ghế bành và bây
giờ đang ngồi, và phía trên đầu nàng, thấy một chiếc
móc mạ vàng gắn vào tường dùng để treo quần áo hoặc
vũ khí. Chàng giật mình và nữ tù nhân nhìn thấy cái giật
mình đó, bởi cho dù đã cúp cuống, nhưng không gì
thoát khỏi mắt nàng.
— Bà đứng trên ghế định làm gì? - Chàng ta hỏi.
— Can gì đến ông? - Milady trả lời.
— Nhưng - Felton vẫn nói - tôi muốn biết.
— Xin đừng căn vặn tôi - nữ chủ nhân nói - Ông thừa
biết với những tín đồ đích thực như chúng ta, thì cấm
không được nói dối.
— Thế thì? - Felton nói - Tôi sẽ nói cho bà vậy, việc
bà định làm, hay đúng hơn là bà sắp làm, là bà định kết
thúc cái việc làm tai hại vẫn được bà nuôi dưỡng trong
đầu. Bà hãy nghĩ kỹ đi. Nếu Chúa cấm dối trá, người còn
Tuy nhiên Milady cũng đã đạt được một nửa thắng lợi
và kết quả thu được đã làm tăng sức mạnh của nàng lên
gấp bội. Cho đến lúc này, nàng đã chinh phục như thế
không khó khăn gì những người đàn ông dễ buông thả
cho nàng cám dỗ và bị lối giáo dục phong tình của triều
đình lôi nhanh vào bẫy. Milady lại khá đẹp nên họ khó
cưỡng lại được sự thèm muốn về phần xác thịt và nàng
cũng khá khôn ngoan để lôi cuốn họ vượt qua những trở
ngại về tinh thần.
Nhưng lần này, nàng phải đấu tranh với một bản tính
hoang dã, nén chịu, vô cảm vì quá khắc khổ. Tôn giáo
và sự ăn năn đã biến Felton thành một kẻ trơ trơ trước
những quyến rũ thông thường. Trong cái đầu đang bốc
đồng ấy, những chương trình rộng lớn, những dự tính
Đào Tiểu Vũ eBook
hỗn loạn đang quay cuồng đến nỗi không còn chỗ cho
bất cứ mối tình nào. Đó là thứ tình cảm thất thường
hoặc vốn đã như thế, tự dưỡng bằng nhàn hạ và lớn lên
bởi sự đồi trụy. Vậy là Milady bằng sự đạo đức giả, đã
đột phá được vào tư tưởng của một gã đàn ông đã được
phòng ngừa trước, kịch liệt chống lại nàng, và bằng sắc
đẹp, nàng đã đột phá được vào trái tim và tình cảm của
một người đàn ông trinh trắng và trong sạch. Rốt cuộc,
nàng đã lao theo những biện pháp, những thủ đoạn cho
đến nay vẫn còn xa lạ với nàng, cho cuộc thí nghiệm
tiến hành trên một chủ thể bất trị nhất mà tạo hóa và tôn
giáo đành để nàng nghiên cứu.
Thế nhưng suốt buổi tối, nhiều lần nàng đã thấy thất
vọng về số phận và bản thân mình. Nàng không kêu cầu
Chúa, nhưng lại tin ở thần ác, cái quyền lực tối cao bao
la ngự trị trong một ngóc ngách của cuộc sống, và như
trong ngụ ngôn Ả Rập, chỉ một hạt lựu cho cái quyền
lực ấy cũng đủ để xây dựng lại một thế giới đã mất.
Milady sau khi đã chuẩn bị rất cẩn thận để tiếp Felton,
tha hồ vạch ra những kế hoạch cho ngày hôm sau. Nàng
biết mình chỉ còn có hai ngày, một khi lệnh đã được
Sau một lát im lặng để quan sát chàng trai trẻ, Milady
tiếp tục:
— Gần ba ngày trời em không uống không ăn, chịu
những cực hình tàn khốc, đôi khi như có những đám
mây thít chặt lấy trán em, bịt kín mắt em, đó là lúc em
mê sảng.
Tối đến, em quá yếu đến nỗi mỗi lúc em ngất đi là mỗi
lần em cảm ơn Chúa, bởi em tưởng mình sắp chết. Giữa
một lần đang ngất đi như thế, em nghe thấy tiếng cửa
mở, nỗi hãi hùng làm em tỉnh lại. Hắn vào phòng em,
theo sau là một tên đeo mặt nạ, hắn cũng đeo mặt nạ,
nhưng em nhận ra tiếng chân hắn, giọng nói hắn em
nhận ra cái vẻ oai phong mà địa ngục đã đem lại cho con
người hắn để hắn đem lại bất hạnh cho nhân loại. Hắn
Đào Tiểu Vũ eBook
bảo em: “Thế nào? Nàng đã quyết định thề với ta như ta
đã yêu cầu chưa?” - “Ông đã từng nói, dân Thanh Giáo
chỉ nói một lời. Lời tôi nói, ông đã nghe rồi, đó là trên
trái đất sẽ theo ông đến tòa án của con người, lên trên
trời, sẽ đưa ông ra tòa của Chúa!.” - “Vậy là nàng vẫn
ngoan cố!” - “Tôi thề trước Đức Chúa thấu hiểu lòng
tôi, là tôi sẽ đem toàn nhân loại ra làm chứng cho tội ác
của ông, và vẫn làm như thế cho đến khi tìm được một
người báo thù! - “Ngươi là một con điếm - hắn gầm lên
như sấm - ngươi sẽ phải chịu cực hình cho loài đĩ điếm!
Ngươi sẽ được bêu riếu trước mắt cái nhân loại mà
ngươi định viện dẫn, ngươi hãy cố chứng tỏ cho cái
nhân loại ấy biết là ngươi không hề phạm tội, cũng chẳng
điên rồ!.” Rồi, hắn nói với kẻ đi theo hắn: “Đao phủ, làm
nhiệm vụ của người đi!”
— Ôi, tên hắn, tên hắn là gì? - Felton kêu lên - Tên
hắn, nói cho tôi biết đi!
— Thế là, mặc cho em kêu thét, mặc cho em kháng
cự, bởi em bắt đầu hiểu ra sắp có chuyện tệ hại với em
còn hơn cả cái chết, tên đao phủ túm lấy em, đè ngửa
em ra sàn nhà, ghì chặt lấy em. Em khóc nức nở, gần
Vượt ngục
Felton từ biệt Milady như một người anh sắp làm một
cuộc dạo chơi đơn giản từ biệt em gái mình nên chỉ hôn
tay.
Toàn bộ con người anh ta tựa như vẫn trong trạng thái
yên tĩnh thông thường. Duy chỉ có một tia sáng xưa nay
không thấy lấp lánh trong đôi mắt anh ta, giống như
đang cơn sốt, trán anh ta tái hơn ngày thường, răng
nghiến chặt, nói năng cộc lốc, nhát gừng, chỉ ra có một
cái gì đầy u ám đang xáo động trong lòng.
Ngồi trên con thuyền đưa vào bờ, anh còn quay mặt
hướng về phía Milady, lúc này cũng đứng trên boong tàu
dõi mắt nhìn theo. Cả hai đã khá yên tâm không sợ bị
— Kìa!
Cả Milady lẫn Rochefort cùng reo lên.
— Thì ra ông!
— Vâng, chính tôi.
— Ông từ đâu đến? - Milady hỏi.
— Từ La Rochelle, còn bà?
— Từ nước Anh.
— Buckingham sao rồi?
— Chết hoặc bị thương nặng[143] vì tôi đã đi trước
nên không nắm được điều gì rõ ràng về hắn, một tên
cuồng tín vừa ám sát hắn.
— Chà! - Rochefort nở một nụ cười - Một sự run rủi
quá may mắn rồi! Và Đức Ông chắc sẽ hài lòng lắm! Bà
đã báo cho ngài chưa?
Đào Tiểu Vũ eBook
— Từ Boulogne tôi đã viết cho ngài rồi. Nhưng làm
thế nào ông lại đến được đây?
— Đức Ông lo lắng đã phái tôi đi tìm bà.
— Tôi mới đến từ hôm qua.
— Và bà làm gì từ hôm qua đến giờ?
— Tôi chẳng để phí thời gian đâu.
— Ồ cái đó thì tôi không nghi ngờ gì rồi?
— Ông có biết tôi gặp ai ở đây không?
— Không.
— Ông đoán xem.
— Làm sao tôi đoán nổi.
— Cái cô ả mà Hoàng Hậu đã kéo ra khỏi nhà tù đó.
— Tình nhân của thằng ranh D’Artagnan?
— Đúng vậy, vợ lão Bonacieux mà Giáo Chủ không
biết trốn ở đâu ấy!
— Ồ! - Rochefort nói - Thế thì lại thêm một sự run
rủi có thể sánh đôi với sự run rủi kia rồi. Giáo Chủ đúng
thật là may mắn.
— Ông có biết tôi ngạc nhiên đến thế nào khi tôi thấy
mình đối mặt với con mụ ấy không?
— Mụ biết bà à?
Giọt nước
Nỗi thất vọng của Athos đã nhường chỗ cho một nỗi
đau bị dồn nén khiến trí tuệ sáng suốt của chàng lại càng
minh mẫn hơn.
Tất cả đều dồn vào một ý nghĩ duy nhất, mà chàng đã
hứa, và trách nhiệm chàng đã nhận. Chàng là người cuối
cùng trở về phòng mình, yêu cầu chủ quán kiếm cho
chàng một tấm bản đồ của tỉnh. Rồi cúi xuống bản đồ
tìm kiếm những đường nét đã vạch ra, thấy có bốn con
đường đi từ Béthune đến Armentières, liền gọi những
người hầu.
Planchet, Grimaud, Mousqueton và Bazin đều có mặt
để nhận những mệnh lệnh rõ ràng, chuẩn xác và nghiêm
trọng của Athos. Mờ sáng hôm sau, họ phải lên đường
mỗi người một ngả khác nhau đến Armentières. Planchet
Đào Tiểu Vũ eBook
lanh lợi hơn cả phải đi theo con đường mà cỗ xe đã biến
mất, và bốn người đã bắn theo, và người ta nhớ ra, đi
kèm còn có tên đầy tớ của Rochefort.
Athos giao trách nhiệm cho họ đi trước, bởi vì, từ khi
họ phục vụ bọn chàng, chàng đã nhận ra những phẩm
chất thiết yếu khác nhau của mỗi người bọn họ. Thế rồi,
những người hầu có hỏi han những người đi đường,
cũng ít gây ra nghi ngờ hơn là chủ của họ và cũng dễ
gây được cảm tình hơn đối với những người đó. Cuối
cùng, Milady đều biết các ông chủ bọn họ, nhưng lại
không biết các người hầu. Trái lại, bọn họ lại biết quá rõ
Milady. Cả bốn phải hội lại với nhau vào mười một giờ
hôm sau, nếu phát hiện được chỗ ẩn náu của Milady thì
ba người phải ở lại canh giữ mụ, người thứ tư trở về
Béthune báo cho Athos và dẫn đường cho bốn người
bạn. Sắp xếp đâu vào đấy những người hầu lần lượt rút
lui.
Athos liền đứng dậy đeo gươm, khoác áo choàng vào
và ra khỏi lữ điếm. Lúc ấy đã gần mười giờ đêm. Vào giờ
ấy ở tỉnh lẻ phố xá thường vắng vẻ. Tuy nhiên, rõ ràng là
Athos đang tìm kiếm một người nào đó mà chàng có thể
Phán xử
Hành quyết
Ngày mồng sáu tháng sau, giữ lời hứa với Giáo Chủ
rời khỏi Paris trở lại La Rochelle, Nhà Vua ra khỏi kinh
thành lúc còn rất đỗi bàng hoàng về tin tức vừa lan đến
là Buckingham bị ám sát. Cho dù đã được báo trước
người đàn ông mình yêu biết bao gặp nguy hiểm. Hoàng
Hậu, khi người ta báo tin cái chết ấy, vẫn không chịu tin,
lại còn bất cẩn kêu lên: “Thất thiệt! Ông ấy vừa viết thư
cho ta!" Nhưng hôm sau thì bà đành phải tin cái tin thảm
khốc đó.
La Porte cũng như mọi người khác bị giữ chân lại ở
Anh theo lệnh của Vua Anh Charles đệ nhất, đã trở về
mang theo món quà cuối cùng, tang tóc mà Buckingham
gửi cho Hoàng Hậu.
Nhà Vua vui mừng khôn tả. Ông chẳng tội gì giấu
giếm niềm vui, lại còn cố ý làm rùm beng trước mặt
Hoàng Hậu, Louis XIII giống như mọi con tim hẹp hòi
khác, thiếu sự đại lượng. Nhưng rồi Nhà Vua lại trở nên
Đào Tiểu Vũ eBook
u buồn và cáu bực ngay. Vầng trán Ngài không thuộc
những vầng trán rạng rỡ được lâu dài. Khi trở lại trận
tuyến, Ngài cảm thấy sắp sửa lại phải sống lệ thuộc, tuy
nhiên Ngài vẫn trở lại. Giáo Chủ đối với Ngài như con
rắn biết thôi miên và Ngài là con chim chuyền từ cành
này sang cành khác nhưng không thể thoát ra được.
Vì vậy việc trở lại La Rochelle buồn sâu sắc. Nhất là
bốn người bạn, họ làm cho đồng đội phải ngạc nhiên. Họ
đi bên nhau, đầu cúi xuống, mắt u sầu. Chỉ có Athos
thỉnh thoảng ngẩng vầng trán rộng lên, mắt long lanh,
một nụ cười chua chát lướt trên môi, rồi lại như các bạn
mình, phó mặc cho những ý nghĩ mơ màng.
Đoàn hộ tống đi tới một thành phố, ngay sau khi hộ
giá Nhà Vua về tới nơi nghỉ lại, bốn người bạn lui về chỗ
mình ở hoặc đến một tửu quán hẻo lánh nào đó, chẳng
bài bạc cũng không chè chén mà chỉ nói nhỏ với nhau,
chăm chú nhìn xem có ai để ý nghe mình nói không.
Một hôm Nhà Vua dừng lại ở dọc đường nhìn chim ác
là bay, bốn người bạn theo thường lệ, đáng lẽ đi săn
cùng, đã dừng lại trong một tửu quán cạnh đường cái,
một người đàn ông phi nước đại từ La Rochelle tới, dừng
HẾT
★★★
[1] Ba nhà chính trị lớn thời Louis XIII Louis XIV.
[2] Nhà viết kịch cổ điển Pháp thế kỷ 17.
[3] Meung: Thị trấn thuộc lưu vực sông Loire nước
Pháp.
[4] Giáo phái Calvin: Giáo phái do Jean Calvin (1509-
1564) làm Giáo Chủ, một giáo phái Tin lành cải cách -
phát triển mạnh ở Pháp và Thụy Sĩ, đã từng tổ chức một
nước Cộng hòa Tin Lành ở Genève.
[5] Pháo thành La Rochelle: Thủ phủ của quận
tên cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của Cervatès nhà văn
người Tây Ban Nha.
[8] Cấm những cuộc quyết đấu: Nhưng không có ý
Quận Công De Guise lập năm 1576 với chủ định chống
lại giáo phái Calvin nhưng thực tế là để lật đổ Vua Henri
III, bị Henri IV dẹp tan.
[17] Besme: Charle Daniowitz, người Bohémienne, ăn
của vua Louis XIII, bị cáo buộc âm mưu chống lại Giáo
Chủ Richelieu. Bị bắt ở Nantes và bị chặt đầu.
[22] Monsicur (nguyên tác): Không rõ là ai. Cả bản
trai, say mê sắc đẹp của mình, khi soi mình xuống nước
thấy bóng người dưới nước đẹp quá, nhảy xuống ôm rồi
Đào Tiểu Vũ eBook
chết đuối hóa thành một bông hoa đẹp mang tên
Narcisse, chính là hoa Thủy Tiên ngày nay.
[25] Pompée: Tướng La Mã, cùng với César và
Crassus họp thành tam hùng chống lại Hạ Viện, sau đối
địch với César người được Hạ Viện và giới quý tộc nước
Cộng Hòa ủng hộ. Sau một cuộc chiến khủng khiếp bị
bại ở Pharsale và khi đến Ai Cập tìm nơi trú thân thì bị
ám sát.
[26] Pavie: Nơi Francois I, bị người Tây Ban Nha đánh
Xám của Giáo Chủ Richelieu, thích hợp với lòng sùng
tín của Aramis và việc muốn trở lại nhà thờ của chàng.
[37] Thần học quan tâm đến việc giải quyết những
vua, sau gọi là David để lãnh đạo dân tộc Israel và đánh
Đào Tiểu Vũ eBook
đuổi bọn Philistin.
[40] Boisrenard (tiếng Pháp): Là rừng cáo. Tác giả cố
Bắc Hải.
[45] Milord, My lord: Huân Tước của tôi, hoặc thưa
Huân Tước.
[46] Charles I: Vua nước Anh, sau bị Cromwell, nhà
dân chủ Anh hạ lệnh chặt đầu vì tội liên kết với quân
Pháp chống lại quốc hội Anh, việc đó có được nói đến
trong tập “Hai Mươi Năm Sau” tiếp nối truyện này.
[47] Anne Autriche: Con gái vua Philippe III Tây Ban
dùng chùy đập chết một lúc hàng nghìn bọn Philistin,
sức khỏe nằm ngay trong bộ tóc, yêu Dalila, bị cô gái
điếm này phản bội cắt mất bộ tóc ấy và trao nộp Samson
cho bọn Philistin. Trong một cuộc lễ tôn giáo ở Đền thờ
Dagon, tại chỗ người Philistin. Ông đã lật đổ những cột
đền và tự chôn vùi mình.
[51] Bọn Condé: Thuộc dòng họ Bourbon, một số là
thủ lĩnh chiến đấu trong hàng ngũ giáo phái Calvin.
[52] Florentine: Thủ phủ cũ của vùng Tuscan, Italia.
[53] Marie de Médicis: Vợ vua Henri IV, mẹ Louis
sủng thần của Louis XIII, bị buộc tội chống lại Giáo Chủ
Richelieu, bị bắt ở Nantes và bị chặt đầu năm 1626.
[56] Con trai và là người kế vị vua David, vua Israel,
bọn Hy Lạp đến mang theo quà biếu". - Điển tích con
ngựa thành Troie.
[60] Cô gái điếm bán Samson cho bọn Philistin trong
nghe cụ già kể, D’Artagnan đã kêu lên “lại đúng vẫn nó”
tức kẻ ở Meung, tức là Bá tước Rochefort, kẻ đã bắt cóc
bà Bonacieux lần trước.
[63] Nguyên văn Procureuse: Bà biện lý, cũng có nghĩa
trùm nhà thổ tú bà nữa. Tác giả có ý chơi chữ ở đây với
anh chàng Porthos bạt tử chăng?
Đào Tiểu Vũ eBook
[64] Nguyên văn: Bất chấp thói Rodomontades của ông
ấy – Rút từ tính cách huênh hoang khoác lác của vua
Rodomont nước Algérie, một nhân vật trong Orlando
Furioso của Tasso.
[65] Rút từ “Jérusalem giải phóng” anh hùng ca của
khách, người giải phóng, nhà đạo đức, nhà lập pháp của
dân tộc Hébreux, vốn chỉ là một đứa bé do một người
đàn bà ở bộ tộc Lévi bỏ rơi trên sông Nile.
[71] Tiếng Latinh có nghĩa: Lời tranh cãi được chuyển
hoàn toàn thành lời hoa mỹ hoặc lời giải thích cặn kẽ.
[72] Giáo phái xuất xứ thời Breton thế kỷ 5, phủ nhận
(1577-1640).
[78] Một dòng họ ở Venice đã có tới bốn ngưới làm thủ
Perault: Anne là chị của người vợ cuối cùng của con yêu
Râu Xanh. Con yêu báo giờ tận số của người vợ này vì
phạm tội hở chuyện. Anne đứng trên đỉnh tháp, cô em
gọi “Chị Anne ơi, chị không thấy ai đến ư?” “Chị chẳng
thấy ai mà chỉ thấy mặt trời đang rắc bụi sáng và cỏ mọc
xanh rờn!”
[83] Tiếng Latinh có nghĩa: Sẽ sinh ra, tồn tại, biến
chắt của Tamerlane dòng dõi Thành Cát Tư Hãn sáng lập
Đào Tiểu Vũ eBook
bao gồm cả Thổ Nhĩ Kỳ và xứ Hindu.
[85] Crésus: Quốc vương cuối cùng của Lydia vùng
sau gẩn cuối lại gọi là Frère ainé (anh cả). Chúng tôi coi
chồng thứ hai của Milady là anh cả của Huân Tước De
Winter.
[95] Tiếng Latinh có nghĩa: “Một bữa tiệc giữa các bữa
tiệc" hoặc “một bữa tiệc chấm dứt mọi bữa tiệc", ý nói
xa hoa quá.
[96] Tướng La Mã điều khiển cuộc chiến chống
cho rằng có thể tránh được cừu thù bằng một sự mất
mát đáng kể, liền ném một nhẫn quý xuống biển. Chiếc
nhẫn lại được tìm thấy trong bụng một con cá. Quả
nhiên Oroetus, phó tướng của Darius chiếm Samos, bắt
Polycrate và đóng đinh chữ thập y.
[101] Địa danh này chưa thấy nói ở trên.
[102] Nữ anh hùng Pháp thế kỷ 15 chống lại quân Anh
trong cuộc chiến giữa liên minh tôn giáo với giáo phái
Calvin.
[105] Cuộc thảm sát người Tin Lành ở miền Trung
cùng của Tân Ước, có tính chất tượng trưng, huyền bí,
rất tối nghĩa, nhưng lại đầy chất thơ.
[118] Đây là sự sơ xuất của tác giả vì bức thư không
vì cho dơi thuộc loài chim, đến với chim bị chim đánh vì
cho dơi thuộc loài chuột.
[120] Đến đây tác giả gọi người chồng thứ hai của
chiều sâu vực thẳm” trong bài kinh cầu nguyện cho
người chết.
[131] Tức người Do Thái.
[132] Baal (hay Bél hay Bélus Bélial), thần linh xứ
Superbus. Ông vua thứ bẩy của La Mã, bắt cóc nàng
Lucrèce tiết hạnh, sự tự sát của nàng tiếp đó là nguyên
nhân sự lật đổ cả ngôi vua và thay thế bằng chế độ Cộng
Hòa La mã năm 509 trước CN.
[137] Ý nói anh cả của Huân Tước De Winter, cũng
tên là De Winter.
[138] Judas Macchabée: Một chiến binh anh hùng Do
thái đã lãnh đạo thành công cuộc nổi dậy chống ách
Đào Tiểu Vũ eBook
thống trị của Syrien thế kỷ thứ 2 trước Công Nguyên,
gần thành phố Jérusalem.
[139] Butler (tíếng Anh): Có nghĩa là quản gia, sẽ chăm
tác giả gọi là Sloop: Tiếng Anh là thuyền một buồm. Cuối
chương 58 lại gọi là Petit batiment: Con tàu nhỏ. Cuối
chương 59 lại gọi là barque: Con thuyền, đến đây lại gọi
là Navire: Tàu lớn, chiến hạm (?).
[142] Thống Chế Albe Luynes: (chức này sau bị