Professional Documents
Culture Documents
TÂY TIẾN
TÂY TIẾN
TÂY TIẾN
Quang Dũng
Học Văn Cô Sương Mai
“Nhớ
“Tây tiến”
Tây tiến”
➢ Quang Dũng bỏ chữ “Nhớ” trong nhan đề, giữ chữ “Nhớ” lại cho riêng
mình vì ông cho rằng bản thân bài thơ đã ngập tràn nỗi nhớ, người
đọc sẽ cảm thấy được vì bài thơ nảy sinh trong “những năm tháng
không thể nào quên”.
Học Văn Cô Sương Mai
2. Tác phẩm
b) Nhan đề
“Nhớ
“Tây tiến”
Tây tiến”
✓ Hướng người đọc đến cảm ✓ Cảm xúc như lặn xuống
xúc chủ đạo của toàn bài là chiều sâu, chỉ còn lại một
nỗi nhớ. nỗi niềm đau đáu.
✓ Tuy nhiên, chữ “nhớ” đã ✓ Tây Tiến trở thành một cảm
đẩy Tây Tiến về một miền giác thường trực, luôn ở
đã qua, khiến Tây Tiến chỉ trong tâm trí người viết.
còn là trong hồi ức.
Học Văn Cô Sương Mai
2. Tác phẩm
b) Nhan đề
“Nhớ
“Tây tiến”
Tây tiến”
➢ Sự cô đọng của ngôn từ tạo nên vẻ đẹp hàm súc cho bài thơ,
khẳng định vị trí của Tây Tiến trong tâm hồn người lính.
Học Văn Cô Sương Mai
Đoạn 1
(Từ đầu đến “Mai Châu mùa em thơm Đoạn 4
nếp xôi”) Khổ thơ cuối
Nỗi nhớ thiên nhiên và những cuộc Lời thề sắt son gắn bó với Tây Tiến.
Đoạn 1 Đoạn 4
➢ Kết cấu bài thơ logic của mạch hồi tưởng, từ thực
tại vọng về miền hoài niệm để trở lại với thực tại.
Đoạn 2 Đoạn 3
Học Văn Cô Sương Mai
Câu thơ là một tiếng gọi đầy da diết, như thể hiện
nỗi nhớ trào dâng trong lòng không kìm nén nổi
của người lính khi nghĩ về Tây Tiến.
“Sông Mã xa rồi Tên đoàn binh được đặt trong cùng một câu thơ
với dòng sông Mã, với núi rừng miền Tây. Đoàn
Tây Tiến ơi!”
quân như hòa vào với khung cảnh thiên nhiên.
✓ Điệp từ “nhớ” nhấn mạnh ✓ Câu thơ kết thúc bằng vần “ơi” tạo
cảm xúc trào dâng trong nên một âm hưởng mênh mang
tâm hồn. cho nỗi nhớ càng trở nên da diết.
✓ Rừng núi, thiên nhiên là ✓ Nỗi nhớ mang tên “nhớ chơi
khởi nguồn cho nỗi nhớ. vơi” → hình tượng hóa nỗi nhớ.
Học Văn Cô Sương Mai
a) Cảm xúc gợi nhớ về Tây Tiến
➢ Nỗi nhớ cứ lửng lơ, chập chờn, không thể nắm bắt.
➢ Dù không được định hình cụ thể nhưng nỗi nhớ ấy lại có
sức tác động lớn lao, như bao phủ lấy không gian.
Học Văn Cô Sương Mai
a) Cảm xúc gợi nhớ về Tây Tiến
“Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi,
Mường Lát hoa về trong đêm hơi.”
➢ Đoàn binh hành quân trong sương mù giữa núi rừng trùng điệp.
➢ Tên các địa danh được nhắc tới không chỉ với nỗi nhớ mênh mông,
mà còn để thể hiện sự xa xôi, hẻo lánh, hoang dã của khung cảnh.
Học Văn Cô Sương Mai
a) Cảm xúc gợi nhớ về Tây Tiến
“Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi,
Mường Lát hoa về trong đêm hơi.”
Hình ảnh “hoa về trong đêm hơi” không rõ là hoa của thiên nhiên hay
hoa của con người, chỉ biết rằng nó đem tới một cảm giác êm ả, nhẹ
nhàng, như đẩy lùi nỗi nhọc nhằn của người lính trong phút chốc.
dung được sự gập ghềnh, hiểm ✓ Nghệ thuật tương phản “lên cao” >< “xuống”
trở của thiên nhiên núi rừng. ✓ Nếu câu thơ trên toàn thanh trắc thì câu
dưới miêu tả mưa rừng với tất cả âm tiết
đều là thanh bằng, gợi sự rộng lớn bao phủ
của cơn mưa → không gian như chìm
trong mưa lũ.
b) Nỗi nhớ thiên nhiên, núi rừng Học Văn Cô Sương Mai
“Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống,
➢ Chúng ta tưởng tượng được Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi.”
khung cảnh người lính trên
đường hành quân vất vả, dừng ✓ Nhà ai → vừa là câu hỏi nghi vấn, vừa là từ
hình bóng ngôi nhà thấp ✓ “Nhà ai” ở đây cũng có thể hiểu là những
thoáng. Câu thơ như trở bản mường của những người dân hiền lành,
thành một sự chạnh lòng xót thương mến; những người mà các anh lính
xa trong lòng người lính. đang đem tuổi trẻ và sinh mạng của mình ra
để bảo vệ → Họ hướng về đó để có thêm
sức mạnh cho cuộc hành quân.
b) Nỗi nhớ thiên nhiên, núi rừng Học Văn Cô Sương Mai
❖ Hai câu thơ đầu nói về sự hy sinh, khắc họa hiện thực chiến
tranh gian khổ mà ta không thể phủ nhận (cũng có thể hiểu là
một phút nghỉ ngơi của người lính).
❖ Cách gọi “anh bạn” đầy thân thương cùng với tính từ “dãi
dầu” thể hiện sự nhọc nhằn của những người lính.
b) Nỗi nhớ thiên nhiên, núi rừng Học Văn Cô Sương Mai
➢ Vần thơ nói tới sự hy sinh nhưng không hề bi lụy, thảm thương; mà đầy
hào sảng, kiên cường. Sự ra đi của người lính được diễn tả bằng những
động từ mạnh như “không bước nữa”; “gục”; “bỏ quên đời” thể hiện rằng
đó là sự lựa chọn chủ động của họ và họ tự hào với quyết định của mình.
b) Nỗi nhớ thiên nhiên, núi rừng Học Văn Cô Sương Mai
❖ Hai câu thơ sau tiếp tục khắc họa hiện thực gian khổ cuộc chiến:
đó là tiếng gầm của cọp beo, thú dữ nơi rừng thiêng nước độc.
✓ Từ láy “Chiều chiều”, “Đêm đêm” ✓ Động từ “gầm thét” kết hợp với tính từ
khẳng định đó là một sự thật thường “oai linh” càng nhấn mạnh sự dữ dội,
xuyên xảy ra như một vòng tuần hoàn. huyền bí của thiên nhiên.
Thán từ “nhớ Đoạn thơ tập hợp những cảm Mùa em: con người được
ôi” → bộc lộ nhận bằng cả thị giác và lấy làm chủ thể để đặt tên
nỗi nhớ mênh khứu giác (khói, thơm nếp cho thiên nhiên. Mùa em ở
mang, dạt dào. xôi..) như khắc họa bức tranh đây chính là mùa lúa chín,
cuộc sống đời thường bình dị. được liên tưởng tới nụ cười
➢ Đoạn thơ khép lại với không khí đầm ấm tình quân rạng rỡ và ánh mắt lung
dân, như xua đi bao mệt mỏi của cuộc hành linh của con người.
trình,tạo cảm giác êm dịu, ấm áp.
Bằng bút pháp hiện thực kết hợp cảm hứng lãng mạn; chất hoạ
kết hợp với chất nhạc, đoạn thơ đã dựng lại con đường hành
quân giữa núi rừng Tây Bắc hiểm trở, khắc nghiệt, hùng vĩ mà
vẫn nên thơ. Ở đó, đoàn quân Tây Tiến hào hùng đã trải qua
cuộc hành quân đầy gian khổ nhưng cũng ấm áp tình người.
2) Nỗi nhớ về kỉ niệm quân và dân Học Văn Cô Sương Mai
Nếu đêm liên hoan văn nghệ đem đến cho người đọc không khí say mê
ngây ngất, thì cảnh sông nước Tây Bắc gợi cảm giác mênh mang huyền ảo.
2) Nỗi nhớ về kỉ niệm quân và dân Học Văn Cô Sương Mai
gian của xúc cảm, của nhớ và khung cảnh trở nên
➢ Dưới ngòi bút của Quang Dũng, những mái đầu không mọc tóc, màu nước
da xanh như màu lá lại có vẻ đẹp kiêu dũng, oai phong (“dữ oai hùm”).
➢ Hai chữ ”đoàn binh” gợi một âm hưởng mạnh mẽ, kết hợp với cụm từ
“không mọc tóc”, bộc lộ sự ngang tàng của những người lính.
3) Chân dung người lính Tây Tiến Học Văn Cô Sương Mai
✓ Hiện thực chiến tranh tàn khốc: “rải rác” – “mồ viễn xứ” → cái chết ở nơi xa
lạ, nơi đất khách quê người. Câu thơ đầu gợi lên 1 bi kịch tàn khốc, vậy nhưng
câu thơ thứ 2 lại khẳng định ý chí quyết tâm của những người lính, rằng đó là
điều họ lựa chọn “Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh”.
✓ Quang Dũng sử dụng các từ Hán Việt gợi sắc thái trang trọng “mồ viễn xứ”, “áo bào” dù
thực tế những người lính ra đi thậm chí còn không có manh chiếu quấn thân.
✓ Động từ “về” như một cách nói giảm nói tránh về cái chết, khiến cho đó đơn giản là một
cuộc hành quân trở về với nơi ta đã sinh ra, về với thiên nhiên, nguồn cội.
✓ Đoạn thơ kết thúc bằng tiếng gầm của Sông Mã khiến cho sự ra đi đậm chất sử thi. Cụm
từ “khúc độc hành” càng làm nổi bật vẻ đẹp bi tráng của những người lính anh hùng.
3) Chân dung người lính Tây Tiến Học Văn Cô Sương Mai
dân tộc, không hẹn ngày trở về. tạo ấn tượng về tính cụ thể,
xác thực của thiên nhiên,
Nhịp thơ chậm, giọng điệu thơ cuộc sống con người.
buồn nhưng linh hồn của đoạn
thơ vẫn toát lên vẻ hào hùng.