Professional Documents
Culture Documents
- Hữu Thỉnh -
I. Tìm hiểu chung:
1. Tác giả: tên khai sinh là Nguyễn Hữu Thỉnh, sinh 1942, quê ở Tam
Dương, Vĩnh Phúc.
- Hữu Thỉnh là nhà thơ quân đội, ông thường gửi vào thơ những cảm
xúc tinh tế, ngọt ngào.
- Nguồn cảm hứng trong thơ Hữu Thỉnh thường là con người và cuộc
sống nông thôn. Nhiều vần thơ viết về thiên nhiên của ông mang cảm
xúc bâng khuâng, trong trẻo, ghi lại những chuyển biến nhẹ nhàng của
đất trời.
2. Tác phẩm:
a. Hoàn cảnh sáng tác: Thu - 1977, in trong tập thơ “Từ chiến hào
đến thành phố”. Đây là những mùa thu yên bình đầu tiên không có
tiếng bom đạn của chiến tranh vì vậy nhà thơ chiến sĩ nâng niu, trân
trọng từng khoảnh khắc giao mùa.
b. Bố cục: 3 phần.
- Phần 1: Những tín hiệu đầu tiên báo thu về.
- Phần 2: Đất trời sang thu trong không gian rộng và cao.
- Phần 3: Những chuyển biến âm thầm của tạo vật và lòng người
sang thu.
c. Ý nghĩa nhan đề:
- Nhan đề được cấu tạo bằng một cụm động từ gợi sự vận động không
ngừng nghỉ của thời gian trong bước chuyển mình từ hạ sang thu. Hữu
Thỉnh không viết về mùa hạ, không viết về mùa thu mà ông viết về
thời khắc giao mùa của vạn vật lúc chớm thu. Đó là nét tinh tế, là
cảm xúc riêng của một con người từng trải, yêu thiên nhiên, đất trời,
mở rộng lòng với quê hương, đất nước.
d. Chủ đề: “Sang thu” được viết bằng những cảm nhận tinh tế về
thiên nhiên, đất trời trong khúc giao mùa từ hạ sang thu, đồng thời
cũng khắc họa một tâm hồn nhạy cảm, xúc động và những suy nghĩ
rất sâu sắc của nhân vật trữ tình trong thời khắc giao mùa.
II. Phân tích:
1. Những tín hiệu đầu tiên báo thu về:
- Mùa thu luôn là người bạn muôn đời của thi sĩ, là nguồn cảm hứng
bất tận trong thi ca và khi viết về mùa thu, các tác giả thường lấy tín
hiệu quen thuộc: Hoa cúc vàng như nắng mùa thu của Xuân Quỳnh,
rặng liễu buồn mang hồn thu Xuân Diệu. Còn Hữu Thỉnh lại chọn
riêng cho mình thời khắc sang thu và những tín hiệu quen thuộc với
đời sống, giản dị và mộc mạc. Phải có một hồn thơ nhạy cảm, phải
lắng mình thật sâu, tác giả mới cảm nhận được những tín hiệu báo thu
về:
+ Hương ổi nồng nàn, thanh khiết quyện với cái se lạnh của gió heo
may lan tỏa trong không gian nơi vườn thôn ngõ xóm. Động từ “phả”
miêu tả hương thơm như sánh lại, luồn vào trong gió và lan tỏa, chạm
khẽ lên da thịt con người. Đó là những vận động nhẹ nhàng của gió
đưa hương.
+ Gió se là những cơn gió heo may mùa thu mát lạnh, thanh khiết
làm lòng người dịu lại.
+ Sương chùng chình giăng mắc nơi ngõ xóm đường thôn mơ hồ,
lấp lánh, cài lên những sợi tơ nhện rung rung được nhân hóa như một
con người dịu dàng, cố ý đi chậm lại, ngập ngừng, quấn quýt nửa muốn
níu giữ mùa hạ, nửa muốn bước sang thu.
+ Ngõ gợi hình ảnh một con ngõ có thật nơi làng quê xanh tươi
với những hàng giậu thưa có những chùm hoa đủ màu sắc nhưng cũng
có thể là là ngõ cửa thời gian đang mở ra để chào đón thu về.
=> Nếu như trong thơ cổ điển, mùa thu hiện lên với những hình ảnh
ước lệ quen thuộc thì Hữu Thỉnh bắt đầu khúc giao mùa bằng hương
ổi, một hình ảnh khá mới mẻ với thơ ca nhưng quen thuộc, gần gũi với
mỗi người dân Việt Nam. Riêng Hữu Thỉnh, hương ổi gắn với bao kỉ
niệm tuổi ấu thơ, là mùi vị quê hương thấm đẫm trong tâm hồn và cứ
mỗi độ sang thu, nó lại trở thành tác nhân gợi nhớ. Chính nhà thơ từng
tâm sự “Giữa đất trời mênh mang, giữa khoảnh khắc giao mùa kì lạ
thì điều khiến tâm hồn tôi lay động, giật mình nhận ra, đó chính là
hương ổi. Hương ổi tự nó sốc thẳng vào những miền hoài niệm, gần
gũi trong tâm hồn chúng ta. Mùi hương đơn sơ ấy lại thành quý giá
bởi nó là chìa khóa mở thẳng vào tâm hồn mỗi người”.
- Những tín hiệu báo thu về được nhân vật đón nhận bằng những cảm
xúc từ ngỡ ngàng xao xuyến “bỗng” đến mơ hồ, bối rối “hình
như”. Đó là cảm giác bâng khuâng về sự vận động của cuộc đời và
thiên nhiên sang thu mà chỉ một chút vô tình cũng có thể không hay
biết.
=> Bằng tất cả các giác quan: khứu giác, xúc giác, thị giác nhà thơ
đã ghi lại những tín hiệu đầu tiên báo thu về đồng thời cũng khắc họa
được những bâng khuâng, mơ hồ, xao xuyến của con người khi nhận ra
những chuyển biến nhẹ nhàng của thiên nhiên và bức tranh sang thu
không chỉ đọng lại ở đường nét màu sắc mà còn có cả hương thơm lan
tỏa luồn vào trong gió, tràn ngập không gian thanh bình, ấm nóng và
khoáng đạt.
Bài tập về nhà: Học thuộc bài thơ và nhớ các ý chính trong nội
dung và nghệ thuật của bài thơ“Sang thu”.
Đề bài: Viết đoạn văn tổng phân hợp phân tích khổ cuối bài
thơ “Sang thu” của Hữu Thỉnh. Đoạn văn có một câu ghép
và một phép thế dùng để liên kết. Cô Vân: 0912621398
MÙA XUÂN NHO NHỎ
- Thanh Hải -
I. Tìm hiểu chung:
1. Tác giả: Thanh Hải (1930 - 1980), tên khai sinh Phạm Bá Ngoãn.
- Quê: Thừa Thiên Huế.
- Trong hai cuộc kháng chiến vĩ đại của dân tộc, Thanh Hải vẫn bám
trụ tại quê hương, vừa cầm súng, vừa cầm bút ngợi ca quê hương, đất
nước tươi đẹp. Ông cũng là một trong số những nhà thơ có công lớn
trong việc xây dựng nền văn học cách mạng ở miền Nam trong những
ngày đầu.
2. Tác phẩm:
a. Hoàn cảnh sáng tác: tháng 11/1980 – đất nước đang xây dựng cuộc
sống mới với muôn vàn khó khăn, thử thách, khi nhà thơ đang nằm trên
giường bệnh, giữa mùa đông lạnh giá. Vì vậy, bài thơ là tình yêu cuộc
sống, là ước nguyện chân thành của nhà thơ với cuộc đời.
b. Chủ đề: Bằng giọng điệu trong sáng, thiết tha, bài thơ thấm đẫm
cảm xúc yêu thương cuộc đời, gắn bó với quê hương, đất nước.
Đồng thời thể hiện ước muốn được dâng hiến “mùa xuân nho nhỏ”
của đời mình cho mùa xuân lớn của dân tộc.
c. Mạch cảm xúc: Bài thơ bắt đầu từ những cảm xúc hồn nhiên, trong
trẻo trước vẻ đẹp và sức sống của mùa xuân thiên nhiên. Từ đó nói
lên cảm nghĩ về mùa xuân đất nước rồi liên tưởng đến mùa xuân mỗi
cuộc đời và ước nguyện được dâng hiến những gì tốt đẹp nhất cuộc
đời mình cho cuộc đời chung của dân tộc và ngợi ca quê hương đất
nước qua điệu dân ca xứ Huế.
=> Đây là mạch cảm xúc quen thuộc của thơ ca: mượn hình ảnh thiên
nhiên để nói lên tình cảm, mượn mùa xuân để nói cảm xúc xuân.
d. Ý nghĩa nhan đề: Nhan đề là hình ảnh ẩn dụ độc đáo, tinh tế; là
sáng tạo của Thanh Hải:
- Mùa xuân: là thời khắc thiên nhiên tràn đầy sức sống, là mùa đẹp nhất
trong năm. Vì vậy, mùa xuân là hình ảnh ẩn dụ cho sức trẻ, cho những
gì đẹp nhất cuộc đời con người.
- “Nho nhỏ”: là thái độ khiêm nhường trước những cống hiến của cá
nhân cho cuộc đời chung.
=> Nhan đề khắc họa ước muốn chân thành, tha thiết: muốn làm một
mùa xuân nghĩa là sống đẹp, sống có ích, cống hiến tất cả những gì tốt
đẹp nhất của cuộc đời mình nhưng lại rất khiêm nhường “nho nhỏ” để
góp vào mùa xuân lớn của dân tộc. Như vậy nhan đề thể hiện sự thống
nhất giữa cái riêng và cái chung, cá nhân và cộng đồng, giữa cái tôi và
cái ta. Nhan đề thể hiện đầy đủ tư tưởng, chủ đề của tác phẩm.
e. Bố cục:
- Khổ 1: Cảm xúc say sưa, ngây ngất trước mùa xuân thiên nhiên.
- Khổ 2+3: Cảm xúc tự hào, yêu mến mùa xuân đất nước.
- Khổ 4+5: Ước nguyện chân thành, xúc động.
- Khổ 6: Lời ngợi ca quê hương xứ Huế tươi đẹp.
II. Phân tích:
1. Cảm xúc say sưa, ngây ngất trước mùa xuân thiên nhiên.
* Mùa xuân trong thi ca:
- Vũ Đình Liên đến với bức tranh mùa xuân ấm áp, hồng tươi qua sắc
thắm của hoa đào, sắc đỏ của giấy mực và bóng hình xưa cũ:
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua
- Ta bắt gặp mùa xuân xanh của Nguyễn Bính mang sắc xanh vời vợi -
sắc xanh của sức sống:
Mùa xuân là cả một mùa xanh
Giời ở trên cao lá ở cành.
- “Mùa xuân chín” của Hàn Mặc Tử lại ấm áp, thơ mộng và tình tứ:
Trong làn nắng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lí bóng xuân sang.
* Bức tranh mùa xuân thiên nhiên của Thanh Hải lại đưa ta về với đất
trời xứ Huế vào xuân trong cảm xúc say sưa, ngây ngất:
- Bức tranh mùa xuân thiên nhiên được vẽ bằng vài nét phác họa
nhưng vẫn hiện lên thật đẹp và thơ mộng, mang nét đặc trưng của xứ
Huế kết hợp hài hòa, sống động giữa màu sắc và âm thanh:
+ Không gian cao rộng, khoáng đạt của bầu trời trong xanh thăm
thẳm, mở rộng với cái vô cùng, vô tận của dòng sông gợi liên tưởng
đến những cảm xúc chảy trôi của đời người.
+ Màu sắc của bức tranh hài hòa, dịu mát: Trên nền sông xanh thẳm là
màu tím biếc của hoa lục bình lững lờ trôi. Cảnh sắc như mời gọi,
quyến rũ đến lạ lùng khiến ý thơ cũng mở ra mênh mang. “Bông hoa
tím biếc” có thể là hoa lục bình tím ngắt hai bờ sông, cũng có thể là
hình ảnh người con gái mặc áo dài tím chèo thuyền trên sông Hương -
nét đẹp xứ Huế mộng mơ.
+ Âm thanh của bức tranh rộn rã, ngân vọng và cao vút với tiếng chim
chiền chiện thấm đẫm ánh sáng xuân, lan tỏa trong không gian. Hình
ảnh “Từng giọt long lanh rơi” có thể hiểu là giọt mưa, giọt sương mùa
xuân nhưng có thể hiểu theo phương thức ẩn dụ chuyển đổi cảm
giác: tiếng chim đọng lại thành hình khối, thành những giọt lấp lánh
ánh sáng và màu sắc.
+ Biện pháp nghệ thuật đảo ngữ: động từ “mọc” đặt ở đầu dòng thơ
đã khắc họa sức sống trỗi dậy của mùa xuân thiên nhiên.
=> Bức tranh không chỉ có “họa” mà còn có “nhạc”.
- Cảm xúc say sưa của nhân vật trữ tình trước mùa xuân đất trời thể
hiện qua cái nhìn trìu mến với vạn vật và qua những lời bộc lộ trực tiếp
trong cuộc trò chuyện “ơi, hót chi, mà”. Đặc biệt, cảm xúc của nhà thơ
còn được thể hiện trong hành động trữ tình đón nhận vừa tha thiết vừa
trìu mến với mùa xuân “Tôi đưa tay tôi hứng”.
=> Cảm xúc say sưa ngây ngất của nhà thơ trước cảnh đất trời xứ Huế
vào xuân thể hiện mong muốn hòa vào thiên nhiên đất trời trong tâm
tưởng, khiến ta vô cùng khâm phục.
* Tiểu kết: Bức tranh thiên nhiên mùa xuân xứ Huế được viết bằng sự
thăng hoa của cảm xúc, bằng tài hoa của trí tuệ, vì vậy tác giả đã khắc
họa rõ một bức xuân đẹp, giàu sức sống. Bài thơ được viết tháng
11/1980, khi ấy đất trời giá rét và tác giả đang đối mặt với bệnh tật.
Vậy mà ông vẫn hướng đến mùa xuân tươi trẻ, vẫn say sưa, ngây ngất,
nâng niu cuộc đời. Điều này khiến người đọc khâm phục và cần thấy
phải sống tốt đẹp hơn.
2. Cảm xúc tự hào, yêu mến trước mùa xuân đất nước.
- Mùa xuân đất nước hiện lên với ý thơ đẹp: Mùa xuân được tạo nên
từ cuộc sống lao động và cuộc sống chiến đấu - công cuộc xây dựng
và bảo vệ Tổ quốc.
+ “Mùa xuân…lưng”: Hình ảnh người chiến sĩ ra trận trên vai, trên
lưng có những cành lá ngụy trang - cành lá mang lộc biếc, chồi non của
mùa xuân thiên nhiên. Từ “lộc” còn làm ta liên tưởng đến sức sống,
thế đứng bất khuất, kiên cường của cả dân tộc trước giặc thù.
+ “Mùa xuân…mạ”: Là bức tranh những con người lao động đang ươm
mầm sự sống trên cánh đồng quê hương. Từ “lộc” không chỉ cho ta
nghĩ tới những cánh đồng trải dài mênh mông với chồi non, lộc biếc từ
những hạt thóc giống đầu mùa mà từ “lộc” còn ẩn dụ cho sức sống bền
bỉ, cần cù của những người lao động mới. Những con người lao động
ấy đã tạo nên mùa xuân đất nước.
+ Điệp ngữ “Tất cả như” và hai từ láy “hối hả”, “xôn xao” đã gợi
nhịp sống chiến đấu và lao động vội vã, khẩn trương, liên tục không
dừng lại. Đó chính là cuộc sống mới náo nức vọng về trong tâm hồn,
trong tiếng lòng tác giả. Mùa xuân đất nước được làm nên từ những cái
“hối hả”, “xôn xao” ấy của những người đang cầm súng và ra đồng.
- Nhà thơ tin tưởng, tự hào vào tương lai tươi sáng của đất nước dù
trước mắt còn nhiều vất vả, khó khăn. Đất nước hiện lên qua 4000 năm
lịch sử như người mẹ vĩ đại, vất vả, gian lao được so sánh với những vì
sao - một nguồn sáng vĩnh hằng, lấp lánh trường tồn trong không gian
và thời gian. “Sao” cũng là hình ảnh rạng ngời trên lá cờ Tổ quốc, trên
mũ các anh bộ đội. Qua đó, Thanh Hải bộc lộ niềm tin tưởng về một
đất nước Việt Nam anh hùng, mãi mãi trường tồn, vĩnh cửu và tỏa sáng
như những vì sao trên hành trình đi đến tương lai rực rỡ. Phó từ “cứ”
và động từ “đi lên” đã thể hiện ý chí quyết tâm và niềm tin sắt đá, niềm
tự hào, lạc quan của cả dân tộc trên con đường tiến lên phía trước đúng
như Huy Cận từng viết về đất nước Việt Nam:
“Sống vững chãi bốn nghìn năm sừng sững
Lưng đeo gươm tay mềm mại bút hoa.”
=> Vượt lên những khó khăn, gian khổ là cảm xúc lạc quan tin tưởng
qua lời thơ băng băng ngợi ca sức sống quê hương, đất nước khi mùa
xuân về và âm thanh mùa xuân đất nước ngân vọng từ chính cuộc sống
vất vả, gian lao mà tươi thắm vô ngần.
3. Ước nguyện được dâng hiến xúc động, chân thành – mùa xuân của
lòng người.
- Ước muốn của nhà thơ thật giản dị, chân thành và xúc động qua
những hình ảnh tự nhiên. Tác giả mượn hình ảnh tinh túy của thiên
nhiên để diễn tả vẻ đẹp tâm hồn:
+ Muốn làm con chim vô tư cống hiến tiếng hót vui cho cuộc đời.
+ Muốn làm một nhành hoa giữa vườn hoa xuân rực rỡ cống hiến
hương sắc cho đời.
+ Muốn làm một nốt trầm giữa bản hòa ca muôn điệu.
+ Muốn làm một mùa xuân nho nhỏ cống hiến vào mùa xuân lớn của
dân tộc.
=> Ước muốn được lặp lại như một lời khẳng định, khát khao được
cống hiến, sống có ích cho cuộc đời như một lẽ tự nhiên, vô tư không
toan tính.
- Đại từ “ta” được điệp lại như một tâm niệm thiết tha và hết
sức chân thành, không chỉ của riêng tác giả mà còn là khát
vọng chung của nhiều người. Ước nguyện hóa thân đó vô cùng
cháy bỏng nhưng lại âm thầm lặng lẽ “nho nhỏ” dâng hiến cho
cuộc đời chung. Đó là cách nói khiêm tốn, là cách sống cao đẹp
của mỗi người: Muốn làm một mùa xuân nho nhỏ hòa vào
mùa xuân chung của dân tộc và những đóng góp đó lại vô
tư như một lẽ tự nhiên, giống như Tố Hữu từng viết trong
“Một khúc ca xuân”:
“ Nếu là con chim, chiếc lá
Thì chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình.”
=> Như vậy, mùa xuân nho nhỏ là một ẩn dụ sáng tạo, cũng là
cách thể hiện khát vọng được dâng hiến “Mỗi cuộc đời đã hóa
núi sông ta” (Đất nước - Nguyễn Khoa Điềm). Điều đặc biệt
đây không phải khát vọng trong một phút, một giây mà là khát
vọng của cả một cuộc đời không kể thời gian, tuổi tác “Dù
là…tóc bạc”.
* Tiểu kết: Bài thơ được viết một tháng trước khi nhà thơ trở
về với cát bụi nhưng không gợn một chút băn khoăn về bệnh
tật và những suy nghĩ riêng tư cho bản thân mà chỉ lặng lẽ cháy
bỏng một khát khao được dâng hiến.
4. Lời ngợi ca quê hương, đất nước tươi đẹp qua điệu dân
ca xứ Huế.
- Lời thơ cuối cất lên tiếng hát ngợi ca quê hương đất nước tươi
đẹp qua điệu dân ca xứ Huế dịu dàng, đằm thắm:
+ Khúc Nam ai, Nam bình là điệu hồn của xứ Huế mộng mơ có
buồn thương tha thiết, có sôi nổi, đắm say nghe như một lời giã
biệt để hòa vào vĩnh viễn.
+ Trong làn điệu dân ca, hình ảnh đất nước quê hương tươi
đẹp, thấm đẫm tình người đã gợi lên tình yêu đất nước, tình
yêu cuộc sống tha thiết của nhà thơ qua điệp khúc ngân nga
“Nước non…dặm tình”.
- Phải yêu đời lắm mới có thể hát lên trong hoàn cảnh nhà thơ
lúc đó. Điều này làm ta càng yêu quý tiếng hát và tấm lòng nhà
thơ.
=> Như vậy, xuyên suốt bài thơ không chỉ có hình tượng mùa
xuân mà còn có hình tượng một con người yêu cuộc sống,
say sưa, tha thiết với cuộc sống rồi lặng lẽ, cháy bỏng cống
hiến cho cuộc đời chung.
III. Nghệ thuật
- Thể thơ 5 chữ (thơ tự do) gần với điệu hát dân ca cùng âm
hưởng trong sáng, nhẹ nhàng, tha thiết đã gợi tả được nhịp điệu
tâm hồn náo nức reo vui, ngợi ca cuộc sống.
- Hình ảnh thơ tự nhiên, giản dị nhưng giàu ý nghĩa: hình
tượng mùa xuân có sự phát triển từ mùa xuân đất trời thiên
nhiên đến mùa xuân đất nước và cuối cùng là mùa xuân của
lòng người.
- Bài thơ sáng tạo nhiều hình ảnh ẩn dụ đẹp: ẩn dụ mùa xuân
cho những gì đẹp đẽ nhất, cho thời khắc đẹp nhất cuộc đời…
Bài tập: Viết đoạn văn tổng phân hợp phân tích những ước
nguyện chân thành, xúc động của nhân vật trữ tình trong
bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” – Thanh Hải. Đoạn văn có sử
dụng một phép lặp dùng để liên kết và một câu hỏi tu từ.
Gạch chân, chú thích. Cô Vân: 0912621398
Câu mở: Thi phẩm “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải
đã gửi gắm những ước nguyện chân thành, xúc động –
muốn được dâng hiến mùa xuân của của cuộc đời cho mùa
xuân lớn của dân tộc. Tác giả ước nguyện làm con chim vô
tư cống hiến tiếng hót vui cho cuộc đời, muốn làm một nhành
hoa giữa vườn hoa xuân rực rỡ cống hiến hương sắc và muốn
làm một nốt trầm giữa bản hòa ca muôn điệu. Đặc biệt, ước
nguyện làm một mùa xuân nho nhỏ cống hiến vào mùa xuân
lớn của dân tộc của nhà thơ thật xúc động. Và uớc nguyện
được lặp lại như một lời khẳng định, một khát khao được cống
hiến, sống có ích cho cuộc đời như một lẽ tự nhiên, vô tư
không toan tính. Đại từ “ta” được điệp lại như một tâm niệm
thiết tha và hết sức chân thành, không chỉ của riêng tác giả mà
còn là khát vọng chung của nhiều người. Ước nguyện hóa thân
đó vô cùng cháy bỏng nhưng lại âm thầm lặng lẽ “nho nhỏ”
dâng hiến cho cuộc đời chung. Phải chăng đây là cách nói
khiêm tốn, là cách sống cao đẹp của mỗi người? Ước muốn
làm một mùa xuân nho nhỏ hòa vào mùa xuân chung của dân
tộc và những đóng góp đó lại vô tư như một lẽ tự nhiên của
Thanh Hải giống như Tố Hữu từng viết trong “Một khúc ca
xuân”:
“ Nếu là con chim, chiếc lá
Thì chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình.”
Như vậy, mùa xuân nho nhỏ là một ẩn dụ sáng tạo, cũng là
cách thể hiện khát vọng được dâng hiến “Mỗi cuộc đời đã hóa
núi sông ta” (Đất nước - Nguyễn Khoa Điềm). Điều đặc biệt
đây không phải khát vọng trong một phút, một giây mà là khát
vọng của cả một cuộc đời không kể thời gian, tuổi tác “Dù
là…tóc bạc”. Lời thơ được viết một tháng trước khi nhà thơ
trở về với cát bụi nhưng không gợn một chút băn khoăn về
bệnh tật và những suy nghĩ riêng tư cho bản thân mà chỉ
lặng lẽ cháy bỏng một khát khao được dâng hiến.