Professional Documents
Culture Documents
Văn 12-THPTQG
Văn 12-THPTQG
Thương anh đứt ruột giả đò ngó lơ" "Hãy để cho trẻ con nói cái ngon của kẹo
Trước những trạng thái đối nghịch nhau của lòng mình, sóng không thể nào tự lý Hãy để tuổi trẻ nói hộ tình yêu"
giải được; vì thế phải làm một cuộc hành trình để đi tìm lời giải đáp: Xuân Quỳnh cũng đã lựa chọn từ ngữ thật chính xác để chuyển tải trọn vẹn nỗi
"Sông không hiểu nổi mình lòng mình. Ở đây, thi sĩ nói đến "khát vọng tình yêu" chứ không nói đến "ước vọng tình
yêu". "Ước vọng" chỉ mới là ước và mong, còn "khát vọng" thì đã là sự đam mê cháy
Sóng tìm ra tận bể"
bỏng, mãnh liệt, không giới hạn. Đấy cũng là nét đặc trưng nhất của tình yêu: tình yêu
Hai câu thơ là một khát vọng tìm tòi đến tột độ, khao khát được nhận thức về thật sự bao giờ cũng thật mãnh liệt, nồng nàn. Con người Xuân Quỳnh cũng vậy, khi đã
mình, sóng đã dũng cảm từ bỏ dòng sông với những giới hạn chật chội, những thỏa mãn yêu thì chị yêu hết mình, sống hết mình vì tình yêu.
tầm thường để đến với biển cả bao la soi mình vào trăm ngàn con sóng anh em khác.
Xưa nay, đã có không biết bao người đã bị tình yêu làm cho mù quáng, quên đi tất
Chỉ có ra đến bể, con sóng mới thật sự tìm thấy mình, mới nhận thức được sức mạnh và
cả: "Chỉ biết yêu thôi, chẳng biết gì" , họ chỉ nhìn vào cõi hư vô, chìm đắm trong ngất
khát khao của mình.
ngây mộng ước. Nhưng với Xuân Quỳnh thì không, chị khao khát một hạnh phúc đời
Nhịp thơ lúc đầu là 2/ 3 đến hai câu sau là 3/2 đã giúp Xuân Quỳnh mô phỏng thường nên tình yêu của chị cũng gắn với cuộc đời hiện tại. Mà cuộc đời thì luôn là một
được nhịp sóng vốn biến đổi mau lẹ, biến hóa không ngừng, cũng như những trăn trở bài toán rối rắm, sống giữa cõi đời này, con người có không biết bao là nghĩ suy. Xuân
muốn nhận thức về mình là luôn luôn day dứt, khắc khoải trong mỗi con sóng, trong Quỳnh nồng cháy yêu, nhưng không vì thế mà trở nên hời hợt:
mỗi một đời người.
" Trước muôn trùng sóng bể
Ra đến bể rộng, con sóng mới thấy được những trạng thái trái ngược kia, những
Em nghĩ về anh, em
dao động khác thường kia là vĩnh hằng, muôn thuở với thời gian:
Em nghĩ về biển lớn
"Ôi con sóng ngày xưa
Từ nơi nào sóng lên ?"
Và ngày sau vẫn thế"
Từ cái của muôn đời, của muôn người đến cõi tình yêu riêng của "anh" và "em"
nhờ thế mà ý thơ trở nên sâu sắc, lời thơ trở nên thiết tha, bồi hồi. Điệp từ "em nghĩ"
được nhắc đi nhắc lại càng làm rõ hơn sự suy nghĩ trong lòng nhà thơ. Chị đã thao thức, Triết lý này cũ xưa như trái đất, ai cũng biết, nhưng ai cũng phải ngỡ ngàng khi lần đầu
đã lo lắng, đã đặt ra biết bao câu hỏi... Khi bước chân vào tình yêu. Chị nghĩ ngợi, suy nhận ra nó bằng chính sự trải nghiệm của bản thân. Cái hay của Xuân Quỳnh không
tư thật nhiều: nghĩ về mình, nghĩ về người mình yêu, nghĩ về cuộc đời đầy thử thách. phải ở chỗ phát hiện ra điều gì mới lạ mà là ở cách nói hồn nhiên, tiếng nói từ chính tâm
Đặt những lo lắng, nghĩ suy của mình bên cạnh "muôn trùng sóng bể", nhà thơ đã thể trạng có thật của mình. Tuy nhiên nói "em cũng không biết nữa" là còn để nói về sự bất
hiện được tình yêu mãnh liệt và chân thành của mình. Yêu càng nhiều thì những nghĩ lực trong khi đi tìm câu trả lời: "Khi nào ta yêu nhau" (cũng là "vì sao ta yêu nhau").
suy về tình yêu càng thêm lớn lao. Như nhiều người vẫn nói trong mỗi nhà thơ đều có ít Tại sao giữa muôn người mà với người này lại không, còn với người kia thì lại nảy sinh
nhiều bóng dáng của một "đứa trẻ con". Có thể "đứa trẻ con" ấy sẽ giúp nhà thơ có ra tình yêu? Nói như thế nhưng có một điều mà cô gái trong bài thơ của Xuân Quỳnh
được cái nhìn thú vị hơn về cuộc đời hay cũng nhờ "đứa trẻ con" ấy mà tâm sự của nhà biết rất rõ: đó là độ sâu sắc và sức mãnh liệt trong tình yêu của mình:
thơ được bày tỏ một cách tự nhiên, vô tư hơn. Ở bài thơ này cũng vậy, đứng trước điều "Con sóng dưới lòng sâu
kì diệu, "đứa trẻ con" trong tâm hồn nhà thơ bỗng bật lên câu hỏi: "Từ nơi nào sóng lên
Con sóng trên mặt nước
?" và rồi nhanh chóng tìm được câu trả lời: "Sóng bắt đầu từ gió". Nhưng trẻ con thì
Ôi con sóng nhớ bờ
không bao giờ thỏa mãn được những gì đã biết mà luôn đặt ra câu hỏi mới bởi tính tò
mò, hiếu động: "Gió bắt đầu từ đâu?" Đến đây thì đứa trẻ trong tâm hồn nhà thơ đành Ngày đêm không ngủ được
chịu: "Em cũng không biết nữa". Câu thơ như một cái lắc đầu thật thà, ngúng nguẩy, Lòng em nhớ đến anh
đáng yêu. Đó là một câu thơ có tính chất bắc cầu: không biết về nơi khởi nguồn của con Cả trong mơ còn thức"
sóng, cũng là không biết về sự bắt đầu tình yêu của mình: "Khi nào ta yêu nhau". Đến
Nỗi nhớ thương song hành với tình yêu, yêu cuồng si thì nhớ cũng nát tan. Vì thế
đây, sóng lại hiện lên với một ý nghĩa khác. Nguồn gốc của sóng cũng là nguồn gốc bí
mà không lạ gì khi có người cho rằng: nỗi nhớ là thước đo nồng độ của tình yêu.
ẩn của tình yêu.
Sóng thao thức "ngày đêm không ngủ được" là vì " sóng nhớ bờ". Nói "con sóng
Xưa nay không riêng gì các thi sĩ mà tất cả những người khi bước chân vào tình
dưới lòng sâu - con sóng trên mặt nước" là muốn nói đến sự toàn diện. Dù ở không gian
yêu cũng đều bối rối đặt ra câu hỏi về tình yêu, nhưng tất cả đều bất lực chẳng thể nào
nào, dù ở bất cứ tận đâu, sóng cũng chỉ có một nơi để nhớ, chỉ có một nơi để thương: đó
trả lời trọn vẹn được. Nó là tình cảm, cảm xúc làm sao biết được nó là như thế nào, đến
là bờ. Hai từ "dưới" và "trên" ở hai dòng thơ đối xứng với nhau càng làm cho không
từ đâu ... Hơn nữa, tình yêu là của trái tim, mà trái tim là sự tự do nên chẳng ai có thể
gian nhớ cứ rộng mãi ra. Nỗi nhớ thiết tha đến cồn cào choáng ngập cả không gian sâu
nắm bắt được tình yêu cả. Ngay đến Xuân Diệu - người được mệnh danh là " thi sĩ của
rộng và thời gian lâu dài. Nhưng nếu như ở các khổ thơ trên " sóng" và "em" như hòa
tình yêu" cũng lắc đầu:
nhập vào nhau thì đến đây dường như đã có sự phân đôi vì nhà thơ cảm thấy sóng
"Nào ai định nghĩa được tình yêu không thể nói hộ được nỗi lòng mình nữa. Tác giả đã tự bộc lộ mình thật chân thật, thiết
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều tha: "Lòng em nhớ đến anh, cả trong mơ còn thức". Một lời tâm sự không chút màu mè
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt hoa mỹ mà vẫn còn sức lay động khôn cùng bởi tình yêu nồng nàn đến độ nỗi nhớ đi sâu
vào tiềm thức, cả trong những giấc mơ.
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu"
Nỗi nhớ của trái tim đang yêu đã in dấu thật nhiều trong thơ từ cổ chí kim. Từ
Tình yêu đến với ta lúc nào ta cũng đâu biết và chiếm ta lúc nào ta đâu hay. Một
những câu ca dao nóng bỏng nỗi nhớ:
ánh mắt bâng quơ, một nụ cười bất chợt, một câu nói vô tình nhiều khi cũng làm cho
những trái tim nhạy cảm bất ngờ "loạn nhịp", huống chi ở đây lại có cả một khoảng thời "Nhớ ai bổi hổi bồi hồi
gian dài nỗi khát vọng tình yêu cứ xao xuyến, bồi hồi. "Khi nào ta yêu nhau", một câu Như đứng đống lửa như ngồi đống than "
hỏi rất con gái, nhẹ nhàng, bối rối lẫn chút đắm say ngọt ngào đã khái quát được bản đến những câu thơ ngập tràn nhớ của "Ông hoàng thơ tình" Xuân Diệu:
chất muôn đời của tình yêu: tình yêu chỉ có thể cảm nhận chứ không thể cắt nghĩa được.
"Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!" duy nhất: phương Anh. Chiếc kim la bàn của trái tim tình yêu nơi "em" luôn định vị về
(Tương tư chiều) phía "anh" - người "em" suốt đời yêu mến.
Nhưng nỗi nhớ "cả trong mơ còn thức" thì chỉ đến trong thơ của Xuân Quỳnh, ta Trong bài thơ này sóng là em mà em cũng là sóng, nên nói về em cũng là để nói về
mới có dịp biết đến, độc đáo và mới mẻ vô cùng. Nỗi nhớ tự lòng người mà thấm sâu sóng:
vào cảnh vật, nỗi nhớ cứ trải dài mênh mang. Trái tim dạt dào nhớ Xuân Quỳnh không "Ở ngoài kia đại dương
chỉ được thể hiện trong riêng bài thơ này, ở "Thuyền và Biển" ta cũng nhận ra: Trăm ngàn con sóng đó
"Những ngày không gặp nhau Con nào chẳng tới bờ
Biển bạc đầu thương nhớ Dù muôn vời cách trở"
Những ngày không gặp nhau Mọi con sóng đều có một định hướng duy nhất là bờ. Người con gái dùng quy luật
Lòng thuyền đau rạn vỡ" ấy của tự nhiên để động viên an ủi mình, động viên người mình yêu. Tình yêu đẹp là
Có nhà thơ nào diễn tả được nỗi nhớ của mình sâu sắc đến thế chưa? tình yêu biết vượt qua thử thách.
Dẫu có đắm say, nồng nhiệt yêu, Xuân Quỳnh vẫn giữ được nét dịu dàng vốn có Nhịp thơ đang tuôn trào, dạt dào cùng nhịp sóng đến đây bỗng dưng như chùng lại
của người con gái. Chị không vồ vập, táo bạo như Xuân Diệu: thấm đẫm suy tư:
"Đã hôn rồi hôn lại "Cuộc đời tuy dài thế
(Biển) Dường như ở đây có một nỗi lo âu dự cảm mơ hồ. Hồn thơ Xuân Quỳnh vốn rất
nhạy cảm với thời gian và sự chảy trôi biến đổi: cuộc đời thì dài nhưng năm tháng trong
Mà càng đến cuối bài thơ Xuân Quỳnh càng chứng tỏ sự sâu sắc thủy chung của
mỗi đời người thì vô cùng hạn hẹp; cũng như biển, biển dẫu bao la nhưng biển không hề
lòng mình:
là vô tận, "mây vẫn bay về xa"
"Dẫu xuôi về phương Bắc
Trong thực tế, tình yêu có khi chỉ là một khoảnh khắc:
Dẫu ngược về phương Nam
"Anh vẫn biết một điều mong manh nhất
Nơi nào em cũng nghĩ
Là tình yêu, là tình yêu ngát hương"
Hướng về anh một phương" (Đỗ Trung Quân)
Tình yêu của Xuân Quỳnh không chỉ dừng lại ở sự nhớ thương ngây ngất phút ban Và Xuân Quỳnh yêu say đắm là thế nhưng vẫn không khỏi có những phút giây mơ
đầu mà còn là tình yêu thủy chung như nhất, không đổi dạ thay lòng. Lời thề nguyền ấy hồ sợ hãi:
càng được khắc sâu bằng cách nói trái lệ thường (Xuôi Nam, ngược Bắc): "Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
" Dẫu xuôi về phương Bắc Hôm nay yêu mai có thể xa rồi"
Dẫu ngược về phương Nam" (Nói cùng anh)
Dẫu có đi đâu giữa cuộc đời đầy biến động, dù đất trời có đảo lộn dữ dội đến đâu, Vì thế mà nỗi lo về sự mong manh của tình yêu đã trở thành nỗi ám ảnh nhiều xót
trong bốn phương tám hướng của đất trời, "Em" vẫn chỉ chọn cho mình một phương xa trong lòng nhà thơ:
"Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết tình anh có đổi thay" Đọc thơ Xuân Quỳnh, phần nào đó ta hiểu được con người nhà thơ. Thơ Xuân
(Hoa cỏ may) Quỳnh cũng chính là con người Xuân Quỳnh, như nhận xét của Võ Văn Trực: "Chị
Tâm trạng ấy của Xuân Quỳnh cũng là tâm trạng chung của những người đang không quanh co dấu giếm một điều gì. Mỗi dòng thơ, mỗi trang thơ đều phơi bày một
yêu. Càng yêu tha thiết, càng sợ mất người mình yêu. tình cảm và suy nghĩ của chị... Thành thật, đây là cốt lõi của thơ Xuân Quỳnh".
Dường như ý thức được sự mong manh của tình yêu trên cuộc đời nên giữa bao Bài thơ "Sóng" ra đời trong những năm tháng người ta ngại nói đến cái riêng,
nhiêu khao khát có thể dành cho tình yêu, Xuân Quỳnh chỉ khao khát có một điều: ấy là những gì là riêng tư thầm kín phải được nén xuống nhưng Xuân Quỳnh thì vẫn không
sự trường tồn: ngần ngại nói lên nỗi lòng mình. Xuân Quỳnh được đông đảo bạn đọc trẻ đón nhận
"Làm sao được tan ra không chỉ vì chị đã nói hộ nỗi lòng họ mà bởi vì họ quí cái thật trong thơ chị.
Thành trăm con sóng nhỏ Qua hình tượng sóng, người đọc cảm nhận được sức sống và vẻ đẹp tâm hồn của
Giữa biển lớn tình yêu người phụ nữ trong tình yêu. Người phụ nữ ấy mạnh bạo chủ động bày tỏ những khát
khao và rung động rạo rực của lòng mình trong tình yêu, một tình yêu trong sáng và
Để ngàn năm còn vỗ"
thiết tha, đắm say và bền vững, gần gũi với quan niệm của mọi người và của cả dân tộc
Người con gái mong muốn hòa mình vào bể đời rộng lớn, bứt mình ra khỏi những
ta. Những người đang yêu ngày trước, bây giờ, và có thể cả mai sau sẽ tìm gặp được
lo toan tính toán, để ngập mình trong biển tình yêu. Phải có một tình yêu như thế nào thì
mình trong bài thơ "Sóng" của Xuân Quỳnh. "Sóng" ra đời cách đây đã lâu nhưng dư ba
mới có được một mong muốn cao cả đến dường ấy. Khát vọng yêu cũng là khát vọng
và độ say nồng của nó vẫn còn mãi mãi, nói như cách nói của một nhà phê bình thơ:
sống mãnh liệt đủ đầy. Cuộc đời còn tình yêu thì cuộc đời còn tươi đẹp và đáng sống và
"Sóng" mãi mãi còn nổi sóng và Xuân Quỳnh xứng đáng được coi là nhà thơ nữ xuất
sống trong tình yêu là một điều hạnh phúc. Xuân Quỳnh mong ước được sống mãi trong
sắc của thơ ca Việt Nam hiện đại./.
tình yêu, bất tử với tình yêu.
Ngày trước ta đã từng gặp một Hồ Xuân Hương mạnh mẽ táo bạo nhưng khi nói
đến chuyện tình yêu thì vẫn có một sự khiêm nhường nhún mình; nhưng đến Xuân Bài hay! (của TS Chu Văn Sơn về thơ XQ)
Quỳnh mọi khát khao thầm kín bấy lâu trong tim người phụ nữ đã được dịp giãi bày,
thổ lộ. Xưa nay người phụ nữ cũng chỉ gặp một chút nỗi niềm riêng của lòng mình qua SÓNG XUÂN QUỲNH
những dòng thơ mạnh mẽ của "phái mày râu".
"Tôi yêu em âm thầm không hy vọng
Sóng không chỉ là tên một thi phẩm đã gây xốn xang cho nhiều thế hệ. Sóng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen" không chỉ là biểu trưng cho một hồn yêu chưa từng nguôi yên. Sóng còn là một nguồn
"Tôi yêu em yêu âm thầm đằm thắm sống, nguồn năng lượng mà nữ thi sĩ ấy đã truyền lại cho mai hậu qua mỗi tiếng thơ.
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em" Và, lâu nay, lòng thơ của mỗi chúng ta, người mờ, người tỏ, người đang yêu, người đã
(Puskin) yêu, chẳng đã từng thu từng phát thứ sóng đặc biệt ấy : sóng Xuân Quỳnh.
Thì bây giờ, với bài thơ "Sóng" người phụ nữ đã gặp được trọn vẹn nỗi lòng riêng
của mình. Sóng đã giúp Xuân Quỳnh thể hiện lòng mình, còn Xuân Quỳnh đã giúp cho Không còn phân biệt được sóng tạo nên Xuân Quỳnh, hay Xuân Quỳnh đã tạo nên
tất cả phụ nữ nói lên khát vọng yêu và sống hết mình vì tình yêu. sóng. Chỉ biết rằng chị sinh ra là để dành cho thơ. Dù đầu đời, vốn học vấn còn chưa
cao, nhưng hồn thơ ở người con gái đất La Khê - Hà Đông ấy đã luôn dào dạt. Dù chặng
đời đầu từng dấn thân vào nghiệp múa, nhưng chị đã sớm rời sân khấu để gia nhập thi Đại văn hào Mác-két đã từng nói rất hay về tình yêu: “Con bướm phải mất 180
đàn. Dù cuộc sống nhiều trắc trở với tuổi thơ lận đận, tuổi xuân gian lao, tổ ấm đầu đổ triệu năm mới cất cánh bay lên được. Con người phải mất bằng ấy năm mới biết khóc,
vỡ, tổ ấm sau sóng gió, nhưng lòng chị vẫn không khi nào nguôi thơ. Ngay từ đầu cuộc biết cười và biết chết cho tình yêu”. Tình yêu là món quà vô giá mà tạo hóa ban tặng
chiến chống Mỹ cho đến ngày thống nhất hòa bình và cả thời hậu chiến, các tập thơ của cho loài người. Đó cũng là nguồn cảm hứng không bao giờ vơi cạn đối với các văn nghệ
chị vẫn tuần tự ra đời theo mỗi chặng đường : Chồi biếc, Hoa dọc chiến hào, Gió lào cát sĩ. Nói đến thơ tình Việt Nam hiện đại, người đọc không thể không nhắc đến nữ hoàng
trắng, Lời ru trên mặt đất, Tự hát, Sân ga chiều em đi, Hoa cỏ may. Cứ thế, sóng thơ tình yêu Xuân Quỳnh – người đã đem đến cho làng thơ Việt Nam một tình yêu nồng
náu sẵn trong hồn đã thầm dẫn lối cho chị ra với biển lớn thi ca để trở thành một tên nhiệt, táo bạo mà thiết tha, dịu dàng, hồn nhiên, giàu tự cảm mà lắng sâu những trải
tuổi nổi bật trong nền thơ Việt hiện đại. Quả như chị từng ý thức, nếu không làm thơ nghiệm suy tư. “Sóng” là một trong áng tình ca hay nhất của Xuân Quỳnh
nữa, Xuân Quỳnh đâu còn là mình. Thơ thực là nghiệp dĩ của chị.
Với cấu trúc bài thơ đặc biệt, sóng và em song song tồn tại, hòa hợp vào nhau.
Thơ Xuân Quỳnh là niềm đau đáu bình an giữa thời tao loạn. Khi binh lửa, đạn Mỗi khổ thơ là khám phá thù vị về sóng cũng là một phát hiện mới mẻ của Xuân Quỳnh
bom cuốn mọi thân phận, mọi nguồn lực vào cuộc chiến, thơ ca cũng không thể không về tình yêu. Sóng là tiếng lòng yêu thương nồng cháy cất lên từ sâu thẳm đại dương của
say máu anh hùng mà cất lời sắt máu. Dù khó cưỡng lại thời, song, những tiếng lòng trái tim yêu.
mãnh liệt nhất, Xuân Quỳnh vẫn chỉ dành cho một niềm thơ thầm kín duy nhất : niềm
khao khát yên lành. Cho góc vườn chờ đôi lứa, tổ ấm đợi sáng đèn, vành nôi rời cửa
Hồn nhiên, giản dị mà duyên dáng đằm thắm là vẻ đẹp độc đáo tạo nên sức quyến
hầm, chiếc tã đón ban mai. Cho những lời ru thèm mặt đất, tiếng gà nhớ nắng trưa. Cho
rũ của thơ Xuân Quỳnh. Những câu thơ mở đầu cũng không nằm ngoài vẻ đẹp ấy:
những bông hoa thôi nghẹn hương, cánh chuồn qua dông bão… Những thứ bé mọn thôi,
vô nghĩa nữa, mà lại hằng nhen nhóm, cưu mang, chăm chút cả cõi sống này. Đó mới
thực là những con sóng dưới lòng sâu của hồn thơ Xuân Quỳnh. Theo cách ấy, Xuân Dữ dội và dịu êm
Quỳnh là người đàn bà bước dưới đạn bom mà làm thơ về sự sống.
Ồn ào và lặng lẽ
Không bị mắc kẹt bởi nguồn thơ lửa máu, nên chị không phải quá bận lòng tìm lối
ra như bao người khác. Tạnh bom đạn, về lại đời thường, mạch thơ Xuân Quỳnh vẫn cứ Giữa lòng biền khơi, sóng không bao giờ yên định mà luôn tồn tại ở những trạng
đà xưa mà tuôn chảy. Chỉ khác là, giờ đây những tâm sự đàn bà nhất được dịp khơi sâu, thái đối nghịch. Lúc biển động giông tố, sóng tung bọt trắng xóa, dữ dội, cuồng nộ. Ấy
những tiếng lòng từng cắt xén được hồn nhiên biểu tỏ. Thiết tha với một tình yêu nặng là lúc sóng sống cuộc đời sôi nổi ồn ào của mình. Khi trởi yên biển lặng, sóng dịu dàng
về gắn bó, chở che và chia sẻ, chị luôn trăn trở với sự mỏng mảnh của yêu đương, sự ca hát bên hành dương xanh biếc. Ấy là lúc sóng chìm vào cõi dịu êm, yên lặng. Cũng
mong manh của hạnh phúc, luôn băn khoăn về nỗi lạnh nhạt của thời gian, phôi pha của như sóng, tâm hồn của người con gái khi yêu luôn xôn xao đầy biến động. Lúc dịu
tuổi trẻ, luôn nơm nớp với mưa bão bất thường, đổ vỡ xa xôi… Đây là lúc những day dàng, tha thiết, lúc mạnh mẽ, quyết liệt. Khi hiền hòa, yêu thương, khi hờn ghen, giận
dứt về trái tim đập sau làn áo mỏng, về bàn tay ngón chẳng thon dài luôn sóng sánh dữ. Bề ngoài yếu mềm nhưng bên trong kiên định. Giận hờn, dữ dội nhưng lại sẵn lòng
trong thơ chị. Những dự cảm về nhà ga của chia ly gặp gỡ, con tàu của kh bao dung, tha thứ, hi sinh, dâng hiến tất cả cuộc đời cho người mình yêu. Ngỡ ngàng
SÓNG (st) trước thái cực trái ngược của trái tim con gái khi yêu. Trong “Thuyền và biển”, một lần
nữa Xuân Quỳnh chia sẻ:
KHÁT VỌNG TÌNH YÊU HAY SỰ THỦY CHUNG TRONG
Những đêm trăng hiền từ TÌNH YÊU?
Biển như cô gái nhỏ Ý niệm vĩnh hằng trong hình tượng sóng được Xuân Quỳnh hơn một lần
nhắc đến trong các khổ thơ của bài Sóng, một trong những thi phẩm đặc sắc
về đề tài tình yêu của người nữ sĩ đa đoan. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến
Thì thầm gửi tâm tư
quá trình đọc – hiểu trong trường phổ thông đôi khi có những nhầm lẫn
tưởng không ai có thể nhầm lần. Xin chia sẻ đôi điều.
Quanh mạn thuyền sóng vỗ Thật ra, tất cả các câu thơ, khổ thơ trong bài Sóng, dù nhắc tới bất kì
đặc điểm, trạng thái nào của sóng đều luôn hàm chứa ý niệm về sự vĩnh
Cũng có khi vô cớ hằng: sóng thất thường khi dữ dội, lúc dịu êm; sóng trong hành trình hướng
ra biển rộng được người phụ nữ hiện đại những năm 60 thế kỉ trước cảm
nhận như một sự lựa chọn, kiếm tìm và rời bỏ...; sóng thao thiết với đại
Biển ào ạt xô thuyền
dương tự ngàn xưa tới ngàn sau; sóng bí ẩn như tình yêu, không thể cắt
nghĩa; sóng luôn hiện hữu như nét đặc trưng của biển khơi và luôn có xu thế
Bởi tình yêu muôn thuở hướng vào bờ khiến nỗi nhớ của người đang yêu gán cho sóng nhân tính
nhớ nhung trong khổ 5, nỗi chênh chao của những dự cảm lo âu trong khổ 7
Có bao giờ đứng yên lại gán cho sóng niềm tin vào đích đến tốt đẹp cuối cùng của tình yêu như
một cách bám víu vào quy luật bất biến của thiên nhiên để thỏa hiệp với cái
thường biến ngay trong lòng mình... – tất cả những đặc điểm ấy đều tồn tại
Trái tim người con gái đang yêu bên cạnh vẻ dịu dàng lặng lẽ là cái dữ dội, ồn ào.
vĩnh hằng cùng đại dương, từ triệu triệu năm trước, tới triệu triệu năm sau...!
Và cái dữ dội, ồn ào được thể hiện rõ nét trong những khát khao tình yêu.
Sự vĩnh hằng của sóng trên đại dương như một giá trị, không chỉ dùng
cho một trạng thái hay đặc điểm nào đó của tình yêu, tùy theo mỗi cảnh
Sông không hiểu nổi mình huống, nữ sĩ dùng nó cho một nỗi niềm, một phẩm chất..., và hình như lần
nào cũng thật đắc địa. Chỉ xin dừng lại trong hai khổ thơ số 2 và số 6.
Sóng tìm ra tận bể Trước hết là khổ 2, khi sóng được soi chiếu trong thời gian:“Ôi con
sóng ngày xưa/Và ngày sau vẫn thế”. Sự trôi chảy từ “ngày xưa” tới “ngày
sau” và ý nghĩa khẳng định trong cụm từ “vẫn thế” đã đem đến một ý niệm
Xuân Quỳnh đã khéo vận dụng nghệ thuật ẩn dụ để từ quy luật muôn sông đổ ra
vĩnh hằng cho sóng bởi trong thực tế, biển là một thế giới vô biên với vô vàn
bể mà gợi dậy hành trình đi tìm tình yêu đích thực của trái tim phụ nữ. Vì sông không
những con sóng vĩnh viễn xao động. Sự hòa nhập tinh tế các nét nghĩa ẩn dụ
hiểu nổi sóng nên sóng dứt khoát từ bỏ sông mà tìm ra biển lớn bao la để được thấu
trong khổ thơ đưa người đọc đến một cảm nhận về sự tương đồng giữa tình
hiểu, để được vỗ về, chở che. Những người con gái khi yêu
yêu và sóng: giống như những con sóng từ ngàn xưa cho đến mai sau mãi
cồn cào trong lòng biển, mãi trường tồn vĩnh cửu với thời gian, nỗi khát Trước hết, có thể cảm nhận hình tượng sóng được gợi ra trong cả bài thơ bằng âm
vọng tình yêu xôn xao, rạo rực trong trái tim con người cũng là khát vọng đã điệu. Bài thơ có một âm hưởng dào dạt, nhịp nhàng, lức sôi nổi trào dâng, lúc thầm thì
có tự thuở Adam và Eva và sẽ tồn tại đến muôn đời trong hành trình cuộc sâu lắng, gợi âm hưởng của những đợt sóng miên man. Âm hưởng ấy được tạo nên bởi
sống của nhân loại; đúng như lời khẳng định của Xuân Diệu: Làm sao sống thể thơ năm chữ có vận cách với những câu thơ liền mạch, từng câu không ngắt nhịp,
được mà không yêu- Không nhớ không thương một kẻ nào! các khổ thơ lại được gắn kết bằng cách nối vần từ câu cuối khổ trên xuống câu đầu khổ
Hai câu thơ sau là một ẩn dụ tinh tế từ sóng tới tình yêu: “Nỗi khát vọng dưới, ví dụ :
tình yêu/Bồi hồi trong ngực trẻ”.Có thể trong cảm nhận của người phụ nữ
đang yêu khi đứng trước đại dương, mặt biển giống như vồng ngực trẻ trung, — Bồi hồi trong ngực trẻ
cường tráng của trời đất, sóng tựa nhịp thở phập phồng mang khát vọng tình yêu
bồi hồi trong ngực biển. Hình tượng thơ làm hiện ra một tương đồng rạo rực: biển tựa
Trước muôn trùng sóng bể
như con người, sóng giống như nhịp đập của trái tim yêu đương, còn biển thì còn sóng,
còn con người thì còn khát vọng tình yêu
—Khi nào ta yêu nhau
Mở bài
Nhịp sóng đó cũng là nhịp lòng của tác giả, một tâm trạng đang xao động, trào
dâng, miên man và chất chứa những khát khao, rạo rực.
Sóng là một trong những bài thơ tình đặc sắc của Xuân Quỳnh. Hình tượng trung
tâm và nổi trội trong bài, như tựa đề đã chỉ rõ, đó là sóng. Sức sống và vẻ đẹp tâm hồn
của nhà thơ cũng như mọi sáng tạo nghệ thuật trong bài thơ đều gắn liền với hình tượng Đi vào phân tích những biểu hiện cụ thể của tâm trạng trữ tình trong bai thơ, ta sẽ
sóng. Cả bài thơ là những con sóng tâm tình của một người phụ nữ được khơi dậy khi thấy mỗi trạng thái tâm hồn lại tìm thấy sư tương hợp với một đặc tính, một dạng thức
đứng trước biển cả, đối diện với những con sóng vô hạn vô hồi. Thực ra thì trong bài biểu hiện của sóng.
thơ, còn có một hình tượng trữ tình nữa, đó là “em”. Sóng là một hình tượng ẩn dụ, nó Sóng “Dữ dội và dịu êm – ồn ào và lặng lẽ”, những trạng thái thật đối nghịch, như
là sự hoá thân của cái tôi trữ tình của nhà thơ, “sóng” và “em” vừa hoà nhập làm một, là tâm tình người phụ nữ đang yểu, mang trong lòng những trạng thái thật trái ngược và
lại vừa phân đôi ra để soi chiếu vào nhau, cộng hưởng. Tâm hồn người phụ nữ đang yêu bất thường, ẩn chứa sức sống mạnh mẽ. Với sức sống và khát vọng không lúc nào nguôi
soi vào sóg để thấy rõ lòng mình, nhờ sóng để biểu hiện những trạng thái của lòng ngoai, yên* định, con sóng không thể không “tìm ra tận bể”, cũng như có lần Xuân
mình. Với hình tượng sóng, Xuân Quỳnh đã tìm được một cách thể hiên thật chính xác Quỳnh đã phát hiện cái quy luật của sự sống trong tình yêu là ở sự vận động của nó :
tâm trạng của ngươi phụ nữ trong tình yêu. “Vì tình yêu muôn thuở – Có bao giờ đứng yên ?” (Thuyên và biển).
Thân bài Hành trình của sóng hướng ra bể rộng cũng chính là sự dứt khoát chối bỏ những
giới hạn chật chội, những thoả mãn tầm thường, để tìm đến nhũng chân trời bao la,
những khát khao rộng lớn. Chỉ có- ra đến biển, con sóng mới thực sự tìm thấy mình,
mới nhận thức được sức mạnh và những khát khao của nó.
Biển là biểu tượng cụ thể của không gian lớn rộng, cũng như sóng là sự vĩnh hằng
với thời gian. Đứng trước biển, người ta thường nghĩ đến cái vô cùng, vô tận của tự
nhiên, của vũ trụ. Với Xuân Quỳnh thì bao giờ biển cũng khơi dậy những khát khao,
ước vọng lớn lao :
Sóng trường tồn với thời gian như sự sống không ngừng nghỉ và không mệt mỏi,
cũng như khát vọng tình yêu của con người sẽ còn mãi mãi, trướe hết là trong những lồ