I.Mở bài Trong quá trình sáng tác của mình, mỗi người nghệ sĩ lại lựa chọn một không gian nghệ thuật để đi về, những đề tài riêng, những góc nhìn riêng. Cũng bởi điều này đã tạo nên sự đa dạng trong những tác phẩm trong nền văn học Việt Nam hiện đại. Đến với Nguyễn Tuân là đến với những trang văn khác biệt độc đáo bởi lối viết, cách xây dựng cốt truyện, tình huống, nhân vật mà không một nhà văn nào có thể trùng lặp. Nét độc đáo ấy của Nguyễn Tuân được thể hiện rõ qua tác phẩm “Chữ người tử tù” - một truyện ngắn xuất sắc trong tập “Vang bóng một thời”. Đoạn trích trên nằm ở phần cuối tác phẩm, cũng là đoạn nổi bật nhất trong tác phẩm-cảnh cho chữ. II. Thân bài 1. Khái quát - Tác giả: Nguyễn Tuân là nhà văn lớn của nền văn xuôi Việt Nam hiện đại, góp phần đưa thể tùy bút và bút kí đạt đến trình độ nghệ thuật cao. Nhắc đến ông, ta nhớ ngay đến một nhà văn lãng mạn, một người nghệ sĩ suốt đời rong ruổi trên hành trình tìm kiếm, khám phá, sáng tạo cái đẹp cho đời. Đó còn là một con người từng tôn thờ chủ nghĩa “xê dịch”, mang cá tính của một cái tôi rất “ngông” và đặc biệt hơn cả còn là một ngòi bút tài hoa, uyên bác. - Tác phẩm: “Chữ người tử tù” là tác phẩm tiêu biểu của ông ở chặng đường trước cách mạng. Khi viết truyện ngắn này, Nguyễn Tuân như muốn đưa người đọc tìm về với những thú chơi tao nhã của người xưa như uống trà, chơi chữ,... để rồi kín đáo trao gửi vào đó tấm lòng yêu nước thầm kín sâu nặng mà tha thiết - Đoạn trích: Cảnh cho chữ là cảnh cuối cùng của thiên truyện này nhưng cũng là cảnh hay nhất, chứa đựng tư tưởng lớn lao để tôn vinh và làm tỏa sáng chân dung người tử tù mang tên Huấn Cao. 2. Nội dung a. Tóm tắt hoàn cảnh trước khi cho chữ - Người tù Huấn Cao: vốn là người có tâm hồn phóng khoáng, thích tự do và chán ghét những kẻ nhũng nhiễu nhân dân. Ông còn là người nghệ sĩ tài năng yêu thích cái đẹp và luôn giữ gìn thiên lương trong sáng.. - Quản ngục: một người có thiên lương, biết quý trọng người hiền và yêu cái đẹp nhưng lại làm nghề quản ngục. - Trong bối cảnh giữa một người tù và một tên quản ngục, ban đầu Huấn Cao không nhận ra tấm lòng của viên quản ngục nhưng sau đó người tử tù không thể từ chối mong muốn chính đáng của một người biệt nhỡn liên tài. b. Cảnh cho chữ là biểu hiện của sự chiến thắng của ảnh sáng đối với bóng tối. - Thời gian: cảnh cho chữ diễn ra vào thời gian lúc nửa đêm, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ say - Không gian: ở chốn ngục thất dơ bẩn, tối tăm và dày đặc bóng tối => Hoàn cảnh thật éo le, khác thường => Bằng bút pháp tương phản đối lập của mình nhà văn đã miêu tả sự chiến thắng của ánh sáng và bóng tối giữa chốn ngục thất tối tăm, dơ bẩn ấy. “trong một không khí khói tỏa như đám cháy nhà, ánh sáng đỏ rực của một bó đuốc tẩm dầu rọi lên ba cái đầu người đang chăm chú trên một tấm lụa bạch còn nguyên vẹn lần hồ” , “lửa đóm cháy rừng rực, lửa rụng xuống nền đất ẩm phòng giam, tàn lửa tắt nghe xèo xèo”. => Dường như chính thứ ánh sáng đỏ rực đang cháy rừng rực của bó đuốc đã xua tan và đẩy lùi đi bóng tối của chốn ngục thất dơ bẩn và biến nơi đó thành chốn thiêng liêng, không gian trang nghiêm trong khung cảnh cho chữ c. Cảnh tượng cho chữ là biểu hiện của sự chiến thắng giữa cái đẹp , thiên lương cao đẹp với cái xấu và cái phàm tục luôn hiện hữu trong tâm hồn con người. Nguyễn Tuân đã nói về cái xấu, cái phàm tục đó ở ngay cách miêu tả về phòng giam Huấn Cao: “một buồng chật hẹp, ẩm ướt, tường đầy mạng nhện, tổ rệp, đất bừa bãi phân chuột, phân gián”. Còn ở phương diện cái đẹp, cái thiên lương lại được tác giả nói đến sâu sắc trong hai chi tiết về hình ảnh phiến lụa trắng tinh và chậu mực tươi với mùi thơm đang bốc lên. Hơn thế nữa sự chiến thắng của thiên lương cao đẹp còn được tác giả khéo léo miêu tả qua chi tiết về hành động khuyên Viên Quản Ngục về quê để giữ cho “thiên lương” trong sáng. =>Thông qua cách xây dựng tình huống truyện độc đáo, nhà văn Nguyễn Tuân đã thể hiện sự lên ngôi của cái đẹp, thiên lương trong sáng để chiến thắng, xua tan đi cái xấu, phàm tục để nó không còn tồn tại ngay cả ở không gian tăm tối nhất. d. Cảnh cho chữ diễn rã đã tạo nên sự đảo lộn vị thế xã hội giữa người cho chữ và người nhận chữ. Huấn Cao - người cho chữ vốn là kẻ tử tù “đường bệ ung dung”, còn viên quản ngục- người nhận chữ là đại diện cho quyền lực lại “khúm núm sợ sệt”. Không còn tồn tại mối quan hệ xã hội giữa người tử tù và quản ngục, thơ lại, thay vào đó là mối quan hệ giữa những người yêu, say mê cái đẹp. Người tử tù vươn lên làm chủ, còn những người vốn có quyền uy tối cao tại buồng giam lại nhún như =>Ở đây không còn là cảnh cho chữ và nhận chữ tầm thường nữa mà nó đã biến thành một cảnh thọ giáo thiêng liêng diễn ra trong một khung cảnh hết sức đặc biệt. Trong khung cảnh ấy, người anh hùng Huấn Cao với thiên lương lành vững đã đưa ra những lời khuyên giúp cảm hóa, cảnh tỉnh lương tâm cho một thân phận mà bấy lâu nay vẫn cam chịu thân phận nô lệ, giúp một con người lầm đường lạc lối trở về với cuộc sống lương thiện, thoải mái. 3. Nghệ thuật Bút pháp tả thực và bút pháp lãng mạn Nghệ thuật đối lập tương phản Màn đêm tăm tối của ngục từ - hiện thân cho cái ác- lại bị ánh sáng của tài năng, thiên lương làm sụp đổ. Không gian được miêu tả hẹp dần: từ căn phòng đến ánh sáng ngọn đuốc, tấm lụa trắng tinh rồi đến từng con chữ vuông vắn. 4. Đánh giá Dường như, cảnh cho chữ và hình tượng nhân vật Huấn Cao đã giúp Nguyễn Tuân thể hiện thành công phong cách nghệ thuật của mình. Ông luôn hướng tới cái đẹp, cái phi thường lí tưởng, đã đẹp phải tuyệt mỹ, đã tài phải siêu phàm, nhưng cũng có cá tính độc đáo. III. Kết bài Quả thật tác phẩm chữ người tử tù của Nguyễn Tuân là một văn phẩm gần như đạt đến độ hoàn thiện, hoàn mỹ bởi nó không chỉ ca ngợi những giá trị truyền thống của cha ông về nét đẹp viết thư pháp thông qua một nhân cách tài hoa, nghệ sĩ mà còn khẳng định chân lý “cái đẹp cứu rỗi nhân loại”, giúp cảm hóa, gột rửa tâm hồn con người khỏi cái xấu, cái phàm tục nhơ nhuốc. Thông qua tác phẩm, người đọc còn thấy được sự tài hoa, uyên bác của phong cách nghệ thuật Nguyễn Tuân- một con người với tài năng kiệt xuất, tài hoa bậc nhất luôn khát khao vẻ đẹp của một thời vang bóng.