Professional Documents
Culture Documents
Những Cặp Phạm Trù Cơ Bản Của Phép Biện Chứng Duy Vật
Những Cặp Phạm Trù Cơ Bản Của Phép Biện Chứng Duy Vật
II) CÁC CẶP PHẠM TRÙ CƠ BẢN CỦA PHÉP BIỆN CHỨNG DUY VẬT
- Nhóm mình làm 3 phần + Tất nhiên và ngẫu nhiên
+Bản chất và hiện tượng
+Khả năng và hiện thực
b) Khi phân biệt phạm trù tất nhiên và phạm trù ngẫu nhiên cần chú ý:
- Không đồng nhất phạm trù tất nhiên và phạm trù “cái chung”
+ Bởi vì phần lớn cái chung được quyết định bởi bản chất nội tại, bởi quy luật bên trong của sự vật khi đó
gắn liền với cái tất nhiên, nhưng cũng có cái chung chỉ là những thuộc tính được lặp đi lặp lại ở nhiều sự vật
riêng lẻ, khi đó cái chung là hình thức thể hiện của cái ngẫu nhiên
+ Vì vậy, có cái chung là tất nhiên, nhưng cũng có cái chung là ngẫu nhiên. Thí dụ, thuộc tính “biết chế
tạo công cụ lao động và có ngôn ngữ” là cái chung của con người. Cái chung này đồng thời cũng là cái tất
nhiên, vì nó được nảy sinh do tác động của bản thân quy luật nội tại của quá trình hình thành con người.
Nhưng có cái chung là cái ngẫu nhiên thí dụ,nhiều người mặc áo giống nhau. Điều đó chứng tỏ rằng không
phải cái chung nào cũng là tất nhiên.
- Cả ngẫu nhiên và tất nhiên đều có nguyên nhân
+ Sự khác nhau giữa chúng chỉ là ở chỗ cái tất nhiên gắn liền với nguyên nhân cơ bản, nội tại của sự vật,
còn ngẫu nhiên là kết quả tác động của một số nguyên nhân bên ngoài.
+ Ví dụ 1: Học và thi hết môn học đó là tất nhiên, nhưng trong quá trình học tập có những sinh viên
học chăm chỉ, hiểu bài thì tất nhiên họ sẽ là bài tốt, nhưng cũng có những sinh viên học lệch, học tủ
những nội dung mà họ cho là quan trọng, và khi bốc thăm đề thi, có thể họ bốc đề trúng phần họ học tủ
và họ làm bài được đó chính là ngẫu nhiên
+ Ví dụ 2: Để đạt được kết quá nhất trong việc học tập thì cần siêng năng, chăm chỉ là điều tất nhiên,
tuy nhiên tới ngày thi thì mắc vấn đề sức khỏe nên làm bài thi kết quả thấp là điều ngẫu nhiên. ( ảnh )
- Cả tất nhiên và ngẫu nhiên đều có quy luật.
+ Sự khác nhau ở chỗ: tất nhiên được tuân theo một loại quy luật được gọi là quy luật động lực: khi biết
trạng thái ban đầu của hệ thống nào đó ta có thể tiên đoán chính xác trạng thái tương lai của nó (các định
luật của quy luật NiuTơn là ví dụ cụ thể về quy luật động lực).
+ Còn cái ngẫu nhiên tuân theo quy luật thống kê: nếu biết trạng thái ban đầu của của một hệ thống nào
đó, ta không thể tiên đoán được trạng thái của nó trong tương lai một cách chắc chắn mà chỉ có thể tiên đoán
được với một xác suất nhất định. ( Ví dụ: bài toán xác suất đã được học từ cấp 3, tính xác suất tung xúc
sắc, đồng xu...)
- Tất nhiên và ngẫu nhiên cùng tồn tại trong mối quan hệ biện chứng với nhau.
+ Chúng không bao giờ tồn tại một cách biệt lập với nhau dưới dạng thuần túy, mà bao giờ cũng cùng
nhau tồn tại trong sự thống nhất hữu cơ.
+ Sự thống nhất đó được thể hiện ở chỗ: cái tất nhiên bao giờ cũng thể hiện sự tồn tại của mình thông qua
vô số cái ngẫu nhiên. Còn cái ngẫu nhiên là hình thức biểu hiện của cái tất nhiên, đồng thời là cái bổ sung
cho cái tất nhiên.
(Or cái Tất nhiên bao giờ cũng vạch đường đi cho mình xuyên qua vô số cái Ngẫu nhiên, còn cái Ngẫu
nhiên là hình thức biểu hiện của cái Tất nhiên, đồng thời là cách bổ sung cho cái tất nhiên.)
+ Ví dụ 2: hôm nay, xảy ra tai nạn xe cộ trên đường. Đó là một chuyện ngẫu nhiên. Nhưng cả thời
gian nhiều ngày qua, người ta thấy đoạn đường này thường xuyên xảy ra tai nạn xe cộ, như vậy đằng
sau những tai nạn ngẫu nhiên nhưng xảy ra thường xuyên ấy chắc chắn có ẩn dấu một cái tất nhiên
nào đó. Chẳng hạn có thể do đây là đoạn đường vòng quá hẹp, nhiều nhà và cây to chắn tầm nhìn của
người tham gia giao thông, không có biển báo hiệu nguy hiểm từ xa. Chính vì địa thế đặc biệt đó đã
khiến cho việc xảy ra tai nạn trên đoạn đường này trở nên tất nhiên. Cái tất nhiên này nó bộc lộ thông
qua từng trường hợp tai nạn xe cộ cụ thể, ngẫu nhiên thường xuyên xảy ra trên đoạn đường này.
+ Điều đó có nghĩa là, cái tất nhiên bao giờ cũng là khuynh hướng chủ yếu của sự phát triển, nhưng
khuynh hướng ấy mỗi khi tự bộc lộ mình thì bao giờ cũng phải phải bộc lộ ra dưới một hình thức ngẫu nhiên
nào đó. Hơn nữa, bản thân cái tất nhiên ấy chỉ có thể được tạo nên từ những cái ngẫu nhiên (tất cả những cái
ngẫu nhiên ta thấy trong hiện thực không phải là ngẫu nhiên thuần tuý mà là những ngẫu nhiên trong đó đã
bao hàm cái tất nhiên, che giấu cái tất nhiên nào đó)
+ Ví dụ 3: sự xuất hiện lãnh tụ của giai cấp vô sản có quan điểm duy vật về lịch sử giữa thế kỷ 19 là
nhu cầu tất yếu của sự phát triển của thực tiễn xã hôị. Nhưng người đầu tiên đó là C.Mác và P.
Ăngghen lại là điều ngẫu nhiên. Có nhiều tài liệu cho thấy nếu C.Mác và P. Ăngghen không nêu lên
quan điểm đó thì sẽ có người khác nêu ra.
+ Từ những ví dụ trên, cái tất nhiên đã vạch đường đi cho mình xuyên qua vô số những cái ngẫu nhiên,
còn ngẫu nhiên là hình thức biểu hiện của tất nhiên, đồng thời là cái bổ sung cho tất nhiên, làm cho cái tất
nhiên được bộc lộ một cách sinh động cụ thể.
+ “Ở đâu mà cái ngẫu nhiên hình như tác động ngoài mặt thì ở đấy bao giờ tính ngẫu nhiên ấy cũng phải
phục tùng những quy luật nội tại ẩn giấu. Toàn bộ vấn đề chỉ là phát hiện những quy luật đó”
(Ăng-ghen)
- Tất nhiên và ngẫu nhiên có thể chuyển hóa cho nhau (trong những điều kiện nhất định)
+ trong quá trình vận động phát triển của sự vật, cái ngẫu nhiên có thể chuyển hóa thành cái tất nhiên và
ngược lại.
+ Sự chuyển hóa giữa tất nhiên và ngẫu nhiên còn thể hiện ở chỗ, khi xem xét trong mối quan hệ này,
thông qua mặt này thì sự vật, hiện tượng đó là cái ngẫu nhiên, nhưng khi xem xét trong mối quan hệ khác
thông qua mặt khác thì sự vật, hiện tượng đó lại là cái tất nhiên. Như vậy, ranh giới giữa tất nhiên và ngẫu
nhiên chỉ có ý nghĩa tương đối. Do vậy không nên cứng nhắc khi xem xét sự vật, hiện tượng
+ Ví dụ: việc trao đổi hàng hóa trong xã hội nguyên thủy là điều ngẫu nhiên vì khi đó lực lượng sản
xuất thấp kém, mỗi công xã chỉ sản xuất đủ cho riêng mình dùng, chưa có sản phẩm dư thừa. Nhưng về
sau, nhờ có sự phân công lao động, kinh nghiệm sản xuất của con người cũng được tích luỹ. Con người
đã sản xuất được nhiều sản phẩm hơn, dẫn đến có sản phẩm dư thừa. Khi đó sự trao đổi sản phẩm trở
nên thường xuyên hơn và biến thành một hiện tượng tất nhiên của xã hội. ( video )
b) Quan hệ giữa bản chất với “cái chung” với tính quy luật
- Phạm trù bản chất gắn bó hết sức chặt chẽ với phạm trù cái chung
+ Cái tạo nên bản chất của một lớp sự vật nhất định cũng đồng thời là cái chung của các sự vật đó. Tuy
nhiên, không phải cái chung nào cũng là cái bản chất vì bản chất chỉ là cái chung tất yếu, quyết định sự tồn
tại và phát triển của sự vật.
+ Ví dụ: Bản chất của con người là tổng hoà các mối quan hệ xã hội. Điều đó đúng với tất cả mọi con
người không trừ một ai. Như vậy, cái bản chất ở đây cũng đồng thời là “cái chung”. Nhưng những
thuộc tính “có đầu, mình và chân tay” là thuộc tính chung của mọi người, nhưng thuộc tính chung đó
không phải là bản chất của con người.
- Cái bản chất cũng đồng thời là cái có tính quy luật
+ Nói đến bản chất của sự vật là nói đến những quy luật quyết định sự vận động và phát triển của nó. Vì
vậy, bản chất là phạm trù cùng bậc với phạm trù quy luật.
+ Tuy nhiên chúng không hoàn toàn đồng nhất với nhau. Quy luật là mối liên hệ tất nhiên, phổ biến, lặp
đi lặp lại và ổn định giữa các hiện tượng hay giữa các mặt của chúng. Còn bản chất ngoài những mối quan
hệ tất nhiên, phổ biến, chung cho nhiều hiện tượng, nó còn bao gồm cả những mối quan hệ không phổ biến,
cá biệt nữa. Vì vậy, phạm trù bản chất rộng hơn và phong phú hơn phạm trù quy luật.
+VD1: hiện tại có một hạt thóc, khả năng sẽ trở thành lúa gạo để sử dụng, hiện thực là hạt thóc đang
nảy mầm ra cây mạ đây là cơ sở cho khả năng trên xảy ra .
- Cùng trong những điều kiện nhất định, ở cùng một sự vật, có thể tồn tại một số khả năng chứ không phải
chỉ có một khả năng.
+ VD1: ( video )
+ VD2: 1 hạt giống được gieo xuống tồn tại 2 khả năng: nảy mầm, sinh trưởng thành cây con hoặc bị
sâu bệnh, không phát triển được
- Ngoài ra, ngay bản thân mỗi khả năng cũng không phải là không thay đổi. Nó tăng lên hoặc giảm đi tuỳ
thuộc vào sự biến đổi của sự vật trong điều kiện cụ thể.
+ VD: Trong 1 phiên đấu giá đồ cổ, người chủ trì buổi đấu giá vô tình làm vẩy mực lên một bức tranh
cổ. Vì thế khả năng có người mua bức tranh đó giảm đi rất nhiều.
- Để một khả năng nào đó biến thành hiện thực thường cần có không chỉ một điều kiện, mà là một tập hợp
điều kiện. Tập hợp đó được gọi là cần và đủ, nếu có nó thì khả năng nhất định sẽ biến thành hiện thực, sự
biến thành hiện thực nhất định phải xuất hiện.
VD:
(Phải thỏa mãn cả 2 điều kiện về xúc tác và nhiệt độ thì phản ứng mới xảy ra)