Professional Documents
Culture Documents
1
Nguyễn Thanh Tuấn: Văn hóa ứng xử Việt Nam hiện nay, Nxb. Từ điển bách khoa và Viện Văn hóa, Hà Nội, 2008,
tr. 36.
với lợi ích của cộng đồng, “phúc cùng hưởng, họa cùng chịu” nên khi có điều gì không hay
xảy ra người ta không muốn “vạch áo cho người xem lưng” để khỏi “xấu chàng hổ ai”, từ đó
đã hình thành nguyên tắc ứng xử tất yếu là phải che chắn, bảo vệ, “đóng cửa bảo nhau”, “tốt
khoe, xấu che”, kể cả việc dung túng cho lỗi lầm
- Lối sống trọng lệ hơn luật và thói quen ứng xử “phép vua thua lệ làng: người Việt sống quần
tụ trong không gian làng quê, bao quanh làng là lũy tre và cổng làng, khiến cho làng nào biết
làng ấy. Về kinh tế, mỗi làng tồn tại như một đơn vị kinh tế độc lập, khép kín, có khả năng tự
túc tự cấp nên không có nhu cầu quan hệ giao thương với bên ngoài. Về tình cảm, các thành
viên trong làng đều có quan hệ họ hàng, nên quan hệ giao lưu tình cảm cũng tự đầy đủ, khép
kín trong phạm vi làng. Về phong tục, mỗi làng có luật tục (lệ làng, hương ước) riêng. Về
mặt hành chính, mỗi làng có bộ máy hành chính tự quản, có vai trò và chức năng giải quyết
mọi việc trong làng. Sự độc lập về không gian địa lí, về kinh tế, về bộ máy hành chính, về
tình cảm, phong tục đã khiến cho mỗi làng tồn tại như một “tiểu vương quốc”, độc lập trong
quan hệ với làng khác và tự quản trong quan hệ với quốc gia => lối sống tự trị, khép kín,
hướng nội như là một đặc trưng tiêu biểu của văn hóa làng Việt.
- Tư duy tiểu nông tùy tiện, chủ quan cảm tính: Nền nông nghiệp lúa nước lạc hậu, trình độ sản
xuất thấp chính là cơ sở hình thành tư duy sản xuất nhỏ của người Việt Nam. Cuộc sống
nông nghiệp ở định cư đã đặt con người trong nhiều mối quan hệ phải ứng xử, từ tự nhiên
đến xã hội. Công việc sản xuất nông nghiệp lúa nước phụ thuộc cùng lúc vào nhiều yếu tố
tự nhiên như đất đai, nguồn nước, thời tiết, khí hậu..., khiến cho người nông dân phải:
Trông trời trông đất trông mây
Trông mưa trông nắng trông ngày trông đêm
Trông cho chân cứng đá mềm
Trời yên biển lặng mới yên tấm lòng
- Tư tưởng nho giáo: Nho giáo xem đạo đức là nền tảng cho chính trị, trong đó, “Tam cương”
(quân -thần, phụ - tử, phu- phụ), “Ngũ thường” (nhân, nghĩa, lễ, trí, tín) và thuyết “Chính
danh” được coi là những nguyên lý thường hằng, bất biến, là các chuẩn mực đạo đức làm cơ
sở để đánh giá hành vi xử sự của con người theo đúng vị thế xã hội của mình, và đó cũng là
nền tảng để xây dựng xã hội thái bình, trật tự và ổn định
- Tư tưởng phật giáo: Ngay từ khi du nhập vào Việt Nam, những giáo lí cơ bản của đạo Phật
như: “từ bi hỉ xả”, “cứu khổ cứu nạn”, “phổ độ chúng sinh”, đưa chúng sinh tới cõi cực lạc,
giải thoát chúng sinh khỏi mọi nỗi khổ, đã sớm được cư dân Việt chấp nhận rộng rãi và đã
nhanh chóng có được chỗ đứng quan trọng trong đời sống văn hóa tinh thần của người Việt