Professional Documents
Culture Documents
Từ xưa đến nay, thiên nhiên luôn là người bạn tri âm, tri kỉ với các thi nhân. Có lẽ vì thế mà trên
những trang văn, trang thơ thiên nhiên chưa bao giờ vắng bóng. Ngoài hình ảnh gần gũi như trăng
hoa, mây núi thì hình ảnh, âm thanh của tiếng suối chảy cũng được các nhà thơ dành cho tình cảm
ưu ái. Trong trích đoạn Bài ca Côn Sơn, Nguyễn Trãi viết:
Côn Sơn suối chảy rì rầm
Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai
Cảnh trí Côn Sơn hiện lên thật sống động bởi âm thanh tiếng suối chảy tinh khiết, nhẹ nhàng. Tiếng
suối chảy được so sánh với “tiếng đàn cầm”. Tiếng đàn cầm là tiếng dàn nguyệt cầm thường được
sử dụng trong những buổi ca múa nhạc trong cung. Trong những ngày “lánh đục về trong”, khi so
sánh tiếng suối nghe xao động như tiếng đàn, Nguyễn Trãi đã có những cảm nhận thật tinh tế về
tiếng suối chảy nơi đây. Nó không chỉ là thứ âm thanh trong trẻo, sang trọng của thiên nhiên mà
nó còn là thứ âm nhạc trời ban, mang lại sức sống cho Côn Sơn núi rừng trùng trùng điệp điệp,
mang lại món quà tinh thần, là niềm vui sống cho bậc thi nhân. Qua thanh âm vang vang ấy, ta cảm
nhận một tâm hồn thi sĩ yêu thiên nhiên da diết, thiết tha của nhà thơ.Hơn bốn trăm năm sau, khi
ở chiến khu Việt Bắc, Hồ Chí Minh cũng có những vần thơ thật hay, thật yêu kiều về tiếng suối:
“Tiếng suối trong như tiếng hát xa” Tiếng suối trong trẻo vang lên báo hiệu đêm đã khuya, đã sâu,
tĩnh lặng lắm! Phép so sánh tiếng suối với tiếng hát làm cho tiếng suối tựa như tiếng hát êm ái,
ngọt ngào, trong trẻo của một cô gái yểu điệu nào đó vọng về. Phép tu từ ấy khiến tiếng suối
không chỉ sống động, trẻ trung ấm áp tràn đầy sức sống mà còn làm cảnh rừng yên ắng, tĩnh mịch
trở nên gần gũi biết bao! Nhưng dù trong muôn vàn vướng bận, Nguyễn Trãi hay Hồ Chí Minh đều
rất yêu tiếng suối. Tiếng suối chính là những sản phẩm nghệ thuật của tâm hồn thi sĩ nhạy cảm,
yêu mến thiên nhiên, đắm say cái đẹp của đất trời. Hoà hợp, yêu mến thiên nhiên, yêu đất nước
đó chính là nét đẹp cao quý, thanh tao đồng điệu trong tâm hồn hai thi nhân giữa Nguyễn Trãi và
Hồ Chí Minh.