You are on page 1of 6

Chương 6: Sự hiện diện rắc rối

Đã hai ngày trôi qua từ lễ ăn mừng.


Chúng tôi đã thành công trong việc quét sạch lũ quái vật khỏi vùng đất này,
nhưng chúng tôi quyết định ở lại nhằm nghiên cứu kĩ hơn về tình trạng hiện tại của
làn sóng quái vật.
Và như vậy, hai ngày sau, tình hình của mỗi quốc gia trở nên rõ ràng.
Theo báo cáo của Hắc Miêu, với việc bọn quái vật tập trung ở Công quốc Chima
bị tiêu diệt, số lượng quái vật tấn công các quốc gia khác đã giảm thiểu rõ rệt. Họ
nhận thấy Liên quân của Liên minh các quốc gia phương Đông có thể giải quyết
phần còn lại, đồng nghĩa với việc sự hiện diện của chúng tôi là không còn cần thiết.
Trong lúc chúng tôi đang thu dọn doanh trại của Vệ binh quốc gia Friedonia để
rút quân, tôi nghe thấy tiếng gọi mình.
“Hê! Souma. Chuẩn bị về đó sao?” Fuuga đến gặp chúng tôi trên lưng chú hổ
bay Durga.
“Fuuga?” Tôi ngạc nhiên.
Sự xuất hiện bất ngờ của anh ta khiến Aisha trở nên cảnh giác, nhưng với
Mutsumi sau lưng và Yuriga ở trước yên, hẳn là anh ta không đến để gây chuyện.
“Có vẻ như cậu đang bận lắm nhỉ,” Fuuga bình phẩm, trong lúc nhìn binh lính
bận rộn chạy quanh. Anh ta dễ dàng nhảy khỏi lưng Durga, giúp Mutsumi và Yuriga
xuống, và hỏi, “Cậu không thể sống chậm hơn một chút sao?”
“Tôi e là mình không có lựa chọn đó. Chúng tôi không thể rời khỏi đất nước quá
lâu. Nội việc duy trì một lực lượng lớn ở đây cũng tốn một khoản chi phí khổng lồ, và
với làn sóng quỷ đã được giải quyết, tôi muốn trở về càng nhanh càng tốt.”
Liên minh các quốc gia phương Đông không có nhiều tuyến đường được làm tốt
như Vương quốc, nên chúng tôi không thể sử dụng những phương án như tàu kéo
rhinosaurus để vận chuyển. Chúng tôi phải sử dụng phương án lâu dài, chậm hơn
để về nhà, nên tôi muốn chúng tôi phải nhanh chóng khởi hành.
Hakuya đã yêu cầu tôi trở về nhanh hết mức có thể một khi công việc ở đây là
một. Thứ đến, Liscia đang chuẩn bị trở dạ, nên tôi cũng có những lý do cá nhân để
nhanh chóng trở về nữa. Một chuyện nữa là Hakuya đã dặn tôi phải trở về liền ngay
sau khi mọi chuyện kết thúc.
Công nương Mutsumi tiến đến và cúi đầu trước tôi. “Ngài Souma, tôi vô cùng
biết ơn vì viện quân ngài mang đến cho chúng tôi.”
“Tôi đã nói điều này tối qua rồi, tất cả những gì chúng tôi làm chỉ là xuất hiện và
quét sạch phần còn lại của kẻ địch thôi. Không cần phải khách sáo như vậy.“
“Kể cả thế, sự thật là ngài đã cứu đất nước này.” Mutsumi ngẩng mặt lên và
mỉm cười. “Tôi cũng xin ngài hãy chăm sóc Ichiha. Thằng bé tuy già trước tuổi,
nhưng lại yếu ớt và nhút nhát, nên tôi có hơi lo lắng cho nó.”
“Ha ha, tôi chắc là cậu ta sẽ ổn thôi. Tôi biết cậu ta trưởng thành từ cái cách cậu
ta nói chuyện, và có vẻ là cậu bé cũng thân thiết với em gái tôi nữa, nên tôi nghĩ cậu
bé sẽ ổn thôi.”
Nói đoạn, tôi nhìn về phía ba đứa trẻ, Tomoe, Ichiha, and Yuriga, những người
đang nói lời tạm biệt.
“Tạm biệt nhé, Yuriga,” Tomoe nói.
“Giữ sức khỏe, Yuriga,” Ichiha chêm vào.
“Ồ... Chắc rồi...”
Hửm? Tomoe và Ichiha vẫn cư xử bình thường, nhưng hình như Yuriga có hơi
lặng lẽ. Cô bé không thể hiện tính cách mạnh mẽ hàng ngày.
Dù vậy, cô bé khoanh tay và ưỡn ngực, như thể muốn thể hiện phần già dặn
của bản thân.
“Chà... Được làm quen với hai cậu cũng không tệ. Cảm giác giống như tớ có
thêm một đứa em trai và em gái vậy. Cố gắng hết mình khi trở về Vương quốc nhé.”
“Em trai hả...?” Ichiha lẩm bẩm.
“Có phải là do cậu sẽ cô đơn không, Yuriga?” Tomoe hỏi thẳng.
Mặt của Yuriga đỏ lừ. “A-Ai cô đơn chứ?! Cậu hành xử vô lễ quá đấy, nhóc!”
(Pinch.)
“Tớ đã noái, đừng nhoéo má tớ như thế!”
“Yuriga, cách cậu cư xử giống một đứa nhóc cô đơn đang cố gây sự chú ý lắm,
cậu biết chứ?” Ichiha chỉ ra.
“Bỏ tớ ra! Tớ sẽ nhéo má của cậu nữa!”
“Ow... Chạy thôi, Ichiha!”
“Ơ-ờ!”
Thoát khỏi tay Yuriga, Tomoe nắm tay Ichiha và chạy.
Yuriga đuổi theo chúng, hét to, “Đợi đã!”
Cả ba hò hét và gây náo loạn trong lúc chạy quanh trong đại bản doanh. Nếu
chúng đánh nhau thì tôi có lẽ đã can ngăn, nhưng Tomoe có vẻ như đang cười đùa
vui vẻ, nên chắc sẽ ổn thôi.
...Chờ chút đã, Tomoe cảm thấy vui vì trêu trọc Yuriga phải thành thật với cảm
xúc à?
Có lẽ lớn lên Tomoe cũng sẽ trở thành một mỹ nữ sắc sảo như Juna. Chưa gì
tôi đã thấy dấu hiệu rồi.
Trong khi tôi có một nỗi lo mới về đứa em gái yêu quý (dù tôi tự hỏi liệu có công
bằng không khi nhìn nhận vấn đề như vậy), Fuuga đột nhiên vỗ tay như thể anh ta
vừa mới nhớ ra điều gì đó.
“Ohh, Yuriga vừa nhắc tôi nhớ ra. Này, Souma.”
“Việc gì đấy?”
“Tôi muốn yêu cầu, liệu tôi có thể để Yurriga cho cậu ở Vương quốc không?”
““Hả?!”” Yuriga và tôi cùng lúc kêu lên đầy ngạc nhiên.
Thằng cha này đang nói gì vậy, khi không ý tưởng nảy lên?
“A-Anh đang nói chuyện gì bất ngờ vậy, Anh hai?!” Yuriga kêu lên. “Gửi em tới
Vương quốc...!”
Có vẻ như Yuriga và tôi có chung suy nghĩ...
Chờ đã, kể cả Yuriga, người có liên quan nhiều nhất, bây giờ mới được nghe?
Nghiêm túc đó, anh ta nghĩ gì vậy?
“Anh đang suy tính gì vậy?” Tôi hỏi chậm rãi.
“Cậu định cho đứa nhỏ nhà cậu và thằng em rể tương lai của tôi đến trường,
đúng chứt? Khi tôi nghe vậy, nó khiến tôi cũng muốn đưa Yuriga đến một ngôi
trường lớn nữa. Cậu thấy đấy, chúng tôi không có những cơ sở như vậy ở
Malmkhitan.”
“Anh hai! Em có thể đọc, viết và làm toán số! Nếu anh muốn em học nhiều hơn
nữa, chi bằng cho em ở bên cạnh anh học tập để trở thành bộ tướng của anh!”
Fuuga đặt tay lên đầu cô bé “Tiềm năng để trở thành tướng quân là không tệ.
Nhưng chỉ có vậy thôi, và em sẽ nhanh chóng đạt đến giới hạn của bạn thân nếu
quyết định theo con đường võ học. May mắn là, đầu óc của em cũng không tệ. Nếu
em tích lũy kiến thức và trở thành một vị tướng khôn ngoan, hoặc một quan nhiếp
chính nội bộ, anh nghĩ điều đó là thành công lớn cho em”
“N-Nhưng...”
“Bên cạnh đó, anh cũng sẽ rất bận. Sau cùng thì, anh còn phải chăm lo Mutsumi
sắp trở thành vợ anh. Kể cả khi em ở lại Malmkhitan, anh cũng không thể dành
nhiều thời gian cho em như trước. Đã vậy thì, sao không cùng bạn em đến học ở
Vương quốc Friedonia? Hãy trở về với anh khi đã trở thành người giúp anh thực
hiện ước mơ.”
Yuriga nhìn Tomoe và Ichiha.
Cô bé có lẽ vẫn còn đang phân vân nên ở lại với Fuuga, người sẽ không còn
nhiều thời gian với cô, hay đến Vương quốc và đến trường cùng Tomoe và Ichiha.
Yuriga im lặng suy nghĩ về điều đó trong một lúc, nhưng cuối cùng thì cô bé gật
đầu. “Em hiểu rồi, em sẽ du học ở Vương quốc, và em chắc chắn sẽ trở thành
người có thể giúp anh.”
Nói rồi cô bé siết chặt tay để thể hiện quyết tâm của mình.
Khoan, đợi đã! Tại sao họ cứ thế mà tiến hành cuộc thảo luận mà không có sự
tham gia của chúng tôi?!
“Tôi chưa nói là đồng ý nhận cô bé, đúng chứ?” Tôi nói.
“Vậy thì, giúp tôi một ân huệ nhé,” Fuuga nói, choàng tay qua vai tôi.
Tư thế này... khá là đáng sợ vì, với sức mạnh của Fuuga, anh ta có thể dễ dàng
siết tôi đến chết.
Kể cả Fuuga cũng không thể làm gì khi những chiến binh mạnh nhất Vương
quốc đều ở đây, nếu bạn lo lắng, nhưng…
Ý tôi là, anh ta sẽ không làm đâu, nhỉ?
Có hơi đáng sợ, nên tôi cũng mong là anh ta buông tôi ra sớm.
Lúc tôi ngó qua, Aisha đang để tay lên cán thanh đại kiếm, và Juna đã chuẩn bị
sẵn phi dao trên tay, trong khi tóc của Naden dựng đứng hết cả lên.
Họ đang thể hiện như thể nếu anh ta làm trò gì đó, họ sẽ chém, hoặc ném dao,
hoặc sốc điện anh ta.
Fuuga thì thầm vào tai tôi, “Chà, dĩ nhiên... không phải mỗi chuyện học của
Yuriga.”
Tôi thì thầm lại, “Con bé là em gái yêu quý của anh, đúng chứ? Anh đang nghĩ
gì vậy, để con bé lại với chúng tôi?”
“Tôi làm như vậy vì nó là đứa em gái yêu quý của tôi.” Fuuga nhếch mép cười lộ
cả răng nanh. “Đất nước tôi chuẩn bị có nhiều biến động. Về việc đối nội, tôi đang
lên kế hoạch quét sạch các chủng tộc còn chống đối ở Malmkhitan, còn đối ngoại thì
tôi dự định tiến vào Lãnh địa Quỷ vương với sự hỗ trợ của các quốc gia thuộc Liên
minh phương Đông. Trong quá trình đó, tôi lo là mọi thứ sẽ khá là căng thẳng, dù chỉ
là tạm thời.”
“...Anh nghiêm túc về việc đó.”
“Dĩ nhiên. Tôi không phải loại nói mà không làm.”
Nhận thức được rằng lũ quỷ chỉ xuất hiện ở sâu trong Lãnh địa Quỷ vương, anh
ta sẽ hành quân đến đó chỉ với lực lượng của chính anh ta. Anh ta thực sự sẽ thực
hiện điều mình nói vào ngày trước à?
Rồi Fuuga mỉm cười. “Người thân của tôi sẽ có nguy cơ bị nhắm đến vào lúc đó.
Mutsumi có trí tuệ và sức mạnh để tự vệ, nhưng Yuriga vẫn còn quá nhỏ. Sẽ có khả
năng là con bé bị bắt làm con tin. Khi suy xét đến tình huống xấu nhất, tôi nghĩ tốt
nhất là để con bé xa nơi đây, ở Vương quốc Friedonia.”
“Tôi hiểu... Công nương Mutsumi đồng ý với chuyện này chứ?”
“Dĩ nhiên. Mutsumi đã đồng ý với tôi.”
Khi tôi nhìn về phía Công nương Mutsumi, cô ấy gật đầu nhẹ đồng tình.
Chăm sóc em chồng tôi, Yuriga. Điều đó có nghĩa là gì cơ chứ?
Nếu cô ấy đồng ý với những điều Fuuga đang làm, nghĩa là cô ấy biết anh ta
đang đánh một ván cược lớn. Dẫu biết phải đối mặt với hiểm nguy, cô ấy vẫn chọn
đi cùng Fuuga đến cuối con đường. Tôi thấy vẻ tương đồng với Liscia trong đôi mắt
của cô ấy.
“Anh đã tìm được một người vợ tốt,” Tôi nói. “Đừng cố quá rồi khiến cô ấy buồn,
được chứ?”
“Tôi không hứa được gì, nhưng tôi sẽ làm hết sức. Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ
Mutsumi. Tôi phải cho cô ấy thấy thế giới của tôi, như tôi đã hứa với cô ấy.”
Họ nói về điều đó nữa, huh...
Tôi hiểu rồi. Giống như Liscia đã đánh cược vào tôi, Công nương Mutsumi cũng
làm tương tự với Fuuga.
Họ đã đánh cược tương lai của chính họ.
Tôi thở dài một tiếng ngưỡng mộ rồi nói với Fuuga, “Tôi hiểu tình hình hiện tại,
nhưng anh có chắc là chuyện này ổn không? Anh không cân nhắc trường hợp tôi
giữ Yuriga làm con tin à?”
“Cậu sẽ không bao giờ động một ngón tay lên Yuriga cả.” Với đôi mắt của một
kẻ săn mồi, Yuriga nhếch mép. “Tôi không thật sự hiểu cậu. Cậu không hề mạnh,
nhưng lại có rất nhiều thủ hạ. Cậu có một vạn quân dưới quyền, nhưng cậu lại
không có động thái gì cả.”
Tôi im lặng.
“Kể cả khi các cậu năm chọi một với tôi, tôi không nghĩ là mình sẽ thua. Nhưng
nếu như chiến tranh xảy đến, tôi cảm giác nó sẽ là một vũng lầy thật sự. Kiểu như
nó sẽ là một trận đánh cực kì khó chịu ấy. Đó là suy đoán của tôi. Tôi nghĩ, nếu có
thể, tôi sẽ tránh đối đầu với cậu. Cậu cũng cảm thấy vậy, đúng chứ?
“...Ừ, phải,” Tôi gật đầu. “Trong trường hợp của tôi, thì không phải ‘nếu có thể,’
nữa. Tôi tuyệt đối không muốn đánh với anh.”
Nếu anh ta cứ thẳng thắn, tôi cũng không thể né tránh vấn đề này.
Fuuga vỗ vào bụng như thể muốn nói, tôi biết mà! “Thật vinh dự khi vị vua của
một đất nước vĩ đại phải cảnh giác với tôi. Vậy, cứ cho là cậu không muốn đối đầu
với tôi, cậu sẽ không bao giờ làm hại Yuriga và kích động cơn thịnh nộ của tôi. Nếu
có bất trắc, cậu sẽ bảo vệ em ấy thật kĩ càng, đúng chứ?”
Anh ta nói đúng, nên tôi không thể phủ nhận.
Nếu chúng tôi để Yuriga dưới sự bảo hộ của Vương quốc, tôi chắc chắn sẽ
không để em ấy học những vấn đề cơ mật, nhưng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ em ấy ở
mức cao nhất.
“Rồi? Chúng tôi được lợi gì khi giữ Yuriga giúp anh?” Tôi hỏi.
“Tôi sẽ nợ cậu một lần.”
“Khi cần thiết, anh sẽ không ngần ngại gạt bỏ nghĩa vụ và bổn phận, đúng chứ?”
Tôi nói một cách ranh mãnh, nhưng Fuuga đáp trả với một tràng cười vui vẻ.
“Tôi không phủ nhận chuyện đó. Nhưng Yuriga là người thân duy nhất còn lại
của tôi ngoại trừ Mutsumi, người sắp thành vợ tôi. Tôi sẽ không cứ thế mà gây rắc
rối với quốc gia mà em ấy đang trú.”
“Tôi không biết liệu có nên tin điều đó không...”
Đây là Fuuga, tôi không thể quá tự tin. Tuy nhiên, có lẽ đúng là tôi mong đợi cô
bé là một biện pháp ngăn chặn hiệu quả. Đó là một quân bài thà có còn hơn không,
chỉ có vậy, nhưng cũng không tệ khi có gì đó chuẩn bị để đối phó với Fuuga, dù nó
có là hạ sách đi chăng nữa.
“...Okay,” Tôi nói. “Chúng tôi sẽ chăm sóc Yuriga.”
“Ha ha ha, cậu giúp tôi nhiều lắm đấy.” Fuuga thả tay khỏi vai tôi.
Khi Fuuga rời đi, Aisha, Juna, and Naden cũng lùi xuống. Tôi mừng vì chúng tôi
kết thúc mà không đổ máu.
Đặt tay lên đầu Yuriga, Fuuga nói, “Mọi thứ đã được sắp xếp. Đến Vương quốc
và học hành chăm chỉ nhé.”
“Em sẽ làm vậy! Em sẽ cố hết sức, Anh hai!” Yuriga nói đầy quyết tâm.
Với một nụ cười nhếch mép khác, Fuuga tiếp cận tôi lần nữa và nói với giọng
thật nhỏ, “Tôi biết tôi nói cậu không bao giờ được phép động tay vào Yuriga, nhưng
nếu muốn động vào con bé “kiểu kia”, thì tôi không phiền, nhá?”
“Huh?! Anh đang nói gì vậy?!”
Yuriga khoảng bao nhiêu ấy nhỉ, mười ba? Chắc chắn là không bao giờ có
chuyện động chạm với tôi.
Tuy nhiên, Fuuga lại cười khoái chí. “Không, không, tôi không nói cậu phải làm
nó ngay. Tôi định để Yuriga cho cậu cho đến khi con bé tốt nghiệp. Tôi chắc vài năm
nữa là con bé sẽ trở nên xinh đẹp thôi, có lẽ đến lúc đó cậu sẽ có chút ham muốn
chứ nhỉ?”
“Làm như tôi dễ lắm vậy!” Tôi gằn giọng.
“Chà, nếu ngày đó đến, tôi sẽ xem xét cho cậu cưới con bé một cách đường
hoàng. Như vậy cậu sẽ thành em rể của tôi. Tôi hy vọng là cậu kính trọng tôi như
một người anh trai.”
“...Tôi chẳng thích cái viễn tưởng nào anh vẽ ra cả.”
Trở thành em rể của Fuuga? Tha cho tôi đi. Tôi cũng sẽ gặp rắc rối như Azai
Nagamasa với Nobunaga.
Then Fuuga vỗ thật mạnh vào lưng tôi. “Chà, dù sao thì, tôi để Yuriga cho cậu.”
“Ow... Được rồi.”
Tôi nhận ra rằng vụ em rể là nói đùa, nhưng đáng sợ ở chỗ tôi không biết anh ta
nghiêm túc đến mức nào.
Và như vậy, với một bất ngờ xuất hiện vào phút chót, chúng tôi khởi hành trở về
vương quốc nơi có Liscia đang chờ đợi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Được dịch bởi Hoàng Long

You might also like