Professional Documents
Culture Documents
Cảm ơn các bạn đã mua cuốn Anh hùng chủ nghĩa Hiện thực tập 9 này rất nhiều.
Tôi là Dojyomaru đây, gần đây tôi có mua cho bản thân một chiếc xe đạp.
Tôi sợ tôi chưa quen dùng cái tay lái của cái xe đạp mới mua này, có lẽ tôi nên tập
với tay lái phẳng trước. (Thực ra ông sợ ông cua khét cua vô thẳng mặt người đọc nên
cần cái tay lái khác (")>)
Chúng ta lại quay trở lại với phần Đôi lời của tôi rồi đây. Mà thực sự tôi có hơi băn
khoăn khi biên soạn ra cái chương này.
Trước kia, tôi có từng đề cập tới sự hứng thú khi viết tiểu thuyết online cái nơi mà
bạn có thể viết bất cứ điều gì bạn muốn, và tất nhiên đi kèm với sự tự do đó là trách
nhiệm khi viết ra những thứ đó. Tới cái lúc mà tôi phải tự nhìn lại và chỉnh sửa những gì
tôi đã viết, lúc đó tôi mới nhận ra cái trách nhiệm đó nó thế nào.
Độ dài của mỗi chương này, rồi số lượng chương, rồi cả mỗi chương thì sẽ đi đến
đâu này... Nó thực sự phát mệt luôn đó, cơ mà tôi thật sự cần phải tự kiềm chế bản
thân lại.
Sẽ không đúng tí nào khi tôi lại chỉ nói về những điểm tích cực mà không kể đến
những điểm yếu kém.
Giờ thì, quay lại về mạch chuyện chính nào, con của Souma và Liscia cuối cùng
cũng đã chào đời rồi.
Một trai một gái sinh đôi.
Từ hồi đầu tôi viết cuốn tiểu thuyết này, tôi đã nghĩ về một cuộc sống "bình
thường" ở thế giới khác. Dù là có hoàn cảnh đặc biệt khi mà bị triệu hồi tới thế giới này,
rồi bị quăng lên ngai vàng và đối mặt với những rắc rối của quốc gia, thế nhưng Souma
vẫn gặp gỡ những con người bình thường, tình yêu đến một cách bình thường, và có
những đứa con một cách bình thường.
Lý do mà tôi luôn viết ngày, tháng, năm vào đầu mỗi chương đó là để các bạn cảm
nhận được dòng chảy thời gian của câu chuyện. Mặc dù đôi khi có độc giả chỉ ra rằng
có chỗ lịch trình không hợp lý. Vâng tôi rất xin lỗi vì điều đó.
Tôi hy vọng các bạn sẽ tiếp tục theo dõi cuộc sống "bình thường" của Souma khi
anh ấy vừa có thêm hai thành viên mới trong gia đình.
Thêm vào đó, ngoài những con người tìm kiếm sự bình thường thì cũng sẽ có
những con người tìm kiếm những điều chưa từng có.
Đó chính là người đàn ông Fuuga Haan đã xuất hiện trong tập này.
Kiểu người đàn ông đó là một hình mẫu lí tưởng của tác giả về hình tượng con
người vĩ đại xuất hiện trong các truyền thuyết sử thi hào hùng.
Anh ta được sinh ra trong một thời kì trì trệ, được mọi người nhìn vào và coi đó là
một hình tượng để phá vỡ sự trì trệ này, và anh ta thực sự đã làm được những điều
như thế. Kết quả là đem đến sự hủy diệt và giết chóc, nhưng con người ở thời đó chấp
nhận điều đó. Họ coi sự phá hủy là điều cần thiết để thoát khỏi sự trì trệ.
Khi bạn đọc về những điều tôi nói trên, có thể một vĩ nhân cao siêu trong lịch sử
nào đó xuất hiện trong đầu bạn. Những người đàn ông được coi là anh hùng hay là bạo
chúa tất cả đều có khía cạnh này ở một mức độ nào đó.
Anh ta thực sự sẽ là một trở ngại vô cùng rắc rối, với một ai đó như Souma sẽ cần
có những cách đối phó với trở ngại này để có thể tiếp tục tiến bước.
Bây giờ thì, sau đôi lời những gì tôi muốn nói, thì chúng tôi cũng có một bộ sưu tập
các câu chuyện tập trung vào dàn nhân vật phụ. Khung thời gian sẽ liên tục thay đổi
nên có thể sẽ hơi khó theo dõi, nhưng mong bạn có thể theo cùng tôi đến cuối câu
chuyện.
Xin được gửi lời cảm ơn trân thành của tôi đến họa sĩ Fuyuyuki, người mà tôi đang
đổ đống rắc rối lên đầu, ông Satoshi Ueda làm về chuyển thể manga, sự hấp dẫn về
những nhân vật trưởng thành vẫn luôn hấp dẫn lấy tôi, tới người biên tập, người thiết
kế, người hiệu đính, và tới tất cả các bạn đang có cho mình cuốn sách này.
Tôi là Dojyomaru, hẹn gặp lại các bạn.
Vài Mẩu Truyện Ngắn
“S”s Ride Together
“Nó lại nắm thóp ta rồi” Excel cằn nhằn. “Ngoài dự tính của ta đó, Juna.”
Trên chiếc túi khí cầu đang trên đường trở về Vương quốc Friedonia từ Vương
quốc Lastania, Excel đang lẩm bẩm một mình. Đó là bởi vì Juna đã không lên trên
chiếc túi khí cầu này vốn là để đưa cô về. Thay vào đó, Juna đã lén quay lại bên
Souma.
“Chà, hẳn Chị cả Juna đã rất buồn khi phải trông giữ pháo đài suốt thời gian qua,
mà nhỉ?” Roroa giải thích, đang cố gắng giúp bà ấy bớt nóng. Bản thân cô cũng đang ở
trên cùng chiếc túi khí cầu này. "Tôi chắc chắn rằng chị ấy đã luôn lo lắng, một mình
chờ đợi và cầu mong mọi người trở về an toàn.”
Excel quay đầu sang một bên rồi nhìn xa xăm. “Nếu tất cả chỉ là như thế, thì ta
cũng có thể đi theo chứ. Nhưng con bé đó, nó tống cổ ta đi, và rồi để nó có thể thoải
mái tận hưởng! Thật không công bằng mà!”
“Chờ đã, bà đang buồn về điều gì vậy, Nữ công tước Walter? Bà vốn có các ý định
gì đó với Chồng yêu là vì bà thích xem phản ứng của chúng tôi, chứ không phải là vì
thực sự có một ý định gì đó mờ ám với anh ấy, đúng chứ? ”
Roroa im lặng rồi thì thầm, Nếu bà thực sự đang có ý định đó, chúng tôi sẽ phải
xem xét một số biện pháp dành cho bà đấy...
Nhưng Excel chỉ thở dài mệt mỏi. “Chà, bị cô nói đúng phóc mất rồi. Những phản
ứng khi nãy thực sự rất thú vị và không thiếu phần hồn nhiên, tôi chắc không thể kìm
được cảm xúc này mất.”
“Thế giờ tôi phát điên lên thì có ổn không?” Roroa đáp trả.
Excel cười khúc khích. “Ta xin lỗi. Đối với bọn ta những kẻ có tuổi thọ rất dài này,
cái thứ chúng ta ghét nhất chính là sự nhàm chán. Để tránh cảm thấy mệt mỏi với cuộc
sống dài đằng đẵng của bọn ta, tận hưởng hết hương vị của mỗi ngày là điều bọn ta
mong muốn nhất, nhưng nếu ngày nào cũng đều chỉ đơn giản là như vậy , thì bọn ta
cũng đều sẽ cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống này.
“Có phải vì thế mà bà mới đi tìm tới các thứ cảm giác khoái lạc?” Roroa nghi ngờ
hỏi.
Excel nở một nụ cười tươi với cô. “Đúng thế. Về điểm đó, phản ứng của các cô
luôn vô cùng hồn nhiên, và rất thú vị. ”
“Chúng tôi không phải là trò tiêu khiển cho ba nha...”
“Hmm. Tôi nghĩ tôi có thể hiểu chuyện này” một giọng nói đột ngột phát ra từ bên
cạnh họ.
“Uwah?!”
Roroa giật mình nhảy dựng lên.
Người chen vào cuộc trò chuyện là Serina, cô hầu gái trưởng siêu tàn bạo của lâu
đài. Cô cũng đã ở trên chiếc túi khí cầu này để trở về vương quốc, cùng với Poncho và
Komain.
“Khiến cho những cô gái hồn nhiên như Liscia hay Carla mặc những bộ trang phục
đáng xấu hổ nhất, sau đó nhìn họ uốn éo, thật là thích thú quá đi mà” Serina nói một
cách rất vui vẻ.
“Cô đang nói gì vậy hả, và tự nhiên từ đâu ra thế?!" Roroa kêu lên, nhưng Serina
vẫn không hề nao núng.
“Đó là cái bầu không khí mà tôi muốn thấy thôi. Cái bầu không khí đó ấy mà.”
“Ôi trời, có vẻ như cô thực sự hiểu điều đó.” Serina đã nói những điều thái quá,
nhưng Excel có vẻ lại rất ấn tượng về điều đó. "Những cô gái càng nghiêm túc, thì càng
cho ra mấy thứ cảm xúc thú vị hơn. ”
“Đúng vậy. Cái biểu cảm của họ khi bị kẹt giữa Thứ chuẩn mực của bản thân và
Hoàn cảnh họ đang gặp phải, đơn giản thì nó rất đáng yêu. ”
“Khi họ muốn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng họ lại không thể... có phải vậy không?”
Hai mỹ nhân đang cùng nở một nụ cười khoái trá.
Roroa hoàn toàn bị hai người họ phớt lơ, và lùi lại gần về phía hai hành khách
khác.
“Nè, nè, tên cô là Komain, đúng không?” Roroa hỏi.
Khi được ứng cử viên cho vị trí đệ tam Vương hậu hỏi, Komain đáp lại bằng giọng
nói nhỏ. “Dạ, vâng. Có chuyện gì vậy, thưa tiểu thư Roroa? ”
“Cô có ở cùng với cô hầu gái đó suốt đúng chứ? Cô không có bị bắt nạt gì chứ?”
Komain ngơ ngác nhìn cô, nghiêng đầu sang một bên. “Bị bắt nạt... sao? Tôi chưa
từng bị như thế.”
Roroa tròn mắt. “Hửm? Thế không phải là do cô hầu đó bắt cô mặc những bộ hầu
gái đáng xấu hổ hay gì khác à?”
“À, về bộ quần áo dễ thương này ấy ạ? Tôi không nghĩ chúng hợp với mình lắm,
nhưng Ngài Poncho nói chúng rất dễ thương, thế là tôi mặc chúng thường xuyên luôn. ”
“Thế ra chỉ đơn giản là cô thành thật với cảm xúc của bản thân sao!” Roroa tự đá
xoáy chính bản thân cô.
Thế có nghĩa là. Theo những gì Serina nói, được nhìn những cô gái nghiêm túc tỏ
ra xấu hổ là điều khiến trái tim bé bỏng mà sặc mùi nguy hiểm của cổ cảm thấy rung
động. Komain thì lại rất nghiêm túc, cô ấy mặc trang phục này mà không phản kháng,
điều này vốn không phải điều mà Serina muốn thấy.
Komain vỗ tay. “Ồ, nhưng khi tôi mặc chúng, tôi cũng yêu cầu Serina mặc chúng
cùng với tôi.”
“Hả?! Cô hầu gái trưởng đó, mặc một chiếc váy hầu gái xếp tầng đáng xấu hổ ấy
á?! ”
Serina, người luôn mặc váy dài che kín người, trong một chiếc váy hầu gái xếp
tầng? Roroa há hốc mồm khi cô không thể tưởng tượng ra cảnh đó.
“Khi chúng tôi làm vậy, Serina vẫn đem biểu cảm lạnh lùng thường ngày, nhưng
thật dễ thương khi má cô ấy dù chỉ hơi đỏ lên một chút” Komain vui vẻ nói.
Roroa chợt nhận ra một điều. Chả lẽ cô gái này còn có máu S còn ghê hơn cả cô
hầu đó sao? Và lại còn tự nhiên đến nỗi không nhận ra cái tính cách đó của bản thân
nữa?
Những thứ mà Roroa vừa tưởng tượng ra khiến cô cảm thấy nổi gai ốc.
Tình cờ thay, Poncho không thể theo kịp cuộc trò chuyện, và chỉ dành thời gian lau
mồ hôi trên trán.
…………………………………………………………………………………………………
Đóng góp bởi: Itada Kimasu