You are on page 1of 12

PHẦN KẾT 1: GIA ĐÌNH

— Quá trưa, ngày 21, tháng 12, năm thứ 1,547, Lịch Lục địa —
“Uầy... Cuối cùng cũng về đến nơi,” tôi nói, cảm giác thật nhẹ nhõm.
“Khi nhìn thấy tòa lâu đài, cơn mệt mỏi cứ thế biến mất, nhỉ?” Naden đồng tình,
xoay cánh tay trong hình dạng con người.
“Em nói đúng, khi nhìn thấy lâu đài, cảm giác như chúng ta thật sự đã về nhà
vậy,” Aisha thêm vào.
“Hee hee! Lâu đài đã trở thành ngôi nhà chung của chúng ta rồi, không phải
sao?” Juna mỉm cười.
Phải, họ nói đúng. Chúng tôi cuối cùng cũng về nhà.
Sau khi đã trở về Parnam cùng với viện quân chúng tôi điều động đến Liên minh
các quốc gia phương Đông, chúng tôi ngay lập tức lên chiếc túi khí cầu mà Naden
chở và hướng thẳng về Lâu đài Parnam trước những người khác.
Đây không phải chiến tranh, nên sẽ không có diễu binh khải hoàn, và lực lượng
chính dường như vừa giải tán bên ngoài tường thành. Công việc đó được phân lại
cho Kaede, với tư cách phó chỉ huy của Ludwin.
Hakuya và Roroa ra ngoài lâu đài đón tiếp chúng tôi.
“Bệ hạ, xin hãy nhanh chóng đến bên Công chúa Liscia,” Hakuya nói ngay lập
tức.
“Anh nên nhanh lên đi!” Roroa thêm vào.
Đó là những lời đầu tiên từ họ. Có vẻ họ đang gấp lắm.
“Huh?! Có chuyện gì xảy ra với Liscia sao?!” Tôi kêu lên.
Hakuya gật đầu nghiêm trọng. “Tôi nhận được tin rằng Người đã lâm bồn vào
sáng nay.”
Lâm bồn...? Cô ấy đang chuẩn bị sinh!
Roroa đánh vào ngực tôi. “Các bác sĩ, Hilde và Brad, đã ở cùng với Chị cả Cia
rồi. Chúng ta cũng sẽ sang đó luôn, một khi chúng ta xong việc, nên hãy nhanh lên,
Anh yêu!”
“Vậy có ổn không?” Tôi băn khoăn. “Liệu nhà vua có nên đến thẳng nơi đó khi
vừa trở về?”
Việc hành chính đã chất đống trong lúc tôi đi vắng, cùng với việc giải quyết hậu
quả của việc điều động quân đội, hẳn là một núi công việc tôi cần làm đây. Nội các
chắc chắn sẽ muốn tôi trở lại làm việc ngay lập tức.
Nhưng Hakuya chỉ đơn giản nhún vai. “Dù sao thì Ngài sẽ không thể tập trung
cho công vụ trong tình trạng như thế này. Nếu sự thiếu tập trung của Ngài gây hậu
quả nghiêm trọng, thì kết cục là chúng ta sẽ có nhiều việc hơn thôi. Xin Ngài, hãy để
chúng tôi lo phần việc còn lại.”
“...Xin lỗi cậu. Cảm ơn.”
Tôi quay sang và nói với các hôn thê cùng em gái mình.
“Các em nghe anh ấy rồi đấy. Naden và anh sẽ đến gặp Liscia. Aisha, Juna, xin
lỗi hai em, nhưng các em có thể thu dọn hành lí trong chiếc túi khí cầu này không?
Anh muốn các em đến sau.”
“V-Vâng, thưa Bệ hạ,” Aisha nói.
“Đã hiểu ạ.” Juna gật đầu.
“Roroa, anh cũng muốn em đến sau khi xong việc nữa. Tomoe, đưa Ichiha và
Yuriga đến chỗ Hakuya. Nếu các em muốn, ba em có thể đến gia nhập với mọi
người sau.”
“Em hiểu rồi,” Roroa nói. “Em trông cậy vào anh chăm sóc Chị cả Cia đấy.”
“Vâng, thưa Anh hai,” Tomoe ngoan ngoãn nói.
Tôi cưỡi lên lưng Naden trong dạng ryuu của cô ấy. “Được rồi, Naden! Làm ơn
nhanh hết mức có thể.”
“Đã rõ! Đừng có ngất trên lưng em, được chứ?”
Nói rồi, Naden vần vũ lên trời cao.
Mặt đất tụt lại phía sau nhanh hơn mọi khi. Thông thường, điều đó sẽ dọa tôi
chết khiếp, nhưng vì tình hình cấp bách, tôi chẳng còn tâm trí nào mà sợ hãi nữa.
Liscia... Liscia...
Trong đầu tôi lặp đi lặp lặp lại tên cô ấy, Naden và tôi phóng ngay đến vùng lãnh
thổ của Ngài Albert cựu vương, nơi Liscia đang ở.

Sau một hồi phóng ngang bầu trời, chúng tôi hạ cánh ngay trước dinh thự của
Ngài Albert.
Ngay lúc đáp xuống, tôi thấy bác sĩ Brad đang ngồi ở một chiếc bàn gần cổng.
Anh ta đang đeo chéo một thứ gì đó giống sợi dây trên bộ đồ trắng.
Tôi đến gần, gọi tên anh ta. “Brad?”
Brad thấy tôi. “Oh, là Đức Vua. Phục trang hôm nay của ngài trông thật thú vị.”
Tôi nhận ra tôi vẫn đang mặc bộ quân phục. Sau cùng thì, chúng tôi đã chạy
ngay đến đây ngay sau khi trở về từ Liên minh phương Đông mà nên chẳng có thì
giờ mà thay đồ.
“Tôi đang vội... và, ý tôi là, không phải anh cũng đang mặc thứ gì đó kì lạ à?”
“Tôi còn lựa chọn nào đâu, với cách mọi thứ đang diễn ra ở đây?”
Brad quay lại đưa lưng cho tôi nhìn, và có một đứa bé nhỏ hơn một tuổi được
địu sau lưng anh ta.
Hóa ra đoạn dây chéo trước ngực anh ta là để địu đứa bé.
Khi tôi lại gần nhìn đứa bé kĩ hơn, có vẻ như nó đang ngủ. Mớ tóc rối trên đầu
đứa bé có cùng màu trắng của tóc Brad, nhưng trên trán là con mắt nhỏ, giống viên
ngọc là đặc điểm của tộc ba mắt. Đôi má phúng phính của đứa trẻ thật đáng yêu.
“Dễ thương thật,” Tôi nói đầy ngưỡng mộ. “Tôi nghe nói anh có con. Đây là nó
hả, Brad?”
“Con gái tôi. Tên nó là Ludia.”
“Ludia sao. Anh lấy âm D phát âm ở cuối tên Hilde, huh… Khoan, tôi biết Ludia
dễ thương rồi, nhưng giờ không phải lúc cho chuyện đó!”
Trong một thoáng đứa trẻ dễ thương này đã làm tôi chệch khỏi mục đích ban
đầu.
“Tôi phi đến đây vì nghe Liscia đã lâm bồn, sao anh lại ngồi thư giãn ở đây
vậy?!”
“Fwah... Wahhhhhhhh!” Vì tiếng hét của tôi, Ludia thức giấc và khóc toáng lên.
“Ah, xin lỗi cháu! Đ-Đừng khóc,” Tôi nói đầy lo lắng.
“Nào, nào... Ngài làm ơn đừng có hét lớn trước mặt Ludia được không?” Brad
mắng tôi trong lúc dỗ dành con gái sau lưng. “Chỉ cần có người lạ ở quanh là đủ
đáng sợ cho trẻ nhỏ rồi.”
Tôi cảm giác vốn anh ta đã khó tính rồi, nhưng giờ anh ta hoàn toàn ở chế độ
làm bố.
Cả ba chúng tôi tìm cách để Ludia ngủ yên trước khi tôi hỏi Brad cùng một câu
hỏi.
“Tôi xin lỗi vì hét lên. Nhưng vì là sinh đôi, chẳng phải anh sẽ chuẩn bị mổ lấy
thai sao? Nếu tôi thấy anh, trưởng ca, ngoài này, chắc chắn tôi sẽ lo lắng.”
“À, về việc đó… Chúng tôi sẽ không làm.”
“Hả?! Tại sao—Mmph!”
“Souma! Im lặng!” Naden lấy tay che miệng tôi và nói nhỏ. “Anh sẽ làm đứa bé
khóc nữa mất, anh biết không?”
Cả ba chúng tôi nhìn gương mặt của Ludia... Phải, có vẻ như con bé đang ngủ.
Tôi gạt tay Naden sang và lấy hơi.
“...Xin lỗi. Nhưng tại sao?”
“Theo yêu cầu của người mẹ.”
“Của Liscia?”
“Khi tôi giải thích phương pháp, cô ấy từ chối. Cô ấy nói cô ấy không muốn bụng
mình bị rạch.”
Theo lời Brad, cô ấy không muốn bụng… hay chính xác hơn là cơ bụng... bị cắt
trong lúc thực hiện sinh mổ.
Với Liscia, người theo đuổi con đường võ học, bị rạch cơ nghĩa là cô ấy không
thể đứng trên chiến trường như ngày xưa. Đó hẳn là lý do vì sao cô ấy yêu cầu sinh
tự nhiên.
“May mắn thay, những đứa bé không nằm ở vị trí xấu,” Brad nói. “Theo ước tính
của Hilde, một ca sinh thường là khả thi.”
“Thật sao?”
“Phải. Nhưng cô ấy sẽ chịu đau gấp đôi so với một người mang thai thường.
Sau cùng thì, có đến hai đứa trẻ. Chà, kể cả đã giải thích, người mẹ yêu cầu sinh
thường, chuyện là như vậy đấy... Mặc dù vậy, tôi cũng không thật sự hiểu suy nghĩ
của cô ấy,” Brad nói gãi gãi đầu.
Tôi đồng tình, nhưng Naden nói, “Tôi nghĩ tôi hiểu,” thể hiện sự thấu hiểu ở mức
nào đấy. Có lẽ đó là niềm tự hào của người mẹ mà chúng tôi không thể hiểu được.
“Hilde bây giờ đang ở sát bên cô ấy,” Brad nói. “Dĩ nhiên, nếu xác định cô ấy
gặp nguy hiểm, chúng tôi đã chuẩn bị để chuyển sang sinh mổ. Ngài ổn với điều đó
chứ, Bệ hạ?”
“Nếu đó là điều Liscia quyết định.”
Cô ấy đã chọn giữ cơ bụng dù việc đó nghĩa là cô ấy phải chịu đau đớn gấp đôi.
Liscia mong muốn trở lại chiến trường đến vậy sao?
Brad nói tôi có thể nói riêng với cô ấy, nên chúng tôi đi vào trong.
Hầu gái cuống cuồng chạy quanh. Khung cảnh nhắc tôi nhớ lại cung điện hồi tôi
mới được nhường ngôi.
Tôi nhận ra một cô hầu gái quen thuộc và gọi cô ấy. “Carla!”
“Wah?! ...Ồ, là ngài, Chủ nhân. Ngài đã trở lại.”
Nữ hầu long nhân Carla quay người lại. Cô ấy đang mặc bộ váy hầu gái với
chiếc váy ngắn đến nỗi cô ấy sẽ không có chỗ làm ở cafe hầu gái, nhưng thay vì
khay bạc, cô ấy đang cầm cái chậu kim loại mà ngay cả đàn ông cũng chật vật
mang vác.
“Chúng tôi vừa về,” Tôi nói. “Cái chậu đó để làm gì?”
“Để giữ nước nóng cho lần tắm đầu tiên của đứa trẻ. Tôi được bảo là càng to
càng tốt, nên tôi bay khắp nơi và tìm cái lớn nhất trong dinh thự này.”
“Không, không phải nó hơi to à? Nó mang kích cỡ giống mấy cái hồ bơi cao su
cỡ nhỏ cho mấy đứa bé ấy, cô biết chứ?”
Nó to đến mức phải lo liệu mấy đứa trẻ có bị chìm trong đó không. Dù sao thì
cũng sẽ có người giữ chúng lại lúc chúng tắm rửa, nên chắc là sẽ ổn...
“Khoan, trước hết, cho tôi biết chỗ của Liscia, được chứ?”
“Đã hiểu ạ. Cô ấy đang ở trên phòng lớn phía trên lầu.”
Naden và tôi theo Carla lên lầu. Có một cánh cửa trên ban công lầu hai để ngỏ.
Chúng tôi có thể thấy các hầu gái liên tục ra vào. Đó chắc phải là nơi Liscia đang ở.
Đến gần căn phòng, tôi nghe tiếng phụ nữ rên rỉ.
Tôi lao đến. “Lisci—”
“Không được vào phòng!” ai đó hét.
Tôi đứng lại ngay.
Bác sĩ ba mắt Hilde bước ra với gương mặt khó chịu chống hông và lườm tôi.
“Tôi nghe rồi, và nhìn xem ngài đang mặc gì, tôi biết tỏng. Ngài vừa mới chiến
đấu với quái vật ở Liên minh phương Đông đúng chứ? Và ngài đến thẳng chỗ này
ngay khi vừa trở về. Tôi nói không sai chứ?”
“P-Phải...”
“Nói cách khác, ngài đến mà không khử khuẩn từ suốt cuộc hành trình của ngài.
Đừng có vác cái thân dơ bẩn đó vào phòng của sản phụ và thai nhi! Chẳng phải
ngài là người hiểu vệ sinh khử trùng nhất à?!”
“Urkh... Xin lỗi.” Những điều Hilde nói hoàn toàn đúng, nên tôi phải nói lời xin lỗi
chân thành nhất.
Trong xã hội hiện đại, nếu được vệ sinh khử trùng đầy đủ, các ông bố được
phép hiện diện trong ca sinh, nhưng trong thế giới không hiện có khái niệm đó, việc
tốt nhất có lẽ là để lại cho các bác sĩ.
Không chỉ vậy, tôi đã tiếp xúc xác quái vật lúc ở Liên minh các quốc gia phương
Đông. Dĩ nhiên sau đó tôi đã tự làm sạch nhưng tôi chưa tắm rửa đàng hoàng.
“Là... Souma đó sao...?” Liscia nhăn nhó kêu từ trong phòng.
Tôi không thể thấy cô ấy khi mà Hilde đang chắn đường, nhưng tôi có thể nghe
giọng cô ấy.
“Phải, là anh đây! Chúng ta nói chuyện được không? Em có đau lắm không?”
“Vâng... Hiện tại thì em đang cảm nhận được nó...”
“V-Vậy sao? Dù sao thì, anh ở ngay đây rồi!”
“Có vẻ như anh thành công rồi. Anh thì sao, Souma? Anh có bị thương không?”
“Anh trở về hoàn toàn lành lặn! Aisha và Juna và Naden và Tomoe đều đi cùng
anh! Roroa đã giúp bọn anh mọi việc ở nhà, nhưng em ấy vẫn tràn đầy năng lượng!”
“Em hiểu. Thật tốt. Anh... không làm gì liều lĩnh chứ?”
“Chị Liscia,” Naden gọi. “Là em, Naden đây. Những gì Souma nói là sự thật. Anh
ấy có hơi bốc đồng, nhưng anh ấy không bị thương, nên đừng lo lắng.”
Tôi nghe tiếng Liscia cười khúc khích. “Vậy là anh lại liều lĩnh nữa rồi... Có lẽ
chúng ta cần tâm sự nhỏ sau nhỉ? Nhưng từ những gì Naden nói, có vẻ anh vẫn
ổn...” Cô ấy ngừng lại một chút. “Cảm ơn cô... vì đã bảo vệ Souma.”
“Không đâu, tôi chỉ làm những gì mà bất kì ryuu nên làm!”
“Souma, cứ ngồi yên đó và đừng lo gì cả,” Liscia ra lệnh. “Em đảm bảo em sẽ
hạ sinh bọn trẻ thật khỏe mạnh.”
“‘Đừng lo’? Em biết là anh không thể mà! Anh nghe nói em từ chối sinh mổ,
đúng chứ?”
“Vậy là anh đã biết,” Liscia trả lời với một chút nghèn nghẹn. “Nghe em này, nếu
họ mổ bụng em, em có thể sẽ không thể chiến đấu như trước. Em không muốn vậy.
Em vẫn muốn chỉ huy quân đội và chiến đấu thay anh.”
“E-Em vẫn định ra chiến trường kể cả khi làm mẹ sao?”
“Chẳng phải người mẹ nào cũng muốn con thấy mình ngầu cỡ nào sao?”
Vai tôi sụm xuống. “Em chắc sẽ là một bà mẹ cứng rắn đấy...”
Hilde ra dấu xua đuổi bằng tay và đuổi tôi đi như chó hoang. “Giờ thì ngài hiểu
rồi, cởi bộ quân phục đó và tắm rửa sạch sẽ đi. Ngài cứ để công chúa lại cho tôi. Tôi
thề ngài sẽ được nhìn cô ấy và lũ trẻ sau.”
“Tôi trông cậy tất cả vào cô...” Tôi cúi đầu trước Hilde, và tạm thời rời căn
phòng.
Trong lúc tôi lê bước xuống cầu thang, Carla cảm thấy thật tệ cho tôi và cất cao
giọng nói, “N-Ngài biết mà, Liscia có thể trông không giống vậy, nhưng cô ấy mạnh
mẽ lắm. Ngài hẳn là đã mệt lắm sau một hành trình dài như vậy rồi, thưa Chủ nhân.
Tôi sẽ chuẩn bị bồn tắm ngay, nên ngài hãy rửa hết bụi bẩn từ chiến dịch như Hilde
dặn và nghỉ ngơi đi, nhé?”
“Rửa hết bụi bẩn... hử.”
Tôi nên dội nước nóng xuống đầu mình... Không, trong tình huống này, có một
thứ hợp lý hơn hẳn chứ nhỉ? Tôi vỗ tay vì nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
“Được rồi. Tôi sẽ thực hiện mizugori.”
“Mizugori?” Naden bối rối.
Tôi gật đầu. “Đó là cách cầu nguyện truyền thống từ thế giới của tôi. Đổ nước
giếng xuống đầu liên tục để tẩy uế, cùng lúc thực hiện lời nguyện của Thần Đạo và
Phật Tử.”
“Nước giếng? Đang là giữa mùa đông đó! Nếu anh làm vậy giữa trời lạnh thế
này thì chẳng tốt chút nào cho sức khỏe hết! Đừng có ngốc nghếch nữa!”
“Hoàn hảo,” Tôi nói. “Liscia đang cố hết sức. Anh ít nhất làm được như thế.”
“Bình tĩnh lại đi!” Từng sợi lông trên người Naden dựng đứng.
Bzzzap!
“Gyah!”
Tôi nằm đo đất ngay tại chỗ.
Đứng khoanh tay nhìn xuống tôi phía dưới, Naden thở dài. “Thiệt tình... Thật
chẳng ra dáng anh tí nào làm em không chịu nổi. Bình tĩnh lại một chút đi. Nếu anh
gục ngã vì bốc đồng thì anh sẽ phải trì hoãn công vụ của mình và gây rắc rối cho
mọi người ở lâu đài đó, biết chưa? Liscia cũng không muốn điều đó xảy ra đâu.”
“Uhhh... Nhưng anh lo quá.”
“Em hiểu, nhưng xối nước lạnh lên người cũng đâu thay đổi được gì đúng
không? Chút nước đó cũng chẳng làm các vị thần giúp anh. Thần của em là Đức mẹ
Tiamat, và bà chẳng can thiệp gì đến công việc dưới hạ giới.”
“Nhận xét đó sẽ không được yên với những người thờ Long Mẫu hay Chính
thống giáo Lunaria đâu.”
“Còn nữa, chẳng phải anh để những việc anh không làm được cho người khác
sao? Anh không sinh con được, nên hãy tin Liscia, người làm được điều đó.”
Naden nói quá đúng nên tôi chẳng thể nào phản bác được.
Naden là một sinh vật kỳ dị có thể biến thành ryuu, nhưng bản thân Naden là
một người thông thường có khả năng suy nghĩ hợp lý. Bài thuyết giáo của cô ấy đối
với tôi có lí.
“Em đã học được nhiều điều hơn cả việc anh dạy cho em rồi,” Tôi thở dài.
“Đúng vậy. Em là người duy nhất ở đây để mắng anh. Aisha yêu anh như chó
yêu chủ, Juna thì quá nhu mì, và Roroa thì gần như là vẽ đường cho anh chạy thay
vì cản anh. Em cảm giác như em cũng dần quen rồi khi Liscia không có ở quanh.”
“Em làm anh nghe giống đứa nhóc rắc rối nào đó vậy,” Tôi phản đối.
“Sẽ rất tệ nếu anh không tự nhận thức được điều đó. Nhưng anh bắt đầu không
kiểm soát được rồi, nên em cũng muốn Liscia nhanh chóng và trở lại với công việc.”
Chà, nghiêm khắc thật. Nhưng tôi hoàn toàn đồng ý muốn gặp lại Liscia sớm.
“Ôi, chà.” Một giọng nói nhã nhặn chạm đến tôi. “Nếu con ngủ ở đó, con sẽ bị
cảm đấy, con rể của ta.”
Tôi ngồi dậy vì cơn tê dần biến mất và thấy mẹ của Liscia, Nguyên Hậu Elisha,
nhìn tôi với nụ cười nhẹ.
“Nếu con mệt như thế, sao không đến nghỉ ngơi trong phòng ta nhỉ?”

Tôi rửa sạch mình trong bồn nước nóng mà Carla và những người khác đã
chuẩn bị sau khi Naden cản tôi thực hiện mizugori, và rồi mượn tạm một bộ đồ từ
Ngài Albert.
Sau khi đã thay đồ và gặp Naden, người cũng vừa mới tắm xong, cô ấy đang
mặc một chiếc váy xếp khiến cô ấy như đang chuẩn bị đuổi theo chú thỏ vào
Wonderland. Thật sự rất hợp với Naden nhỏ bé.
“Anh nghĩ em rất dễ thương trong bộ trang phục đó, nhưng nó ở đâu ra thế?”
Tôi hỏi.
“Elisha ép em mặc nó.”
Có vẻ như bộ trang phục Naden đang mặc là bộ váy cũ của Liscia khi cô ấy trẻ
hơn bây giờ. Tuy nhiên, với tính cách của Liscia, cô ấy không muốn mặc nó thường
xuyên, nên mẹ Elisha muốn nhân cơ hội này bắt Naden mặc nó.
Liscia trong bộ váy xếp... Không, tôi chả thể nào tưởng tượng ra được.
Naden biến vảy của cô ấy thành trang phục (dù nó toàn màu đen) khi cô ấy
chuyển sang dạng con người, nên cô ấy thật sự không cần thay quần áo, nhưng có
hại gì đâu, lâu lâu mới có một lần?
“Em nhìn ổn đó,” Tôi nói. “Sao không thử diện đồ đẹp một lần?”
“Em sẽ cân nhắc,” Naden nói cộc lốc, quay đầu sang chỗ khác, nhưng đuôi của
cô ấy không ngừng vẫy tới lui, nên chắc cô ấy cũng không hoàn toàn phản đối.
Trong lúc tôi cười nhẹ nhìn Naden cố che giấu cảm xúc, Carla bước vào.
“Chủ nhân. Công nương Elisha đang đợi người ở phòng khách. Trà đã được
dọn sẵn.”
Carla chắp hai tay phía trước và cúi đầu.
Tôi cảm giác như cung cách hầu gái của cô ấy đã được cải thiện. Giờ khi nghĩ
lại, trước lúc chúng tôi khởi hành đến Liên minh phương Đông, Liscia có đề cập
rằng Carla đang học nấu ăn với cô ấy. Có lẽ cô ấy cũng đã học được nhiều thứ
khác.
Carla dẫn chúng tôi đến phòng khách.
“Cả hai đã thay đồ rồi nhỉ,” Elisha nói. Bà ấy ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống
ghế sofa. “Cả hai người, làm ơn, đi hướng này.”
Naden và tôi ngồi cạnh nhau, và Lệnh bà Elisha đích thân châm trà cho chúng
tôi.
“Loại trà thảo mộc này sẽ giúp các con bình tâm. Uống đi nhé.”
“Oh, chắc rồi ạ,” Tôi nói. “Cảm ơn mẹ.”
Nhìn thấy nụ cười nhã nhặn của bà, Naden và tôi cùng hớp một ngụm.
Oh... Tốt thật. Khá thư giãn nữa.

Trong lúc chúng tôi thư thả, Công nương Elisha ngồi xuống đối diện chúng tôi.
“Nó có giúp con bình tĩnh chưa?”
“Rồi... Ah! Ừm, xin lỗi ạ.”
Trong một thoáng, tôi đã thực sự buông lơi.
Công nương Elisha nhìn tôi cười khúc khích. “Lần đầu của con mà. Ta hiểu vì
sao con căng thẳng.”
“...Con xin lỗi. Liscia mới là người gặp khó khăn, và con đã được bảo là cứ tin
tưởng cô ấy, nhưng… con không thể nào hết lo lắng...”
Bà ấy cười khúc khích. “Albert giống hệt con khi ta hạ sinh Liscia.” Đôi mắt bà
hồi tưởng.
Khoan, hả?
“Mẹ nhắc con mới để ý, con không thấy cha đâu cả,” Tôi nói. “Ông ấy đâu rồi ạ?”
“Ồ, mẹ nhốt ông ấy lại rồi.”
“...Gì cơ ạ?”
“Hôm nay ông ấy còn quẫn trí hơn cả con, chạy khắp nơi không ngừng nghỉ,
nên ta cho ông ấy thuốc ng... thuốc an thần để làm ông ấy bình tĩnh lại, và đưa ông
ấy lên giường.”
Thật là một ông chồng phiền phức, bà ấy như muốn nói vậy khi đặt tay lên má
và thở dài.
Khoan, không, không, không! Không phải bà ấy vừa định nói “thuốc ngủ” à?!
“Mẹ đánh thuốc—” Tôi định lên tiếng.
“Hee hee. Ta chắc là ông ấy rất nóng lòng được thấy đứa cháu đầu đời nên đã
ngủ không đủ đêm qua thôi.’’
Tôi bàng hoàng.
Xin tha thứ cha con, thưa cha. Một số chủ đề nên để ngỏ, nên hãy yên lòng mà
nghỉ ngơi.
Tôi câm nín, nhưng đó là mẹ của Liscia. Sự cứng rắn trong bản năng người mẹ
của Liscia chắc là thừa hưởng từ bà ấy. Có thể nói bà ấy có quyền lên ngôi trước
khi nhường ngôi cho Ngài Albert.
Rồi Công nương Elisha mỉm cười. “Bản thân ta dĩ nhiên cũng lo lắng chứ.
Không dễ gì để hạ sinh một đứa trẻ. Ta có thể nói điều đó với con bởi vì ta đã trải
qua chuyện đó.”
“Mẹ...”
“Tuy nhiên, con đã sắp xếp môi trường tốt nhất có thể. Con đã cử các bác sĩ tài
năng, và xây dựng môi trường sinh nở tốt nhất trên đất nước này... Không, trên toàn
thế giới. Con gái ta được ban phước nhiều hơn bất cứ ai.”
Tôi nín lặng vì một lý do khác.
...Ôi, chết tiệt. Tôi thật sự suýt khóc.
Cảm giác không thoải mái vì tỷ lệ tử vong của trẻ sơ sinh ở thế giới này, và vì lo
lắng cho Liscia và những người còn lại trong gia đình mới của tôi, tôi đã tiến hành
cải tổ hệ thống y tế.
Khi bà ấy nói thẳng và khen tôi như thế, tôi cảm giác như có gì đó trong lòng
ngực. Tôi chẳng biết nữa, cảm giác biết ơn này… Tôi không thể nói nên lời.
Naden vỗ vào lưng tôi. “Em chắc anh đã biết rồi, nhưng Liscia mạnh mẽ lắm.
Nếu không có anh, em chắc chắn muốn chị ấy làm kỵ sĩ của mình. Nên… em chắc
là nó sẽ ổn thôi.”
“Ha ha...” Tôi cười yếu ớt. “Em đang động viên anh à? Anh sẽ gặp rắc rối nếu
hai người là cặp rồng và kỵ sĩ đó. Anh muốn cả em và Liscia là nửa kia của mình.’’
“E-Em chỉ ví dụ vậy thôi... đồ ngốc.” Naden quay đi, phụng phịu.
Tôi cười và uống trà của mình. Rồi, thở hắt ra, cuối cùng tôi đã bình tâm lại.
“...Con cảm thấy thật thảm hại,” Tôi thú nhận. “Thấy mình hèn kém thế nào ở
cạnh Liscia.”
“Con là đàn ông. Điều đó là tự nhiên,” Elisha nói. “Sẽ có những nỗi sợ giúp con
nhận biết hiểm nguy và bảo vệ gia đình mình. Đó là phần bản năng trong phần ‘con’
của chúng ta.”
“...Cảm ơn mẹ.”
Nhờ ơn bà ấy, tôi cảm thấy tốt hơn một chút.
Tôi chỉ vừa thư giãn một chút, Carla xông vào phòng, chẳng thèm gõ cửa.
“Chủ nhân! Bắt đầu rồi!”
Tất cả chúng tôi chạy đua đến trước phòng của Liscia.
“Urkh...! Ahh...! Ahhhhh!”
Từ bên trong, chúng tôi có thể nghe rõ tiếng hét đau đớn tột cùng. Chỉ âm thanh
đó thôi .
Tôi quỳ xuống, chắp hai tay trước trán, và cầu nguyện cho cô ấy được an toàn.
Tới Chúa, tới Phật, tới Long Mẫu. Kể cả Lunaria và các vị thần của các tiểu giáo.
Xin hãy giữ an toàn cho Liscia và con của chúng tôi.
Naden choàng tay quanh cổ và ôm lấy tôi.
...
Thời gian dường như trôi chậm hơn. Tôi không biết bao lâu đã trôi qua nữa.
“Wah...”
Tôi nghe một giọng nhỏ, không phải của Liscia, đến từ trong căn phòng. Nó
không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Khi tôi nhìn lên, Hilde ra khỏi phòng.
“Một bé trai. Tiếng khóc hơi nhỏ, nhưng da dẻ rất ổn, và tôi không thấy vấn đề
nào.”
Sau khi thông báo, Hilde lập tức trở vào trong phòng.
...Chúng được sinh rồi. Chúng được sinh rồi?
Không, đó mới là đứa đầu tiên thôi. Còn một đứa nữa.
Làm ơn, xin hãy để nó được sinh ra an toàn! Và để Liscia được an toàn nữa!
Tôi chờ đợi, cầu nguyện như thế một lúc, và...
“Wahhhhhhhhhhh!”
Có một tiếng khóc lớn không tả được.
Không giống tiếng khóc trước, đứa trẻ này thông báo to rõ rằng nó đã chào đời.
Hilde bước ra lần nữa.
“Đứa trẻ thứ hai là con gái! AI mà nghĩ được chứ? Một bé trai trầm lắng và một
bé gái tràn đầy năng lượng. Ngài có tin là con của ngài thành ra như vậy không?”
Hilde tặng tôi một nụ cười châm chọc.
Áp lực đột nhiên biến mất khiến đôi vai tôi nhẹ bẫng.
Tôi bỏ tay mình ra, thả chúng xuống sàn.
Một trai một gái.
Cặp sinh đôi đã chào đời an toàn... Tạ ơn thánh thần.
“Khoan, Lisci ổn cả chứ?!” Tôi hỏi.
“Đừng lo. Lúc đứa thứ hai chào đời tôi đã để cô ấy bế con bé, cô ấy đã ngất rồi.”
“N-Ngất...”
“Cô ấy đã chiến đấu lâu rồi. Cô ấy chỉ ngủ vì kiệt sức thôi. Khi cô ấy tỉnh dậy,
ngài phải tán dương cô ấy những lời cô ấy đáng được hưởng.”
“Dĩ nhiên... Dĩ nhiên tôi sẽ làm vậy...”
Bao trùm bởi cảm xúc, nước mắt bắt đầu lã chã rơi khỏi mắt tôi.

◇◇◇

Đây... là đâu?
Tôi đang ở không gian trống rỗng với màn sương trắng.
Huh? Mình vừa mới làm gì ấy nhỉ?
Souma đâu rồi? Mọi người đâu cả rồi?
Trong lúc tôi mơ hồ tự hỏi những điều đó, tôi đột nhiên nhận ra một hình bóng
con người ở gần.
Thật ra là hai. Hai hình bóng này lần lượt nhìn tôi.
Những hình bóng mờ nhạt dần hình thành, giống như những cụ già nhỏ bé.
Dựa trên bóng của họ, họ là một người đàn ông và phụ nữ lớn tuổi ?
Ngay cả khi nheo mắt tôi cũng không thể nhận ra khuôn mặt của họ, nhưng
bằng cách nào đó ... tôi cảm thấy như họ đang cười.
Khẽ mỉm cười hướng về phía tôi.
Tôi cảm giác như tôi biết họ.
Um, có lẽ nào, các người là...
Khoảnh khắc tôi cố mở miệng, hai hình bóng dần biến mất.
Rồi những hình bóng quay về phía tôi và cúi đầu. Đến khi họ khuất bóng.
Cứ như thể là họ đã tin tưởng giao cho tôi điều gì đó quý giá đối với họ...
Đó là lúc tôi tỉnh dậy.
Nhìn lên, có trần nhà quen thuộc.
Đây là phòng tôi trong dinh thự của cha.
Cả người tôi cảm thấy nặng nề. Và mệt mỏi.
Tôi cảm giác như nếu nghỉ ngơi thêm, tôi sẽ mất ý thức lần nữa.
“Whoa! Chuyện này là sao đây?!” Một tiếng thét vang lên.
Giọng nói này là... Roroa? Tôi nhìn xuống và thấy tất cả mọi người Aisha, Juna,
Roroa, Naden, và Souma đứng quanh giường tôi nằm.
“Chúng dễ thương quá!” Roroa ré lên . “Nhìn bàn tay bé xinh của chúng kìa.”
Em ấy đang làm loạn lên vì thứ gì đó gói trong chăn bông.
“Roroa! C-Chị! Để chị ẵm nữa,” Aisha cũng kêu lên.
“Đây, Chị Ai. Công chúa năng động thật nhỉ? Con bé khóc to, và lúc nào cũng
vung tay.”
“Hee hee.” Juna khúc khích. “Trái lại thì hoàng tử có vẻ ngoan ngoãn hơn. Kể cả
xung quanh náo động như vậy, cậu bé vẫn ngủ ngon và không khóc mấy. Đây này,
Tomoe.”
“Wow, cậu bé thật dễ thương và mũm mĩm!”
Mọi người đang vui với điều gì vậy nhỉ?
Trong lúc bộ nhớ trống rỗng của tôi băn khoăn, nó xảy ra.
“Fweh... Wahhhhhhhhhhh!”
Một tiếng rên rỉ đủ lớn để xóa tan mây mù trong tâm trí tôi.
“Whoa, chị đang làm gì vậy, Chị Ai?!” Roroa phản ứng.
“Chị... chị chỉ giữ con bé thôi! Nào, nào, đừng sợ.”
“T-Tôi có nên chuyển về dạng ryuu làm mặt hài không?”
“Chắc chắn là phản tác dụng,” Juna nói. “Chị đề nghị ngược lại. Chị có nên hát
không nhỉ?”
“E-Em có nên để bé chơi với đuôi của em không?” Tomoe run run hỏi.
“Thiệt tình, mọi người đang làm gì vậy?” Tôi bực bội hỏi.
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn tôi.
“Liscia, chị tỉnh dậy rồi!” Roroa ré lên.
Mọi người nói chuyện với tôi từ mọi hướng, và khi nhìn sang bên cạnh, Souma
đang ngồi trên giường và ngắm nhìn gương mặt tôi.
Ohh, tôi tự hỏi anh ấy ở đâu, nhưng hóa ra anh vẫn ở đây.
“Wahhhhhhhhhhh!”
Đợi đã... Có tiếng em bé khóc được một lúc rồi...
Chờ đã, huh? Em bé?...!
Điều đó đánh thức tôi hoàn toàn.
“Souma, lũ trẻ?!” Tôi la lên.
“Chúng được hạ sinh an toàn. Em vất vả rồi.” Souma nhẹ nhàng vuốt má tôi.
Oh... Chúng sinh ra an toàn rồi. Tôi đã quá mệt mỏi đến mức chẳng nhớ chuyện
gì xảy ra, nhưng... giờ anh ấy nhắc đến việc đó, tôi nhớ Hilde đã cho tôi ẵm thứ gì
đó trước khi tôi bất tỉnh. Đó ắt hẳn là hơi ấm của một đứa rồi.
Naden đến ẵm cặp song sinh, đặt chúng ở hai bên gối của tôi.
Khi đứa bé gái đang khóc nằm cạnh tôi, nó ngừng khóc ngay lập tức. Đứa bé
trai vẫn ung dung và ngủ say.
Con của chúng tôi nằm gọn trong chăn. Chúng được hạ sinh an toàn. Tôi không
thể vui hơn nữa.
“Khi anh nhìn mặt lũ trẻ, anh cảm giác ưu tiên của đời mình có chút thay đổi,”
Souma nói, nhìn mặt chúng. “Khi gặp em và mọi người, anh nghĩ cuộc sống của các
em có ý nghĩa như mạng sống của chính anh vậy. Nhưng lũ trẻ này còn hơn cả thế.
Khi thời điểm đến, anh cảm giác như anh sẽ dùng cả cuộc đời này cho chúng.”
“Em hiểu anh, dẫu rất đau đớn, nhưng đó không phải điều một vị vua nên nói,”
Tôi nói với anh “Mạng sống của từng người trong đất nước này ở trên vai anh, anh
nhớ không?”
“Anh biết. Nhưng phần đó trong anh không tự nhiên.” Souma nhẹ nhàng vuốt
má tôi và mỉm cười. “Đó là lý do vì sao chúng ta phải bảo vệ bọn trẻ bất cứ giá nào,
‘Mẹ nó’ ạ”
“...Anh nói đúng, ‘Bố nó’ ạ.”
Chúng tôi nói và cùng cười, Aisha, Roroa, Juna, và Naden cũng cười theo.
“Với tư cách kochiji [một danh hiệu riêng của Aisha], em thề không chỉ bảo vệ
ngài, Bệ hạ, mà cả những đứa trẻ này nữa, với tất cả sự tồn tại của em,” Aisha nói.
“Em biết rồi! Khi chúng lớn lên, em dạy chúng võ thuật nhé?”
“Nghe hay đó” Roroa cười. “Em sẽ dạy chúng kế toán luôn.”
“Hee hee, vậy thì chị sẽ dạy chúng hát nhỉ?” Juna hỏi.
“Dạy chúng bay... không phải là việc em có thể làm,” Naden nói. “Nhưng nếu em
cho chúng cưỡi lên lưng mình, có thể sẽ là cách luyện tập tốt để cưỡi phi thú như
wyvern.”
Souma nhìn bốn người háo hức với một nụ cười trừ.
“À, rồi... Đừng áp lực với bọn nhỏ, nhé? Nếu mọi người nhồi nhét nhiều thứ quá,
chúng sẽ chẳng bao giờ thành thạo bất cứ cái nào.”
Tôi cười khúc khích. “Anh nói đúng. Chỉ cần chúng lớn lên khỏe mạnh, với em
thế là đủ.” Tôi nhẹ nhàng vuốt trán lũ trẻ. “Vậy giờ, các đồng mẫu, hãy cùng chăm
sóc những đứa trẻ này. Dĩ nhiên là cả tôi nữa, và khi con của tất cả chúng ta chào
đời, hãy cùng nhau nuôi dạy chúng.”
Họ cùng gật đầu xác nhận với tôi.
“Dĩ nhiên, thưa Công nương Liscia,” Aisha nói.
“Hee hee. Hãy cùng nuôi dưỡng chúng thật khỏe mạnh nào.”
“Thẳng thắn thật,” Roroa nói. “Với nhóm chúng ta như thế này, sẽ chẳng có
chuyện đấu đá nội bộ.”
“Đã rõ!”
Nghe những câu trả lời đáng tin cậy từ bốn người bọn họ, tôi nói với Souma,
“Gia đình này... hãy bảo vệ nó, dù có chuyện gì đi chăng nữa. Và vì thế...”
“Phải. Anh phải khiến đất nước này mạnh hơn và vững vàng hơn.”
Vì đất nước này là nhà chúng ta. Chúng ta cần Souma bảo vệ nó, và để giúp đỡ
Souma.
Vì cả những sinh linh mới này nữa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Được dịch bởi Hoàng Long

You might also like