Professional Documents
Culture Documents
— Giữa tháng 1, năm 1,548, Lịch Lục địa — Lãnh địa Magna, Randel —
Thành phố Randel nằm ở phía tây vương quốc từng là lãnh địa của cựu Thống
soái Lục quân Georg Carmine và giờ thuộc quyền sở hữu của cha Hal, Glaive
Magna.
Đây cũng là nơi mà Cấm quân và Lục quân đụng độ trong cuộc chiến trước. Bởi
vì trận chiến duy nhất là ở một pháo đài gần đó, tường thành chỉ bị oanh tạc nhẹ
nên bản thân thành phố không có thiệt hại gì. Sau một năm, mọi thứ lại trở nên yên
bình như trước. Dinh thự của Nhà Magna nằm trong khu thị trấn lâu đài ở Randel.
Thành phố được cai trị bởi Glaive nên cũng không lạ nếu ông sống trong nơi ở cũ
của Georg, Lâu đài Randel. Tuy nhiên, vì biết ý định của Georg qua những hành
động của ông, Glaive không thể chấp nhận sống trong nhà của ông ấy, thay vì thế
sống trong dinh thự của mình dưới phố và chỉ đến lâu đài để làm việc. Đây là dinh
thự mà hôm nay Halbert đưa Kaede và Ruby về. Họ được thay phiên nghỉ phép dài
hạn để tưởng thưởng cho việc tham gia vào cuộc viễn chinh ở Liên minh phương
Đông. Hal và các bạn đời của cậu tận dụng điều đó để về nhà.
Glaive chào mừng cả ba với vòng tay rộng mở. “Ôi, ta mừng mọi người đã trở
về an toàn. Tiểu thư Kaede và cả tiểu thư Ruby nữa.”
Dùng “tiểu thư” với Kaede và Ruby cho thấy ông đã biết mỗi người họ được bao
lâu. Trong khi ông đã quen bạn thuở nhỏ của Halbert là Kaede kể từ khi cô còn nhỏ,
ông hơi do dự khi tỏ ra quá thân thiện với người mới đến là Ruby.
Cả hai ôm nhẹ Glaive với nụ cười lẽn bẽn.
“Chúng cháu đã về rồi, Ngài Glaive,” Kaede nói.
“Chúng con đã về rồi, thưa Cha,” Ruby nói. “Cha không cần phải gọi con trang
trọng thế đâu.”
“Oh, ta hiểu rồi. Cho phép ta gọi con là Ruby, vậy.” Glaive thường mang một
gương mặt nghiêm nghị nhưng giờ đây ông chỉ có nụ cười trên môi.
“Bất kể bao nhiêu chiến công con trai ta thực hiện trên chiến trường, tất thảy
đều không thể sánh bằng việc mang về hai cô gái thông minh và xinh đẹp về gia tộc
chúng ta. Dù nó thường không làm gì đáng kể nhưng ta phải khen ngợi nó vì đem
hai con về làm vợ.”
Kaede cười khúc khích. “Ngài đang nói quá đó thưa ngài.”
“Cha làm con xấu hổ quá,” Ruby thêm vào.
Nhìn cha mình thiên vị con dâu tương lai như thế, Halbert thở dài. “Con cũng về
rồi cha biết chứ?”
“Hm? Ồ, Hal. Ta nghe con đã chứng tỏ bản thân ở Liên minh phương Đông.
Con khiến người cha như ta tự hào nhưng đừng có để nó lấn át tâm trí và đặt những
đứa con gái của ta vào nguy hiểm.”
“Ờ, con biết rồi,” Halbert đáp lại nhẹ nhàng với bài thuyết giáo.
Glaive thấy thái độ đáng ngờ từ Halbert. Dường như cậu ta không dễ nóng máu
lên như thường lệ. Nếu là mọi khi, cậu ta sẽ nói mấy thứ như, “Đừng có xem con
như trẻ con mãi!” và bật lại nhưng hôm nay cậu ta đang hành xử vô cùng nghiêm túc
lắng nghe.
“Có chuyện gì xảy ra à?” Glaive hỏi.
“...Cũng không có gì. Xin lỗi, con mệt rồi nên để con đi nghỉ trong phòng nhé.”
Nói đoạn, Halbert vác hành lý và bước thẳng về phòng.
Khi Glaive nhận ra Kaede và Ruby lo lắng nhìn cậu ta bước đi, ông hắng giọng
và cố thay đổi không khí.
“Giờ thì, cả hai con, đến đây nào. Vợ ta đang háo hức muốn bàn về váy cưới
của mấy đứa.”
“Chúng cháu hiểu,” Kaede nói. “Nào đi thôi Ruby.”
“Được.”
Glaive dẫn hai người đến phòng thay đồ nơi có vợ ông đang chờ.
Tuy nhiên, khi cả hai đã bước qua cửa và ông đóng lại, ông lại liếc về hướng
phòng của Halbert.
◇◇◇
Nơi tiếp theo Halbert đặt chân đến là thành phố thủ đô Parnam quen thuộc.
Khi Halbert đến thủ đô, cậu ta lập tức tiến về lâu đài.
Lính canh biết cậu ta là ai và cậu ta đã được xác nhận bởi Souma, vì vậy bất
chấp chuyến thăm đột ngột của mình, cậu ta được dẫn đến văn phòng chính phủ
của nhà vua chỉ với một bước kiểm tra đơn giản.
Khi Halbert gõ cửa, một giọng nói bơ phờ vang lên từ phía bên kia. "Mời vào..."
Khi cậu bước vào phòng, vị vua lâm thời, Souma, đang ở phía bên kia cùng một
núi giấy tờ.
Bên cạnh anh là một số quan chức và Hắc Y Tể tướng Hakuya.
Khi nhận ra đó là Halbert, Souma, người trông có vẻ hơi mệt mỏi với đống giấy
tờ của mình, nghiêng đầu sang một bên.
“Hal? Quả là điều bất thường. Cậu đến tận đây chỉ để gặp tớ? "
"Chà, tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút... Tớ có thể quay lại sau nếu đây
là thời điểm không tốt."
Rõ ràng là anh ấy không thể cản trở công vụ của Souma.
Souma ngáp dài. “Hmm, tớ chỉ nghĩ rằng tớ cần nghỉ ngơi, vì vậy chắc là ổn.
Hakuya và mọi người khác, hãy nghỉ ngơi một chút. ”
"Được thôi ạ." Hakuya cúi đầu và rời khỏi văn phòng. Các quan chức cũng rời
đi, chỉ còn Souma và Halbert trong phòng cùng nhau.
"Thế? Cậu đến đây vì có chuyện cần nói, đúng không? ” Souma nói, ra hiệu
rằng cậu ấy nên chủ động trước.
Halbert bỏ qua lễ nghi và nói, "Fuuga luôn trong tâm trí tớ kể từ khi chúng ta trở
về từ Liên minh phương Đông."
“Ồ, thật á? Bây giờ cậu đã thức tỉnh đạo chiến binh chưa? ”
“Đừng ngớ ngẩn ... Tớ đang cố nói chuyện nghiêm túc ở đây,” Halbert nói một
cách bực bội.
Souma nhún vai. “Đùa thôi. Anh ta cũng khiến tớ lưu tâm. Dù vậy, anh ta xếp
sau mấy đứa trẻ mới sinh, Liscia và những người khác và núi giấy tờ này.”
“Anh ta được xếp khá là xa nhỉ.”
“Có chuyện gì với Fuuga à?”
Halbert kìm nén mong muốn ở lại và quyết định đi thẳng vào vấn đề. “Nếu cuối
cùng đến lúc nào đó chúng ta chiến đấu với Fuuga, tớ sẽ là người đối mặt với anh
ta, đúng chứ?”
“...Phải, đó sẽ là cậu. Tớ nghĩ là, có thể, những người duy nhất có thể đối đầu
với Fuuga chỉ có cậu với Ruby. Nếu Aisha là người lập giao ước với Naden, tớ có
thể trông cậy vào họ, nhưng tớ sẽ không trực tiếp dấn thân. Tớ cũng không thấy có
kỵ sĩ wyvern nào có thể chặn anh ta được.”
Souma khoanh tay và tựa lưng vào ghế khi nói.
“Thật tình, tớ lo là binh lính sẽ bỏ chạy chỉ vì Fuuga và Durga xông vào họ. Sẽ
thật tệ nếu họ làm những cái kiểu như ‘L-Là Lữ Bố!.”
“Lữ Bố? Đó là gì vậy?”
“...Không, bỏ đi. Dù sao thì để ngăn chặn những tình huống như thế, chúng ta
cần một người vĩ đại từ trong chúng ta oai phong lẫm liệt như Fuuga. Kiểu, ‘Ngụy có
Trương Liêu, Ngô có Cam Ninh.’”
“Trương Liêu? Cam Ninh?”
“Thật tiếc khi chẳng có ai hiểu mấy cái trích dẫn Tam Quốc Chí của tớ,” Souma
nói với khuôn mặt thẳng thắn sau khi phun ra một loạt những điều vô nghĩa mà
không ai khác hiểu được. “Về phần mình, tớ đặt nhiều hy vọng vào Hal Xích Quỷ.
Tớ cần cậu trở thành người mà mọi người sẽ nghĩ đến khi họ sợ Fuuga, nói rằng,
‘Chà, chúng ta có Hal Xích Quỷ.’ Tớ sẽ không bao giờ có sự hiện diện hoa mỹ như
vậy trên chiến trường. "
“Sự hiện diện hoa mỹ? Ý cậu là, giống như, sức hút? "
“Ừ. Nếu cậu và các thuộc cấp khác có thể bù đắp cho những gì Fuuga có nhưng
tớ thì không, điều đó giúp tớ rất nhiều. Để mọi người không bị lôi cuốn bởi bầu
không khí xung quanh Fuuga. "
“...” Halbert mím môi.
Những kỳ vọng đó sẽ đè nặng lên cậu ta. Ngay khi cậu ấy nghĩ rằng cậu ấy cần
phải làm điều gì đó cho bản thân, cậu cũng đang phải gánh vác kỳ vọng của mọi
người. Cậu ta được kỳ vọng sẽ thắng một đối thủ mà cậu ta không biết chắc chắn
có thể đánh bại. Trong tất cả mọi người. Đó là một gánh nặng đáng kinh ngạc.
Làm ơn... Đừng bắt tớ gánh vác nó...
Sau đó, Souma đứng dậy và vỗ vai Halbert.
"Vì vậy, Halbert, tớ tin tưởng vào cậu." Không hề biết Halbert đang cảm thấy gì,
Souma nói, "Nếu Fuuga xông vào chúng ta, hãy giữ chân anh ta ít nhất một phút,
được không?"
"...Huh?" Halbert chớp mắt. "Chỉ một phút thôi có được không?"
“Này, nếu cậu có thể kéo dài năm, mười phút hoặc thậm chí lâu hơn, điên rồ là,
thậm chí giành chiến thắng, đó sẽ là một sự hỗ trợ tuyệt vời, nhưng tớ không thể
mong đợi quá nhiều, phải không? Chiến trận có thể được quyết định bởi sự may rủi
của thời cuộc. Không có gì là tuyệt đối cả ”.
"Chà ... Ừ, tớ đoán vậy." Bây giờ Halbert cảm thấy bối rối.
Souma gãi đầu. “Ngay cả Fuuga và Durga cũng không thể đối phó với toàn bộ
Lực lượng Phòng Không Quốc gia. Ngay cả khi không ai có thể đối đầu với anh ta,
nếu chúng ta bao vây anh ta và tiếp tục đánh, anh ta cũng nên nhượng bộ. ”
“Bao vây anh ta và đánh anh ta... Hả? Làm như vậy có ổn không? ”
“Anh ta không phải là một người mà chúng ta có thể kén chọn về phương thức
để đánh bại. Vấn đề là chúng ta có thể thực hiện nó hay không. Trong trận chiến lần
trước, chúng ta đã gặp phải tình huống không thể ngăn cản mũi tiến công của Gaius
và sau cùng thì mọi thứ trở nên tồi tệ. Kỵ binh Wyvern sử dụng báu vật của chúng
ta, Tiểu Susumu Mark V Hạng nhẹ ”(một thiết bị đẩy loại Maxwell nhẹ)“ chuyên dụng
để ra các đòn tấn công nhanh rồi rút chạy, nhưng chúng không thích hợp để giữ
chân kẻ thù. Đó là lý do tại sao, để bao vây Fuuga, tớ muốn cậu và Ruby cố gắng
hết sức để giữ anh ta tại chỗ. "
Halbert chết lặng.
Souma cũng cảm thấy bị đe dọa bởi Fuuga, nhưng cậu đang nghĩ về điều đó
theo một cách hoàn toàn khác.
Halbert đã nghĩ rằng họ cần một người duy nhất có thể đánh bại tên này, nhưng
Souma đã nghĩ ra cách để chiến thắng bằng cách sử dụng một nhóm lớn bao gồm
Halbert.
Vì điểm yếu của Souma, cậu ta không kén chọn phương pháp tồn tại.
Halbert cảm thấy vảy rơi khỏi mắt mình.
"Tớ không nhất thiết phải đánh bại Fuuga?"
“Tớ đã nói rồi, phải không? Nếu cậu có thể, không gì tốt hơn. Nhưng đừng cố
quá. Để thuyết phục mọi người rằng cậu là một người đàn ông vĩ đại sánh ngang
với Fuuga, ưu tiên hàng đầu là phải sống sót. Loại nhân vật anh hùng đó sẽ hỗ trợ
tinh thần cho người dân. Đó là lý do tại sao, dù có bẩn đến đâu, cậu và Ruby vẫn
phải sống sót cùng nhau. "
“Cậu làm nó nghe đơn giản quá,” Halbert chậm rãi nói.
Đối đầu với Fuuga và sống sót trở về không hề dễ dàng chút nào.
Tuy nhiên, việc được kỳ vọng đánh bại anh ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ vì
điều đó... anh ấy cảm thấy thật đáng để đến đây hôm nay.
Halbert mỉm cười một chút và xua tay. "Cám ơn đã lắng nghe tớ. Chà, tớ sẽ đi
ngay bây giờ. "
“Hmm, thế thôi à? Chờ đã, đám cưới của cậu cũng gần đến rồi phải không? Cậu
thực sự có nên quanh quẩn ở đây không?”
Halbert cười. “Tớ đang tham gia cuộc tu luyện cuối cùng với tư cách là một
người đàn ông độc thân. Rốt cuộc, tớ phải trở nên đủ mạnh để chiến đấu bình đẳng
với Fuuga nhờ ơn một vị vua nào đó."
Anh ta nói điều đó một cách hơi cay cú.
◇◇◇
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Được dịch bởi Hoàng Long