You are on page 1of 11

Chương 1: Xích Quỷ Xanh Xao (Phần 1)

— Giữa tháng 1, năm 1,548, Lịch Lục địa — Lãnh địa Magna, Randel —
Thành phố Randel nằm ở phía tây vương quốc từng là lãnh địa của cựu Thống
soái Lục quân Georg Carmine và giờ thuộc quyền sở hữu của cha Hal, Glaive
Magna.
Đây cũng là nơi mà Cấm quân và Lục quân đụng độ trong cuộc chiến trước. Bởi
vì trận chiến duy nhất là ở một pháo đài gần đó, tường thành chỉ bị oanh tạc nhẹ
nên bản thân thành phố không có thiệt hại gì. Sau một năm, mọi thứ lại trở nên yên
bình như trước. Dinh thự của Nhà Magna nằm trong khu thị trấn lâu đài ở Randel.
Thành phố được cai trị bởi Glaive nên cũng không lạ nếu ông sống trong nơi ở cũ
của Georg, Lâu đài Randel. Tuy nhiên, vì biết ý định của Georg qua những hành
động của ông, Glaive không thể chấp nhận sống trong nhà của ông ấy, thay vì thế
sống trong dinh thự của mình dưới phố và chỉ đến lâu đài để làm việc. Đây là dinh
thự mà hôm nay Halbert đưa Kaede và Ruby về. Họ được thay phiên nghỉ phép dài
hạn để tưởng thưởng cho việc tham gia vào cuộc viễn chinh ở Liên minh phương
Đông. Hal và các bạn đời của cậu tận dụng điều đó để về nhà.
Glaive chào mừng cả ba với vòng tay rộng mở. “Ôi, ta mừng mọi người đã trở
về an toàn. Tiểu thư Kaede và cả tiểu thư Ruby nữa.”
Dùng “tiểu thư” với Kaede và Ruby cho thấy ông đã biết mỗi người họ được bao
lâu. Trong khi ông đã quen bạn thuở nhỏ của Halbert là Kaede kể từ khi cô còn nhỏ,
ông hơi do dự khi tỏ ra quá thân thiện với người mới đến là Ruby.
Cả hai ôm nhẹ Glaive với nụ cười lẽn bẽn.
“Chúng cháu đã về rồi, Ngài Glaive,” Kaede nói.
“Chúng con đã về rồi, thưa Cha,” Ruby nói. “Cha không cần phải gọi con trang
trọng thế đâu.”
“Oh, ta hiểu rồi. Cho phép ta gọi con là Ruby, vậy.” Glaive thường mang một
gương mặt nghiêm nghị nhưng giờ đây ông chỉ có nụ cười trên môi.
“Bất kể bao nhiêu chiến công con trai ta thực hiện trên chiến trường, tất thảy
đều không thể sánh bằng việc mang về hai cô gái thông minh và xinh đẹp về gia tộc
chúng ta. Dù nó thường không làm gì đáng kể nhưng ta phải khen ngợi nó vì đem
hai con về làm vợ.”
Kaede cười khúc khích. “Ngài đang nói quá đó thưa ngài.”
“Cha làm con xấu hổ quá,” Ruby thêm vào.
Nhìn cha mình thiên vị con dâu tương lai như thế, Halbert thở dài. “Con cũng về
rồi cha biết chứ?”
“Hm? Ồ, Hal. Ta nghe con đã chứng tỏ bản thân ở Liên minh phương Đông.
Con khiến người cha như ta tự hào nhưng đừng có để nó lấn át tâm trí và đặt những
đứa con gái của ta vào nguy hiểm.”
“Ờ, con biết rồi,” Halbert đáp lại nhẹ nhàng với bài thuyết giáo.
Glaive thấy thái độ đáng ngờ từ Halbert. Dường như cậu ta không dễ nóng máu
lên như thường lệ. Nếu là mọi khi, cậu ta sẽ nói mấy thứ như, “Đừng có xem con
như trẻ con mãi!” và bật lại nhưng hôm nay cậu ta đang hành xử vô cùng nghiêm túc
lắng nghe.
“Có chuyện gì xảy ra à?” Glaive hỏi.
“...Cũng không có gì. Xin lỗi, con mệt rồi nên để con đi nghỉ trong phòng nhé.”
Nói đoạn, Halbert vác hành lý và bước thẳng về phòng.
Khi Glaive nhận ra Kaede và Ruby lo lắng nhìn cậu ta bước đi, ông hắng giọng
và cố thay đổi không khí.
“Giờ thì, cả hai con, đến đây nào. Vợ ta đang háo hức muốn bàn về váy cưới
của mấy đứa.”
“Chúng cháu hiểu,” Kaede nói. “Nào đi thôi Ruby.”
“Được.”
Glaive dẫn hai người đến phòng thay đồ nơi có vợ ông đang chờ.
Tuy nhiên, khi cả hai đã bước qua cửa và ông đóng lại, ông lại liếc về hướng
phòng của Halbert.

◇◇◇

Trong khi đó...


Halbert thật ra không nghỉ ngơi gì. Cậu ta đã chui qua cửa sổ, mang theo anh
ngọn giáo ưa thích đến một bụi rậm trong sân sau của dinh thự.
Halbert thở ra một hơi thật sâu giữa khí trời đông lạnh, và bắt đầu vung giáo.
Âm thanh của mũi giáo cắt gió và tiếng lạch cạch của mối liên kết mỏng manh ràng
buộc chúng với nhau, vang vọng qua những tán cây.
Chặn, đâm, chém... Cậu ta di chuyển như thể đang chiến đấu với một kẻ thù vô
hình.
Có lẽ cậu ta đã liên tưởng tới một người cụ thể trong tâm trí.
Tuy nhiên, cái cách mà cậu ta vung giáo điên cuồng chỉ cho thấy rằng cậu ta
đang cố gạt bỏ sự do dự của mình.
Có một ý nghĩ xuất hiện trong tim Halbert khi cậu ta vung giáo.
Có ổn không... nếu mình làm thế này?
Đó là điều mà cậu ta cân nhắc.
Được nghỉ phép, về nhà với gia đình cùng hôn thê, chuẩn bị cho đám cưới sắp
diễn ra… cả cuộc đời tách biệt với chiến đấu đẩy Halbert đến bờ vực.
Liệu có ổn không nếu mình cứ làm thế này...? Liệu mình có thể hạ gã đó bằng
cách này không?
Những cú vung của cậu ta càng trở nên vụng về hơn.
Bởi vì cậu ta đang vung sức, chân trụ của cậu ta không vững và cậu ta lắc lư
sang hai bên. Cậu ta cũng bắt đầu quanh quẩn quay vòng nữa.
Mất khả năng di chuyển theo ý muốn khiến bản thân cậu ta càng thất vọng hơn
và Halbert đâm giáo xuống đất.
“Hahh... Hahh...” Vai của Halbert nhấp nhô theo từng nhịp thờ.
Một bóng đen xuất hiện sau lưng cậu ta. “...Thật tình. Con trông chướng mắt
quá đây.”
“Huh?!” Halbert quay lại nhìn, Glaive đang đứng xem từ trong bóng râm của một
cái cây gần đấy. “Ồ, là ông già...”
“Những động tác ngớ ngẩn đó không giúp con khá hơn chút nào đâu. Con chỉ
đang phí hơi thôi.”
“Guh...”
Có lẽ Halbert đã phần nào tự nhận thức được điều đó vì cậu không cãi lại.
Thở dài, Glaive tiến đến và vỗ vai Halbert. “Con thua ai ở Liên bang quốc gia
phương Đông à?”
“Wha?! Con vẫn chưa thua! Con chưa thua... nhưng... con gặp một gã con
không chắc mình có thể đánh bại.” Halbert đáp lại theo phản xạ mạnh mẽ nhưng lời
nói dần trở nên yếu ớt và cuối cùng cậu ta khập khiễng ngồi xuống.
Glaive nhíu mày. “Có một người ngoài kia có thể khiến con, cậu bé luôn tự tin
thái quá, ra nông nỗi này sao?”
“...Fuuga Haan,” Halbert nói. “Sức mạnh của anh ta nằm ở một đẳng cấp khác
và anh ta cũng có sức hút mãnh liệt nữa. Khi con thấy những gì anh ta đạt được,
con cảm giác bị lôi cuốn theo bất chấp vị thế của mình.”
Thứ kẹt trong tâm trí Halbert chính là hình ảnh của Fuuga Haan mà cậu thấy
hôm đó.
“Con ngưỡng mộ cách anh ta sống như thể anh ta đang bùng cháy và trong một
khoảnh khắc nhỏ, con còn không bận tâm đến cái chết. Sự thật rằng con đã nghĩ
như thế khiến con sợ hãi nhiều hơn khi nghĩ lại. Dù thế... vào lúc đó, con nghĩ con
nghĩ con đã hiến dâng sinh mạng như một chiến binh. Hoàn toàn quên mất Kaede
và Ruby.”
Cha cậu ta im lặng.
Hal mô tả lại hình ảnh oai hùng của Fuuga xông pha trên chiến trường, dẫn dắt
kỵ binh temsbock, những người dũng cảm sẵn sàng hy sinh vì anh ta, không hối hận
nếu bỏ mạng dọc đường. Cậu ta đã bị mê hoặc bởi cảnh tượng đó, và mặc dù cậu
ta đã cố gắng dừng lại, cậu ấy vẫn cảm thấy mình bị kéo vào.
“Con chưa bao giờ tự phụ đến mức nghĩ rằng không có ai ngoài kia mạnh hơn
mình,” Halbert nói. “Cô Dark Elf đó ở bên cạnh Souma — ngay cả khi con, Kaede và
Tiểu thư Carla cùng hợp sức đối phó, cô ấy vẫn áp đảo chúng con. Vẫn luôn có ai
đó giỏi hơn ngoài kia. "
"Gọi cô ấy là Công nương Aisha, được không?" Glaive yêu cầu. "Con đang đề
cập đến Đệ Nhị Vương Hậu đó."
“Aisha đó ... Công nương Aisha sẽ không bao giờ phản bội Souma. Vì vậy, miễn
là con trung thành với đất nước này, con sẽ không bao giờ thấy lưỡi kiếm của cô ấy
chĩa về chúng ta. Nhưng ... Fuuga đến từ một quốc gia khác. Anh ta cũng muốn đưa
tên tuổi của mình vang danh khắp lục địa. Chừng nào anh ta còn giữ tham vọng đó,
thì cuối cùng anh ta và Souma… anh ta và đất nước này sẽ chạm trán nhau. ”
Và cậu ta nghĩ rằng khi thời điểm đó đến, những người đối mặt với Fuuga sẽ là
cậu và Ruby. Vì Fuuga bay xung quanh trên con hổ bay Durga của mình, Aisha,
người không có thú cưỡi, sẽ gặp bất lợi.
Durga mạnh đến nỗi bất kỳ nỗ lực nào để đối mặt với anh ta với một con wyvern
đều không có cơ hội.
Cuối cùng, chỉ có Halbert và Xích Long Ruby là phù hợp đối đầu với anh ta.
“Con cần phải đạt đến cảnh giới có thể thắng anh ta,” Halbert nói. “Nếu không,
con không thể bảo vệ đất nước, hay Kaede và Ruby. Khi con nghĩ về điều đó ... con
không thể không vội vàng. Con bắt đầu nghĩ, ‘Mình làm thế này có ổn không? Nếu
mình không mạnh lên, mình sẽ không bao giờ có thể đánh bại anh ta.’ "
Kết hôn và có một người bạn đời có nghĩa là có nhiều thứ hơn để bảo vệ.
Trong trường hợp của Halbert, anh ấy sẽ có hai người cùng một lúc, vì vậy trách
nhiệm tăng lên gấp đôi.
Thành thật mà nói, mình rất ngạc nhiên khi Souma có thể chịu được áp lực này.
Mình thực sự rất ấn tượng.
Cậu ta là vua và sau cùng thì cậu ấy sẽ cưới năm người cùng một lúc.
Hơn hết, anh ta và Liscia hiện đã có hai đứa con . Xét về số lượng những thứ
họ phải bảo vệ, Halbert không có gì hơn Souma.
Về mặt cơ bắp, sự khác biệt giữa Halbert và Souma giống như giữa một người
đàn ông trưởng thành và một đứa trẻ, nhưng về mặt tinh thần thì hoàn toàn ngược
lại.
“Khi con nghĩ rằng mình sẽ sớm kết hôn với Kaede và Ruby... con ngày càng lo
lắng về việc liệu mình có ổn như thế này không. Nó giống như... liệu con có thể bảo
vệ vợ mình không? "
"...Ta hiểu rồi." Glaive, người khoanh tay lắng nghe trong im lặng, đột nhiên cười
toe toét. “Trước đây, con chỉ là một thằng nhãi nhép nhưng bây giờ có vẻ như cuối
cùng con cũng đã bắt đầu nhận thức về trách nhiệm của mình với tư cách là người
thừa kế gia đình.”
“Đừng trêu con. Con đang cố nói chuyện nghiêm túc ở đây, được chứ? ”
Halbert lườm ông ta nhưng Glaive khẽ lắc đầu.
“Ta đâu có trêu. Trước hết, những gì con đang cảm thấy là điều mà mọi người
đều cảm thấy trước khi kết hôn. Ta không nghĩ nỗi sợ hãi mà con nuôi dưỡng có liên
quan nhiều đến Fuuga, biết không? ”
"Huh? Fuuga… không liên quan gì đến nó? ”
“Anh ta có thể là một yếu tố góp phần,” Glaive nói. “Tuy nhiên, mối quan tâm cơ
bản của con là liệu một khi bạn kết hôn với hai người đó, con có thể bảo vệ gia đình
này với tư cách là chủ gia đình hay không. Đó là một nỗi sợ ngay cả một người
chồng bình thường không phải đối mặt với những kẻ thù hùng mạnh trên chiến
trường cũng phải đối mặt. Không có gì đặc biệt cả. "
Khi Glaive cười phá lên như vậy, Halbert cảm thấy như thể vảy rơi khỏi mắt
mình.
Halbert từng nghĩ rằng cậu sợ Fuuga nhưng Glaive đang nói phần lớn điều cậu
sợ là sự do dự về việc lập gia đình. Nếu điều đó là đúng, điều đó có nghĩa là sự do
dự đã núp dưới dạng bóng ma của Fuuga.
"Cha đang nói từ kinh nghiệm của mình sao?" Halbert hỏi.
"À... ừ, ta cho là vậy."
Nhìn Glaive lúng túng quay sang một bên, Halbert chết lặng. Ngay cả Glaive
cương nghị cũng từng hoảng sợ như cậu trước khi kết hôn.
Glaive hắng giọng và nói với con trai mình, “E hèm ... Tuy nhiên, ngay cả khi đó
không phải là căn nguyên của những lo lắng của con, con thực sự coi anh chàng
Fuuga này là một mối đe dọa, đúng không? Nếu con không chắc chắn, thay vì tập
luyện vô bổ ở đây, tại sao không đến một nơi nào đó có thể tập trung và tập luyện
nghiêm túc? "
"Tập luyện nghiêm túc?"
“Trước khi lấy hai đứa nó làm bạn đời, con nên dành thời gian ở một mình để tự
chiêm nghiệm. May mắn thay, với việc triển khai mạng lưới giao thông của Bệ Hạ,
việc đi lại khắp đất nước đã trở nên dễ dàng hơn nhiều. Ta sẽ chăm sóc hai đứa nó,
vì vậy hãy sử dụng thời gian nghỉ phép để đi đến nơi con muốn, tiếp xúc với nhiều
người và luyện theo ý muốn của con ”.
Tập luyện một mình. Đó là một đề xuất hấp dẫn với Halbert. Cậu ta chắc chắn
không thể tập trung ở đây. Trong trường hợp đó, đây sẽ là một cơ hội tốt để chiêm
nghiệm về bản thân.
"Nhưng mọi chuyện thế có ổn không?" Cậu ta lo lắng. "Kaede và Ruby sẽ không
nổi điên chứ?"
“Ngay cả khi chúng làm vậy, con cần phải tự mình nói với chúng. Ồ, ta chắc
chắn rằng chúng sẽ không hài lòng về điều đó nhưng chúng sẽ tin tưởng con và đưa
con đi trên con đường của mình. ”
"Vâng..."
“Nhưng hãy chắc chắn rằng con không làm bất cứ điều gì có thể khiến hai đứa
nó thất vọng. Nếu con đi lang thang hái hoa bắt bướm chỉ vì lần độc thân cuối cùng,
con sẽ ăn đấm của ta và mẹ con đấy.”
"Con không có ý định làm bất cứ điều gì như vậy ..." Hal nói.
Cậu dừng lại. "Đừng nói với con là cha đã làm?"
Glaive toát mồ hôi lạnh khi đặt tay lên vai con trai mình. “Hãy nhớ rằng một số
điều sẽ không được tha thứ như sự thiếu thận trọng của tuổi trẻ. Nếu con chọc giận
những người sắp trở thành bạn đời của mình, hãy hiểu là họ sẽ nắm bắt hoàn toàn
cuộc sống hôn nhân của con trong tương lai. "
Hal im lặng.
Đây có phải là lý do mà, mặc dù có thái độ dịu dàng của mẹ anh, Nhà Magna
vẫn nằm dưới quyền quản lý của bà? Hiểu sơ sơ được một số hoàn cảnh của gia
đình mình, Halbert quyết định tự cẩn thận.
Khi trở về nhà, Halbert đã làm theo lời Glaive, và tiết lộ với Kaede và Ruby rằng
cậu ta muốn ra đi trong một hành trình hoàn thiện bản thân. Khi cậu ta nói xong
phản ứng của họ là ...
“Chà, nếu đó là cậu muốn, Hal, thì đành phải thế thôi.”
“Khi anh hài lòng thì hãy nhanh chóng quay lại.”
...chấp nhận điều đó với những nụ cười gượng gạo.
Có vẻ như cả hai đều lo lắng về việc Halbert không hành xử như chính mình
gần đây. Halbert rất biết ơn lòng tốt của họ.
Và vì thế, mượn một con ngựa chiến từ Glaive, Halbert lên đường một mình.

Cậu ta đi hai ngày về phía nam từ Randel trên lưng ngựa.


Cuối cùng, một khu rừng sâu đã xuất hiện trong tầm mắt. Đó là lãnh địa tự trị
của các Dark Elf, Thánh Hộ Lâm.
Đây là lần thứ ba Halbert đến khu rừng. Lần đầu tiên là thành viên đội cứu hộ
khẩn cấp sau thảm họa và lần thứ hai là người hộ tống cho Souma khi đến bày tỏ
lòng kính trọng với cha của Aisha trước khi kết hôn với cô.
Khi Halbert nói với các chiến binh Dark Elf đang đứng canh bên ngoài khu rừng
rằng cậu ta muốn vào làng, cậu ta nhanh chóng được phép đi qua vì là một gương
mặt quen thuộc.
Họ nói rằng họ sẽ cử một kui đưa tin thông báo cho trưởng làng rằng anh ta sẽ
đến, vì vậy Halbert cảm ơn các vệ binh và tiến vào rừng trên lưng ngựa.
Trên con đường cưỡi ngựa gập ghềnh, Halbert đã suy nghĩ về nhiều thứ.
Hồi đó thật tệ. Giống như thứ gì đó từ địa ngục...
Cậu cảm giác giống như nhìn Fuuga giống như một thảm họa tự nhiên. Như thể
thứ gì đó vượt quá tầm hiểu biết của con người đang sở hữu một sức mạnh phi
thường, và cậu ta chỉ là một con ruồi trước sức mạnh của nó.
Khu rừng này là nơi Halbert lần đầu tiên được cảm nhận rõ sự bất lực của chính
mình. Đó chính xác là lý do tại sao cậu ta chọn nó là nơi đầu tiên để đến khi nhìn lại
bản thân.
Mình đã thay đổi kể từ đó? Mình đang chỉ huy đội Dratroopers dưới quyền của
Kaede. Và mình đã thấy Ruby là một cộng sự và thú cưỡi đáng tin cậy. Mình cũng
nhận được một vũ khí đáng kinh ngạc từ nữ thợ rèn người Turgis Taru. Nhưng đối
với mình, bản thân mình...
Trong khi đang suy nghĩ những điều này, cậu ta đột nhiên bước đến một bãi đất
trống.
Trong Thánh Hộ Lâm, nơi có nhiều cây cối che phủ kín ngay cả giữa ban ngày,
đây là nơi không có bất kỳ cây cao nào, bầu trời rộng mở trải dài phía trên anh ta.
Đó là nơi đã xảy ra vụ lở đất. Bởi vì trận lở đất đã đốn tất cả những cây cao, đây
là nơi trống trải duy nhất.
Halbert xuống ngựa để nhìn cảnh đó.
Hồi đó, lớp đất phủ trên mặt đất là một màu nâu sẫm, nhưng bây giờ nó đã
được bao phủ bởi màu xanh lá cây, và có những cây non cao bằng Halbert.
Cảm nhận được ai đó phía sau mình, Halbert quay lại và thấy một chiến binh
Dark Elf đang mỉm cười.
“Tại sao thế, hả ngài Halbert, tôi đã không gặp ngài kể từ khi ngài Souma đến
thăm.”
Chàng trai trẻ này là cha của Aisha và là trưởng làng của Thánh Hộ Lâm,
Wodan Udgard.
“Đã quá lâu rồi, thưa ngài Wodan,” Halbert nói. "Tôi xin lỗi vì đã thông báo gấp
như vậy."
Halbert xin lỗi vì đã xâm phạm nhưng Wodan đã dang rộng vòng tay chào đón
anh..
“Đừng nghĩ nhiều. Ngài đã giúp chúng tôi qua nhiều, nên ngài luôn được chào
đón. Tôi chắc Sur và Velza sẽ rất vui được gặp ngài nếu họ ở đây.”
“Họ đang đi vắng sao?” Halbert hỏi.
“Vâng. Có vẻ họ rời rừng vì công việc khẩn vài ngày trước.”
“Tôi hiểu... Tôi hơi thất vọng đấy.”
Cô bé dark elf 12 tuổi, Velza, đã trở nên gắn bó với cậu sau khi cậu cứu cô sau
thảm họa.
Vì cậu đang ở Thánh Hộ Lâm, sẽ rất tốt nếu gặp cô bé nhưng nếu không ở đây
thì đành vậy.
Wodan hỏi, “Vậy, điều gì mang ngài trở lại Thánh Hộ Lâm?”
“...Tôi đang tập luyện. Để tự đánh giá lại và cải thiện bản thân.”
“Tập luyện... à? Tôi tin là mình nghe rằng ngài sẽ sớm làm đám cưới đúng chứ
Ngài Halbert? Cùng ngày cưới của con gái tôi với Bệ hạ.”
“Vâng... đúng, nhưng...”
“Hm, xem ra ngài có lí do. Ngài có phiền kể với tôi không?”
Nghe Wodan hỏi chân thành như thế, Halbert kể lại từng chuyện đã xảy ra đưa
cậu lên chuyến hành trình. Khi nói về Fuuga, Wodan rên rỉ với vẻ mặt phức tạp.
“Có một chiến binh có thể khiến Aisha của tôi thừa nhận sức mạnh ư? Thật
tình... Quả là một thế giới rộng lớn ngoài kia nhỉ?”
Với Wodan, người biết sức mạnh của Aisha rõ hơn bất kì ai, thật khó để tin
ngoài kia có một sự tồn tại khiến cô phải sợ. Tuy nhiên, biểu cảm bị hành hạ của
Halbert bảo ông điều đó là sự thật, ông cũng đành chấp nhận.
Halbert thở dài và nói, “Tôi... sợ người đàn ông đó. Nếu một ngày nào đó anh ta
trở thành kẻ thù, liệu tôi có thể chiến thắng anh ta không? Liệu tôi có thể bảo vệ
Kaede và Ruby, những người vợ sắp cưới của tôi không? Tôi đã suy nghĩ quá nhiều
về điều đó, và nó thậm chí khiến tôi bắt đầu nghi ngờ liệu mình có nên kết hôn với
họ hay không ”.
“Hmm ...” Wodan dường như nghĩ về những gì ông nghe trong một lúc.
Sự im lặng thật khó xử, và trong khi Halbert đang đợi ông ta làm ơn nói điều gì
đó, Wodan đột nhiên nói, “Đó là điểm yếu.”
"Huh?!" Khi đối mặt trực tiếp với điểm yếu của mình, Halbert nuốt nước bọt.
Nhìn thấy phản ứng của cậu ta, Wodan nhận ra cách lựa chọn từ ngữ kém cỏi
của mình và tự sửa chữa. “Ahh, tôi không nói đây là lời chỉ trích ngài. Tất cả chúng
ta đều mang trong mình sự yếu kém ở mức độ này hay mức độ khác. Điều quan
trọng là chúng ta có thể đối mặt được hay không ”.
"Đối mặt với điểm yếu của chúng ta?" Halbert hỏi.
"Đúng. Cậu đang làm điều đó. Bây giờ, vấn đề là cậu có thể nhìn ra bản chất
thực sự của điểm yếu đó hay không. ‘Yếu đuối không bao giờ chỉ là điểm yếu.’
Những lời này đã được lưu truyền giữa các chiến binh của Thánh Hộ Lâm. ”
Wodan cúi xuống, đưa tay lướt dọc theo lớp rêu trên mặt đất.
“Trong thảm họa đó, cỏ cây bị bùn đất xới tung. Chúng ta có thể nói rằng chúng
quá yếu so với mặt đất. Sức mạnh của chúng tôi cũng thế, rất nhỏ và không đáng
kể”.
Halbert im lặng.
“Tuy nhiên, hãy nhìn xem. Bây giờ cỏ bao phủ ngay chỗ đó. Cỏ bị xô ngã dễ
dàng, nhưng nó có một sức mạnh hơn cả bù đắp cho sự yếu đuối đó. Nó nảy mầm
chỉ vài ngày sau thảm họa, và chỉ trong vài tháng, khu vực này đã được bao phủ bởi
màu xanh. Bây giờ đã khoảng một năm trôi qua, những cây mới cũng bắt đầu phát
triển. Có một sức mạnh ở những người chúng ta cho là yếu. Con người cũng vậy
thôi”.
Khi Wodan đứng dậy, ông ta quay mặt về phía Halbert.
“Trái tim biết sợ hãi sẽ thận trọng và không thích liều lĩnh. Trái tim mong muốn
chạy trốn là hiển nhiên khi muốn bảo đảm an toàn cho chính mình. Đó là lý do tại
sao chúng tôi nói trong Thánh Hộ Lâm rằng không nên chối bỏ nỗi sợ của mình."
"Đừng chối bỏ nỗi sợ ..."
Sợ Fuuga có quan trọng không?
Chắc chắn có thể đúng rằng thận trọng là quan trọng. Tuy nhiên, điều đó nói lên
rằng, khi mình đứng trước Fuuga, liệu mình có thể chiến đấu? Khi mình chiến đấu
với Fuuga, người mà mình sợ hãi, liệu mình có thể bảo vệ đất nước này, bảo vệ gia
đình mình không?
Trong khi Halbert nghĩ kỹ về điều đó, Wodan cười khúc khích.
“Nếu ngài muốn biết nhiều hơn về trái tim biết sợ hãi, thì không có ai đó gần gũi
với ngài có thể phù hợp để dạy ngài sao? Tại sao không thử hỏi họ? ”
"Huh? Ngài đang nói về ai vậy?"
“Có đúng chứ? Người mang nỗi sợ hãi lớn nhất trên đất nước này, và cũng là
người phải hành động hèn nhát nhất. Ở thủ đô Parnam. ”
Khi ngài ấy nói điều đó, nó đập ngay vào mắt Halbert.
Đó là sự thật, anh chàng đó đang ở trong một vị trí mà anh ta luôn phải sợ hãi
một điều gì đó. Sợ hãi, chuẩn bị, và bất chấp sự yếu đuối của mình, bằng cách nào
đó để vượt qua nỗi kinh hoàng.
Hai người họ cũng được xem là bạn bè, nên đi nói chuyện chắc cũng không tệ.
Trong khi Halbert đang nghĩ vậy, Wodan vì một lý do nào đó đã rút ra và chuẩn
bị cung của mình.
"Ngài Wodan?" Halbert hỏi.
"Heh heh! À, gác chuyện đó sang một bên, ngài đến khu rừng này để tập luyện,
phải không? Hay là thế này đi? Ngài sẽ tập luyện với cha của cô gái mà họ nói là
mạnh nhất đất nước này chứ? ”
Khi ngài ấy nói theo cách đó, một chiến binh như Halbert không thể nào bỏ qua
được.
Halbert chuẩn bị sẵn hai ngọn giáo yêu thích của mình, cười toe toét. “Nghe có
vẻ tốt với tôi. So với việc sử dụng đầu, đây là phong cách của tôi hơn. ”
“Ngài không được từ bỏ việc sử dụng đầu của mình. Ngay cả trong trận chiến
này, hãy tiếp tục suy nghĩ mọi lúc ”.
"Vâng thưa ngài!"
Trong khi họ chia sẻ một cuộc trao đổi như người hướng dẫn và học trò, cả hai
bắt đầu đánh nhau.
Cuối cùng, sau khi thực hiện tập luyện chiến đấu với Wodan, Halbert rời Thánh
Hộ Lâm phía sau, quay ngựa về phía bắc-đông bắc.

Nơi tiếp theo Halbert đặt chân đến là thành phố thủ đô Parnam quen thuộc.
Khi Halbert đến thủ đô, cậu ta lập tức tiến về lâu đài.
Lính canh biết cậu ta là ai và cậu ta đã được xác nhận bởi Souma, vì vậy bất
chấp chuyến thăm đột ngột của mình, cậu ta được dẫn đến văn phòng chính phủ
của nhà vua chỉ với một bước kiểm tra đơn giản.
Khi Halbert gõ cửa, một giọng nói bơ phờ vang lên từ phía bên kia. "Mời vào..."
Khi cậu bước vào phòng, vị vua lâm thời, Souma, đang ở phía bên kia cùng một
núi giấy tờ.
Bên cạnh anh là một số quan chức và Hắc Y Tể tướng Hakuya.
Khi nhận ra đó là Halbert, Souma, người trông có vẻ hơi mệt mỏi với đống giấy
tờ của mình, nghiêng đầu sang một bên.
“Hal? Quả là điều bất thường. Cậu đến tận đây chỉ để gặp tớ? "
"Chà, tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút... Tớ có thể quay lại sau nếu đây
là thời điểm không tốt."
Rõ ràng là anh ấy không thể cản trở công vụ của Souma.
Souma ngáp dài. “Hmm, tớ chỉ nghĩ rằng tớ cần nghỉ ngơi, vì vậy chắc là ổn.
Hakuya và mọi người khác, hãy nghỉ ngơi một chút. ”
"Được thôi ạ." Hakuya cúi đầu và rời khỏi văn phòng. Các quan chức cũng rời
đi, chỉ còn Souma và Halbert trong phòng cùng nhau.
"Thế? Cậu đến đây vì có chuyện cần nói, đúng không? ” Souma nói, ra hiệu
rằng cậu ấy nên chủ động trước.
Halbert bỏ qua lễ nghi và nói, "Fuuga luôn trong tâm trí tớ kể từ khi chúng ta trở
về từ Liên minh phương Đông."
“Ồ, thật á? Bây giờ cậu đã thức tỉnh đạo chiến binh chưa? ”
“Đừng ngớ ngẩn ... Tớ đang cố nói chuyện nghiêm túc ở đây,” Halbert nói một
cách bực bội.
Souma nhún vai. “Đùa thôi. Anh ta cũng khiến tớ lưu tâm. Dù vậy, anh ta xếp
sau mấy đứa trẻ mới sinh, Liscia và những người khác và núi giấy tờ này.”
“Anh ta được xếp khá là xa nhỉ.”
“Có chuyện gì với Fuuga à?”
Halbert kìm nén mong muốn ở lại và quyết định đi thẳng vào vấn đề. “Nếu cuối
cùng đến lúc nào đó chúng ta chiến đấu với Fuuga, tớ sẽ là người đối mặt với anh
ta, đúng chứ?”
“...Phải, đó sẽ là cậu. Tớ nghĩ là, có thể, những người duy nhất có thể đối đầu
với Fuuga chỉ có cậu với Ruby. Nếu Aisha là người lập giao ước với Naden, tớ có
thể trông cậy vào họ, nhưng tớ sẽ không trực tiếp dấn thân. Tớ cũng không thấy có
kỵ sĩ wyvern nào có thể chặn anh ta được.”
Souma khoanh tay và tựa lưng vào ghế khi nói.
“Thật tình, tớ lo là binh lính sẽ bỏ chạy chỉ vì Fuuga và Durga xông vào họ. Sẽ
thật tệ nếu họ làm những cái kiểu như ‘L-Là Lữ Bố!.”
“Lữ Bố? Đó là gì vậy?”
“...Không, bỏ đi. Dù sao thì để ngăn chặn những tình huống như thế, chúng ta
cần một người vĩ đại từ trong chúng ta oai phong lẫm liệt như Fuuga. Kiểu, ‘Ngụy có
Trương Liêu, Ngô có Cam Ninh.’”
“Trương Liêu? Cam Ninh?”
“Thật tiếc khi chẳng có ai hiểu mấy cái trích dẫn Tam Quốc Chí của tớ,” Souma
nói với khuôn mặt thẳng thắn sau khi phun ra một loạt những điều vô nghĩa mà
không ai khác hiểu được. “Về phần mình, tớ đặt nhiều hy vọng vào Hal Xích Quỷ.
Tớ cần cậu trở thành người mà mọi người sẽ nghĩ đến khi họ sợ Fuuga, nói rằng,
‘Chà, chúng ta có Hal Xích Quỷ.’ Tớ sẽ không bao giờ có sự hiện diện hoa mỹ như
vậy trên chiến trường. "
“Sự hiện diện hoa mỹ? Ý cậu là, giống như, sức hút? "
“Ừ. Nếu cậu và các thuộc cấp khác có thể bù đắp cho những gì Fuuga có nhưng
tớ thì không, điều đó giúp tớ rất nhiều. Để mọi người không bị lôi cuốn bởi bầu
không khí xung quanh Fuuga. "
“...” Halbert mím môi.
Những kỳ vọng đó sẽ đè nặng lên cậu ta. Ngay khi cậu ấy nghĩ rằng cậu ấy cần
phải làm điều gì đó cho bản thân, cậu cũng đang phải gánh vác kỳ vọng của mọi
người. Cậu ta được kỳ vọng sẽ thắng một đối thủ mà cậu ta không biết chắc chắn
có thể đánh bại. Trong tất cả mọi người. Đó là một gánh nặng đáng kinh ngạc.
Làm ơn... Đừng bắt tớ gánh vác nó...
Sau đó, Souma đứng dậy và vỗ vai Halbert.
"Vì vậy, Halbert, tớ tin tưởng vào cậu." Không hề biết Halbert đang cảm thấy gì,
Souma nói, "Nếu Fuuga xông vào chúng ta, hãy giữ chân anh ta ít nhất một phút,
được không?"
"...Huh?" Halbert chớp mắt. "Chỉ một phút thôi có được không?"
“Này, nếu cậu có thể kéo dài năm, mười phút hoặc thậm chí lâu hơn, điên rồ là,
thậm chí giành chiến thắng, đó sẽ là một sự hỗ trợ tuyệt vời, nhưng tớ không thể
mong đợi quá nhiều, phải không? Chiến trận có thể được quyết định bởi sự may rủi
của thời cuộc. Không có gì là tuyệt đối cả ”.
"Chà ... Ừ, tớ đoán vậy." Bây giờ Halbert cảm thấy bối rối.
Souma gãi đầu. “Ngay cả Fuuga và Durga cũng không thể đối phó với toàn bộ
Lực lượng Phòng Không Quốc gia. Ngay cả khi không ai có thể đối đầu với anh ta,
nếu chúng ta bao vây anh ta và tiếp tục đánh, anh ta cũng nên nhượng bộ. ”
“Bao vây anh ta và đánh anh ta... Hả? Làm như vậy có ổn không? ”
“Anh ta không phải là một người mà chúng ta có thể kén chọn về phương thức
để đánh bại. Vấn đề là chúng ta có thể thực hiện nó hay không. Trong trận chiến lần
trước, chúng ta đã gặp phải tình huống không thể ngăn cản mũi tiến công của Gaius
và sau cùng thì mọi thứ trở nên tồi tệ. Kỵ binh Wyvern sử dụng báu vật của chúng
ta, Tiểu Susumu Mark V Hạng nhẹ ”(một thiết bị đẩy loại Maxwell nhẹ)“ chuyên dụng
để ra các đòn tấn công nhanh rồi rút chạy, nhưng chúng không thích hợp để giữ
chân kẻ thù. Đó là lý do tại sao, để bao vây Fuuga, tớ muốn cậu và Ruby cố gắng
hết sức để giữ anh ta tại chỗ. "
Halbert chết lặng.
Souma cũng cảm thấy bị đe dọa bởi Fuuga, nhưng cậu đang nghĩ về điều đó
theo một cách hoàn toàn khác.
Halbert đã nghĩ rằng họ cần một người duy nhất có thể đánh bại tên này, nhưng
Souma đã nghĩ ra cách để chiến thắng bằng cách sử dụng một nhóm lớn bao gồm
Halbert.
Vì điểm yếu của Souma, cậu ta không kén chọn phương pháp tồn tại.
Halbert cảm thấy vảy rơi khỏi mắt mình.
"Tớ không nhất thiết phải đánh bại Fuuga?"
“Tớ đã nói rồi, phải không? Nếu cậu có thể, không gì tốt hơn. Nhưng đừng cố
quá. Để thuyết phục mọi người rằng cậu là một người đàn ông vĩ đại sánh ngang
với Fuuga, ưu tiên hàng đầu là phải sống sót. Loại nhân vật anh hùng đó sẽ hỗ trợ
tinh thần cho người dân. Đó là lý do tại sao, dù có bẩn đến đâu, cậu và Ruby vẫn
phải sống sót cùng nhau. "
“Cậu làm nó nghe đơn giản quá,” Halbert chậm rãi nói.
Đối đầu với Fuuga và sống sót trở về không hề dễ dàng chút nào.
Tuy nhiên, việc được kỳ vọng đánh bại anh ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ vì
điều đó... anh ấy cảm thấy thật đáng để đến đây hôm nay.
Halbert mỉm cười một chút và xua tay. "Cám ơn đã lắng nghe tớ. Chà, tớ sẽ đi
ngay bây giờ. "
“Hmm, thế thôi à? Chờ đã, đám cưới của cậu cũng gần đến rồi phải không? Cậu
thực sự có nên quanh quẩn ở đây không?”
Halbert cười. “Tớ đang tham gia cuộc tu luyện cuối cùng với tư cách là một
người đàn ông độc thân. Rốt cuộc, tớ phải trở nên đủ mạnh để chiến đấu bình đẳng
với Fuuga nhờ ơn một vị vua nào đó."
Anh ta nói điều đó một cách hơi cay cú.

◇◇◇
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Được dịch bởi Hoàng Long

You might also like