Professional Documents
Culture Documents
Đêm đó…
‘’Trông tuyệt đó, Hal,’’ Kaede nói.
‘’Em thích cái cách mà cặp sừng đó hợp với cặp của em,’’ Ruby đồng tình.
‘’V-Vậy sao?’’
Hal đã quấn cái hachigane quỷ lên ngay lập tức, nhưng cậu ấy không có vẻ
không vui gì với lời khen của Kaede và Ruby cả. Cậu ta thích bất cứ thứ gì mà cậu
ta nhận. Chà, chẳng trách cậu ta lại vui như vậy.
Ở trong phòng cùng tôi là Aisha, Juna, Naden, Halbert, Kaede, Ruby, Kuu, và
Leporina. Chúng tôi chuẩn bị thực hiện bước xác nhận cuối cùng cho việc chúng tôi
sẽ làm gì từ bây giờ.
Bọn nhỏ nói chúng cũng muốn ở lại xem, nên Tomoe và Ichiha đang ngồi trên
mấy cái ghế sát vách tường.
Tôi trải tấm bản đồ khu vực quanh vùng Wedan mà tôi mượn từ Công tước
Chima lên trên bàn.
“Giờ thì, tôi sẽ bắt đầu…”
Nói đoạn, tôi đưa mắt nhìn sang phía Tomoe. Vì vài lý do, Yuriga đang ngồi ở đó
như thể chuyện đó là hiển nhiên.
“Không phải là em về với Fuuga rồi ư?” Tôi hỏi.
“À thì, em cũng chẳng có việc gì để làm. Anh trai em thường ngủ sớm vào
những ngày anh ấy nổi xung trên chiến trường.”
“Đâu có nghĩa là em cũng phải đi cùng với bọn anh.”
“Đây là chỗ duy nhất có những người cùng tuổi với em. Đi mà, em không ngáng
đường đâu!” Yuriga chắp hai tay lại và khẩn cầu.
“Chỉ ngồi yên xem thôi, nhé?” Tôi thở dài.
“Em biết rồi.”
“Hahh… Được rồi, Kaede, vui lòng bắt đầu giải thích.”
“Đã rõ ạ. Xin hãy nhìn vào tấm bản đồ, như Người biết.” Sĩ quan tham mưu
Kaede của tôi đứng dậy, chỉ vào tấm bản đồ khi cô ấy nói. “Đây là lực lượng triển
khai hiện tại của Liên minh phương Đông. Chúng ta sẽ hội quân với viện quân từ
Vương quốc Friedonia, nên chúng ta sẽ không tham gia với lực lượng đã triển khai.
Chiến thuật tổng thể rất đơn giản. Trong lúc lực lượng của Liên minh cầm chân lũ
quái vật xâm lược, chúng ta sẽ tấn công chúng từ đằng sau, bao vây và nhanh
chóng tiêu diệt bọn chúng. Chỉ vậy thôi ạ.”
“....Huh? Chỉ vậy thôi sao?” Hal có vẻ hơi thất vọng. Cậu ấy hẳn là mong đợi một
sự giải thích chi tiết hơn.
Thấy Hal như vậy, Kaede ngay lập tức khiến cậu ấy phải tắt đài. “Hal, chúng ta
vượt trội hơn về quân số so với bọn quái, và trang bị của chúng ta là một ưu thế. Đó
là một kế hoạch đơn giản, nhưng dựa trên tình hình hiện tại, đó là kế hoạch chắc
chắn và hiệu quả nhất mà chúng ta có thể sử dụng.”
“P-Phải rồi… Anh hiểu rồi.” Nhận được lời giải thích thỏa đáng, Hal quyết định
ngồi im lặng.
Chà, Kaede đã phê chuẩn gần như ngay lập tức cho kế hoạch này, nên chắc là
cô ấy đúng.
Tôi nói với mọi người, “Chúng ta sẽ hội quân với lực lượng chính dẫn đầu bởi
Ludwin tối nay. Hal, Kaede, Ruby, các cậu sẽ chiến đấu dưới quyền chỉ huy của
Ludwin. Về phần Tomoe… Ta không an tâm nếu để em ấy ở lại tòa lâu đài này, nên
ta sẽ giữ em ấy ở bên mình, ta nghĩ vậy.”
“Vâng, thưa Anh Hai."
“Aisha, Juna, Naden, ba người vui lòng gia nhập lực lượng chính luôn nhé.”
““Đã hiểu.””
“Đã rõ.”
“Còn câu hỏi nào khác không?” Tôi hỏi.
“Bên này, Đại ca.” Cánh tay giơ lên đầu tiên là của Kuu. “Lần này để bọn em
tham gia chiến đấu nha?”
“Không, không có chuyện đó đâu. Tôi thiếu nhân lực lắm tôi mới phải nhờ đến
cậu hồi ở Vương quốc Lastania, nhưng lần này chúng ta có đủ lực lượng để có thể
đè bẹp kẻ địch. Lần này, tôi muốn các cậu ngồi yên.”
Kuu chắp hai tay ra sau đầu và bĩu môi. “Tch. Nếu vậy thì, liệu tụi em có thể ở
lại lâu đài Wedan không? Em muốn xem lực lượng của Liên minh chiến đấu từ phía
này.”
“Tôi không phiền đâu, nhưng… đừng có nhảy lên tiền tuyến khi chúng tôi không
có mặt đấy. Nếu có gì xảy ra với cậu, tôi chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện ngài
Gouran.”
“Ookyakya! Em biết rồi.” Kuu gật đầu, nhưng cũng chẳng giúp tôi hết lo lắng.
Tôi nhìn sang Leporina. “Leporina. Tôi thấy thật tệ khi giao nhiệm vụ cho cô mặc
dù cô không phải thuộc cấp của tôi, nhưng làm ơn trông chừng Kuu giúp tôi. Khi cậu
ta chuẩn bị có ý định xông ra tiền tuyến, cô có thể làm mọi cách để cản cậu ta lại
không?”
“Urgh… thần không biết liệu thần có cản được ngài ấy không, nhưng thần sẽ cố
gắng hết sức,” Cô ấy nói.
“Phiền cô. Nếu cô muốn, cứ tự nhiên dùng cung của cô mà bắn thẳng vào chân
của cậu ta.”
“Ookya!? Đại ca, như vậy không phải hơi quá sao!?” Kuu phản đối, nhưng tôi
quyết định lơ cậu ta. Nếu Kuu bị trọng thương, nó rất có thể bị hợp thức hóa thành
một vấn đề ngoại giao, nên tôi muốn cậu ta kiềm chế một chút.
Tôi nhận ra rằng, tính đến hiện tại, tôi đã hoàn tất việc bàn giao mệnh lệnh.
Nhưng…
“Um, ngài Souma.” Ichiha, người yên vị từ đầu buổi họp đến giờ, do dự đưa
cánh tay lên.
“Có chuyện gì vậy?”
“Um… ngài có thể cho phép tôi đi theo không? Tôi nghĩ nếu tôi có mặt tại doanh
trại của Vương quốc Friedonia, tôi có thể quan sát lũ quái vật ở cự ly gần một cách
an toàn.”
“Huh?....Để tôi xem xét.”
Tôi biết tài năng hiếm có của Ichiha với quái vật, tôi cũng muốn tạo cơ hội cho
cậu ta quan sát chúng. Nhưng, chà…. đúng như cậu ta nói, doanh trại chính là một
nơi an toàn, nhưng liệu có ổn không nếu như tôi, một người lớn, đem một đứa trẻ
của quốc gia khác đi cùng tôi?
Tôi cảm thấy do dự, nhưng có vẻ như Ichiha nghiêm túc về điều này.
“Tôi sẽ xin phép cha tôi. Ngài thấy thế nào?”
“Nếu công tước Chima cho phép, tôi đoán là điều đó ổn.” Tôi trả lời chậm rãi.
Cá nhân tôi muốn Ichiha học thêm nhiều điều về lũ quái vật, nên nếu cậu ta
được phép, tôi nghĩ điều đó khá ổn.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Yuriga đột nhiên đứng dậy. “Nếu vậy thì em cũng đi
nữa! Em muốn nhìn thấy Đại Vương phương Nam chiến đấu!”
Cô bé ưỡn phần ngực chưa phát triển của mình khi tuyên bố điều đó, nhưng
nếu cô bé muốn nhìn thấy tôi chiến đấu, uhh…
“Anh sẽ chỉ ngồi ở chính doanh thôi, em biết chứ?” Tôi nói. “Sẽ bất tiện cho mọi
người nữa.”
“Vậy sao? Nếu vậy thì em muốn được thấy cách anh chỉ huy…”
“Anh giao quyền chỉ huy cho Ludwin. Anh thực sự chỉ đến đó ngồi thôi.”
“....Vậy có lý do nào để anh hiện diện trên chiến trường không vậy hả?” Mang vẻ
mặt bực tức, cô bé tới gần và đánh vào chỗ tôi đang đau.
“Chờ đã, Yuriga, cậu không nghĩ như vậy là hơi thô lỗ với anh Souma sao?”
Tomoe than phiền, trông em ấy hơi không vui.
Thế nhưng, Yuriga khịt mũi chế nhạo, thể hiện rằng cô bé chẳng hề để tâm. “Khi
anh trai của em đứng trên chiến trường và thực hiện những chiến công dũng mãnh,
mọi người đi theo anh ấy và sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình. Chẳng phải
người lãnh đạo là phải như vậy sao?”
“Mọi người sẽ chiến đấu vì Anh Hai bất kể việc không thấy anh ấy trực tiếp trên
chiến trường,” Tomoe nói. “Chị Aisha, anh Hal và mọi người khác nữa, bọn họ đều
tự nguyện chiến đấu cả.”
“Để mọi việc cho người khác? Làm vua như thế, không nhàm chán sao?” Yuriga
than phiền.
“Dĩ nhiên là không rồi!”
Khi Yuriga nhún vai như thể muốn khiêu khích con bé, Tomoe nhe cặp răng
nanh trong cơn giận dữ. Có lẽ đây là lần đầu tôi thấy con bé bộ mặt đó.
Tôi vỗ đầu Tomoe giận dữ, nói ‘’Sẽ ổn thôi,’’ trước khi quay sang Yuriga, ‘’Thì,
nếu chúng ta nói về việc ai ngầu hơn, thì Fuuga thắng là điều chắc chắn. Anh cũng
mong muốn có thể được chiến đấu giống như anh ta, và anh ngưỡng mộ sức mạnh
của anh ấy.’’
‘’Hiển nhiên rồi,’’ Yuriga tự đắc cười.
Thật dễ thương khi thấy một cô bé tự hào về gia đình mình như thế này. Mặc dù
điều đó có nghĩa là cô bé đã nói xấu tôi.
‘’Nhưng anh không phải Fuuga, và anh không thể giống như anh ấy. Mọi người
cũng như vậy. Cho dù họ có ngưỡng mộ và dõi theo anh ấy tới mức nào đi nữa,
không ai có thể là Fuuga trừ chính Fuuga. Nếu họ vẫn cố gắng trở thành anh ấy, họ
sẽ sớm tự đào hố cho chính mình thôi.’’
Điều gì đó về chuyện này có thể đã đúng với Yuriga. ‘’Đó là…’’ Cô bé không thể
đáp lời.
Đó là bởi vì Fuuga hành động như thể anh ấy sống vội.
Anh ta tiến vào Lãnh Địa Quỷ một mình; anh ta tự thân xông vào giữa bầy quái
thú… Fuuga vẫn giữ được mạng bởi vì đó là anh ta, và bất cứ ai cố gắng bắt chước
đều sẽ sớm ngã xuống cả thôi.
‘’Dù anh có thử, anh cũng chỉ có thể là anh thôi,’’ tôi nói với cô bé. ‘’Đó là lý do vì
sao anh sẽ bảo vệ đất nước và gia đình của mình theo cách của anh. Cho dù có
nghĩa là sẽ mượn sự giúp đỡ của người khác trong những lĩnh vực mà anh yếu.
Điều đó đã giúp anh giữ vững đất nước vượt qua những chuyện đã xảy ra bằng một
cách nào đó. Anh không quan tâm dù nó có nhạt nhẽo đi nữa; nếu anh có thể bảo
vệ những thứ quan trọng với mình, anh nghĩ thế là đủ rồi.’’
Yuriga ngây người nhìn tôi. ‘’Anh là… một vị vua kỳ lạ, huh.’’
‘’Anh nhận thức rõ điều đó.’’
‘’Hmm… Chà, giờ em càng muốn anh dẫn em tới chính trại hơn nữa.’’
‘’Tại sao?! Anh đã nói anh sẽ không chiến đấu rồi mà?!’’
‘’Ý em là, anh là kiểu người hoàn toàn khác với anh trai, nên giờ anh đã khiến
em tò mò về những người theo sau anh. Đi nào, nó ổn mà, phải không? Em sẽ lấy
được sự cho phép từ anh trai thôi.’’
Khi con bé nhìn tôi với ánh mắt cầu xin, tôi rũ vai. Có lẽ tôi không còn lựa chọn
nào khác rồi. Vừa cho phép Ichiha, tôi không thể nói Yuriga là người duy nhất không
được phép được.
Nếu tôi từ chối, nó có thể dẫn tới cô bé nghĩ rằng tôi đang cố đối xử tốt với
Ichiha.
‘’Nếu em thực sự có thể xin được Fuuga…’’
‘’Được rồi! Giờ em sẽ đi xin phép nhé!’’ Con bé vù ra khỏi phòng ngay khi vừa
dứt câu.
Cái cách cô bé luôn thực hiện ngay lời mình vừa nói trông có nét tương đồng
với Roroa.
Cả hai đều là những người em gái nữa.
Sau đó, với sự cho phép của Công Tước Chima và Fuuga, chúng tôi đã trở về
chính trại cùng với cả ba đứa trẻ.
May thay, Tomoe (một yêu lang), Ichiha (một con người), và Yuriga (một thú
nhân có cánh) giống với chú chó, khỉ, và gà lôi.
Chúng ta đang trên đường diệt quỷ phải không nhỉ? Ai là Momotarou vậy?
Mà chúng tôi cũng có Xích Quỷ bên phe mình mà.
◇◇◇
(còn tiếp)
Momotarou: Một quả đào khổng lồ trôi sông. Bà lão mang về ăn cùng chồng. Bổ
ra thấy một cậu bé bên trong. Ông bà đặt tên cậu là Momotarō (Đào Thái Lang), với
momo nghĩa là trái đào, còn tarō nghĩa là đứa con trai lớn nhất trong nhà. Lớn lên
rời nhà lên đường đi diệt băng cướp Oni (quỷ) thì gặp gỡ làm quen với một chú chó,
một con khỉ và một con gà lôi. Chi tiết đọc link Wiki phía trên.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Được dịch bởi Hoàng Long